*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: MộngBeta: Nhã“Viêm, nghi thức kết đôi trong Bộ Lạc lúc nào cũng náo nhiệt như vậy sao?” Trên đường, Lâm Thông Bảo bị Viêm ôm vào trong ngực, hai tay vòng qua cổ của Viêm hỏi.
Nhưng đột nhiên lại có một âm thanh chen vào nói: “Đúng a, bởi vì hàng năm các tân nhân kết đôi rất ít, giống cái cũng hiếm, dẫn tới việc sinh sản cũng rất là thấp, tất cả mọi người đều hi vọng có thể chào đón nhiều tân sinh (trẻ con)hơn.”
Giọng nói ôn hòa dễ gần, nhưng Lâm Thông Bảo toàn thân lại cứng ngắc, nhấc người quay đầu lại, quả nhiên —- vị tế ti đại nhân vĩ đại cứu khổ cứu nạn lúc này đang chấp tay sau lưng đi phía sau Viêm. Lâm Thông Bảo yên lặng ngẩng lên trừng mắt nhìn vẻ mặt Viêm không chút thay đổi —— ngươi đã sớm biết rồi phải không! Tại sao lại không nói cho ta biết Lan ở sau ngươi!? Lại chỉ đổi lại vẻ mặt vô tội trong chớp mắt của Viêm.
“Ha ha, quả nhiên, tiểu khả ái ngươi đang trốn tránh ta?” Lan tựa hồ có chút ủy khuất méo miệng, “Tại sao vậy chứ? Chẳng lẽ ta đây làm cho ngươi ghét sao?”
“A, Không... Không có a, ta...Ta tại sao phải trốn ngươi, ta thích ngươi còn không kịp nữa là.” Lâm Thông Bảo cảm giác khóe miệng mình có chút co rút.
“Thật sự không có?” Lan che miệng, đôi mắt bích sắc nhẹ nhàng đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thông Bảo, lại hỏi: “Vậy ngươi vừa mới ở trên quảng trường trốn cái gì thế?”
“Ha? Không... Không có, ha ha... Ta nào có trốn... Chỉ là... Chỉ là có quá nhiều người, đứng có chút xa mà thôi...a ha.. ha...” Lâm Thông Bảo cười gượng, kết quả vẫn bị nhìn thấy sao? Quả nhiên cần phải đứng xa hơn chút nữa!——
Nhìn ra Tiểu Bảo xấu hổ, Viêm bắt đầu giải vây, hắn nhìn về phía Lan đang cười ha ha hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lan khoát tay nói: “Ngươi vẫn là cái tên không thú vị, nói nhiều một chút không được à, khó được tiểu khả ái có thể chịu được ngươi.” Kéo tay Lâm Thông Bảo, đưa lực lượng vào kiểm tra một chút, còn nói thêm: “Ta là tới để kiểm tra tình trạng thân thể của tiểu khả ái, cải thiện không tồi, tuần sau thì đến chỗ ta một chuyến đi.” Nói xong, lại phất tay tiêu sái rời đi.
*********
Sau khi về nhà, Viêm lại đến chỗ xây nhà, Lâm Thông Bảo ngồi ở dưới bóng cây nhìn một đám thú nhân đang bận rộn, ngẫu nhiên phát biểu vài câu, cần sửa đổi chỗ nào, hoặc là giúp thú nhân bưng tới một ít nước giải khát...
Lúc này, Tiểu Lạc đã cùng các bạn nhỏ của mình cáo biệt trở về, tiểu tử kia sung sướng mà đến bên đầu gối Lâm Thông Bảo, thoắt cái cuộn mình liền hóa thành hổ hình, Tiểu Lạc trong thời gian này lớn lên rất nhanh, càng ngày càng có bộ dáng của tiểu lão hổ. Tiểu Lạc ở trên người Lâm Thông Bảo cọ tới cọ lui, lại duỗi ra đầu lưỡi phấn nộ liếm liếm cằm Lâm Thông Bảo tỏ vẻ lấy lòng —– thích mẫu mã nhất ~~~
Lâm Thông Bảo xoa nắn gương mặt núc ních thịt kia, vật nhỏ này thật là càng ngày càng thích làm nũng, nhớ tới Viêm đôi khi cũng sẽ biến thành hổ hình, ở trên giường đá lăn qua lăn lại, lộ ra cái bụng mềm mại hấp dẫn lực chú ý của mình, không khỏi cảm thán huyết thống thần kỳ —- tất cả một đám đều chuyển hóa manh như vậy sao!
