Khi Quý Minh Luân đi lên, Giang Lẫm đang ở phòng ngủ chính bên cạnh tìm giấy chứng tử của Thang Dĩnh.
Cửa phòng ngủ chính vẫn luôn khóa, chỉ có lúc dì giúp việc tới quét dọn mới mở ra, Quý Minh Luân đã nhiều năm rồi chưa vào phòng này, bên trong vẫn được trang trí như lúc xưa, trong trí nhớ của hắn, những đồ đạc liên quan tới Thang Dĩnh không bị xê dịch gì.
Giang Lẫm lấy xong giấy tờ cần thiết liền kéo Quý Minh Luân đi ra, nhìn cậu khóa cửa phòng ngủ chính một lần nữa, Quý Minh Luân kéo cậu vào trong ngực, khuyên nhủ: "Nếu buồn bực thì cứ giải tỏa ra đi, cậu muốn làm gì tớ sẽ làm cùng cậu. "
Giang Lẫm tựa vào vai Quý Minh Luân, nghe xong cũng ôm chặt Quý Minh Luân: "Tớ không sao. "
"Ba cậu vừa rồi có nói những lời khó nghe không?" Quý Minh Luân hỏi.
"Tớ không cho ông ấy cơ hội nói chuyện." Giang Lẫm nhìn đồng hồ trên tường, đưa mắt nhìn cây kim đồng hồ vẫn luôn di chuyển, "Những lời nói khó nghe đều là tớ nói, nói ra xong cảm thấy rất thoải mái. "
Quý Minh Luân biết cậu không phải là người có thể nói lời cay nghiệt, hơn nữa Giang Kiến Thần là người thân duy nhất của cậu, cậu làm như vậy sẽ càng khổ sở hơn.
Hai người ôm nhau một chút, Giang Lẫm đẩy Quý Minh Luân ra nói: "Tớ không sao, cậu vẫn nên đi giúp thầy đi. "
"Không sao, tớ đã từ chối." Quý Minh Luân nhìn lướt qua phòng khách, đề nghị, "Chúng ta đi ăn cơm đi, ăn xong rồi về nhà tớ. "
Giang Lẫm không nhúc nhích, im lặng một lát lại hỏi: "Ba mẹ cậu phải làm sao bây giờ? Chúng ta có nên chủ động thú nhận hay không? "
"Trước hết đừng nói." Quý Minh Luân nói, "Tớ cảm thấy ba cậu là một người rất có sĩ diện, sẽ không chủ động làm lớn chuyện, đầu tiên cứ quan sát tình hình trước đã. "
Giang Lẫm vừa rồi đã nói ra những lời mình muốn nói, hiện tại cậu cũng tỉnh táo lại, cũng cảm thấy với tính cách của Giang Kiến Thần thì ông ấy sẽ không nói việc này ra đâu. Cậu gật gật đầu, lấy đồ cần thiết sau đó quay về cùng Quý Minh Luân.
Hai ngày kế tiếp, Giang Lẫm đều ở nhà Quý Minh Luân.
Ngày quay về Los Angeles cũng đang đến gần, điều này có nghĩa là ngày chia tay của cậu và Quý Minh Luân sắp tới. Hai ngày nay bọn họ đều chưa từng ra ngoài, một ngày ba bữa nếu không phải gọi đồ ăn mang tới thì là Quý Minh Luân nấu ăn, nếu hai người không ngồi trên sofa vừa xem phim vừa nói chuyện thì sẽ ở trên giường làm chuyện đó, nhưng Giang Lẫm rất ít khi cảm thấy thật sự thoải mái, đa số thời gian đều thấy vẻ mệt mỏi khó chịu của cậu.
Sau khi làm chuyện đó xong, cả hai cùng nhau tắm rửa, Quý Minh Luân nói với cậu rằng Đặng Phong có gửi tin nhắn, Đặng Phong hỏi bọn họ tuần này ngày nào thì họ có thời gian để tụ tập.
Giang Lẫm đang nhắm mắt dựa vào trong ngực Quý Minh Luân, nghe vậy liền lười biếng hỏi: "Cậu trả lời thế nào? "
"Tớ nói để hỏi cậu xem, " Quý Minh Luân hất nước lên vai trai của Giang Lẫm, " Đặng Phong nói tất cả bọn họ đều muốn đi. "
"Đặng Di cũng đi sao?" Giang Lẫm hỏi.
Lòng bàn tay ấm áp đặt lên vai cậu, Quý Minh Luân nói: "Đặng Phong không rủ cô ta để tránh cô ta gây rối. "
"Đặng Phong thật sự nói như vậy sao?"
"Ừm, cậu ta rất hiểu em gái của mình."
Giang Lẫm mở mắt ra, tiếp tục hỏi: "Vậy mấy ngày nay Đặng Di cũng chưa từng tìm tới cậu? "
Quý Minh Luân không trả lời, chỉ cười cười nhìn Giang Lẫm.
Giang Lẫm cảm thấy khó hiểu, hỏi hắn cười cái gì rồi mới nghe được hắn nói: "Tớ tưởng cậu không thèm quan tâm. "
"Không quan tâm cái gì"
"Không quan tâm việc Đặng Di có tìm tớ hay không."
"Sao tớ lại không quan tâm được?" Giang Lẫm đỡ bồn tắm ngồi dậy, quay đầu lại nhìn Quý Minh Luân, "Cho nên cô ta thật sự có tìm cậu sao? "
"Không có," Quý Minh Luân nói tiếp, "Tính cách của Đặng Di vốn rất mạnh mẽ, ngày đó tớ đã nói rõ ràng cho cô ta rồi, chắc cô ta cũng đã hiểu nhưng vẫn cần chút thời gian. "
"Vậy sau khi tớ đi rồi, " Giang Lẫm dừng một chút, lấy khăn mặt bên cạnh bắt đầu lau tóc, "Cậu chỉ còn một mình. "
Cậu dùng khăn mặt che mặt mình, Quý Minh Luân kéo cậu trở về trong ngực, cái khăn lau tóc bị ném trở lại bên cạnh bồn tắm: "Tớ không có một mình, Đặng Phong và Thân Nhiên đều biết tớ ở bên cậu. "
"Còn có ba cậu nữa, hai ngày nay ông ấy không có động thái gì, ba mẹ tớ cũng bình an vô sự, chứng tỏ ba cậu vẫn rất quan tâm mặt mũi của mình."
Nhắc tới Giang Kiến Thần thì sẽ làm hỏng bầu không khí, nhưng Quý Minh Luân cũng muốn xóa đi nỗi lo âu trong lòng Giang Lẫm, dù sao bọn họ vừa mới ở bên nhau mà đã xảy ra rất nhiều chuyện. Ngoại trừ việc gia đình còn có việc bọn họ phải xa nhau một năm, hai người đều không dễ chịu gì, tuy Giang Lẫm cố gắng không nói tới nhưng hắn vẫn cảm nhận được.
Giang Lẫm không muốn nói về Giang Kiến Thần, cậu ngẩng mặt lên, môi dán lên cằm của Quý Minh Luân, Quý Minh Luân cúi đầu hôn môi cậu, rất nhanh hắn đã hôn cậu đến thở dốc không ngừng, suýt nữa trượt vào bồn tắm.
Quý Minh Luân dán mặt vào vai cậu, liếc mắt nhìn xuống nước, cằm dán vào trán cậu hỏi: "Có muốn quay lại giường không? "
"Không cần." Giang Lẫm ôm chặt cổ Quý Minh Luân, "Cứ ôm như vậy một lát đi. "
Cuối cùng, bọn họ hẹn Đặng Phong ngày hôm sau sẽ ăn tối, hai ngày kế tiếp hai người bọn họ vẫn không ra khỏi nhà. Đêm đến bọn họ đi xuống hầm gửi xe, phải vất vả lắm mới dỗ Phô Mai không cho nó chạy theo, lúc đến hầm gửi xe, Quý Minh Luân nghe thấy có người gọi hắn, quay đầu lại thì phát hiện Tô Nghiễn và Kỷ Kiền đã quay về.
