Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 7

Hỏa Vũ sơn trang bên trong, hậu viện nơi.

Hồ sen chổ rừng trúc cùng tục mộc được bài trí hết sức ưu mĩ phong cảnh hết sức văn nhã. Tại nơi này hai thân ảnh thiếu nữ có mặt tại đây, một người chỉ bảy tám tuổi bộ dáng trên tay cầm một thanh cần trúc nhỏ một đầu buộc sợi chỉ mảnh cột lấy mồi câu đang trêu chọc trong ao cá vàng, thỉnh thoảng lại cười lên vài tiếng chuông bạc.

Gương mặt trái xoan, hai hàng lông mày thon dài, màu da trắng nõn như tuyết, thân người mặc màu hồng cổ trang, mái tóc dài đến cổ màu rượu đỏ đầu tóc, bên khóe miệng một viên nho nhỏ nốt ruồi duyên, một đôi ánh mắt câu người thật là quay đầu lại nhất tiếu bách mị sinh, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng mỹ nhân bại hoại dáng vẻ đả ẩn hiện trên đó.

Chỉ chờ thời gian sẻ trở thành một tuyệt sắc nử tử. Người còn lại tuổi có phần lớn hơn năm sáu tuổi, mặc bích lục quần áo, ôn nhu khí chất, làm cho người ta cao vô cùng nhã tĩnh lặng cảm giác.

Trần trụi cổ cùng bả vai hơi lộ ra, hiện ra vẻ đẹp của nàng tốt đường cong, dáng ngoài của nàng, mới nhìn không trương dương chói mắt, nhưng là lại để cho người sinh lòng hảo cảm, thuộc về cái kia một loại càng xem càng dễ nhìn.

Hai cái nử tử một cái đoan trang trang nhã một cái kiều mị động lòng người. Đều chính là thiên kim tiểu thư của Hỏa Vũ Công, tỷ tỷ tên là Hồ Oánh, em gái tên là Hồ San.

"Tỷ tỷ, chúng ta còn chưa đi ra ngoài sao? Nơi này thật nhàm chán a. " Hồ San lên tiếng cầm trên tay cần câu nhỏ đung đưa chân ngọc, tựa hồ có mấy phần không vui.

"San nhi đừng nghịch, phụ thân nói mấy ngày nay lưu dân đến rất nhiều, phụ thân sẽ rất khó làm." Hồ Oánh cười cười, nắm lấy Hồ San tay nhỏ nói, chính mình muội muội tính cách quá hoạt bát, nàng cũng không tin tưởng Hồ San hội nói được là làm được, chính mình nhiệm vụ chính là coi chừng nàng, không thể chạy loạn.

Hồ San buồn bực ngồi ở một bên, nhãn châu xoay chuyển rồi nói: “ Tỷ, muội nghe nói thập công tử trời sinh dị đồng, muội từ Tú nhi tỷ biết được tin đồn không sai nha? tỷ nói hắn có ngốc hay không chạy đến nơi này còn mang theo vô số lưu dân, nghe nói tài sản lẫn lương thực của hắn đem theo đều hết cả rồi”


Hồ Oánh đem tấm khăn thêu dở bỏ xuống, rồi nói: “ thập công tử thân phận tôn quý, không thể nói lung tung, mạo phạm công tử phụ thân cũng không lo được cho muội”

Hồ San bỉu môi lên nói: “ mới không đây, muội nghe Tú nhi tỷ tỷ nói hắn so với các vị vương tôn công thất khác khác biệt, thường xuyên cùng những người bần dân trò chuyện còn dạy chữ cho bọn họ. Hẳn là vì vậy mới bị đuổi đến nơi này đi”

“ San nhi” Hồ Oánh thanh âm có phần lớn tiếng nghiêm nghị nhìn nàng, nàng so với muội muội mình thì hiểu chuyện hơn, cũng biết được tầng lớp phân cấp tôn ti thân phận.

Tuy thập công tử Thiên An tính tình hòa nhã vẫn còn là hài đồng niên kỹ nhưng tôn ti giai cấp còn đó, hắn có thể không chú ý song bọn họ cần phải ghi nhớ nếu không bất cận mạo phạm chết cũng là đương nhiên.

