Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 213

Nhưng mà chính thức đối mặt là một chuyện, tâm lý khẩn trương lên bọn họ đa phần đều là dân đen tầng lớp cuối cùng đối diện lại là cao cao tại thượng công chúa, không bị áp lực mới là lạ.

Càng chết người bọn họ chỉ mới được đào tạo không lâu, tay siết chặt hít sâu thở mạnh bình ổn lại, rồi nói: “ những vật này gọi là ‘nón’, dùng để đội lên đầu của mình che nắng mưa tránh bị cảm”

“ Nón” Hồng Liên mắt tròn xoe nhìn một chiếc mũ trắng tinh làm bằng lông thỏ mềm mại dài lớn, lại nhìn bên cạnh hai lối đi của nử tử là có hai gian phòng, đả có nử tử bước vào bước ra bên trong.

Nhận thấy ánh mắt của Hồng Liên, nử nhân viên lên tiếng: “ bẩm công chúa, bên trong có những tấm kính, ngài ưa thích chiếc nón nào có thể thử lấy bên trong”

Hồng Liên mắt sáng lên nói: “ Được, bổn công chúa cũng muốn thứ, lấy cái đó, đúng cái đó, cái này, cái này còn cái này nữa”

Nử nhân viên đợi cho Hồng Liên chọn xong một mạch 5 chiếc mũ màu sắc kiểu dáng khác nhau, khẩn trương nói: “ bẩm công chúa, những thứ này đều là hàng trưng bày không bán ạ, bên trong có sẵn các kiểu dáng”

Hồng Liên mày nhướn lên nhưng cũng không nói gì, từ khi vào nơi này quy quy cũ cũ đều kỳ lạ, thêm việc này cũng không là gì cả.

Liền cất bước đi theo một nử tử có phần trẻ hơn chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, là hai nử tử bên cạnh nử tử nói chuyện với mình, chỉ tốn hai mươi bước đi bộ ngay khi đi vào cửa nhỏ mắt nàng liền mở lớn lên.

Gian phòng cũng không lớn, chỉ rộng có năm mét dài ba mươi mét cao đến năm mét ở mặt gỗ một bên tường ngay khi vào cửa trên đó có treo mấy trăm chiếc mũ đủ mọi kiểu dáng trên đó phân chia đều nhau.

Hàng lối chính tề thỉnh thoảng cứ hai ba mét lại có những bậc thang gỗ gim vào vách tường có tay nắm ở hai bên trở thành chiếc thang để leo trèo.

“ Công chúa” bên trong một đám nử tử phu nhân quý tộc, hay nhân viên sơn trang vội hành lể dù sao thân phận của Hồng Liên cao hơn bọn họ rất nhiều.

“ Tấm gương thật lớn, ta lần đầu mới thấy được tấm gương lớn như vậy, so với tấm gương của ta còn lớn gấp nhiều lần” Hồng Liên cất lời nhìn tấm kình cao ba mét ở một mặt gỗ kéo dài gian phòng, chia thành từng tấm riêng biệc ghép lại với nhau, khỏi cần nói nàng cũng biết nó công dụng chính là giúp cho đám nữ nhân soi lấy.

Đừng nói nàng đám nử tử phía trước vào đây cũng bị thất thố lấy, suýt soa không thôi, điều này càng làm cho đám nữ nhân viên trong lòng có cổ hư vinh.

Khi mà hằng ngày các nàng đều sử dụng ở sang trang, những phu nhân quý tộc đều không có được như các nàng, tận mắt chứng kiến cũng để trong lòng sản sinh ra một cổ nhỏ bé hư vinh.

“ Tiểu Hồng Đậu, mau lấy mẫu cho công chúa” nử tử dẫn Hồng Liên vào cười tít mắt trong lòng một cổ vui vẻ lên, nhìn bé gái cách mình không xa lên tiếng trên tay là những thẻ trúc có những con số trên đó.

Đám trẻ nhỏ bé gái cũng được phân bố tổ hợp vào, một quầy trưởng sẻ có một nữ tử trung niên già dặn kèm theo bốn nử tử nhỏ tuổi khác kinh nghiệm kém hơn, ngoài ra sẻ có thêm vài đứa bé gái lanh lợi phụ giúp.

Dù sao nhân lực cũng có hạn, mà đám trẻ nhỏ này lại rất lanh lợi trong việc tiếp xúc với ngôn ngử số đếm mới, so với những nử tử trưởng thành có khi còn thông thạo hơn.



