Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 221

Trong ánh mắt thoáng qua rung động nhanh chóng bước đến nam tử này, khi đến gần thì lập tức mở lời “ ngươi đang đợi ta”

“ Đúng vậy ta đang đợi ngươi” Doanh Chính nghiêng đầu lên tiếng: “ Ta từng nghe người ta nói ếch ngồi đáy giếng. Chỉ có thể nhìn thấy một bầu trời chật hẹp, ta rất hiếu kỳ trong một sân nhà đổ nát như vậy, làm sao có thể viết ra được biện pháp mưu đồ thiên hạ”

“ Một số người chưa từng thấy sự cuồn cuộn của dòng nước thì cho rằng Trường Giang là tráng lệ nhất” Lời vừa dứt thân hình cúi người xuống nhặt lấy một chiếc lá khô “ còn một số người chỉ thông qua một chiếc lá rơi lại có thể nhìn thấu mùa thu”

Doanh Chính đem đầu nghiêng qua: “ cho nên ngươi là người vế sau. Đi hàng ngàn con đường mới biết trời đất bao la”

Hàn Phi ngắm nhìn chiếc lá, mở lời “ ta từng lưu lạc”

“ Vì sao lại lưu lạc, chẳng lẻ nước nhà không dung” Doanh Chính tiếp lời hắn

Hàn Phi lập tức trả lời câu hỏi của Doanh Chính “ vì tìm kiếm một đáp án”

Doanh Chính truy hỏi: “Đáp án như thế nào

“Ta đã gặp một lảo sư, ta hỏi ngày ấy trên thế gian thật sự có một loại năng lượng vượt qua người phàm, ở nơi u tối mà nắm bắt vận mệnh sao”

“Vị lảo sư của ngươi trả lời như thế nào”

Hàn Phi từ tốn đáp: “Ngày ấy nói: có”

Doanh Chính mày chau lạy, lòng đầy hứng thú: “Đó là loại năng lượng như thế nào?”

“Lúc đó ta cũng truy hỏi như vậy”

“ Vậy ngài ấy có trả lời chưa.”

Hàn Phi không có vội trả lời, ngược lại hỏi: “Như vậy, đây chính là lí do mà ngươi đợi ta ở đây sao?”

“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”

Hàn Phi vẫn không trả lời: “Ngươi tại sao lại đến đây, chẳng lẻ nước nhà không dung.”

Doanh Chính cũng không vì vậy mà tức giận, nói: “Ta chỉ đi dạo quanh khắp nơi cho khuây khỏa. Tâm nếu như ở trong thâm sâu,bầu trời trong tầm mắt sẻ trở nên biến nhỏ.”

“Ngươi vốn không hề hiểu ta, chi bằng ta trả lời một đáp án mà ngươi không hề muốn biết đi. Người sẻ chết.”



Doanh Chính nghe xong giật mình: “Cái gì?”

Hàn Phi tiếp tục nói: “Quan trọng là khi nào chết, chết ra sao”

“Lẻ nào ngươi biết”

“Ta đã vượt qua những năm tháng dài đăng đẳng, nhìn thấy qua cái chết của mình, ngươi có tin không?”

Doanh Chính có chút hoang mang: “Ta.. không tin”

Hàn Phi lại nói: “ Cái chết không hề đáng sợ, đặc biệc đối với người chết qua một lần mà nói. Mỗi người đều phải chết không phải sao.”

Doanh Chính nhịn không được trầm giọng: “Rốt cục ngươi muốn nói điều gì.”

Hàn Phi nói: “Vừa rồi người truy hỏi, trong thế gian vượt qua người phàm thứ năng lượng ở trong tăm tối có thể nắm bắt vận mệnh rốt cục là gì?”

Doanh Chính thừa nhận: “Không sai”

Hàn Phi nói: “Núi cao trở nên thâm cốc, biển cả hóa thành ruộng dâu. Sự khô khốc của hạ đông thịnh suy của nước nhà. Sống chết của con người, đúng thật là thần bí khó lường. 10 năm chứng kiến xuân đi thu đến, trăm năm chứng minh sinh lảo bệnh tử, ngàn năm đáng than vương triều thay đổi, vạn năm.. có thể thấy vật đổi sao dời. Phàm nhân nếu như có thể dùng tầm nhìn của một ngày, để lục lọi bí mật ngàn vạn năm của trời đất, chẳng khác nào như ếch ngồi đáy giếng.”

Doanh Chính nghe xong liền hỏi: “Đây chính là đáp án”

Hàn Phi thừa nhận: “Năng lượng đó ở ngay bên cạnh, tràn ngập cả đất trời, nhưng lúc tĩnh tâm lại lắng nghe nó liền giống như một ca khúc”

Doanh Chính hỏi: “Ngươi đã nghe thấy chưa?”

