Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 264

Nữa tiếng sau, đám người lẫn chim chóc đả tản đi Mặc Nha, Bạch Phượng thân ảnh trở về vị trí cũ ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống.

“ Tiểu tử, ngươi sẻ không để mắt đến Lộng Ngọc tiểu thư đó chứ” Mặc Nha nhìn Bạch Phượng trêu chọc nói: “ Buông tha đi, thêm 100 người như ngươi cũng không được”

Bạch Phượng trong lòng có chút gợn sóng, ánh mắt nhìn về Mặc Nha xem hắn như người ngu một dạng, lạnh nhạt nói: “ ta chỉ đối với tiếng đàn hứng thú”

Mặc Nha, đem tay gối đầu nhìn hắn nói: “ Như vậy là tốt nhất, ngươi không nên phát sinh tư tưởng gì, căn bản là vô vọng từ thực lực tài hoa lẫn dung mạo mị lực ngươi đều không bằng Việt vương”

Bạch Phượng ngồi xuống mái nhà nhìn hoàng hôn mây hồng trên bầu trời cánh chim bay lượn, nói: “ Không cần ngươi nói”

“ Tiểu tử ngươi thấy hiện giờ thế nào?” Mặc Nha lên tiếng hỏi

Bạch Phượng nghe được lặng đi một hồi, rồi trả lời: “ So với trước kia tốt hơn nhiều, không còn chỉ mơ hồ chỉ biết giết chóc, ta thích cuộc sống hiện giờ hơn.”

Mặc Nha tay vươn ra bắt lấy một cộng lông quạ đen, khi thân phận của Thiên An bộc lộ cũng làm cho hắn và đám Bách Điểu ngây người lên. Bọn họ vạn lần không ngờ thân phận cao quý kia lại đến Tần Trịnh, thu phục đám người bọn họ.

Tương lai tiền đồ so với trước đương nhiên là sáng lạn rồi, so với bán mạng cho Cơ Vô Dạ mà nói bán mạng cho Việt vương Thiên An không phải là cùng một cảnh ngộ. Hoàn toàn khác biệc, địa vị tiền tại danh vọng đều có, cho dù có chết đi cũng không có biến mất trong nhân thế. Còn được ghi lại công lao được người đời nhớ lại, thậm chí gia đình của mình cũng được Đại Việt bảo hộ.

“ Liệp Ưng” Mặc Nha ngồi dậy nhìn về đầu chim ưng trong ánh chiều tà đang đuổi một đầu chim trắng nhỏ.

Hắn biết đầu chim này chính là trước đây thú cưng của Cơ Vô Dạ quay sang nhìn Bạch Phượng nói:"Chúng ta tới đánh cuộc, cứu cái kia chim nhỏ, đồng thời lại không làm thương hại đến Liệp Ưng thế nào."

Bạch Phượng hứng thú nói: "Được"

Mặc Nha mũi chân điểm lên mái nhà nhẹ chút, cả người bay lên không trung bay ra ngoài.Bạch Phượng tự nhiên không cam lòng yếu thế, thả người nhảy một cái bám theo.

Mặc Nha đuổi theo liệp ưng bay ở trên không trì, thân hình lẫn nhau đan xen, muốn tìm thời cơ ở Liệp Ưng trước mặt bắt lấy đầu chim nhỏ trắng.

Hai người khinh công cao siêu nhưng trước sau là nhân loại so với chim chóc vốn tự do bay lượn trên không trung mà nói còn kém một phần.

Chỉ thấy Mặc Nha trong tay từ vai rút lông quạ cố ý chậm lại tốc độ hướng về chim ưng vọt tới, không chỉ đem chim ưng mà còn đầu chim trắng nhỏ phía trước mà đến. Lông quạ như lợi khí xé gió rít đi, động vật so với con người mà nói đối với nguy hiểm tương đối mẫn cảm, liền né đi.

Bạch Phượng tận dùng thời cơ nhìn thấy chim trắng nhỏ đập cánh hướng về bên dưới mặt đất xà xuống, tay duổi ra muốn đem nó tóm lấy, ở thời điểm sắp tóm được thì chim ưng phía sau đuổi đến miệng sắc lẻm lao nhanh đến muốn đem nó ngoặm lấy cắn chết.

Bạch Phượng không thể không thay chim nhỏ trắng đỡ, không phải vậy nói, chim nhỏ liền muốn bị thương.

Vừa xuất thủ ngăn chặn lấy chim ưng thì Mặc Nha đuổi kịp hai tay duỗi ra, bắt sống chim trắng nhỏ cuối cùng hạ xuống một mái nhà.

“ Ngươi thua” Mặc Nha đắc ý trong tay nâng lấy chim trắng nhỏ.

Một tay kẹp lấy lông quạ đen phóng mạnh về đầu chim ưng đang ở trên bầu trời phát ra tiếng kêu như phẫn nộ khi con mồi bị bắt đi, lông quạ sắt lạnh xẹt qua khiến đầu chim ưng này hoảng sợ bay đi.

Bạch Phượng nhìn Mặc Nha ánh mắt, nội tâm không cam lòng, lạnh giọng nói: “Lần sau ta nhất định sẽ thắng ngươi”

“Lần sau, ha ha” Mặc Nha nhìn mình trong tay chim nhỏ, hững hờ nói rằng: “Câu nói như thế này, ta đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng là ngươi không có một lần thắng nổi”

“Ngươi” Bạch Phượng muốn phản bác cái gì nhưng không nói được, quả thật từ trước giờ thi đấu với y hắn đều chưa thắng qua.