“ Số 125, 126 236, 245, 266” Tiểu Hồng Đậu nhìn những con số trên thẻ trúc liền mắt sáng lên, đối với số đếm nàng đả nhận biết thậm chí còn có thể viết được tên của mình rồi, chính là một việc tương đối kiêu ngạo.

Cuộc sống bây giờ với nàng mà nói chính là như năm mơ vậy, mỗi ngày được ăn ngon mặc đẹp lại còn được học viết học chữ lại có thêm thu nhập.

“ Tiểu Vân thật hâm mộ ngươi có một muội muội thông minh như vậy, Tiểu Hồng Đậu một tháng thu nhập đến cả 1 kim lại còn thêm tiền lương nửa chứ, ta chỉ có 1 kim chẳng mấy chốc hai chị em ngươi đều có thể mở quầy được rồi” tiểu Phượng chính là nử tử dẫn lấy Hồng Liên nhìn Tiểu Hồng Đậu chạy đi, nhìn bên cạnh mình một thiếu nữ bằng tuổi mặc đồng dạng y phục giống mình, thân thể không nóng bỏng diẹn mạo cũng tương đối hâm mộ nói.

“ Hì hì” Tiểu Vân cười lên nhìn muội muội mình.

Cuộc sống hai chị em đả thay đổi một cách chóng mặt như một trời một vực nàng còn nhớ mình đả sắp chết một thân bệnh tật thương hàn, em gái cũng phải đi xin ăn đả hai ngày chưa có đồ bỏ bụng ăn tạm những thứ rau dại hay đồ vứt bỏ hôi thiêu.

Cho đến một ngày một nhóm người đến phân phát thức ăn cho những người như chị em nàng, gần mười mấy người bẩn thỉu đói gần chết rồi hỏi bọn họ có muốn làm việc muốn ăn no không.

Để rồi số phận liền thay đổi như nằm mơ, khi mà hai chị em cùng với những nữ tử khác sống chung một gian phòng ở ký túc xá sơn trang, nơi đó có chăn mền có những chiếc giường xếp chồng lên nhau, tuy không gian nhỏ nhưng lại ấm áp cuộc sống không còn đói khổ mỗi bữa được ăn no.

Bệnh tật cũng được chửa khỏi, thậm chí tiền lương cũng được sở hữu, đáng nói hơn bọn họ không sợ phải trộm cắp khi mà sơn trang có một cái gọi là ngân hàng tổ chức, mỗi một thành viên trong trang có một mã số thùng đồ lẫn chìa khóa cất giữ tiền bạc đồ dùng.

Một tân sinh mới có tương lai hơn, khi bọn họ được học chữ học viết lại từ trang chủ nhân từ của bọn họ chỉ cần bọn họ cố gắng phấn đấu các sản nghiệp sơn trang sẻ do bọn họ đảm nhiệm, chỉ cần góp đủ số tiền phấn đấu sẻ có cổ phần trong đó lợi nhuận sẻ được chia cho bọn họ.

Đây là một điều mà bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến lại có một chủ tử tốt bụng như vậy, không phải ai trên thế gian này lại đối xử với bọn họ những người không có giá trị, rẻ mạt trong cơn hoạn nạn giúp đở.

Là người hậu thế cho nên Thiên An biết rõ được những thứ két tinh mấy ngàn năm tri thức nhân loại đem ra ở thời cổ đại này có quan trọng như thế nào.

Ngân hàng không chỉ giúp quản lý gọn gàng, mà làm cho sơn trang không có tình trạng trộm cắp một phần đào tạo ra những thành viên sau này phát triển lớn lên.

Đại Việt tiền tệ lưu thông có mặt khắp thất quốc, thông qua 108 tòa Thanh Y Lâu buôn bán khắp nơi.

Rất nhiều thương nhân đều thích thú việc quy đổi tỷ lệ tiền bạc, chỉ cần đến Thanh Y Lâu mặc kệ là loại tiền gì trên thất quốc cũng có thể mua sắm. Hoàn toàn thuận lợi không có bất cập gì cả.

Nữa tiếng sau, một gian kiến trúc tương đối lớn, trung tâm là một sàn gỗ mọc cao hơn một mét so với mặt gỗ sàn bên dưới, rộng đến ba mét địa phương chạy dọc xuyên xuống chiều dài căn phòng, rồi bè ra hình cánh cung giống như một cự nỏ vậy.

Mà lúc này bên trên rất nhiều thân ảnh nử tử đang theo thứ tự cất bước đi lại, trên người mặc lấy những bộ y phục hay trang sức, dị giới phiên bản trình diễn thời trang made Mỹ Nhân Lâu.

