Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 32

(Ngoại truyện có chút không liên quan)
Lâm Hạo nhìn hai thằng bạn thân đang vui vẻ hihi haha với gấu của chúng nó, chợt không hiểu cái cảm xúc đang trào dâng trong lòng là cái gì. Hắn cười cười nói nói với các nữ sinh khác, thầm tự an ủi bản thân: xung quanh mình có nhiều con gái hơn, sao phải ghen tị với 2 tên kia chứ? Đúng! Không phải ghen tị, không phải ghen tị, không phải ghen tị...
Ghen tị chết đi được!!!! Bây giờ thì hắn mới biết cái thói đào hoa của mình lại mang tới một thân cô đơn thế này...
Lâm Hạo cười cười nói vài câu, lũ con gái tản ra hết. Hắn đi tới quầy bán bánh, lấy bánh Ice-cream Chocolate - loại bánh mà hắn thích ăn nhất.
"Cô ơi cháu lấy cái này."
"Cô ơi cháu lấy cái này!"
Chiếc bánh Ice-cream Chocolate cuối cùng của cửa hàng rất vinh dự cùng lúc được 2 bàn tay tóm lấy, đưa ra trước mặt cô bán hàng.
Lâm Hạo quay đầu, thấy một nữ sinh khác cũng quay ra nhìn hắn. Nữ sinh sao? Đơn giản. "Em thích nó sao? Vậy anh nhường em." Lâm Hạo nở nụ cười quyến rũ thường thấy, thầm tin chắc chiếc bánh vẫn sẽ thuộc về mình.
"Cảm ơn." Cô gái trả tiền cho người bán hàng rồi nhìn Lâm Hạo: "Anh nói nhường sao không thả tay?"
Nụ cười trên môi hắn bỗng cứng đơ.
"Này anh, bỏ tay ra."
Mắt thấy chiếc bánh yêu quý sắp bị cướp mất nhưng lại không thể tổn hại đến hình tượng của mình, Lâm Hạo ngậm ngùi thả tay nhìn cô gái trước mắt bỏ đi. Mỹ nam kế của hắn thất bại sao...
"Anh Hạo... anh có thể ăn bánh của em..." Một nữ sinh thấy vậy liền rụt rè bước đến.
"Cám ơn ý tốt của em, nhưng anh đi trước."
Lâm Hạo bước ra khỏi canteen, không để ý rằng mình vừa từ chối một cô gái.
Thấy người vừa cướp bánh của mình đang ngồi trên ghế đá, hắn cũng ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô gái này.
Hắn đã gặp rất nhiều cô gái thờ ơ với nụ cười của mình, nhưng hắn biết tất cả chỉ vờ như vậy để khơi gợi hứng thú của hắn. Nhưng ánh mắt cô gái này... thật sự thờ ơ, hoàn toàn bỏ hắn ngoài măt.
"Anh không mua chiếc bánh khác sao?" Cô gái không nhìn hắn, hỏi.
"Tôi chỉ thích loại Ice-cream Chocolate."

"Vậy sao còn nhường?"
"...." Cô ta thật sự không biết tại sao?
"Này, cho anh."
Còn chưa kịp nói tiếp, Lâm Hạo đã thấy cô bẻ chiếc bánh, đưa cho hắn một nửa.
Từ nhỏ, hắn chưa từng được cùng ai đó 'ăn nửa chiếc bánh' như thế này, cảm giác lạ lẫm khiến hắn muốn từ chối. Nhưng hắn vẫn đưa tay nhận lấy.
Khi cô ăn xong và đứng lên, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào nửa chiếc bánh không nói gì. Cô thầm nghĩ đây là một tên đẹp trai nhưng tính cách quái gở liền muốn đi mà không nói tiếng nào.
"Này, cậu tên gì?" Hắn không gọi là 'em' nữa.
Cô quay lại nhìn hắn, nói: "Chỉ là nửa cái bánh thôi mà." Rồi bỏ đi.
Lâm Hạo ngẩn ngơ nhìn cô bước đi, rồi nhìn xuống chiếc bánh.
