Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới

Chương 39

Bữa trưa khi mà Áo Đức Mạn cùng mọi người đang tranh giành khí thế, thì thú nhân lang tộc bị Viêm ghẻ lạnh cầm một bát cơm nhỏ nép ở một góc ngấu nghiến trái ớt, có bao nhiêu ủy khuất chắc cũng không cần đề cặp tới. Sau khi ăn xong, Tiểu Lạc thần thần bí bí mà lôi kéo Khải Đạt quay về Hàn gia.

Buổi chiều, các thú nhân vất vả một hồi rốt cuộc cũng làm ra hình ra dạng hai cái ghế trúc, một lớn một nhỏ, rất giống cái ghế dựa ở thời hiện đại, chỉ khác ở chỗ phía dưới dày hơn phiên bản.

Cái nhỏ tự nhiên là làm cho Lâm Thông Bảo, Lâm Thông Bảo thử thử, phát hiện phi thường thoải mái, hơn nữa kích cỡ cũng vừa mới cậu, còn cái lớn kia thì đúng là dùng cho giống cái sử dụng, nguyên lai ở thú nhân nhìn xem, bọn họ không cần dùng đến cái này, dù sao cũng có thói quen thường xuyên xuất môn săn thú, ở nhà cũng chỉ cần có một nơi để ngồi là được. Nhưng mà giống cái lại cả ngày ở nhà, cuộc sống có điều so ra thoải mái hơn, tỷ lệ sử dụng ghế dựa cũng cao hơn nhiều.

Cái ghế nằm (dựa) bằng trúc này, mọi người quyết định kêu Viêm đưa đến nhà lão tộc trưởng, tuy rằng rất nhanh sẽ có tân tộc trưởng, nhưng bọn họ cảm thấy uy vọng hiện nay của lão tộc trưởng vẫn như cũ rất cao, dưới sự phối hợp của bọn họ, xem giống cái nhà ai nếu có nhu cầu làm ghế dựa, thì sẽ kêu người nhà giống cái đó đến học tập chế tác.

Sau khi thương lượng mọi chuyện xong, mấy người đều tự mình ai về nhà nấy, trước khi đi, Áo Đức Mạn tất nhiên đưa ra lời khiêu chiến: “Viêm, ngày mai gặp ở đấu trường!” Nói xong mang theo Bố Luân đang ủ rũ rời đi.

Vào đêm, Lâm Thông Bảo nhẹ giọng hống Tiểu Lạc đi ngủ, nhóc con này đêm nay không ầm ĩ đòi ngủ cùng Lâm Thông Bảo nữa, ngược lại sau khi từ nhà Khải Đạt trở về, thì liền trở nên rất ngoan ngoãn.

“Mẫu mã, này cho ngươi.” Tiểu Lạc lấy ra một loại quả hồng hồng, thoạt nhìn giống như trái vải, nhưng vỏ ngoài rất bóng loáng, không có nổi lên từng hạt lân ban.

“Đây là cái gì? Hoa quả?” Lâm Thông Bảo tò mò mà đánh giá loại quả trên tay, tựa hồ cho tới bây giờ Viêm cũng chưa từng hái loại hoa quả này cho cậu ăn.

“Mẫu mã ~ người ăn đi.” Tiểu Lạc dùng cánh tay nhỏ bé múp míp đẩy đẩy tay cầm trái cây của Lâm Thông Bảo, thần bí nói: “Loại quả này rất là hiếm nha”

“Ah? Thật sao? Vậy Tiểu Lạc nhi không để mình ăn?” Lâm Thông Bảo lột vỏ ngoài ‘trái vải’, chỉ thấy bên trong thịt quả toàn bộ lóng lánh trong suốt, nhìn không thấy nhân.

“Mẫu mã ~ ngươi ăn đi mà, mau ăn đi.” Tiểu Lạc liên tục thúc giục, sợ Lâm Thông Bảo không chịu ăn.

“Được được được, ăn.” Lâm Thông Bảo không chịu nổi thúc giục, một ngụm cắn thịt quả ăn, dù sao bảo bối nhà mình cũng sẽ không thương hại cậu. Lại không biết, khi cậu một ngụm nuốt xuống thịt quả thì đồng thời một bên khóe miệng của Tiểu Lạc cơ hồ cũng xếch lên ——- cười gian ~ hắc hắc.