Nhìn thấy Mặc Nha đem chim nhỏ trắng đưa tới trước mặt mình, vô ý thức đưa ra hai tay, chim trắng nhỏ nhảy nhảy nhót nhót liền đến Bạch Phượng trên tay.

Mặc Nha nói: “Nhìn dáng dấp ta khá là yêu thích ngươi”

Bạch Phượng xem Mặc Nha một chút, nói rằng: "Ngươi là quạ đen, đại diện cho tử vong, nó đương nhiên sẽ không thích ngươi trên thân khí tức"

“Ngươi có thể nói ra dáng dấp như vậy nói, nhìn dáng dấp ngươi cũng rất yêu thích cái này chim” Mặc Nha nói: “Tuy nhiên có thể cứu vãn một cái sinh mệnh, quả nhiên là có thể để cho tâm tình không tệ”

“Ngươi là đang vì mình sát lục mà sám hối” Bạch Phượng nhẹ nhàng xoa xoa đầu chim.

“Hừ” Mặc Nha hừ nhẹ một tiếng.

Sắc mặt trở nên lạnh hơn, ngữ khí lạnh lùng nói rằng: “Ta không cần sám hối, thế giới này so với chúng ta tưởng tượng càng thêm hắc ám, càng tàn khốc hơn, tại dạng này tử vong trong loạn thế, sinh mệnh vốn là là rất giá rẻ, ta có thể bảo đảm chính là ta chính mình sống sót.”

Bạch Phượng minh bạch Mặc Nha trong lời nói ý tứ, bọn họ là sát thủ, như vậy thì cũng tiếp thu vĩnh viễn không có điểm dừng sát lục, một cái bị thi thể cùng máu tươi phủ kín đường, bọn họ nhất định phải cướp đi tính mạng người khác, cũng có khả năng bị người khác cướp đi tính mạng.

Thời đại chiến loạn này sinh mạng vô cùng yếu ớt, tùy tiện đều có thể bị đoạt đi. Nếu bọn họ không có một tay thực lực, chỉ e sinh mạng đả chết từ nhiều năm trước rồi.

Bạch Phượng tay dừng lại xoa xoa Bạch Điểu, liếc mắt nhìn trong tay chim trắng, Bạch Phượng chậm rãi nói rằng: “Nếu như nỗ lực nói, sinh mệnh so với tưởng tượng muốn ngoan cường”

Mặc Nha liền nói: “Có chút sinh mệnh, ở ngơ ngơ ngác ngác bên trong từ từ trôi qua, có chút sinh mệnh nhưng trong nháy mắt bị người đoạt đi. Bạch Phượng, ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như vừa nãy chúng ta không cứu được cái này bạch điểu, cái này bạch điểu ở liệp ưng bắt lấy dưới hội là dạng gì xuống sân”

Mặc Nha trong thanh âm mang theo vài tia nghiêm khắc nói: “Việt vương từng nói cầu người không bằng tự mình. Nếu một ngày rơi vào tình cảnh không cách nào nắm giữ sinh mạng của mình, không có người tới cứu ta, muốn còn sống, ta nhất định phải dựa vào chính mình, đầy đủ nhanh.”

Bạch Phượng tâm thần chấn động động, ánh mắt nhìn về phía Mặc Nha, dò hỏi nói: “Phải nhanh đến ra sao trình độ, có thể nắm giữ tính mạng của mình.”

Mặc Nha ánh mắt lãnh khốc mà kiên định nhìn về phía Bạch Phượng: “Nhất định phải nhanh đến, siêu việt sinh mệnh trôi qua”

Bạch Phượng nhẹ nhàng nâng lên tay, lên trên đưa tới, Bạch Điểu đập cánh bắt đầu bay về sơn trang bên dưới một phương hướng, sau đó chậm rải nói:"Mặc Nha, ta minh bạch"

Mặc Nha nhìn thiếu niên Bạch Phượng, vỗ vỗ vai nói: “ Đi nghênh đón đồng bạn mới của chúng ta thôi”

Bạch Phượng môi nhích lên thân ảnh nhanh chóng thả người đuổi theo Mặc Nha, lao vào trời chiều gần hơn nữa tiếng thì đi đến được một mảnh trống trải rừng rậm nơi đó có gần trăm người, trên tay móng vuốt sắc bén mặt che lấy mặt nạ chính là Bách Điểu sát thủ trước đây.

“ Anh Ca, Hồng Hào ngươi cũng đến nơi này” Mặc Nha thân ảnh xuất hiện bên cạnh nử tử màu xanh nhạt đứng trước trăm người thuộc hạ phía trước.

“ Hừ” Hồng Hào nhìn Bạch Phượng hừ lạnh một cái, hắn đối với Bạch Phượng hoàng toàn không vừa mắt.

Anh Ca ánh mắt lay chuyển rồi nhìn xuống đám người trước lớn giọng nói: “ Từ giờ các ngươi đả không còn là Bách Điểu sát thủ nữa mà là một trong ba binh chủng của Đại Việt, Không Quân”

“ Vâng” đồng thanh có phần lớn giọng thanh âm vang lên, trong ngữ khí có mấy phần vui mừng trong đó.

Đám người này hiện giờ cũng vui mừng không thôi, khi mà trận doanh đả thay đổi, đầu quân cho một thế lực còn lớn hơn nhiều Dạ Mộ. Ở nơi đó tiền đồ mình sáng lạng hơn nhiều, có thể gia nhập vào Không Quân của Đại Việt cơ hội tốt như vậy ai muốn từ bỏ.

“Nữ một bên, nam một bên phân ra” Anh Ca lần nữa bang phát mệnh lệnh, ngay lập tức gần trăm tên binh lính chia thành hai nhóm nhỏ, số lượng nữ nhân chỉ tầm hai chục người mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment