Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 188

Đêm tối, Tử Lan Hiên, một gian phòng.

“ Ai chỉ thị ngươi đến đây” Vệ Trang lạnh nhạt lên tiếng nhìn về thân ảnh nử tử phía trước một bộ hắc y bó sát, trên tay cầm lấy một thanh trường kiếm vải đen che kín một nửa gương mặt chậm rải cất bước lên.

Hàn Phi cười nhạt nhìn thân ảnh, phía trước liền lập tức đoán ra là ai, thân ảnh đi đến chiếc bàn bên kia ngồi xuống, nhìn lấy Vệ Trang đem một tay nắm lại giấu ở sau lưng một tay xòe ra về nữ tử áo đen đối diện, đem mắt chuyển qua một phương khác thấy được bốn thân ảnh nử tử xinh đẹp của Tử Lan Hiên.

Từ một chuyến trò chuyện cùng Lý Khai hắn liền cùng Vệ Trang trở về nơi này, vừa bước vào liền gặp một thanh sắc lảnh mũi kiếm trực chỉ yết hầu hắn cùng may có Vệ Trang ném đi chung rượu cản lại.

Mà hắn cũng đả đoán được nử tử này là ai khi thanh kiếm kia chính là cách đây không lâu hắn còn đưa cho họ đây, thanh Minh Chí một trong 300 danh kiếm là bội kiếm của Lý Khai.

Để cho hợp thức hóa cái chết, hắn liền đem di vật này đưa cho Hồng Như để cho hai người tin tưởng Lý Khai đả chết rồi, mà hắn là Tư Khấu liền có thể lấy đi thanh vũ khí này.

Lúc này nữ tử lao nhanh đến trường kiếm từ dưới kéo lên để lại trong không trung một đường quang mang xanh rờn, nhưng Vệ Trang đả kịp nghiêng người né đi.

Ngay sau đó liền thu kiếm về sau đâm thẳng đến nhưng lần nửa bị Vệ Trang một tay vươn ra chặn lấy.

Lần nữa thu kiếm chân bước đến một bước xoay kiếm hoành ngang, liên tục đâm đến đối phương nhưng không một lần nào là trúng cả.

Ước chừng qua đi mười lần công kích nữ tử áo đen đem kiếm chỉ thiên sau đó nhanh chóng đâm chếch xuống chân Vệ Trang như bị lần nữa hóa giải, trở tay thu kiếm một đường hoành ngang chém đến hắn đầu thì bị tay nhanh chóng vươn ra bắt lấy lưỡi kiếm.

Ngay lập tức Vệ Trang tay giấu sau lưng vươn ra chộp lấy cổ tay của nữ tử này đẩy đi, thanh kiếm tuột khỏi tay nàng xoay tròn một vòng rồi nhanh chóng bị hắn nắm lấy chuôi kiếm, bàn tay vươn ra đem mũi kiếm hướng xuống đối phương cổ.

“bộp bộp bộp” Một tràng vỗ tay từ Hàn Phi vang lên: “ thân thủ tốt”


“ Chế phục đối thủ trình độ thế này, mà cũng đáng phải kinh ngạc?” Vệ Trang đem chuôi kiếm trở ngược xoay lưng cất bước.

Đột nhiên nghiêng người né đi bên tai vang lên “ cẩn thận” hai tiếng từ Tử Nữ, kèm theo tiếng xe gió thanh âm trường kiếm lập tức biến thế hoành ngang.

“ Keng keng keng keng” chói tay ma sát liên miên hoa lửa nảy sinh, kiếm côn giao thoa, Vệ Trang cánh tay tự lực dời đi một thanh hắc côn sượt qua, đem nó đánh văng găm lên vách gỗ.

