Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 224

Tần Trịnh một gian nhà cũ, Bát Linh Lung chỗ ở.

“ Tử Lan Hiên.. Xem ra đây chính là cọng rơm cứu mạng mà Doanh Chính cứu lấy” trên mặt có một vết sẹo, mặc một bộ quân giáp chính là Bích tướng quân chậm rải nói.

“ Cọng rơm cứu mạng” Khảm Thử tiếp lời:“ bọn chúng quả thật đả đem lại không ít phiền phức cho Dạ Mạc. Nhưng lần này chúng ta cũng chẳng phải mấy đối thủ gà mờ”

Nghe đến Ly Vũ cười nói: “ nếu đả tự tin như thế, vậy chi bằng ngươi đi gặp tên truyền nhân Quỷ Cốc, cùng tên Chương Hàm đó đi”

Khảm Thử nghe trong lời châm chọc liền nói “ bán mạng cho Ly Vũ cô nương tất nhiên là được rồi,nhưng tiền nào của nấy hai bọn chúng cũng phải xứng đáng cái giá. Ta trước giờ chỉ thích tiền thật vàng thật, nhưng nếu như là Ly Vũ cô nương ta cũng không ngại nhận thêm vài thứ khác đâu”

“ Hỗn xược” Tốn Phong quát lớn một thanh châm nhọn phóng đến nhanh như thiểm điện hướng Khảm Thử mà qua, có điều bị hắn né đi, găm lên cột gỗ phía sau.

“ Chỉ dưa vào ngươi” Khảm Thử hét lên nhìn trên tay nam tử đối diện đã có một thanh ngân châm sắc nhọn khác.

“ Hai người các ngươi ồn ào quá” Đoái Ly bị thức giấc một chân đạp lên một quả cầu mây nói, bận một bộ hồng y trên đầu đội lấy một chiếc mũ da ngộ nghĩnh, đem tay dụi mắt có phần đổ quạu.

Càn Khôn cất lời:“ Để bọn họ đánh đi, đánh đến một sống một còn vừa hay giúp bà già này thử dược”

Dường như tức giận bị phá vở giấc ngủ, Đoái Ly đem chân đạp nhẹ lên quả cầu, ngay lập tức hai đầu được tách ra, Tốn Phong và Khảm Thử liền biến sắc.

“ Tiểu huynh đệ, tiểu quỷ”

“ Ngươi muốn làm gì”

Ly Vũ thấy vậy cười vui vẻ, nói:“Xem ra các ngươi chọc giận tiểu bất điểm rồi’

Đoái Ly lập tức hét lên “Không được gọi ta là Tiểu Bất Điểm”

Lúc này đột nhiên cánh cửa được mở ra, một thân ảnh nam tử bước vào, người này chính là Thành Kiều, nhìn thấy Bích tướng quân liền nói:“ Phía ngươi thế nào rồi’

Thành Kiều ngồi xuống, nói “ Bọn họ đương nhiên là đồng ý hợp tác, ngoài ra còn có một tin nữa”

Ly Vũ cất lời “ thừa nước đục thả câu đâu phải là phong cách của ngươi”

“ Mỗi người đều có hai mặt, cô lẻ ra nên hiễu rõ điều này hơn ta” Thành Kiều chậm rãi nói “ Soa Y Khách ở sông Hoàng Hà phát hiện tung tích của Thiên Trạch”

“ Ngươi muốn lợi dụng Thiên Trạch” Bích tướng quân lên tiếng.



Thành Kiều nhàn nhạt trả lời “ một kẻ thoát khỏi cổ thuật như Thiên Trạch, đối với bọn chúng là một mối họa vô cùng lớn. Hơn nữa bọn chúng cần một lý do đưa Doanh Chính về Tần. Thế nên Thiên Trạch chính là mồi nhử tốt nhất”

Khảm Thử cười lên, nói “ kế hoạch của Chấn Hầu quả là diệu kế, có điều xin chớ quên Thiên Trạch chẳng phải quân cờ trong tay ngươi.”

Thành Kiều đem tay buông chung rượu xuống nói “ Đáng tiếc mục tiêu trước giờ của ta không phải là Thiên Trạch. Một cây làm chẳng lên non ba cây chụm lại lên hòn núi cao. Chỉ cần chúng ta tách bọn chúng ra thì lấy mạng của Doanh Chính cũng không phải là quá khó”

“ Sát hành ngụy đạo, cần chớp thời cơ kế sách của ngươi rất hay” Bích tướng quân nói

Thành Kiều nhìn về thân ảnh phía trước nói, rồi quay đầu mở lời “ Đồ ta yêu cầu hai vị chuẩn bị lần trước, thế nào rồi?”

“ Dạ Mộ mang tới đã chuẩn bị xong rồi” Càn Khôn lên tiếng.

“Ta cũng đả an bài theo sự dặn dò của ngươi rồi, nhưng ta không muốn giết người”Đoái Li cất lời.

Thành Kiều đứng dậy, nói “ Sát thủ không giết người e là chết trong tay chính mình”

“ Ta” Đoái Li ngập ngừng nói

Mà Bích tướng quân thân ảnh đứng dậy đi nhanh ra cửa băng lãnh nói “ không thể theo ý ngươi được”

Cùng thời gian, Tử Lan Hiên nơi.

“ Dù là ong mật đả bị khử sạch, Bát Linh Lung tìm đến Tử Lan Hiên không còn bao lâu, hoàn cảnh của chúng ta vẫn còn hung hiểm”

Tử Nữ một bên rót rượu vào chung cất lời: “ Cửu công tử, đả nghĩ ra điều gì?”

“ Ta đang nghĩ, kế hoạch của chúng ta, ở khâu nào rốt cục để lộ ra sơ hở. Chắc chắn là chúng ta để lộ sơ hở chổ nào đó, một sơ hở dù chỉ thoáng qua nhưng bị kẻ thù bắt thóp”

“ Quả nhân” Doanh Chính vừa cất lời, đả bị Cái Nhiếp nhắc khéo: “ Thượng công tử” bây giờ đả không còn là Tần quốc xưng hô như bình thường rất dể sải ra sai sót, đem bàn tay mang theo thanh trường kiếm đặc lên bàn nói: “theo ta thấy, tất cả đều khớp với kế hoạch. Không hề có sơ hở”

Hàn Phi liếc nhìn qua thấy được tư thế cầm kiếm của Tần vương có chút khác lạ: “ Đại..tư thế cầm kiếm của thượng công tử, dường như có hơi khác với người thường thì phải”

Cái Nhiếp nhìn qua bàn tay Doanh Chính vẫn đang nắm kiếm, tiếp lời: “ thượng công tử dường như quên mất, hiện tại thứ ngài nắm không phải trường kiếm mọi ngày theo bên người, trường kiếm không dể kiểm soát. Nên lúc cầm kiếm có thói quen ngón cái lại giữ vững thăng bằng ”

Hàn Phi đợi Cái Nhiếp nói xong lại nói: “ Chi tiết nhỏ nhặt trong con mắt người đi săn cũng phóng đại gấp trăm ngàn lần, một thói quen nhỏ cũng đủ bại lộ hành tung. Cho hỏi thượng công tử ngoài trừ Cái tiên sinh, còn ai biết được bí mật này?”

Doanh Chính trầm ngâm một hồi, cất lời: “ theo như ta biết bí mật này không còn kẻ nào khác biết được”



“ Thượng công tử đả mạo hiểm vào Hàn, thì mong đừng có điều gì che dấu Hàn Phi” var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Doanh Chính gương mặt trầm lại nhớ lại một người có thể biết được bí mật này, người này không ai khác cực kỳ thân quen với hắn. Từ nhỏ thường cùng hắn luyện kiếm, cùng cha khác mẹ em trai của mình Thành Kiều: “ nhưng tuyệt đối không phải là hắn, hắn đả chết rồi”

“ Tất cả những điểm không hợp lý, đều có nguyên nhân hợp lý”

Doanh Chính lập tức cất lời: “ Bây giờ ta rất đang nguy hiểm, không còn công sức truy tìm nguyên nhân. Thứ ta cần là kết quả”

Hàn Phi cất lời: “ Thượng công tử, lần này người đến Hàn quốc chính là để tìm nguyên nhân. Vì mối nguy của ngài vốn không ở Hàn quốc, thậm chí không ở mối nguy của Bát Linh Lung. Mối nguy của ngài trước nay vẫn ở Tần quốc”

Doanh Chính đương nhiên hiểu Hàn Phi muốn nói đến là ai, Tần quốc Lử Bất Vi một tay che trời, lấn át quân vương chi vị. Bát Linh Lung là La Võng thành viên, mà La Võng chính là thanh hung khí của nước Tần, nhiều năm nay vẫn do Lử Bất Vi chưởng khống trong tay mình.

Không khí gian phòng lại im lặng, Hàn Phi đột nhiên hít sâu một cái mắt sáng lên thốt lên: “ mùi vị này chính là Hồng Nhan Tửu”

“ Hồng Nhan Tửu một trong thập đại danh tửu trong Thanh Y Lâu, chỉ xếp sau Thu Bạch Lộ, Phong Hoa Tuyết Nguyệt, tại hạ từng nghe để nấu lên loại rượu này từ khâu ủ rượu đến chiết xuất đều do nử nhân chiết xuất, một chung say lòng hai chung say tâm ba chung say nhân, cùng với Anh Hùng Tửu trái ngược vị rượu ôn thuần không cương liệt” Cái Nhiếp chậm rải lên tiếng.

Hàn Phi cảm thán: “ Cái tiên sinh quả là kiến thức uyên bác, không ngờ Cái tiên sinh còn là người sành rượu. Hồng Nhan phối Anh Hùng đúng là tuyệt phối...aiii”

Tử Nữ nhìn hắn chán nản cười nói: “ Bình thường khi nghe mỹ tửu huynh đả sớm chạy đi rồi, thật khác lạ nha”

Hàn Phi cười đáp: “ Hồng Nhan tửu ai cũng có thể mua uống được, nhưng từ trước đến nay Dược Thiên Sầu huynh chỉ tặng mỹ tửu này cho giai nhân kỳ nử trong thiên hạ, quân tử bất đoạn nhân sở ái”

Tử Nữ ánh mắt thoáng qua quang mang, tiếp lời: “ Nghe đồn từ trước đến nay chỉ có 10 vò Hồng Nhan thượng phẩm được giữ lại, một vò giá trị còn hơn cả vạn lượng thiên kim, xem ra chỉ còn 1 vò mà thôi.”

Vệ Trang tiếp lời: “ Vô song kỳ nữ nước Ngụy Kỷ Yên Nhiên, nước Tần thái hậu Triệu Cơ, nước Triệu một vũ cơ danh Tuyết, Y Gia Niệm Đoan, Âm Dương Gia Đông Quân, Sở quốc hoàng hậu Lý Thị, nước Hàn Minh Châu phu nhân, cùng sáu vị vương phi của Việt vương”

Việc tặng Hồng Nhan tửu cho các nử nhân cũng làm dấy lên nghị luận không ít, nhất là đám tiểu thư công chúa cũng như các thế gia công tử hào kiệt. Một phần Dược Thiên Sầu danh vọng quá lớn, lại một tay điều chế rượu tông sư.

Hắn tặng rượu cho những người này để các thuộc hạ đem rượu tặng cho, làm cho thiên hạ phong vân nhất là đám nử nhân đều muốn từ hắn nhận rượu, chẳng khác nào là đánh bóng tên tuổi của mình cả. Mà chủ nhân những người được tặng cũng làm cho thiên hạ người nghị luận không ít.

“ Ta nghĩ vò còn lại, cũng rất nhanh được phát ra mà thôi, có khi nước Hàn có đến 3 vị giai nhân được tặng rượu đây, aii thật hâm mộ mọi người gọi ta là Tình Thánh nhưng so với huynh ấy, aiiiii” Hàn Phi nhìn Tử Nữ cảm thán lên.

“ Huynh lại nói linh tinh gì đó” Tử Nữ nhìn hắn cười nói, trong lòng thoáng qua dao động không thôi, quả thật nàng cũng mong chờ được hắn tặng lấy một vò rượu này.

Lúc này một gian phòng khác, Lộng Ngọc cắn môi đỏ thẫm gương mặt cúi đầu thẹn thùng khi nhìn chung rượu phía trước, vò rượu làm bằng ngọc chế tác hoa lệ tinh xảo cực kỳ hoa mĩ, nàng cũng không phải là không có kiến thức.

Hồng Nhan rượu nàng cũng nghe đến cũng từng uống qua, và cũng từng mong đợi có ngày mình được nhận một vò như vậy, dù sao nàng cũng là nử nhân mà. Cho đến một ngày nhận được để lòng nàng vui sướng thẹn thùng, có phần bối rối lên, phương tâm nhảy loạn chỉ mấy ngày tiếp xúc nàng quả thật bị đối phương mê hoặc lấy.
Bình Luận (0)
Comment