Lộng Ngọc nhìn phía trước qua lại từng thân ảnh mặc trên mình những bộ y phục táo báo hay kín kẻ, phối hợp cùng với những món đồ bày bán, bên tai là đám phụ nữ truyền đến thanh âm bàn tán xôn xao.



“ Còn mặc như vậy, thật xinh đẹp” Hồng Liên nhìn về một nử tử bận một bộ váy đầm màu hồng dạ tiệc phương tây phía sau tấm lưng nõn nà phơi bày, bên trên váy đính lấy xa hoa những kiên trang sức, cổ áo lẫn các ống tay áo đều đính những kiện châu báo lấp lánh, mà trên cổ đối phương một vòng hàng liên bắt mắt đỏ như hồng lựu, đầu mang một chiếc nón lớn dài nghiêng lệch một bên. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Nhưng rất nhanh nàng bị một bộ y phục khác hấp dẫn một nử tử bận một chiếc váy trắng, làn váy phủ trên sàn gỗ một đoạn xẻ đùi để lộ bắp chân trắng nõn, phần trên ngang ngực được vải trắng che lại, tấm lưng phía sau cũng để lộ.

Trên đầu tóc được bởi cao những thanh trâm trang sức bắt mắt hơn đồ hình phượng hoàng trang trí, phối hợp với trang sức tinh xảo, nhưng không lâu khi nử tử này qua đi nử tử tiếp theo đi đến một bộ sườn sám lạ mắt bó sát y phục cơ thể váy dài xẻ ra để cho nàng dời mắt qua.

“ Nhìn kìa”

“ Thật đáng yêu”

“ Bộ y phục đó thật khả ái”

“ Nhà ta Hồng nhi hẳn là ưa thích”

“ Nhất định phải mua một bộ cho nữ nhi ta”

Lộng Ngọc ánh mắt sáng lên nhìn về phía hậu đại hai mươi nử nhân sau một hồi trinh diễ đi một lần nữa phân chia hai bên thì từ rèm che phía sau, một nhóm thân ảnh nhỏ con bé gái bước ra.

Khoác trên người là những bộ da thú hết sức đáng yêu những bộ thỏ con, sói sám, hổ con hóa trang, hay những tiểu y phục công chúa váy đầm trên tay chân đeo những chiếc lục lạc nhỏ “ leng keng” vui tai thanh âm phát ra.

Ngày khai trương đầu tiên của Mỹ Nhân Lâu có thể nói là thành công vang dội, khi thân phận của Dược Thiên Sầu bày ra chỉ cần phát thiệp mời cho các phu nhân gia tộc quyền quý là ok cả rồi, ai lại không cho mặt mũi chứ.

Chưa đến nữa ngày đại lượng hàng hóa đả tiêu thụ sạch sẻ, thu về gia tài kếch xù thậm chí không ít phu nhân tiểu thư mang theo tiền chi tiêu không đủ đành nhìn những món hàng ưa thích rơi vào tay những người khác.

Trong những người này thổ hào lớn nhất chính là Hồng Liên công chúa, khi mà mỗi thứ mặt hàng đều mua sắm, tiếp theo chính là thê thiếp của đám vương công quý tộc, đối với đám nử nhân trong thành mà nói nơi này trở thành điểm vui chơi thưởng ngoạn của bọn họ, là điểm tụ tập.

Bởi vì nơi này không có nam nhân qua lại chỉ có một đám nử nhân, quan trọng hơn đủ loại hàng hóa mới lạ để bọn họ mê tít thò lò, những tấm gương lớn có thể miễn phí soi so với trong nhà soi bằng gương đồng,

Hay những tấm gương thuỷ tinh nhỏ thì khác một trời một vực, đại lượng vật phẩm nử nhân làm đẹp là điểm đến lý tưởng cho đám nử nhân rảnh rổi hằng ngày phải ở trong phủ, thay vì nhàm chán qua ngày có thể ở nơi này dạo chơi, đồng thời từ những thứ này hấp dẫn nam nhân của mình.

Đối với việc này đám nam nhân quý tộc nguyện ý vui mừng khi mà từ một chuyến trở về, đám nữ nhân bọn họ trở nên quyến rũ câu hồn hơn đám nử nhân Tử Lan Hiên, khiến nhiều gia đình nhân khẩu lại gia tăng.

Sinh ý của Tử Lan Hiên cũng giảm xuống, đó là chuyện sau này còn bây giờ đám nử nhân trong Mỹ Nhân Lâu chọn xong các mặt hàng của mình đều ra về, mang theo gia nhân di chuyển thậm chí có luôn dịch vụ chuyên chở về từ a đến z có điều phải trả phí.
Bình Luận (0)
Comment