“ Quỷ Cốc phái, hoành kiếm công với mà tính, để cầu kỳ lợi, là vì bãi; túng kiếm công với thế, để cầu kỳ thật, là vì hạp. Tách nhập người, Thiên địa chi đạo, bãi là mở, hạp là đóng, một âm một dương. Tách nhập người, tung hoành đạo”

Dược Thiên Sầu thân ảnh như quỷ mị lơ lửng ở không trung, thân ảnh chậm rải hạ xuống, từ người nhanh chóng xuất hiện một sôi song hắc kiếm.

“ Ta dành 10 năm sáng tạo một bộ võ công nội ngoại kiêm tu, lấy năm môn nội công năm môn ngoại công là đao, thương, kiếm, kích, bổng, quyền, chưởng, chân, trảo, chỉ tạo thành một bộ gọi là Thương Long Chân Công. Có một sát chiêu gọi là Thập Phương Vô Địch, ta muốn xem thử Quỷ Cốc truyền nhân có thể phá được chiêu này không?”

Dược Thiên Sầu chém gió lên cái gì mà Thương Long Chân Công chứ là hắn đạo lại từ bộ võ công thành danh của Võ Vô Địch trong Phong Vân, bộ võ công này có thể nói cực kỳ bá cháy con cào cào là hắn thích mê ly nhất trong Phong Vân.

Võ Vô Địch sở dĩ danh xưng Thập Cường Võ Giả, cũng là bởi vì hắn thân kiêm mười loại võ học phân chia năm nội công năm ngoại công là đao, thương, kiếm, kích, bổng, quyền, chưởng, chân, trảo, chỉ.

Tu luyện đến đăng phong tạo cực mỗi một loại đều là trên đời vô song. Sau đó, hắn càng từ cái này mười môn võ công bên trong, thôi diễn ra nội gia cùng ngoại gia vô thượng công pháp: Huyền Vũ Chân Công cùng danh xưng chiêu thức đỉnh phong: Thập Phương Vô Địch.

Hắn làm gì có cửa tạo thành được Huyền Vũ Chân Công chứ, chẳng qua là quăng bom chém gió với đám người. Làm màu chơi trội mà thôi, đạo nhái lại dựa vào tốc độ sức mạnh hơn người mà ra thôi.

Thiên An dùng 9 phân thân hợp cùng với bản thế thành 10 người mỗi người tu luyện một võ công cùng phát ra, chính là Thập Phương Vô Địch mà hắn đạo lại, cho riêng mình. Mà tên tuổi cũng đặt cho khác chính là Thương Long Chân Công bá cháy con cào cào không kém gì Huyền Vũ Chân Công đây.


“ Đều là bằng hữu với nhau, binh khí vô tình tổn thương hòa khí” Hàn Phi liền nhanh chóng đi lại cười nói.

“ Thương Long Chân Công, nội ngoại kiêm tu, Thập Phương Vô Địch” Vệ Trang cau mày ngưng trọng nhìn Dược Thiên Sầu.

Đối phương cực kỳ mạnh mẻ là điều hắn đả sớm biết, càng làm cho hắn rung động là đối phương lại biết rõ về Tung Hoành Gia như vậy, mặc dù chưa từng giao thủ nhưng hắn biết cùng đối phương giao thủ bại trận chính là hắn, thủ đoạn mà đối phương bày ra tầng tầng lớp lớp.

“ Huynh đến là để hủy đi Tử Lan Hiên sao?” Tử Nữ thân ảnh uyển chuyển đến, mắt phượng nhìn hắn.

Dược Thiên Sầu thu hồi hắc kiếm nhìn Vệ Trang trang bức, nhìn Tử Nữ cười nói: “ đêm nay nhất thời nổi lên nhả hứng, bộ thân thể này cũng sớm đả rỉ sét cả rồi, ta đối với Tung Hoành cũng có chút hứng thú”

“ Thương Long Chân Công, nội ngoại kiêm tu, nếu xuất từ tay huynh hắn là một bộ rất đáng gờm, đột nhiên Hàn Phi lại muốn quan kiến Thập Phương Vô Địch” Hàn Phi tay mân mê cằm mình ánh mắt nhìn về Vệ Trang lẫn Dược Thiên Sầu.