———————
Thời gian xây phòng ở nhanh chóng trôi qua, một tuần sau, phòng ở của Lâm Thông Bảo rốt cuộc được đắp kín, so với kế hoạch còn nhanh hơn, tốt hơn nữa. Nóc nhà hình tam giác thật dày, là do Thổ chi lực của thú nhân tạo ra, mặt tường dày lại kiên cố, tuyệt đối có thể chịu được gió táp mưa sa, ấn theo yêu cầu của Lâm Thông Bảo trong nhà được xây thành ba gian phòng ngủ, hai gian phòng ngủ được xây ở bên trái, một gian có thể nhìn thấy ra phong cảnh ngoài sân trước, một gian thì có thể nhìn thấy phong cảnh sân sau. Còn gian cuối cùng thì xây ở bên phải phía sau, cũng có thể thấy sân sau, dưới lầu ở trung gian là phòng khách và nhà ăn, xây rất lớn, có thể chứa được hơn mười thú nhân đến ngồi, bên trái phía trước là phòng bếp, cách vách phòng bếp chính là phòng vệ sinh, Lâm Thông Bảo đối với việc đi ra bên ngoài tắm rửa không thể nào thích nghi được, cho nên mỗi lần tắm rửa đều sử dụng thùng gỗ, lần này hắn đặc biệt xây thêm cho mình một cái phòng tắm thêm cái WC.
Bình thường thú nhân đều đi ra ngoài Bộ Lạc cách một khoảng xa mà giải quyết, vì không muốn ô nhiễm rừng, nên trước đó đào một cái hố, nhưng còn giống cái lại chỉ có thể ở trong Bộ Lạc mà giải quyết, ở chỗ cách Bộ Lạc cư trú khá xa, các thú nhân xây một cái nhà xí giản dị, ở dưới là một cái hố to, mà ở trên cái miệng hố cũng không lớn, vừa vặn giống cái có thể ngồi, vì phòng ngừa thú nhân rình coi, bên ngoài nhà xí còn vây quanh một lớp nham thạch, bình thường giống cái đều ở trong này giải quyết. Hơn nữa hàng năm đều phải đổi chỗ xây dựng lại, hầm thông gió cũng được cải thiện lại, từ sau khi đi vào Bộ Lạc, Lâm Thông Bảo cũng đã đi đến nhà cầu này mấy bận, nhưng vị đạo vẫn rất là khó ngửi, hơn nữa đối với hắn mà nói, nơi này thật sự quá xa, vì thế hắn mỗi lần cần thì đều vào trong không gian của mình giải quyết, tuy rằng không biết bồn cầu trong WC đem đại tiện thông hướng đi nơi nào, nhưng sử dụng đến hiện tại cũng không gặp cái dị thường gì, Lâm Thông Bảo cũng thành thói quen.
Về phần phòng bếp, đồ điện hiện đại ở trong này đều là những thứ vô dụng, bởi vậy, vẫn sử dụng bếp lò, ở trên còn xây thêm ống khói, dụng cụ tự nhiên vẫn là đồ làm bếp mà Lâm Thông Bảo thường hay sử dụng, đồ làm bếp nơi này cũng không phải là thứ mà thân thể nhỏ nhắn như Lâm Thông Bảo có thể cầm được.
Tuy rằng phòng ở được xây rất tốt, nhưng mà hiện tại chưa thể ở được, bởi vì trong phòng vẫn còn mùi của nhựa cây Giao, tuy rằng không nồng, nhưng Lâm Thông Bảo lo lắng loại mùi vị này sẽ giống như nước sơn, sẽ có hại cho thân thể, bởi vậy quyết định chờ mấy ngày nữa đợi cho mùi tán đi sẽ đến ở, đối với quyết định này, Viêm không có ý kiến.