Lần đầu tiên hắn không biết nói gì trước mặt một cô gái. Lúc hắn tỉnh ngộ muốn đuổi theo thì bóng dáng cô đã biến mất trong tầm mắt.
Hắn hỏi tên cô không phải vì cái bánh!
Huỵch!
Một chiếc motor phóng vèo qua đường, đẩy Lâm Hạo ngã mạnh xuống nền đường cứng ngắc.
Bực tức cố gắng đứng lên, Lâm Hạo phủi phủi bụi xung quanh người, thầm đoán chắc là mấy tên trước kia bị mất người yêu trong tay mình. Cái chuyện này cũng thỉnh thoảng xảy ra nên hắn rất ít khi đi bộ mà toàn đi xe riêng. Hắn cũng chẳng muốn so đo, vì bây giờ hắn chẳng muốn chạm đến cô gái nào cả, cũng im lặng trước mấy cái trò trả thù này để sau này sẽ được yên ổn.
Nhưng hắn chỉ là muốn đi bộ từ cổng trường tới tiệm bánh một lát thôi mà! Làm hỏng hết hình tượng của hắn giữa đường thế này, đáng chết!
Cảm thấy cánh tay đau xót, bây giờ hắn mới để ý cánh tay mình xước một vệt dài. Chắc là do mài tay xuống đất đây...
"Nhiều máu quá! Cậu không sao đấy chứ?"
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên khiến lưng hắn cứng đờ. Giọng nói này không hề quen thuộc, bởi hắn chỉ mới nghe qua một lần. Nhưng chính giọng nói này hắn vẫn tưởng niệm ngày đêm, cũng chính giọng nói này khiến tính nết của hắn mấy ngày nay như thay đổi hết hơn nửa.

"Cậu... là cậu!" Lâm Hạo kích động.
"Hmm..." Thấy người trước mắt như là quen mình, cô gái cẩn thận suy nghĩ một chút.
"À, bánh Ice-cream Chocolate!" Cô cười cười nhớ ra kẻ đẹp trai nhưng quái gở này.
Tuy hơi buồn vì cô có vẻ như rất lâu mới nhớ ra hắn, nhưng hắn rất nhanh chóng lấy lại tinh thần.
"Cậu còn nhớ ra tôi sao? Cậu tên gì? Học lớp nào? Nhà ở đâu?" Hai tay hắn nắm lấy hai tay của cô, gấp gáp nói một hơi những điều mà mình muốn hỏi trong suốt mấy ngày qua.
Thấy máu của hắn sắp rớt xuống váy mình, cô vội đẩy tay hắn ra: "Trời, tay cậu chảy máu nhiều quá! Cậu đứng yên đó!" Cô nói.
Sau đó cô bỏ cặp sách trên lưng xuống, lấy ra một chai nước lọc, sau đó là bông, băng gạc...
Lâm Hạo nhíu mày. Cô gái này làm người cứu hộ hay sao mà mang lắm đồ nghề hành y thế?
Cô đổ nước rửa qua cánh tay hắn, lấy bông thấm sạch máu còn rỉ ra sau đó băng lại.
Cô làm rất nhanh.
"Tôi chỉ sơ cứu thôi, cậu tới bệnh viện hoặc y tế nào đó băng bó cẩn thận lại, nhớ xin thuốc bôi đó... A... bác tài xế, đợi cháu!"
Thấy mình suýt thì lỡ xe bus, cô nhanh chóng cất đồ vào cặp, nhảy lên chiếc xe bus đang cố tình dừng lại để đợi cô.
Lần này Lâm Hạo thức tỉnh nhanh hơn, gào thét đuổi theo chiếc xe bus.
"Này! Này! Dừng lại! Dừng lại!"
Nhưng chiếc xe như khinh bỉ Lâm Hạo, không thèm dừng lại mà chỉ thả một đám khói đen rồi dần mất dạng.
"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!!!"
Lâm Hạo chạy chậm dần sau đó dừng hẳn, hai tay chống đầu gối, thở d0'c vì đã chạy một đoạn đường khá xa. Giọt mồ hôi chảy qua viên kim cương đen trên tai hắn, tỏa sáng lấp lánh.

