Thú Nam Và Tiểu Bạch

Chương 9


“Giáo sư, chúng ta mới bắt đầu nói chuyện yêu thương, theo phương thức truyền thống dân tộc Trung Hoa, trước nắm tay hơn nữa là hôn và cuối cùng là lên giường, nhưng trong vòng một ngày làm hết toàn bộ có phải quá nhanh hay không? Viên Lai Lai phòng bị lui về phía sau một bước nhìn hắn, Hình Diễn chống đỡ tường cảm thấy may mắn mình còn một ít sức lực.
Trợn mắt với cô “Em nhìn tôi hiện giờ còn có hơi sức làm những chuyện khác sao?”
Lúc này Viên Lai Lai mới hiểu rõ sửng sốt, lấy thẻ từ trong túi hắn vội vàng bỏ chạy “ Giáo sư, thầy chờ một chút, em đi mở phòng.”
Hình Diễn cúi xuống, lần nữa nghi ngờ sự thông minh của cô, kết quả là sau khi Viên Lai Lai mở phòng phải chạy lên lên xuống xuống tìm bóng dáng Hình Diễn, tìm nữa căn lầu mới tìm được hắn, lại gian nan nâng hắn lên mở cửa phòng đẩy hắn lên giường, giông như cô đã hoàn thành nhiệm vụ trọng đại quan trọng nhất mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Hình Diễn nằm lệch trên giường, Viên Lai Lai lắc đầu, nửa quỳ bên cạnh thay hắn mở cà vạt, lại cở áo khoát, đang cố hết sức mở áo sơ mi của hắn, cổ tay bị người cầm lấy, kế tiếp trời đất xoay tròn, cả người bị Hình Diễn ngăn lại, im lặng một chút rồi mở miệng “ Giáo sư chỉ vì ba mươi điểm em hy sinh như vậy có phải hay không là quá nhiều?”
“Hình Diễn mở nửa mắt nhìn cô “Nhớ là lần sau không được tùy tiện cở quần áo của đàn ông.” Nói xong xoay người nằm xuống ngủ.
“Em. . . .”Làm người tốt thật không dễ dàng!
Bố trí Hình Diễn thỏa đáng, Viên Lai Lai ngồi lên ghế salon xem tivi, đang chiếu bộ phim Hàn mà cô thích nhất, ôm mềm ngồi trên ghế say sưa xem.
Khoảng hai giờ khuya Hình Diễn rời giường uống nước, thấy Tv đang mở, Viên Lai Lai tựa đầu vào salon chảy nước miếng tình, đi lên phía trước ôm Viên Lai Lai đặt lên giường đang muốn xoay người đi uống nước, thân thể lại Viên Lai Lai quấn lấy, chỉ thấy cô giống như gấu Kaola quấn quanh thân mình, quả thật đã đem hắn thành gối ôm, kêu cô hai tiếng, không có phản ứng, Hình Diễn bất đắc dĩ thở dài nằm ở bên cạnh cô.
Cả đêm không chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, Viên Lai Lai mở mắt liền sửng sờ, nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông đang nằm bên cạnh cô trong lúc nhất thời cô không hiểu nổi rốt cuộc tối đêm qua đã xãy ra chuyện gì.