Vài ngày kế tiếp, người trong Bộ Lạc không ngừng bắt chước Lâm Thông Bảo bắt đầu xây dựng nhà mới, toàn Bộ Lạc nơi nơi đều tràn đầy hoan thanh tiếu ngữ, Viêm cũng thường xuyên chạy đến hỗ trợ, nhìn xem nhà ai có gì không hiểu, chỗ nào không thông, hắn đều tiến đến giải thích, chỉ đạo.
Lâm Thông Bảo nhàm chán ngồi ở trước cửa nhà chờ Viêm buổi tối trở về. Hôm nay trời còn sớm, Viêm đã vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, trước khi đi, còn ôm Lâm Thông Bảo nói rằng: “Thực xin lỗi, lại để cho ngươi một mình ở nhà.” Hôn hôn, níu kéo thật lâu, cuối cùng vẫn là Lâm Thông Bảo cho hắn một chưởng đem hắn đuổi đi—-muốn đi thì đi nhanh, đều là người cùng Bộ Lạc, tại sao có thể trắng trợn để cho người khác hỗ trợ, còn mình thì lại nhàn rỗi? Bản thân cũng không phải là tộc trưởng a! (ngươi k cần làm, đã có Viêm osin làm ầu *hố hố* tuy e k phải lờ tộc trưởng nhưng mờ tương lai e cũng trở thành “vợ” tộc trưởng nha)
Viêm đi rồi, Lâm Thông Bảo ngồi ở trên ghế gỗ chờ đến mốc meo, nhưng mà không được một lúc thì thấy Khải Đạt mang theo vài giống cái đi về phía hắn. Trong lòng tưởng tượng, ha! Cuối cùng cũng có người theo mình nói chuyện phiếm nga.
“Tiểu Bảo, một mình ở trong này à?” Khải Đạt đây là biết rõ mà còn cố hỏi.
“Không có biện pháp, Viêm đi hỗ trợ, lại không cho ta đi, chỉ còn có một mình ta ở nhà.”
“Một người rất là nhàm chán, Hàn cùng mấy thú nhân khác cũng đều đi xây nhà hết rồi, ta cũng thực buồn chán, cho nên đã nghĩ đến cùng ngươi tâm sự một chút, giải buồn.” Nói xong, Khải Đạt chỉ vào một giống cái phía sau giới thiệu: “Đây là người mà ta nói với ngươi lúc trước Giai, đây là Tân, còn người này chưa thành niên kêu là Lộ.”
“Chào mọi người, ta là Lâm Thông Bảo, gọi ta Thông Bảo là được rồi.” Lâm Thông Bảo tự giới thiệu, hắn không muốn lại bị kêu là “Tiểu”. Người ta có tên đàng hoàng a.
Giống cái nhỏ nhất tên Lộ, ước chừng 15,16 tuổi, dường như rất mắc cỡ, mang theo ngượng ngùng đưa tới một cái gói được bọc bằng lá cây nói; “Ngươi...Nhĩ hảo, ta có mang đến Hỏa Diễm quả cho ngươi ăn, hi vọng ngươi thích.”
“Ân? Cám ơn nha.” Lâm Thông Bảo vui vẻ tiếp nhận, thật đúng là Hỏa Diễm quả mình thường ăn, không khách khí mà cầm qua, lấy một quả bắt đầu ăn, hương vị thật không sai, hương vị ngọt ngào, thanh lương mà ngọt lịm, lại phân ra cho mỗi người một quả, “Ta không khách khí nữa, các ngươi cũng ăn.”
“Nhĩ hảo, ta là Giai.” Giai nhìn có vẻ ôn nhu, tóc dài tới eo, khi nói chuyện hơi có hương vị của mỹ nhân cổ điển. Nhưng câu tiếp theo của Giai làm cho Lâm Thông Bảo chấn động: “Lần trước sau khi thấy ngươi, thoạt nhìn nhỏ xinh, nhưng hiện tại tựa hồ trưởng thành không ít.”
“Di? Có sao?” Lâm Thông Bảo mở to hai mắt, giật mình mà cái miệng nhỏ nhắn lộ ra cái lưỡi thơm tho, bộ dáng kia nhìn thế nào cũng thật là đáng yêu, Khải Đạt nhịn không được tiến lên ôm người nào đó vừa xoa vừa nắn, tiếp theo lại phát ra tiếng hô: “Hắc, tiểu khả ái ngươi thực trưởng thành không ít đâu, trước kia ngươi chỉ đứng tới ngực của ta, hiện ta cũng đã cao đến bả vai của ta rồi đó!”