Dược Thiên Sầu cười nhạt đi đến bên cạnh Lộng Ngọc, cười nói: “ chém gió mà thôi, làm gì có bộ võ công đó chứ, ha ha ha ha”

Lộng Ngọc thẹn thùng đưa tay ra tiếp lấy bàn tay hắn, mặc dù gương mặt đả bị che đi nhưng nàng tin tưởng đối phương sẻ nhận biết được mình đây.

“ Huynh thật là” Tử Nữ khẻ nói, hiển nhiên nàng không cho đó là thật.

Dược Thiên Sầu bàn tay khẻ vẫy thu hồi lại thanh hắc kiếm, trong ánh mắt nhiều người nó như làn khói tan rả rồi dung nhập vào người Dược Thiên Sầu, quay đầu lại nhìn 5 thân ảnh nử tử tư sắc không kém dáng người cũng nóng bỏng.

Thân ảnh lắc mình đả xuất hiện bên cạnh năm nử nhân này, mà trong 5 người hắn lại nhận ra một người chính là Thải Điệp sau này bị Bát Linh Lung giết trở thành một người trong đó, cười nói: “ Tử Lan Hiên giai nhân thật nhiều, có thể cho ta biết phương danh các nàng được chăng?”


“ Công tử, thiếp là Thải Điệp” Thải Điệp khẻ khom người uyển chuyển, gò má có chút phiếm hồng khi nhìn tuấn lãng nam tử xuất hiện, người nam tử này có một mị lực hơn xa cả cửu công tử Hàn Phi, hay lạnh khốc băng lảnh Vệ Trang.

“Như giai nhân bước ra từ giấc mộng-Để người đời chẳng biết bướm hay hoa-Làm ngẩn ngơ trước sắc lan hồ điệp-Đẹp nao lòng đẹp đến xót xa” Thiên An cười nói, dời ánh mắt qua một bên khác dò hỏi: “ Thải Điệp, vậy còn nàng?”

“A” Thải Điệp đem tay nhỏ kinh hô mặt hồng lên sau đó thẹn thùng nắm chặt lấy đôi tay nhỏ miết lấy,đây là lần đầu tiên có 1 nam tử làm thơ tặng nàng đây.

Chốn phong hoa mua vui này nam tử tìm đến chỉ để thỏa mãn, mà người làm thơ lại chính là trang chủ có danh vọng cao ngất, lại là tình nhân trong mộng của bao nhiêu nử tử đây, lại vì một nử tử thanh lâu như nàng tặng thơ.

“ Thiếp là Nhã Lan”

Dược Thiên Sầu nhìn nử nhân bên cạnh tư sắc không kém cạnh trên tay là một thanh sáo trúc, đương nhiên hắn nhìn ra nó không chỉ đơn giản như vậy còn là một thanh vũ khí giết người, thông qua các thanh trâm cài đầu có thể phóng đi ám khí.

Gật đầu lại đạo thêm một bài thơ khác, nhất bước thành thơ: “Hoài mộng chiều xuân một dáng hoa-Lan đài trinh trắng dưới trăng ngà-Thanh cao, tú lệ bên dòng suối-Sắc nước hương trời ngan ngát xa”

“ Thiếp là Lan Vũ” nữ tử đỏ mặt lên mong chờ nhìn hắn, ánh mắt nồng đậm tình ý

“Nhẹ nhàng phấn tỏa cánh hoa lan-Vũ Nữ tung bay sắc áo vàng-Điệu múa muôn hoa đùa gió núi-Tưng bừng vạn bướm giỡn mây ngàn”

“ Thiếp là Anh Thảo”

“Hoàng hôn từ tốn buông màn-Sương long lanh gọi ngày tàn trăng lên-Giữa ngàn sao mọc êm đềm-Hoa Anh Thảo muộn theo đêm trở về-Như ẩn sĩ ngậm lời thề-Trăng lên hoa nở chẳng hề đơn sai”