Rõ ràng đêm qua cô ngủ ở ghế salon, làm sao lại chạy lên giường của hắn? thật may mắn là quần áo vẫn bình thường, nhưng quần áo trên người hắn đã bị cô giày xéo không còn hình dáng. . . . . . . .
Kết luận là : cô vô lễ với hắn.
Nhẹ nhàng kêu hắn hai tiếng, không có trả lời, trong lòng vô cùng vui mừng, lén lén lút lút xuống giường mang giầy vào chạy ra ngoài, Hình Diễn híp mắt nhìn bộ dáng vừa mang giầy muốn chạy trốn của cô khóe miệng mang ý cười, tiểu mèo hoang, em còn muốn chạy trốn đến đâu?
Một lúc sao Quản gia Âu Dương mang quần áo sạch sẽ đi vào không một tiếng động, thấy một cái áo lót bị ném lung tung trên mặt đất khẽ cau mày “ Hôm qua cô Ninh Ninh đợi điện thoại của cậu chủ cả đêm.”
Hình Diễn đang thay quần áo bổng dừng động tác “ Cô ấy thích chờ thì để cô ấy chờ.”
“Nhưng hai người cũng là lớn lên cùng nhau, mặc dù chưa có nghi lễ, nhưng mọi người đều biết cô Ninh Ninh là vị hôn thê của cậu chủ, cho dù như thế nào cậu chủ cũng không nên ở cùng người phụ nữ khác ở ngoài.” Âu Dương Kiên duy trì ý kiến của mình.
Hình Diễn lạnh lùng liếc hắn một cái "Chuyện giữa chúng tôi, Quản gia, ông quản quá nhiều."
Âu Dương còn muốn nói gì nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn thì lùi một bước, cung kính khom người “Đúng vậy, cậu chủ.”
“Còn nữa, tốt nhất là không làm cho cô ấy biết chuyện tôi có vị hôn thê.” Không phải thương lượng mà là mệnh lệnh.
Nhưng hắn không biết là cô đã biết.
Viên Lai Lai mới vừa đi ra từ khách sạn liền nhanh chóng đoán xe hướng trường học chạy như bay, nếu để cho đám con gái kia biết cô một đêm không về hơn nữa là ở cùng một chổ với Hình Diễn, không biết sau lưng cô sẽ có bao nhiêu hung thủ giết người.

Nhưng mà cô vừa mới xuống xe đi tới cửa trường học liền bị hai người áo đen như hung thần ác sát ngăn lại " Xin cô đi theo chúng tôi một chuyến."
Viên Lai Lai lấy can đảm nhìn bọn họ: "Các người là ai? Tôi muốn báo cảnh sát, cảnh sát lập tức sẽ đến, tôi khuyên các người không cần làm chuyện xấu, thứ nhất nhà tôi rất nghèo, thứ hai tôi học tập không giỏi, các người bắt cóc tôi cũng vậy không lợi ích mà có âm mưu."
Người áo đen như cũ mặt không chút thay đổi, "Cô Viên tiểu hiểu lầm, là bà Hình muốn gặp bạn gái mới của cậu chủ, nhờ chúng tôi tới đón." Cuối cùng chữ ‘ đón ’ nói vang vang có lực, hận không được sau một khắc liền động thủ đem cô ‘ đón ’ đi.
“Cái gì bà Hình không bà Hình. . . . . .a, a, các người đây là bắt cóc! Nhẹ tay một chút!” sau một khắc cô bị kéo lên xe, khoảng nử a giờ cô đã ngồi trong phòng khách của biệt thư hào hoa.
Có chút bất an nhìn người phụ nữ cao quý trước mặt, nhất định là mẹ của Hình Diễn? Người có khí chất như vậy, khó trách có thể sinh ra con như vậy “Bác gái, bác tìm con có chuyện gì?” bà nhìn chằm chằm vào cô không nói lời nào, làm lòng cô thật là sợ hãi.
“Cô chình là học trò của A Diễn , Vien Lai Lai?” bà quan sát nửa ngày rốt cuộc mở miệng “ tôi đã nghe Noãn nói về cô.”
Tay Viên Lai Lai quấn lấy nhau, nhìn biểu tình của bà Hình, nữa lén nhìn người làm xung quanh, lập tức cô có cảm giác mình bước vào ổ sói “Đúng, đúng là con, sư tổ.”
Bà Hình đang uống trà thiếu chút nữa là phùn ra, thật may là là mình có giáo dưỡng tốt nên chỉ ho nhẹ hai tiếng, mới bốn mươi tuổi đã được gọi là sư tổ nếu định lực không tốt chắc là bắt đầu gầm thét.
“Nếu là học trò của A Diễn, vậy bây giờ làm một cái phân tích đơn giản về thị trường chứng khoán đi.” Bà Hình uống một hớp trà ngẩng đầu nhìn chằm chằm Viên Lai Lai.
Viên Lai Lai luýnh quýnh nửa ngày , rốt cuộc nói ra một câu “ Thật ra thì. . . . . Con cũng không hiểu vấn đề này lắm.”
“Không hiểu?” tay bà Hình thoáng một cái văng nước trà ra ngoài, Viên Lai Lai theo bản năng lui về sau một bước, người làm cách đó không xa nhanh chóng lấy ly trà ra khỏi tay bà Hình, Hình Noãn cúi đầu dùng khăn lau tay cho bà.