“ Đạp đạp đạp” một tràng tiếng bước chân vang lên từ con đường nhỏ thông hướng chổ hai người, một cái bóng xanh lục tuổi cũng không lớn bé gái mặt tròn phúng phính y phục so với hai người chất liệu có phần khác biệc lại đơn điệu màu sắc không có hoa quý bằng, chạy nhanh đến hai người gấp gáp hô: “ đại tiểu thư, nhị tiểu thư, chuyện lớn, chuyện lớn rồi”

“ Hồng Như tỷ, là chuyện gì vậy?” Hồ San đứng dậy dò hỏi, nhìn về lớn hơn mình không bao nhiêu tầm hơn hai cái đầu chính là nha hoàn hầu cận cho Hồ Oánh, lúc này gương mặt đỏ hồng hơi thở phập phồng hẳn đả chạy một mạch đến nơi này vội thông báo cho họ.

“ Hồng Như, là chuyện gì đả xảy ra?” Hồ Oánh mày có chút nhíu dò hỏi.

Hồng Như đợi cho bình ổn được phần nào thân hình có chút run lên, lớn giọng: “ thập công tử.. thập công tử.. đến sơn trang chúng ta, hiện đang được lảo gia tiếp đãi”

“ Cái gì” Hồ San hét lớn một tiếng sau đó vứt luôn trên tay cần câu làm bằng cách trúc nhỏ, thân ảnh chạy nhanh đi bên tai nghe lấy tỷ tỷ mình thanh âm cũng không có dừng.


Lúc này Thiên An được Hỏa Vũ Công mời đi tận lực dẫn đường du lãm sơn trang bên trong cảnh sắc, thậm chí dưới sự yêu cầu của hắn còn dẫn xuống mỏ ngọc đang khai thác bên dưới.

" Đây là dầu đen, là thứ dùng để thắp sáng rất có lợi trong việc khai thoáng khoáng vật" Hỏa Vũ Công nhìn thấy Thiên An đem mắt nhìn về các thùng gỗ, cùng các ngọn đuốc đang thắp sáng liền lên tiếng giải thích.

Thiên An ánh mắt sáng lên trong đầu thầm hô: " thời đại này dầu mỏ chỉ có thể làm vật đốt, nếu như có thể đem ra chưng cất làm xăng dầu là tốt rồi, quên đi cho lành giờ còn chưa làm được"

Cẩn thận tính toán một hồi hắn liền hỏi: " thứ dầu đen này Hỏa Vũ Công tìm được ở đâu? "

Hỏa Vũ Công nghe được có phần nghi hoặc nhưng nhanh chóng trả lời: " hồi công tử, nó nằm ở phía bắc cách sơn trang hai mươi dặm, tại đó một đầm nước đen lớn chỉ cần múc vào thùng gổ là được?"

Loại dầu này có đầy ra đó muốn lấy bao nhiêu cũng được, quan trọng là có sức lấy hay không mà thôi, tuy không rõ Thiên An cần nó làm gì nhưng đối với hắn mà nói cũng chẳng thiệt hại gì cả.

Thiên An gật đầu ghi nhớ, thân ảnh định cất bước vào trong mặc cho Hỏa Vũ Công và binh lính ngăn cản đành bất lực đi theo.

Đi vào bên trong hắn thấy được không ít khoáng nô đang đào móc mỏ ngọc, mặc dù hắn cũng từng xem qua anime nhưng chỉ thoáng qua mà thôi, tận mắt chứng kiến rung động không thôi khi thấy từng rương gổ chất đầy những khoáng ngọc lớn đỏ như hỏa diễm, mặt ngoài lại bóng loáng thỉnh thoáng có ánh sáng chiếu vào lại ánh lên sắc hỏa.

Đi dạo một hồi cầm trên tay một viên to lớn khoáng ngọc trở ra, nói: " Hỏa Vũ Công là ông nói đó, ta chọn khoáng ngọc này"


Hỏa Vũ Công cười nói: " công tử ưa thích là được rồi"

Đem khoáng ngọc này đưa cho một tên thân vệ, đột nhiên ánh mắt hắn lay động khi hắn vô tình đảo mắt đả thấy được ở phía xa một góc khuất thấp thoáng ba bóng ảnh nử nhân, đôi nhãn đồng của hắn tuy còn chưa cho hắn những quyền năng mạnh mẻ, song thị lực tầm nhìn so với người thường còn mạnh mẻ hơn rất nhiều.

“ Kỳ thực ta đến nơi này chính là muốn nhờ trang chủ một chuyện” Thiên An mở lời nhìn phía trước trung niên.