Lâm Thông Bảo lấy tay đo lường, quả nhiên hiện tại đỉnh đầu của hắn đã cao qua bả vai Khải Đạt ước chừng 2cm, nhất thời nửa mừng nửa lo, từ trong phòng lấy ra một cái thước dây bắt đầu đo chiều cao của mình, Khải Đạt cùng vài giống cái cũng tiến đến hỗ trợ đo lường, Lâm Thông Bảo mang theo tâm tình hưng phấn cố gắng đứng thẳng thân thể, sau khi đo xong, Lâm Thông Bảo cầm qua thước dây, nhìn đến, hắc! 182cm, ước chừng so với trước kia hơn 12cm!
“Thật cao, thật cao!” Lâm Thông Bảo ôm Khải Đạt vui mừng kêu lên, thời điểm cùng Viêm một chỗ, bởi vì hai người chiều cao kém nhau quá xa, hắn hoàn toàn cảm giác không được bản thân có cao thêm, cho nên bây giờ bởi vì lời nói của Giai mới phát giác ra, thực là phi thường kinh hỉ.
“Chúc mừng ngươi, Tiểu Bảo (kết quả, vẫn là tiểu!), nhất định là do tác dụng của nhựa cây Thánh thụ, thân thể ngươi nhất định còn có thể cao hơn, cường tráng hơn.” Giai ở một bên mỉm cười.
“Cám ơn, cám ơn!” Lâm Thông Bảo đối với lời chúc phúc của mọi người lấy làm cảm kích, hắn cũng đồng ý cách nói của Giai, bởi vì mỗi lần đi đến chỗ tế ti kiểm tra, Lan đều cho hắn uống nhựa cây Thánh thụ, cải thiện tình trạng thân thể của hắn.
Một trận hưng phấn qua đi, mấy người lại ngồi xuống cùng nhau tám chuyện nhà, Giai cũng là người đã kết hôn, bầu bạn của hắn chính là bạn tốt với Hàn, hắn và Khải Đạt tự nhiên cũng trở thành bạn tốt, hai người ngẫu nhiên còn có thể trêu đùa lẫn nhau. Giai mỉm cười nói; “Khải Đạt, ngày đó ngươi cùng Hàn kết đôi, nghe nói đến ngày thứ ba cũng chưa xuống giường được phải không?”
“Hồ....Nói bậy, rõ ràng là có người “Ai da ai da” kêu đau đớn hai ngày a.” Khải Đạt đỏ mặt phản bác.
Hai người đấu võ miệng với nhau, nói ra chuyện xấu của đối phương, Lâm Thông Bảo hiện tại đối với nam nhân cùng nam nhân cùng nhau đã có chút miễn dịch, nhưng lúc nghe được chuyện thân mật, vẫn còn tiểu giống cái tên Lộ ở bên cạnh nghe đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Nhưng Lâm Thông Bảo không vui được bao lâu, bởi vì đề tài của bọn họ trong chốc lát lại chuyển lên trên người hắn. Giai nói: “Tiểu Bảo, ngươi còn chưa cùng Viêm giao phối sao?” Khải Đạt nói: “Tiểu Bảo, ngươi cùng Viêm bên nhau lâu như vậy, rốt cuộc làm chưa hả?”
Lâm Thông Bảo 囧 đột nhiên hóa đá, giao cái muội ngươi! Làm cái muội ngươi! Thật là khi dễ người mà!
Mặc dù tình cảm đối với Viêm tuyệt đối là luyến ái, mỗi ngày thường lệ mà ôm ôm ấp ấp, hôn môi cũng đã thành thói quen tự nhiên (cho nên mới nói thói quen thật là đáng sợ__)nhưng hắn đối với chuyện giường chiếu thật sự vẫn còn rất sợ hãi, mỗi lần đều cự tuyệt Viêm cầu hoan, vừa nghĩ tới cái thứ quái vật to lớn kia của Viêm, muốn tiến vào trong địa phương kia của mình, Lâm Thông Bảo đã cảm thấy đau đớn.