Xe Kỷ Kiền đậu cách hắn không xa, Tô Nghiễn đang đứng bên cửa xe ôm một con cá heo trắng cao bằng nửa người y, Kỷ Kiền đang ở trong cốp xe lấy đồ.
Khi đi về phía bọn họ, ánh mắt của Tô Nghiễn nhất thời chuyển sang Giang Lẫm, Giang Lẫm khó chịu nhìn sang bên cạnh, Quý Minh Luân thì chủ động nắm tay cậu.
Tô Nghiễn nhìn một chút rồi rút lại ánh mắt, cười nói với Quý Minh Luân: "Anh đi ra ngoài à? "
"Ừm, hai người đi du lịch về rồi à?"
"Cái gì mà đi du lịch, bọn tôi là đi công tác đó." Tô Nghiễn không tiếp tục nói nhiều về chuyện này, mà dùng ánh mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau của bọn họ, "Người này là? "
Quý Minh Luân nhìn về phía Giang Lẫm, cười hỏi: "Làm quen nhau một chút chứ? " ---Đọc FULL tại truyenggg.com---
Giang Lẫm gật gật đầu, lúc quay mặt về vẫn hơi không được tự nhiên, nhưng vẫn chủ động vươn tay về phía Tô Nghiễn: "Xin chào, tôi là Giang Lẫm. "
Tô Nghiễn dùng tay không ôm cá heo bắt lấy tay cậu, cười nói: "Xin chào, tôi là hàng xóm của hai người - Tô Nghiễn, người phía sau là bạn trai tôi - Kỷ Kiền. "
Giang Lẫm bị hai chữ "bạn trai" kia làm cho không kịp phản ứng, ngược lại Quý Minh Luân chủ động giải thích cho cậu: "Tô Nghiễn lớn lên ở Los Angeles, tính cách cậu ấy vốn như vậy, mới về nước cách đây không lâu. "
Giang Lẫm hiểu rõ, lúc này Kỷ Kiền xách theo hai túi nilon và một cái vali đi tới, Tô Nghiễn lập tức đi qua kéo cánh tay người đàn ông đó, tựa vào bên tai người đó nói gì đó, sau đó Kỷ Kiền cũng đi tới chào hỏi.
Chờ đi vào xe, Giang Lẫm mới hỏi: "Tuổi tác của Kỷ Kiền và Tô Nghiễn có phải rất chênh nhau không? "
"Thật ra vẫn ổn, Kỷ Kiền 29 tuổi " Quý Minh Luân khởi động xe, "Chỉ là Tô Nghiễn nhìn quá nhỏ, nhưng cậu ấy chỉ nhỏ hơn cậu một tuổi, nhưng trông cậu ấy rất giống trẻ vị thành niên đúng không? "
Giang Lẫm nhớ lại cảm giác mấy lần gặp Tô Nghiễn, cũng không đến nỗi là trẻ vị thành niên, chỉ là Tô Nghiễn nhìn không giống người đã ra ngoài xã hội. Trên đường đi, Quý Minh Luân nói với cậu vài chuyện về Tô Nghiễn và Kỷ Kiền, biết Quý Minh Luân giúp Tô Nghiễn theo đuổi bạn trai, Giang Lẫm nhịn không được cười, Quý Minh Luân đưa tay tới nắm lấy cậu: "Lần này cậu an tâm chưa? "
"Cái gì?" Nụ cười của Giang Lẫm vẫn chưa tan đi, Quý Minh Luân lại nói: "Ghen đó, lúc trước không phải cậu luôn "ăn giấm" với hàng xóm của tớ sao? "
Giang Lẫm hiếm khi không phản bác lại, chỉ nắm chặt tay Quý Minh Luân: "Tính cách của cậu ấy thật sự rất tốt. "
"Đúng vậy, " Quý Minh Luân thế nhưng đồng ý, nhưng ngay sau đó liền nói, "Nhưng không tốt bằng cậu, tớ vẫn thích cậu hơn. "
Quay mặt nhìn người bên cạnh, sau đó Giang Lẫm lại quay về phía cửa sổ, trên môi nở một nụ cười, khiến ánh đèn nê-ông trong đôi mắt kia trở nên lay động lạ thường.