Thịt quả trơn tru, ăn vào thơm ngọt, “Ừm, ăn ngon thật.” Lâm Thông Bảo chậc chậc lưỡi, hương vị thật đúng là vị trái vải.

Khóe miệng Tiểu Lạc nhanh chóng cân bằng, hai bên cắn câu, thay một bộ biểu tình lấy lòng nói: “Vậy Tiểu Lạc về sau kêu lỗ mã hái thiệt nhiều cho mẫu mã ăn có được không?”

“Được được được, nhưng mà, hiện tại con nên đi ngủ nga ~” Lâm Thông Bảo ở trên trán Tiểu Lạc hôn một cái, giúp nó đắp kín mền, chỉnh tốt góc chăn, hống nó ngủ.

Chờ Tiểu Lạc nhắm mắt lại đi ngủ, Lâm Thông Bảo mới nhẹ nhàng mà rời khỏi phòng.

Tiểu Lạc vốn cho là đã ngủ lại ngay khi Lâm Thông Bảo đi ra liền mở mắt. “Hì hì, hì hì.” Toét miệng ngây ngô cười. “Lỗ mã, cố lên nha ~”

Lâm Thông Bảo sau khi từ phòng Tiểu Lạc đi ra, quyết định trước đi tắm rửa một cái, đi vào phòng tắm, lại thấy Viêm đã chuẩn bị nước sẵn đứng ở một bên chờ.

“Đêm nay Tiểu Lạc đã nói gì với ngươi? Các ngươi hai người như thế nào đều thần bí như vậy?” Lâm Thông Bảo cảm thấy kì quái, xế chiều hôm nay Tiểu Lạc đến nhà Khải Đạt không biết làm cái gì, sau khi trở về liền lôi kéo Viêm vào buồng trong, thần thần bí bí mà giấu cậu không biết nói cái gì, chính là sau khi Viêm đi ra tựa hồ rất là hứng phấn?

“Không có gì.” Viêm trấn định trả lời, nhưng mà ánh mắt lại có vẻ láo liên.

“Thực không có gì?” Lâm Thông Bảo có chút hoài nghi.

Viêm cảm thấy nếu cứ bị hỏi tiếp, bản thân có thể sẽ bị vạch trần, nhanh chóng ôm chặt Lâm Thông Bảo nói. “ Chúng ta cùng nhau tắm đi.”

“Cùng…. Cùng nhau?!” Lâm Thông Bảo quả nhiên bị dời đi lực chú ý.

“Đúng, cùng nhau.” Nói xong, Viêm liền đưa tay cởi nút thắt của Lâm Thông Bảo.

“Ta, ta tự mình làm.” Lâm Thông Bảo có chút thẹn thùng, ở bên nhau lâu như vậy, cậu vẫn chưa từng cùng thú nhân cùng nhau tắm qua đâu.

Lâm Thông Bảo chậm rãi cởi bỏ nút thắt, lại thấy thú nhân mắt sáng như đuốt, chăm chăm theo dõi cậu cởi bỏ cổ áo, nơi đó một mảnh da thịt tựa như tuyết trắng phơi bày ra trong không khí.

“Ngươi… Ngươi trước tiên xoay qua chỗ khác.” Lâm Thông Bảo trên mặt nóng lên, người này, như thế nào lại như vậy.

“Vì sao chứ?” Hắn vẫn chưa nhìn đến chỗ làm người phấn khích kia đâu, chỉ cần cởi thêm một chút nữa, một chút nữa thôi là có thể nhìn thấy được vật nhỏ hồng nhạt kia rồi.

“Đã nói xoay qua chỗ khác!” Lâm Thông Bảo nắm lấy cổ áo buông lỏng, tại sao không biết cái gì là xấu hổ hay thẹn thùng chứ! Không biết có phải do chính mình bị ảo giác hay không, thân thể tựa hồ trở nên càng ngày càng nóng?

“Hảo, được rồi.” Viêm không cam không nguyện mà xoay người, tự bơm hơi cho mình —- không có việc gì, dù sao cuối cùng cũng có thể thấy được.

Bơm hơi = cổ động, động viên tinh thần, tiếp sức.

Phía sau thanh âm quần áo cởi ra tất tất rơi xuống, Lâm Thông Bảo lấy một tấm khăn lông giúp mình quấn ngang thắt lưng lại, sau nhảy vào trong thùng gỗ to, bên trong nước ấm đã được thú nhân điều hòa ổn thỏa, vừa không lạnh cũng không quá nóng, Lâm Thông Bảo thoải mái mà thở ra một hơi, đối với thú nhân vẫn đưa lưng về phía mình nói: “Được rồi, ngươi quay lại đi.”

Viêm một phen vén váy da thú, đi nhanh nhảy vào trong thùng gỗ, thấy trên lưng Lâm Thông Bảo quấn lấy một tấm khăn lông, vẻ mặt nhất thời thất vọng, hắn đem Lâm Thông Bảo ôm vào trong ngực, sau đó bản thân ngồi xuống trước, để cho Lâm Thông Bảo ngồi ở trên chân của mình. Thùng gỗ tuy lớn, nhưng lại tiến vào một người thú nhân người cao ngựa lớn nhìn qua có chút chặt chội, Lâm Thông Bảo ngượng ngùng mà ngồi ở trong lòng ngực thú nhân, cố gắng bỏ qua đồ vật này nọ đệm ở dưới mông của mình.

Viêm gắt gao mà ôm lấy eo nhỏ của Lâm Thông Bảo, lẩm bẩm oán giận: “Bảo Bảo, về sau không được đi sờ thú mao của người khác nữa, tại sao ngươi có thể đi sờ hắn ta chứ.”

“Hơ, thực xin lỗi nha, ta căn bản không biết con chó kia chính là Bố Luân, khi đó ta chỉ cảm thấy con chó kia thật sự rất đáng yêu mà thôi?” Lâm Thông Bảo vốc nước xối lên trên tóc thú nhân, nhưng mà thú nhân quá cao, mình ngồi ở trước người hắn tựa như tiểu hài tử, đành phải cố gắng duỗi thẳng cánh tay ôm lấy đầu thú nhân.

Vuốt đầu tóc dài kia, tóc mình dài chỉ đến bờ vai, còn tóc thú nhân chẳng những cứng rắn, hơn nữa còn rất dài, có lẽ cùng với bộ lông hổ hình có liên quan?

Viêm đen mặt, hắn thế nào nhìn không ra tên kia có chỗ nào đáng yêu?

“Không cho phép ngươi sờ hắn, muốn sờ, thì sờ ta nè.” Viêm chua chua nói, nhớ tới con thối lang kia bày ra biểu tình hưởng thụ, trong lòng liền giận dữ, buổi chiều chỉ tấu tiểu tử kia một quyền, thật sự là không đã tay.

Dấm chua vừa lên, tính tình ngả ngớn của Viêm cũng nổi lên, liền lau tóc Lâm Thông Bảo, đem hai tay vòng trên người cậu, một ngụm hôn lên môi Lâm Thông Bảo, thô lỗ mà duỗi đầu lưỡi vói vào trong miệng một trận loạn đảo.

“Ưm ư….” Bị thú nhân thô lỗ làm đau Lâm Thông Bảo thật sự là dở khóc dở cười, bình thường một bộ dáng bình tĩnh, thế nhưng lúc ăn dấm chua thì hoàn toàn không nói lý, lại bá đạo dính nhân.

Chủ động đem cái lưỡi thơm tho của mình dâng lên, hai người trằn trọc dây dưa trong chốc lát, thú nhân cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, nhìn gương mặt đỏ ửng, thở khẽ dựa ở trên người giống cái của mình, ánh mắt doanh nhuận, tình cảm bùi ngùi, Viêm cảm thấy dục vọng của mình càng lúc càng khó nhịn, cái gì tình địch đều ném lên chín tầng mây.

Cúi người hôn lên môi Lâm Thông Bảo, tinh tế triền miên, khẽ liếm chậm hôn, bên tai truyền đến tiếng thở gấp của hai người, mập mờ mê tình, lại ở trên mặt, trên cổ nhẹ nhàng mút vài cái, tay lập tức thăm dò xuống dưới, kéo xuống khăn lông làm cho hắn thấy chướng mắt, lúc này hai người cùng khỏa thân đối nhau, Viêm vừa lòng mà nhìn vật nhỏ mình thèm muốn đã lâu, hết sức ôn nhu mà kích thích nó.