Hỏa Vũ Công liền đáp: “ Hồ Trang xin nghe, nếu Hồ Trang có thể giúp được quyết không từ chối”

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Thiên An gật đầu: “ chuyện là khi ta đến nơi này còn mang theo không ít dân nghèo khắp nơi, tất cả tài sản lẫn lương thực ta có cũng chỉ có thể trụ vững được 4 ngày nữa mà thôi. Nên đến nơi này muốn mượn vay một ít tiền bạc lẫn lương thực, trong vòng 1 năm ta sẻ trả lại cho ông đầy đủ”

Hồ Trang nghe xong ngẫm nghĩ việc này hắn cũng nghe biết được, cười nói: “ nếu là chuyện đó Hồ Trang nguyện ý giúp đở công tử cứu trợ mọi người, không dối gạt công tử Hồ Trang từ lâu đả nghe công tử thương dân thường xuyên giúp đở dân nghèo, nay nguyện đem chút ít tài sản trợ giúp công tử, về tiền nợ công tử không cần chi trả”

Thiên An chậm rải lắc đầu, rồi nói: “ Ta đến là để mượn tiền, chứ không phải là ăn cướp, nếu ông thật có lòng chỉ cần thời gian trả nợ dư dả cho ta là được, cũng như trợ giúp cho những người dân này thời gian đầu sinh hoạt là được, dù sao nơi đây cũng là đất phong của ta, ta muốn xây một tòa thành chưa từng có trên thế giới này, cần rất nhiều nhân lực và tài lực cũng như thời gian để hoàn thiện”

“Tỷ tỷ, thật đúng là hai con mắt khác biệc nha, xây thành.. hắn là muốn xây thành ư” Trốn một bên nấp sau tấm bình phong Hồ San trộm nhìn cũng như nghe lén được cuộc nói chuyện giữa phụ thân mình cùng với vị công tử kia.

“ San nhi, nhỏ giọng” Hồ Oánh gấp gáp lên tiếng.


Có điều nàng thanh âm mặc dù nhỏ nhưng Hồ San vừa rồi cất lời cũng đả đến tai hai người bên trong, Hồ Trang sắc mặc lúng túng lên khi thấy Thiên An đem mắt nhìn về một phương cũng chính là nơi ẩn nấp của hai khuê nữ nhà mình, liền nói: “ mong công tử tha tội, khuyển nữ tuổi nhỏ không...”

Còn chưa đợi hắn nói hết thì thân ảnh Thiên An đả thoát ly nhanh đi đến phía ẩn nấp của hai người “ a” một tiếng thất thanh kinh hô, Hồ Oánh đem tay che miệng của mình còn Hồ San thì giương to mắt nhìn không chớp mắt trước nam hài không lớn hơn mình bao nhiêu.

Tuổi còn nhỏ vẫn còn chưa hiểu chuyện nàng chỉ thấy nam hài này thật dể nhìn nhất là đôi mắt của hắn, không nhịn được nói: “ thật là dị đồng, hai con mắt của ngươi thật tốt xem nha”

“ San nhi, không được vô lễ, là Hồ Trang gia giáo không đủ mong công tử tha tội” Hồ Trang vội lớn giọng trừng ba người, vội tiến lên nhận tội, hắn biết rõ đối phương sẻ không trách phạt gì.

Một chính là đối phương đến cửa nhờ hai niên kỷ cũng không so với hai nử nhi mình bao lớn quả thật nếu có gì đó hắn cũng 10 phần mong chờ, ba tính cách của tiểu công tử hắn cũng nghe đồn. À còn một lý do nữa đối phương lần này là đến mượn tiền mình, cho nên mười phần sẻ không xảy ra chuyện gì.

Thiên An ánh mắt sáng lên nhìn nhỏ hơn mình một cái đầu phấn điêu ngọc trát cô gái một đầu tóc đỏ hung, cùng bên cạnh lớn hơn dung mạo tương tự văn nhã, về phần nha hoàng cũng rất đáng yêu đang đỏ bừng cúi đầu không dám nhìn khẩn trương đả vội quỳ xuống kinh hô: “ nô tỳ tham kiến công tử” liền nói: “ đứng lên đi.. ta là Thiên An còn ba người đây?”

“ Hồi công tử, tiểu nữ là Hồ Oánh” Hồ Oánh mặt có phiếm hồng một tay đặt lên lồng ngực khẻ cuối đầu.

“ Ta là Hồ San.. còn kia là Hồng Như tỷ” Hồ San nhanh nhẩu trả lời: “ ngươi chính là công tử Thiên An mà mọi người hay đồn sao? nhìn không có lợi hại gì?”

“ San nhi” Hồ Oánh lẫn Hồ Trang lớn tiếng.

Nhìn nàng le lưỡi nghịch ngợm Thiên An cười lên một tràng vui vẻ,

Bình Luận (0)
Comment