“Đúng. . . .Không hiểu lắm.”Viên Lai đổ đầy mồ hôi lạnh, Giáo sư quan tâm việc học của học trò thì cũng đúng, nhưng mà mẹ của Giáo sư cũng quan tâm việc học của học trò con mình như vậy!
Bà Hình xoa xoa đầu, chỉ cảm thấy không cách nào nói chuyện với cô “Cô Viên thật thẳng thắn, tôi không ngại nói thẳng cùng cô, tối đêm qua cô ở cùng A Diễn phải không?”
Viên Lai Lai luýnh quýnh lần nữa, chuyện cô vô lễ với Hình Diễn tại sao nhanh như vậy ai cũng biết hả? Thừa nhận đi, là làm bà ấy thấy cô nói năng tùy tiện, không thừa nhận, cô lại không quen nói dối “ Dạ, có thể đúng.”
“Cái gì gọi là có thể đúng!” bà Hình muốn hụt hơi cũng không muốn cùng cô nghiền ngẫm từng chữ “Cô cùng A Diễn quan hệ như thế nào?”
“Quan hệ thầy trò!” Viên Lai Lai trả lời, chuyện này là đương nhiên.
Bà Hình có chút không vui “ Chưa từng thấy qua Giáo sư cùng học trò của mình ở cùng phòng, quan hệ hai người thật có phải thân thiết một chút? Hơn nữa nghe nói gần đây cô quấn lấy A Diễn? Ngay cả đi học cũng viết thư tình cho nó?”
. . . . . .
“Sư tổ bác đừng hiểu lầm, em quấn lấy Giáo sư bở vì thành tích của em không đạt mà thôi.” Lúc bắt đầu chính xác là như vậy, nhưng sáng nay thức dậy thấy khuôn mặt đẹp trai của Hình Diễn, lòng cô nổi loạn bây giờ cô cũng không dám khẳng định như vậy nữa.
Bà Hình cúi đầu trầm tư nói “ Thành tích học tập của cô cũng không đạt?”
Cái gì gọi là, cũng không đạt?
. . . . . .
“Thôi thôi, hôm nay tôi gọi cô đến đây là muốn cho cô biết một chuyện, A Diễn đã có vị hôn thê rồi, cô nên xử lý tốt quan hệ của hai người.” Bà Hình rốt cuộc phát hiện nói chuyện với Viên Lai Lai là một chuyện làm người ta nhức đầu, nên cuối cùng nói ra vấn đề chính.
Đầu Viên Lai Lai “Oanh” một tiếng nổ tung, chỉ chỉ Hình Noãn sau lưng bà “ Không phải là em gái sao?”