Chỗ hẹn tụ tập chính là nhà hàng Izakaya* - nơi mà lúc trước bọn họ làm tiệc chào mừng Giang Lẫm. Địa chỉ là do Đặng Phong chọn, ngụ ý rất tốt đẹp, bắt đầu từ đây và tạm biệt từ đây.
*Izakaya là một loại quán bar bình dân của Nhật Bản phục vụ đồ uống có cồn và đồ ăn nhẹ. Izakaya là những địa điểm bình thường để uống rượu sau giờ làm việc, tương tự như quán rượu, quán bar phục vụ món tapas kiểu Tây Ban Nha hay quán rượu hoặc quán rượu kiểu Mỹ
Trước khi đến đây, Giang Lẫm nghĩ rằng đó chỉ là một bữa ăn đơn giản, nhưng không ngờ trong phòng lại được Chúc Chúc bọn họ trang trí bóng bay và ruy băng, bầu không khí vừa ấm áp lại vừa lãng mạn.
Đêm nay tất cả nhân viên trong tiệm đều ở đây, mọi người đang ngồi quanh bàn trên chiếu tatami*, nhìn Quý Minh Luân nắm tay Giang Lẫm đi vào, mọi người đều rất ngạc nhiên, nhưng xu hướng tính dục của Quý Minh Luân không phải là bí mật, cho nên cũng không ai có phản ứng quá bất ngờ. Chúc Chúc còn chủ động đứng dậy nhét một bó hoa vào tay Giang Lẫm, vẻ mặt của Đặng Phong cũng rất tự nhiên, lúc cụng ly với Giang Lẫm cũng không nói đến chuyện quá khứ, chỉ nói một ít lời chúc tương lai.
*Tatami (chữ hán: 畳) là một loại chiếu truyền thống cuả người Nhật có thể xếp lại được, dùng để trải sàn nhà.
Ăn được một nửa thì Thân Nhiên cũng đến.
Cậu ấy xách theo bánh kem rồi ngồi ở bên cạnh Đặng Phong, Đặng Phong hỏi tại sao lại đến trễ vậy, Thân Nhiên không nói gì. Khi Đặng Phong nhận lấy hộp bánh kem, phát hiện không phải bánh của mình đặt, mà là bánh của một nhà hàng cao cấp, liền hỏi: "Sao cậu không đi lấy cái tôi đặt? "
"Cầm lấy," Giọng điệu của Thân Nhiên có chút phiền muộn, "Bị thứ không có mắt đụng ngã. "
"Vậy cũng không cần mua bánh đắt như vậy nữa." Đặng Phong biết rõ hoàn cảnh gia đình của Thân Nhiên, vừa dứt lời động tác cầm đũa của Thân Nhiên liền dừng lại, hỏi ngược lại: "Rất đắt sao? "
Bao bì của hộp bánh kem là thuộc dạng đơn giản không cầu kì, Thân Nhiên cũng không chú ý đến thương hiệu bánh. Đặng Phong còn chưa trả lời, Quý Minh Luân đã liếc qua trước,, Thân Nhiên cũng nhìn hắn, sau đó quay đầu sang bên cạnh.
Quý Minh Luân cũng không xen vào, quay đầu lại tiếp tục nhìn Giang Lẫm.
Sau bữa ăn, mọi người cắm nến vào bánh kem, thắp nến lên và tắt đèn phòng.