“ Thiếp là Cúc nhi”

“Bên nàng một đóa cúc vàng-Sẫm vào màu nắng thu sang tặng người-Mới hay tình cảm đất trời-Hòa vào bông cúc dâng mời, người ơi”


“ Bôp bộp bộp bộp” Hàn Phi ngay khi Dược Thiên Sầu ngâm xong tặng thơ, liền vỗ lên một tràng pháo tay, liền nói: “ bội phục, bội phục, tài năng của huynh Hàn Phi sợ hãi”

“ Thải Điệp tạ ơn công tử tặng thơ”

“ Nhã Lan tạ ơn công tử tặng thơ”

“ Cúc nhi tạ ơn công tử tặng thơ”

“ Anh Thảo tạ ơn công tử tặng thơ”

“ Lan Vũ tạ ơn công tử tặng thơ”

Tử Nữ Nhìn 5 vị tỷ muội mình mặt đỏ ứng phiếm hồng tình ý hiện ra trong ánh mắt, khỏi cần nói cũng biết phương tâm đả bị tên này đoạt đi mất rồi, uyển chuyển đi đến: “ nhất bước xuất thơ, lấy tên làm đề tài năng của huynh thật khiến người rung động, Tử Nữ không biết đả đắc tội gì với huynh, mà huynh lại đoạt đi sinh ý của Tử Lan Hiên đây đoạt lấy phương tâm các vị muội muội của ta”

“ Ha ha ha” Dược Thiên Sầu cười lên vài tiếng xoay người thân ảnh lắc mình xuất hiện bên cạnh Tử Nữ cười nói: “là lỗi của ta, lại để cho giai nhân buồn phiền, lể vật nhỏ tặng cho nàng mong nàng bỏ qua cho”

“ Nào dám, Tử Nữ sao dám trách lấy công tử đây” Tử Nữ mắt đẹp thanh âm kiều mị, ánh mắt thoáng qua quang mang nhìn một viên hạt đậu xuất hiện lơ lửng trước người nàng.

“ Đậu tiểu bạch” Hàn Phi kinh hô lên khi nhìn thấy 6 hạt đậu lục bích trôi nổi tại 6 nử nhân, hạt đậu xanh này hắn đương nhiên biết được thậm chí còn dùng qua. Chính là nhờ Lăng Sương khi hắn bị kéo lê đi nhiều ngày đến Tang Hải ra biển, nhiều ngày không ăn chính là sử dụng một hạt đậu thần kỳ đó.

Dược Thiên Sầu thân ảnh lại đi đến gần Lộng Ngọc, cười nói: “Tham dự vào Lưu Sa sẻ là một kiện rất nguy hiểm. Hạt đậu này sẻ cứu mạng nàng một kiếp. Nhớ rằng chỉ khi nào thoát được huyết điệp truy tung mới nên sử dụng, nếu không sẻ nguy hiểm. Ta cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng không thể cứu được nàng, ta còn muốn nghe tiếng đàn của nàng nhiều đây”

“ Công tử.. Lộng Ngọc..Lộng Ngọc” Lộng Ngọc ánh mắt có chút hồng lên khóe mắt đả ngấn ra nước mắt, đối phương bản lĩnh nàng biết được hắn xuất hiện ở nơi này biết rõ nàng mục đích tham dự vào Lưu Sa, không có khuyên cản lại trợ giúp cho mình mặc dù không biết hư thực ra sao, nhưng nàng lựa chọn tin tưởng.

“ Đừng khóc, sẻ không xinh đẹp rồi, tối nay chỉ đến tìm nàng trò chuyện một chút thôi, xem ra không đúng lúc rồi, quên nữa nàng mặc bộ y phục này so với bình thường có một phong vị khác đây” Dược Thiên Sầu cười nói, lời vừa dứt mũi chân điểm nhẹ thân ảnh lăng không phiêu phù rồi trong tầm mắt đám người biến mất.

Bình Luận (0)
Comment