“Noãn là em gái, nhưng Ninh Ninh thì đúng là như vậy, cho nên tôi hy vọng cô sau này cách A Diễn xa một chút?” Đây là ác ma bà bà trong truyền thuyết sao? Miệng của bà không có ác độc nhưng lời lẽ bà nói ra có ý muốn chia rẽ cô và Hình Diễn, Viên Lai Lai không biết cuối cùng mình nói những gì, lảo đảo nghiêng ngã đi ra khỏi biệt thự, Hình Diễn có vị hôn thê, Hình Diễn có vị hôn thê. . . . . . . .
Tại sao trong lòng cô lại khó chịu như vậy, người đàn ông ưu tú kia có vị hôn thê, thậm chí là kết hôn cũng là chuyện bình thường sao? Trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt của Hình Diễn, còn có mấy ngày ở chung, cô muốn đùa giỡn hắn, không ngờ bị hắn đùa giỡn, đây rốt cuộc là xãy ra chuyện gì?
Liên tục ngủ mê năm ngày không ra cửa, ăn uống vệ sinh đều ở trong ký túc xá, tắt điện thoại, không lên mạng, hoàn toàn đoạn tuyệt liên lạc với thế giới bên ngoài. Viên Lai Lai vừa tỉnh ngủ đứng ở ban công nhìn Tần Diệu hấp tấp xông tới “Viên Lai Lai! Mau! Điện thoại của Giáo sư Hình!”
Viên lai trừng mắt “ Nói mình không có ở đây!”
Tần Diệu trừng lại “ Cậu ở đây giả bộ cái gì chứ, mấy ngày nay không phải cậu luôn đợi anh ta sao? Anh ta gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại? Mỗi ngày đều tới dưới ký túc xá chở nhiều giờ, cậu tưởng người ta rãnh rỗi như cậu sao, mau nghe điện thoại!”
“Không nghe!” Viên Lai Lai liên tục lui về phía sau tránh “ Mình tại sao phải nghe điện thoại của anh ta! Anh ta tại sao lại tới trêu chọc mình, mình cũng không còn là học trò nữa!”
Tần Diệu khó chịu, chống nạnh biểu tình như nữ quân nhân “ Mình nói nè Viên Lai Lai tại sao cậu không biết điều như vậy, ban đầu là ai trêu chọc ai trước? Sao bây giờ lại đem trách nhiệm đẩy lên người khác là sao?”
“Ban đầu là chính cậu đưa ra ý tưởng cùi bắp này, cái gì đùa giỡn anh ta, anh ta mất hứng sẽ cho ta đạt được tư cách danh ngạch, kết quả đâu!” Viên Lai Lai càng nói càng giận “ Cậu có biết là anh ta có vị hôn thê đấy! Cậu cọn bảo mình nghe điện thoại của anh ta làm gì! Để mình vì ba mươi điểm trở thành người thứ ba sao? Hơn nữa cậu gặp qua vị hôn thê của anh ta sao? Nói không chừng còn đẹp hơn tiên trên trời, coi như mình muốn làm người thứ ba chưa chắc anh ta chịu đâu!”
“Vậy cậu nói xem Hình Giáo sư mỗi ngày đợi cậu là vì cái gì? Chỉ vì cậu gương mặt không đẹp, dáng người không chuẩn, đầu óc không thông minh sao?” tần Diệu tức giận, làm sao chỉ vì lời nói của mẹ Hình Diễn mà hoàn toàn bỏ qua anh ta? Như thế nào cũng phải giáp mặt hỏi cho rõ ràng!
“Vì hứng thú, lúc anh ta hứng thú sẽ cưng chìu, đợi đến khi anh ta hết hứng thú, mình chết như thế nào cũng không biết, chẳng lẽ cậu bắt ta vì hứng thú của anh ta mà nịnh nọt anh ta sao?” Viên Lai Lai cảm thấy phiền não, hắn đã có vị hôn thê tại sao phải trêu chọc cô?
“Hứng thú? Trên người em có điểm nào hứng thú có thể để tôi cảm thấy hứng thú mà không để ý đến vị hôn thê?” Giọng nói lạnh lùng có chút giễu cợt vang lên ở phía sau hai người bọn họ.
Hai người sửng sốt, Tần Diệu chạy thật nhanh như một làn khói ra khỏi ký túc xá, nhưng vẫn không quên đem cửa đóng lại, cái người này không phải dẫn sói vào nhà sao?

Bình Luận (0)
Comment