Chiếc bánh này được làm từ kem rượu vang đỏ, tạo hình là hai con thiên nga trắng đen vắt chéo cổ nhau, cả hình thức và nguyên liệu đều rất cao cấp, dưới ánh nến mờ ảo, bầu không khí bỗng trở nên tốt hơn. Thân Nhiên cũng sửng người khi nhìn thấy bánh ngọt, Đường Dương thì cười nói Thân Nhiên thật sự rất biết chọn, hỏi có phải Thân Nhiên đã biết trước chuyện của Giang Lẫm và Quý Minh Luân nên mới chọn cái như vậy đúng không.
Giang Lẫm trước đây có ăn qua thương hiệu bánh này, cũng nhớ rõ giá cả không hề rẻ. Mặc dù có hơi ngượng ngùng, nhưng cậu vẫn cười nói cảm ơn với Thân Nhiên, biểu cảm của Thân Nhiên còn lúng túng hơn cả cậu. Đợi đến khi mọi người chia bánh cho nhau xong, Quý Minh Luân thừa dịp đi tính tiền thì gọi Thân Nhiên xuống dưới lầu, hỏi bánh ngọt này bao nhiêu sẽ chuyển lại cho cậu ấy.
"Đừng chuyển, " Thân Nhiên buồn bực nói, "Là của người khác bồi thường, anh không cần trả lại tiền. "
"Bánh này không hề rẻ, cậu thật sự không cần tôi trả lại sao?" ---Đọc FULL tại truyenggg.com---
Quý Minh Luân đã đoán ra bánh là do ai mua, Thân Nhiên không muốn thừa nhận trước mặt hắn, nhưng lại cảm thấy nếu cứ tiếp tục phủ nhận sẽ rất kì lạ, nhưng quan trọng nhất là mình lại không có gì để thừa nhận.
Hai tay đút vào túi quần thể thao, Thân Nhiên nhìn về phía cửa chính, nói: "Không sao, em có thể tự mình giải quyết được, coi như là quà em tặng cho Giang Lẫm là được rồi. "
Sau khi rời khỏi nhà hàng, tất cả mọi người còn muốn đi tăng 2, sau đó bọn họ đi đến một quán Karaoke ca hát và nhậu nhẹt ở đó, đến gần 3 giờ sáng mới kết thúc.
Đêm nay Giang Lẫm cười rất nhiều, hơn một năm rồi cậu chưa có thời gian tụ tập giống vậy. Mặc dù thời gian làm việc trong tiệm rất ngắn, nhưng mọi người ai cũng đối xử với cậu rất tốt, cậu không giỏi thể hiện ra bên ngoài, chỉ có thể sử dụng cách uống rượu để đáp ứng tất cả mọi người. Lúc đầu Quý Minh Luân còn khuyên cậu nên uống ít một chút, sau đó thấy cậu thật sự rất vui vẻ, cũng không ngăn cản cậu nữa.
Sau nửa đêm Giang Lẫm tựa vào sofa ngủ thiếp đi, lúc rời đi Quý Minh Luân cõng cậu lên, chia tay mọi người rồi ngồi vào ghế sau, sau đó thuê người lái xe đến lái xe.
Giang Lẫm say rượu ngủ rất ngon, mãi đến trưa hôm sau mới xoa đầu ngồi dậy, lúc rời giường bên cạnh không có ai, cậu cho rằng Quý Minh Luân ở trong phòng bếp, đi đến phòng khách nhìn nhưng không có ai, trong nhà yên tĩnh, chỉ có Phô Mai chạy đến bên chân cậu, cọ cọ bắp chân cậu.
Cậu lấy điện thoại di động muốn gọi điện thoại cho Quý Minh Luân, sau khi mở khóa thì thấy Wechat Quý Minh Luân gửi lúc sáng.
[Ba cậu hẹn tớ ra ngoài nói chuyện một chút, cậu tỉnh rồi nhắn tin cho tớ, trong tủ có sữa đậu nành và sủi cảo tôm, thức rồi nhớ ăn đó.]