Sau khi nhìn chàng trai mặc áo sơ mi trắng và đeo kính gọng vàng trên khán đài, với phong thái lạnh lùng và tao nhã, Quý Minh Luân cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn đã từng nghe qua cái tên Triệu Tế Vũ nhưng không biết là ai, là soái ca nổi tiếng của khoa lịch sử, thành tích, gia cảnh, học lực và ngoại hình đều tốt, nhưng tính cách lại lạnh lùng không thích nói chuyện với ai, gương mặt cậu trai kia còn đẹp hơn hoa khôi của trường, cộng thêm dáng người cao 1m83, rất nổi tiếng với các nữ sinh.
Nhưng Triệu Tế Vũ không phải là người thích thể thao, lúc trước chưa từng thấy cậu ấy tới đội bóng rổ, cũng không nghe Thân Nhiên nhắc tới tên của cậu ấy, nhưng sao giờ lại đột nhiên xuất hiện?
Giang Lẫm cũng nhìn Triệu Tế Vũ đang ngồi một mình.
Ngồi cách cậu ấy vài mét là các nữ sinh, gương mặt nào cũng phấn khích nhìn cậu ấy, nhưng Triệu Tế Vũ lại có vẻ lơ đãng, hoàn toàn không để ý tới những ánh mắt nóng bỏng kia, cậu ấy không cúi đầu nhìn điện thoại mà lại nhìn vào cửa ra vào.
Khi Giang Lẫm học năm cuối đại học Triệu Tế Vũ vừa mới học năm nhất, cùng khóa với Thân Nhiên, nhưng lúc đó cậu đang chuẩn bị ra nước ngoài, cho nên không có ấn tượng gì với Thân Nhiên và Triệu Tế Vũ.
"Để tớ hỏi Thân Nhiên một chút." Quý Minh Luân ở bên cạnh mở miệng, Giang Lẫm nhìn hắn gọi điện thoại, nhưng lại thuê báo.
"Tên này đang làm cái gì vậy, không phải sợ bị huấn luyện viên mắng nên tắt máy chứ." Quý Minh Luân chửi bới.
Giang Lẫm đăm chiêu nhìn lướt qua mấy thùng đồ uống bên kia, còn chưa kịp nói gì, thì ở khu nghỉ ngơi đã có người phát hiện ra Quý Minh Luân, liền gọi hắn đi qua.
Quý Minh Luân nói với Giang Lẫm: "Cậu lên khán đài ngồi đi, khi nào trận đấu kết thúc chúng ta sẽ đi dạo một chút. "
Giang Lẫm nhếch khóe môi, nhìn vào đôi mắt phản chiếu ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ đối diện của Quý Minh Luân, nắm tay phải nói với Quý Minh Luân một câu: "Vậy cậu cố lên. "
Giữ chặt người đang xoay người muốn đi, Quý Minh Luân mượn tư thế gần bên tai nói chuyện hôn lên sườn mặt cậu một cái. Giang Lẫm nín thở, lập tức nhìn sang bên cạnh, Quý Minh Luân lại không cảm thấy gì, mỉm cười bình tĩnh nói: "Có cậu cổ vũ tớ nhất định sẽ thắng. "
Nhìn Quý Minh Luân rời đi, Giang Lẫm mới sờ sờ chỗ bị hôn một chút, cảm thấy da thịt bắt đầu nóng lên, cậu đành phải cúi đầu đi vòng qua một bên, ngồi vào trong gốc.
Khi ngồi xuống, cậu cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, quay đầu lại nhìn, là Triệu Tế Vũ cách đó không xa.
Người nó khoanh chân sờ cằm giống như đang quan sát cậu, đôi mắt phượng mảnh mai ẩn sau cặp kính mỏng.
Giang Lẫm gật đầu với người con trai ấy, người đó liền dời ánh mắt sang chỗ khác, tiếp tục nhìn về phía lối vào.
Sau khi trận đấu bắt đầu, Quý Minh Luân thay vị trí hậu vệ ghi bàn của Thân Nhiên, bốn người đồng đội đã quen phối hợp với nhau nên rất dễ ghi điểm. Từ đầu đến cuối, Quý Minh Luân ném hơn chục cú ba điểm, lại phối hợp với đồng đội ghi được rất nhiều cú ném tầm trung, mặc dù đội đối phương phản công rất dữ dội nhưng đội của Quý Minh Luân vẫn chiến thắng.
Giang Lẫm ngồi trên khán đài, cậu vẫn giống như lần trước, từ đầu đến cuối đều nhìn Quý Minh Luân, mỗi lần Quý Minh Luân ghi bàn hắn đều quay đầu lại nhìn cậu một cái, cậu sẽ kịp thời giơ hai ngón tay cái lên với hắn, khi nhìn thấy Quý Minh Luân cười, cậu cũng sẽ cười.
Các nữ sinh trong sân sau khi trận đấu bắt đầu có một bộ phận chuyên chú cổ vũ Quý Minh Luân, trận đấu kết thúc Triệu Tế Vũ cũng rời đi, Giang Lẫm nhìn người con trai đó một cái, hình như tâm trạng của người đó không tốt, hai tay đút vào túi quần tây, bước đi đều đều, hoàn toàn không để ý phía sau có nữ sinh gọi mình.
Về phần mấy thùng đồ uống đặt ở góc tường phía dưới cũng không có mở ra, cho đến khi Quý Minh Luân thay quần áo xong đi ra, mới có hai học đệ đội bóng rổ vây quanh huấn luyện viên hỏi đóng đồ uống này nên xử lý như thế nào.
Quý Minh Luân không quan tâm đến chuyện này, đánh bóng xong liền rời đi với Giang Lẫm, khi cả hai ra khỏi phòng tập thể dục, họ có đi ngang qua con dóc khi trước, Quý Minh Luân đang uống nước giải khác, hắn cũng không quên trêu ghẹo nói: "Lần trước cậu nấc cục cả một ngày, sau đó làm sao mà dừng lại được? "
Giang Lẫm nhận lấy chai nước hắn đưa tới uống hai ngụm, lại trả lại cho hắn: "Lúc ngủ tớ không có nấc. "
Quý Minh Luân quay đầu lại nhìn con dốc, thấy trước sau đều không có người, sau đó khoác tay mình lên vai Giang Lẫm, kéo cậu đi: "Thật ra còn một cách để ngăn chặn nấc cục, lần sau nếu cậu bị thì tớ sẽ thử. "
"Cách gì?"
Giang Lẫm tò mò hỏi, thấy Quý Minh Luân cười nham hiểm, nương theo tư thế dựa vào nhau mà kề sát miệng vào tai cậu nói: "Hôn môi. "
Nhiệt độ bên ngoài vốn đã cao, Quý Minh Luân còn muốn nói vài câu khiến người ta dễ bốc hỏa, đến khi ngồi vào trong xe, hai má và cổ của Giang Lẫm vẫn còn rất đỏ, cũng không biết là do ánh nắng mặt trời hay bởi vì nguyên nhân không nói được.
Khi cậu cúi đầu thắt dây an toàn, ghế ngồi bị hạ xuống, Quý Minh Luân liền nghiên người đè cậu xuống triền miên một phen.
Toàn bộ thân trên của Giang Lẫm đều nằm trên ghế, bên phải là bầu trời xanh biếc, mặc dù lo lắng sẽ có tường tới bất cứ lúc nào nhưng lại không chịu nổi sự trêu chọc của Quý Minh Luân, rất nhanh liền mất đi phản kháng liền chỉ có thể thuận theo hắn. Đợi đến khi hai người thở dốc không ngừng, Quý Minh Luân mới chịu dừng lại, Giang Lẫm điều chỉnh góc độ của ghế, vừa ngồi thẳng dậy cậu phát hiện ánh mắt của Quý Minh Luân rơi vào một nơi nào đó, cậu cúi đầu nhìn theo, nhất thời quên mất bàn tay của mình vẫn còn bị chàm.
Kéo tay cậu lại, Quý Minh Luân nắm chặt năm ngón tay của cậu, dùng tay kia khởi động xe, lái về phía bệnh viện.
Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà Giang Lẫm đã hạ sốt, nhưng Quý Minh Luân vẫn lo lắng, hắn đưa cậu đi đến khoa da liễu, sau khi nghe bác sĩ giải thích, sắc mặt của Quý Minh Luân lại trở nên nặng nề.
Các bác sĩ nói rằng nguyên nhân khiến bệnh tái phát rất đa dạng, trường hợp của Giang Lẫm có thể là do áp lực của bản thân hoặc không thích nghi với môi trường, giai đoạn này ngoại trừ tiếp xúc với các nguồn dị ứng, một phần khác có thể là do căng thẳng. Dặn dò cậu phải nghỉ ngơi nhiều hơn, thư giãn cả về thể chất lẫn tinh thần, nếu có thể thì nên tránh xa môi trường sống không phù hợp.
Lúc đi ra khỏi bệnh viện, Quý Minh Luân đưa tay vào túi quần muốn lấy thuốc hút, nhưng chỉ sờ được bật lửa kim loại, thì ra hắn để quên ở trong xe.
Nhìn lông mày không ngừng nhíu chặt của hắn, Giang Lẫm nói: "Đừng lo lắng, đây đều là chuyện nhỏ, bình thường ngoại trừ ngứa cũng không có ảnh hưởng lớn nào khác. "
Kéo Giang Lẫm trở lại cổng chính, Quý Minh Luân ngồi xuống chiếc ghế cạnh tường, suy nghĩ một lát hỏi: "Sau khi tốt nghiệp cậu sẽ trở về Hạ Môn chứ? "
"Ừm, " Giang Lẫm ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn nói, "Thật ra tớ cũng không quen với cuộc sống bên kia. "
Người ra ra vào vào cửa chính rất nhiều nhưng không ai chú ý tới hai người đang ngồi trong góc kia, Quý Minh Luân cầm tay Giang Lẫm đặt trên đùi mình, Giang Lẫm nhìn bốn phía, thấy không ai để ý, liền nắm chặt tay Quý Minh Luân.
Nhìn chằm chằm mười ngón tay đan vào nhau, Quý Minh Luân thở dài nói: "Vậy cậu cố gắng một chút, tốt nghiệp là được trở về rồi. "
Giang Lẫm gật đầu: "Còn cậu thì sao? " ---Đọc FULL tại truyenggg.com---
"Tớ làm sao?"
"Có đi Seoul không?"
Hôm qua Quý Trác Thăng gọi điện thoại cho Quý Minh Luân nói về chuyện này, Giang Lẫm không tìm được cơ hội hỏi, hiện tại nếu đã nói đến chuyện này thì cậu cũng muốn xác nhận rõ ràng. Nếu người này thật sự muốn đi Seoul thì cùng lắm cậu đi theo là được rồi.
"Không đi." Quý Minh Luân dứt khoát nói.
"Trước đây không phải cậu còn đang suy nghĩ sao? Bây giờ tại sao lại quyết định không đi? "
Chạm vào ngón tay của Giang Lẫm, Quý Minh Luân bất đắc dĩ cười cười: "Lúc trước muốn đi là vì trốn cậu. "
Khẽ hé môi, biểu cảm của Giang Lẫm có chút khó nói, sau đó cũng bất đắc dĩ cười nói: "Tớ vốn nghĩ, nếu như cậu thật sự đi thì tớ đi chung là được rồi, dù sao ở nơi nào cũng giống nhau. "
Cậu rũ mắt nhìn Quý Minh Luân đang đùa bỡn ngón tay mình, không chú ý tới Quý Minh Luân đang lặng lẽ tới gần mình: "Thì ra cậu đã không thể rời xa tớ như vậy sao, vậy cậu đây có tính là "lấy chồng theo họ*" không? "
*嫁季随季
Thật ra mình đọc cũng không hiểu câu này nó có nghĩa là gì nữa, ai biết giúp mình với ạ
1
Bị Quý Minh Luân chiếm tiện nghi bằng miệng một lần, thế nhưng Giang Lẫm không muốn nói gì hắn, chỉ là cậu có chút ngượng ngùng. Nhìn cậu rút tay về, đứng dậy đi ra ngoài, Quý Minh Luân cười đuổi theo cậu, ôm lấy bả vai cậu cùng đi về phía ánh mặt trời.
"Chơi bóng xong đói quá, chúng ta tìm chỗ nào ăn đi."
Chơi bóng rổ tiêu hao rất nhiều sức lực, hai người bọn họ tìm một nhà hàng đơn giản, ăn một bữa cơm phương Tây xa hoa của Mỹ, sau đó lái xe đến khu mua sắm gần đó.
Hôm nay là cuối tuần, có khá nhiều người ra ngoài mua sắm, hai người bọn họ từ hầm đi lên, Giang Lẫm bảng chỉ dẫn tầng, khi thang máy lên tầng một liền kéo Quý Minh Luân đi ra.
Tầng một là khu trang sức, Quý Minh Luân hỏi cậu muốn xem cái gì, cậu không nói gì, dựa vào biển chỉ dẫn tìm được mấy cửa hàng sang trọng rồi lôi kéo Quý Minh Luân đi vào.
Vòng tay lần trước cậu đã hoàn trả, cũng không thèm mua cái khác thay thế, vốn muốn thừa dịp đi dạo chọn một cái, nào ngờ đi hết mấy cửa hàng vẫn không tìm được cái ưng ý.
Thấy tâm trạng của cậu có chút sa sút, Quý Minh Luân giơ tay trái lên nói: "Cậu đang chọn chiếc khác sao? Chiếc tớ đang đeo cũng rất tốt rồi, không cần phải đổi. "
Giang Lẫm không buồn chuyện vòng tay, mà là cậu thấy mình không thành thạo trong việc chọn quà, nhưng lời nói của Quý Minh Luân khiến cậu nhớ lại cái thắt lưng mình nhìn thấy ở Tây An, vì thế kéo Quý Minh Luân đi đến khu quần áo nam ở tầng bốn.
Tầng này không nhiều khách lắm, hai người bọn họ vừa đi dạo vừa nói chuyện, khi đi ngang qua cửa hàng quần áo, Giang Lẫm quan sát người mẫu trong tủ kính một lát, nói với Quý Minh Luân: "Vào xem một chút đi. "
Đây là một thương hiệu chuyên về quần áo nam giới, Giang Lẫm sau khi đi vào cũng không nhìn khắp nơi, trực tiếp đi về phía nhân viên cửa hàng miêu tả nhu cầu, nhân viên cửa hàng dẫn bọn họ đến khu phụ kiện, từ trong tủ kính lấy một cái thắt lưng cho hai người xem.
Thắt lưng màu nâu với hoa văn kẻ ô nhạt, mặt khóa được phủ một màu bạc trơn, nhìn qua thì khá đẹp nhưng lại không quá lạ mắt, thích hợp cho trang phục thường ngày hơn.
Giang Lẫm nhận lấy từ trong tay nhân viên cửa hàng, xoay người bắt đầu khoa tay múa chân trên eo của Quý Minh Luân, vừa định nói rất thích hợp liền thấy Quý Minh Luân mỉm cười, mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn đã nói lên tất cả.
Giang Lẫm sau đó mới phản ứng lại, nhét thắt lưng vào tay Quý Minh Luân, xoay người nhìn những thứ khác. Quý Minh Luân kéo cổ tay bảo cậu quay lại, thắt lưng hắn dán vào thắt lưng cậu, nói với nhân viên bán hàng: "Vòng eo của cậu ấy gần 75, tôi 82, lấy cho tôi hai cái. "
Giang Lẫm hơi ngẩn ra, đợi nhân viên cửa hàng đi lấy hàng mới thấp giọng hỏi: "Làm sao cậu biết số đo vòng eo của tớ? "
Quý Minh Luân tới gần cậu, ánh mắt liếc về phía eo của cậu: "Trước đây tớ có lén nhìn kích thước ba vòng của cậu, bây giờ lại ôm cậu nhiều lần như vậy, sao còn có thể không biết? "