Bầu không khí nhất thời lặng đi trong im lặng, Hàn Phi và Doanh Chính đều đưa mắt nhìn lên thương khung bên trên, chỉ thấy không biết trôi qua bao lâu nửa bầu trời dường như có điều thay đổi nhanh chóng tối dần.

Giữa bầu trời đầy sao lấp lánh, một vệt ánh sao lam như sao băng một dạng,xinh đẹp mỉ lệ vẻ lên trên bầu trời nước Hàn, cho dù bất kì người nào ở bất kì đâu cũng nhìn thấy được bóng dáng của nó trên bầu trời, cho đến khi nó biến mất thì sắc trời cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Doanh Chính chậm rải xoay người, nói: “ Hàn Phi tiên sinh”

“ Hàn Phi bái kiến vương thượng” Hàn Phi đi đến hai tay đưa lên hành lể.

Doanh Chính đem tay mở lấy chiếc mặt nạ bạc của mình ra để lộ dung mạo của mình, một gương mặt anh tuấn góc cạnh, là một mỹ nam tử “ Doanh Chính thụ giáo”



var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Mà lúc này tòa thành Tần Trịnh cũng biến đổi, cổng thành lập tức đóng chặt binh lính không ngừng tuần tra các con đường phố, hiển nhiên Cơ Vô Dạ đả phát giác ra được con mồi lớn, toàn thành giới nghiêm để săn bắt con mồi này.

Trên mái nhà Vệ Trang và Cái Nhiếp ánh mắt nhìn thấy rõ động tĩnh của đám quân lính nước Hàn, hai người vẫn tiếp tục đảm nhiệm hộ vệ cho hai người.

Đây là hai người mà hai người chọn lấy đánh bạc vận mệnh của rất nhiều người đều phụ thuộc vào hai con người này.

“ Nếu như nước nhà có biến cố, trên giang hồ sẻ lộ rõ những dấu hiệu của mối nguy hiểm” Vệ Trang một câu không đầu không đuôi nói cho Cái Nhiếp.

Cái Nhiếp đương nhiên hiểu ra được lời nói của đối phương, chậm rải mở lời “ Xem ra ngươi đả biết bọn chúng”

“ Bát Linh Lung đã đến Tần Trịnh, bọn chúng hành tung bí ẩn nhưng vẫn còn lưu lại những dấu vết trên giang hồ” Vệ Trang vẫn nhạn nhạt nói.

“ Bọn chúng là một thứ hung khí, một khi xuất vỏ sẻ trở thành một hung khí nhuốm máu” Cái Nhiếp trầm ngâm cất lời.

Vệ Trang môi nhích lên “ Hung khí chỉ có một tác dụng.. giết người. Mục tiêu của bọn chúng là ai”

Hai người đều biết rõ mục đích của đám sát thủ này, đều đem ánh mắt hướng về hai người bên dưới.

“ Nỗi gió rồi” Doanh Chính nhìn chiếc lá vàng rơi, lên tiếng

Hàn Phi bước đến “ Gió đi qua không để lại vết tích, mà cơn gió trong lòng đại vương dường như đang bắt đầu rung động”

“ Câu này của tiên sinh có ý gì” Doanh Chính chậm rải nói ra, ánh mắt có chút lay chuyển lấy, đem ánh mắt nhìn mặt hồ nước trước mặt.

“ Gió thổi làm dạy hàng ngàn lớp sóng, chứng tỏ dưới mặt nước vốn dỉ cũng không hề yên ả. Vì vậy Tần quốc vốn không thái bình, tình cảnh của Đại Vương vẫn không hề bình yên” Hàn Phi đem ánh mắt liếc nhìn Doanh Chính, tiếp tục nói “ Rời khỏi cố quốc đi gặp một kẻ không hề quen biết lại càng nguy hiểm”

“ Mặc dù chưa hề gặp mặt, nhưng đọc những tác phẩm của ngươi còn hơn cả ngàn ngôn vạn ngử. Vì tác phẩm đó, mạo hiểm chút cũng xứng đáng” Doanh Chính nhàn nhạt nói.

“ Đại vương quá khen”

Mà trên mái nhà lúc này, Cái Nhiếp lần nữa cất lời “ Lần trước Bát Linh Lung tập thể thể hành động chính là truy sát Trường An Quân Thành Kiều. Mục tiêu lần này chỉ có thể còn tôn quý hơn cả Thành Kiều. Phía sau bọn chúng còn có cả một tổ chức lớn mạnh”

Vệ Trang đem ánh mắt nhìn xuống Doanh Chính, nói “ Tổ chức này ẩn náu trong bóng đen của bảy nước, phân bố tay chân vào khắp triều đình và dân gian, thâm nhập cực sâu. Lưu Sa sớm đã nghe nói.”

“Gốc rể của bọn chúng ở Hàn quốc vô cùng vững chắc, các ngươi đã có nhiều lần giao thủ rồi” Cái Nhiếp nhàn nhạt nói
Bình Luận (0)
Comment