"Ngu ngốc! Thật ngu ngốc! Đồ ngu ngốc!!"
Hắn tự chửi mình một cách thậm tệ.
15' sau, một chiếc BMW dừng lại trước mặt hắn.
"Thiếu gia, sao cậu bảo tôi tới trước tiệm bánh Sweet đợi mà cậu lại đứng ở đây?" Nếu không phải chạy xe xung quanh tìm cậu chủ chắc cũng sẽ không tìm thấy cậu ta.
Thấy chiếc xe, ánh mắt hắn lóe sáng nhưng lại vụt tắt. Cái xe bus kia đi cũng đã được một lúc lâu, đuổi theo chắc cũng chẳng có ích gì đi?
Vẻ mặt hắn lại ảm đạm, lên xe trở về nhà.
oOo
Cạch, cửa phòng học mở ra.
"Xin lỗi cô, cho em xin một lúc để tìm bạn được không ạ?" Lâm Hạo cười cười với cô giáo.
"Được."
Hắn đứng nhìn ngó lớp học kĩ càng hết 5', thấy không có người mình cần tìm liền xin lỗi lần nữa rồi bỏ đi.
Cả ngày hôm nay, hắn đã tận dụng 2 tiết đầu để đi từ 12A đến 12L tìm người. Lần đầu hắn thấy bực bội vì cái trường này quá nhiều lớp.
Nhưng hắn vẫn không nản chí, tiếp tục muốn tận dụng 2 tiết học sau nữa để sang dãy nhà B để tìm ở khối lớp 11.
Đang bừng bừng quyết tâm thì hắn bị ai đó túm cổ áo.
"Cậu này giỏi thật, dám trốn 2 tiết toán của tôi để chạy lung tung trên hành lang phá rối lớp khác học bài. Ngoan ngoãn đi chịu phạt mau!"
Thấy ông thầy dạy toán nổi tiếng nghiêm khắc được nhiều người kính trọng trước mắt, hắn thầm kêu khổ rồi... bị xách đi.
Viết xong bản kiểm điểm, hắn lại bị ánh mắt sắc bén của thầy cô coi chặt, không thể đi đâu.
Cho nên cuối giờ, hắn quyết định mai phục ở cổng trường.
Hắn hơi lo ngại vì thấy khá nhiều học sinh ra về trước hắn, nhưng lại tự nhủ bản thân phải kiên cường.
Kiên cường thì kiên cường! Thế rồi hắn kiên cường cho tới lúc bị bảo vệ đuổi về...
Một ngày vô cùng thất bại!

Ngày hôm sau, lúc sắp hết giờ hắn cố tình xin đi vệ sinh để có thể đợi ở cổng trường sớm nhất. Nhìn từng người từng người một, cho đến lúc bác bảo vệ đáng kính lại đuổi hắn về...
Hắn ngồi suy nghĩ một cách nghiêm túc, hắn sẽ tận dụng giờ ra chơi để đi tìm từng lớp một, như thế sẽ rất khó khăn vì lúc đó hầu hết học sinh đã ra ngoài. Nhưng hắn vẫn cứ nguyên ngày tích cực chỉ để đợi đến giờ ra chơi, leo xuống cầu thang dãy nhà C rồi leo lên cầu thang dãy nhà B tìm người. Hắn muốn tận dụng tất cả mọi cơ may dù chỉ là nhỏ bé nhất!
Nhưng ông trời không thương hắn...
Hôm sau đầu hắn bắt đầu thông suốt hơn một chút, mai phục ở bến xe bus lần trước cô đã lên. Khi nghĩ ra cách này hắn đã tự trách mình sao không nghĩ ra nó sớm hơn.
Rồi hắn đợi mãi đợi mãi, vứt bỏ tự trọng không thèm để ý đến ánh mắt những người lên lên xuống xuống xe bus nhìn mình, nhưng hắn vẫn không thấy khuôn mặt thanh tú ân cần khiến người ta ấm áp của cô... Nỗi thất vọng cứ như cái gì đó nghẹn lại trong cổ, cực lực muốn bộc phát ra ngoài. Ông trời trừng phạt hắn sao? Là do trước kia hắn muốn gặp cô gái nào là thấy cô gái đó nên bây giờ cho dù chỉ muốn gặp một người, ông trời cũng kẹt sỉ không cho sao?
Trên đường thất thểu ra về, bỗng hắn cảm thấy lo sợ. Hắn tìm mọi lớp, đợi ngoài cổng trường, đợi ở bến xe bus nhưng không thể gặp một lần, có khi nào cô đã xảy ra chuyện gì? Giờ hắn lại thấy, thà rằng mình nghĩ không gặp được cô còn hơn là nghĩ cô đã xảy ra chuyện. Làm sao thế này? Sao bàn tay hắn lại run thế này?
Hắn không thể nhờ ai giúp, vì thứ hắn biết về cô chỉ là khuôn mặt và giọng nói. Khuôn mặt thì không thể vẽ lại, giọng nói thì không thể bắt chước. Sao hắn vô dụng thế này? Đồ vô dụng vô dụng!
Hai ngày sau đó cứ thế vật vờ trôi qua, Lâm Hạo vẫn cứ hay lượn lờ khắp nơi từ canteen, sân trường cho đến bến xe bus để được "một lần tình cờ" gặp lại.
Nhưng vẫn là ông trời không thương hắn.
Tháng 10, trời se lạnh, hay có mưa, đặc biệt là bão.
Lâm Hạo vẫn cứ im lặng đứng dưới bến xe bus, nhìn dòng người vội vã chạy dưới mưa, mặc ưa gió tạt vào người. Dù sao trên người hắn bây giờ cũng chẳng còn chỗ nào khô.
Mái tóc ướt nhẹp dính sát vào khuôn mặt hoàn mỹ, chiếc khuyên tai vẫn như cũ ngạo nghễ tỏa sáng trong màn mưa, chỉ có điều chủ nhân của nó dường như đã mất hết sinh khí.
Hắn không hiểu tại sao mình lại phải cố chấp như thế đối với cô gái mình chỉ mới gặp qua 2 lần. Nhưng bây giờ thì hắn cũng hiểu cái gì là tương tư, cái gì là tình đơn phướng, và cái gì là tuyệt vọng.
"Lại là anh sao? Sao anh lại đứng ở đây?"
Giọng nói nhỏ bé cố lấn át tiếng mưa khiến hắn chậm rãi ngẩng đầu. Hắn thẫn thờ nhìn cô gái cầm chiếc ô màu bạc trên tay, mang vẻ mặt vô cùng lo lắng để nhìn hắn.
Không nghĩ ngợi nhiều, hắn chạy tới ôm lấy cô thật chặt, như sợ cô sẽ biến mất. Biết cô không phải là ảo giác, cảm giác quặn đau trong người cũng dần tan biến, thay vào đó là sự vui mừng.
Chiếc ô trong tay cô nghiêng ngả suýt rơi xuống. Cảm nhận cơ thể lạnh lẽo ướt sũng kia cùng với thần sắc không bình thường của hắn, cô khẩn trương nói: "Cậu bị sao vậy? Sao không bắt xe về mà lại đứng đây?"
Hắn cứ như vậy im lặng ôm cô, cô thì vẫn sốt ruột hỏi han nhưng không nhận được câu trả lời. Cô đã cố đẩy hắn nhưng không được. Lại liếc nhìn xung quanh, thấy chẳng còn lấy một chiếc xe, tiếng mưa rơi trên ô thì càng lúc càng nặng nề, cô thở dài: "Vậy thì đến nhà tôi đi."
Nghe tới chữ nhà, hắn ngoan ngoãn buông cô ra, nhưng tiếp đó một tay cầm ô, một tay nắm chặt tay cô.
Cô lắc đầu cười cười, tùy ý để hắn nắm tay đi theo sự chỉ dẫn của mình.


Bình Luận (0)
Comment