“Ưm…. A….Ha, chậm… Châm một chút….” Bên tai tất cả đều là tiếng thở dốc của người âu yếm, mang theo mị hoặc cùng yêu kiều, Viêm càng thêm ra sức mà liếm láp hai quả hồng anh trước ngực Lâm Thông Bảo, nhu, véo, liếm, đảo quanh, khẳng cắn….

“Oa…. Hô ưm…” Lâm Thông Bảo không biết mình bị làm sao ấy, vài lần trước cậu cũng chưa từng có cảm giác như vậy, hôm nay toàn thân cậu thế nhưng càng lúc càng nóng, vô luận là Viêm vuốt ve, hay là xoa nắn, cũng làm cho cậu khoái cảm một đợt, lại một đợt, cảm giác lần sau so với lần trước càng mạnh mẽ hơn, toàn thân cơ hồ bủn rủn vô lực, tựa ở trên người thú nhân thở dốc không ngừng, thân thể thú nhân đặc biệt cường tráng, vân da trên ngực dày rộng rõ ràng, cơ thể không có một tia sẹo lồi, tỷ lệ mười phần của tam giác vàng, trên bụng sáu múi cơ bụng, sờ lên thập phần cứng rắn.

Viêm tựa như dã thú cơ đói, không ngừng ở trên người Lâm Thông Bảo tạo ra dấu hôn, bụng dưới phảng phất có một đoàn hỏa cháy hừng hực, nhưng hắn biết mình không thể gấp, không thể vội vàng. Một bàn tay đụng đến mật huyệt phía sau giống cái, dưới làm trơn của nước, một ngón tay dễ dàng vói vào bên trong.

“Ah….” Phía sau bị căng chật, Lâm Thông Bảo khó chịu mà vặn vẹo cái eo, chọc đến Viêm hít hà mấy hơi. Dưới thân Viêm sớm đã đứng thẳng, cứng rắn đính ở chỗ khe mông của Lâm Thông Bảo.

Miệng Viêm hàm chứa một quả hồng anh liếm láp, một tay nắm lấy một quả hồng anh khác xoa bóp, phía dưới cũng không tha, dùng tay khi kia khuếch trương tiểu huyệt, lại lo lắng lạnh nhạt tiểu Thông Bảo, liền đem dục vọng của mình cùng vật nhỏ của Lâm Thông Bảo thiếp lại với nhau, nhẹ nhàng cọ xát.

“Ư… Ưm…..A….” Lâm Thông Bảo hai tay ôm chặt cổ thú nhân, chỉ cảm thấy trên người phảng phất có một phen tà hỏa đang không ngừng thiêu đốt chính mình, đốt đến cậu thần hồn điên đảo.

Viêm nhẫn nại đến đầu đầy mồ hôi nhễ nhại, mật huyệt mềm mại kia không ngừng phun ra nuốt vào ngón tay của hắn, cơ hồ đem thần trí của hắn thôn tính sạch sẽ, hắn cũng nhịn không được nữa, rút ra ba ngón tay đang khai thác, thay bằng dục vọng của mình đẩy vào trong dũng đạo ấm áp kia.

“Ah a a —— a ưm —–“ Lâm Thông Bảo rõ ràng cảm giác được nơi đó của mình bị toàn bộ lấp đầy, trong cảm giác thỏa mãn mang theo một tia đau đớn. Bởi vì cậu ngồi ở trên người Viêm, nương theo sức nặng thân thể của cậu, mật huyệt dưới thân thế nhưng một hơi đem dục vọng của Viêm toàn bộ nuốt vào, ngạnh vật nóng rực đem dũng đạo toàn bộ nhét đầy, xỏ xuyên qua.

“Ah, hô….” Địa phương mềm mại kia chặt chẽ cắn chặt lấy dục vọng của hắn, một dòng khoái cảm chạy thẳng lên não. Viêm bóp lấy cái mông Lâm Thông Bảo mạnh mẽ mà trừu tống dục vọng, bọt nước theo trừu động của hắn không ngừng bị bắn tóe lên, hạ xuống. Cám ơn đã ban tặng hảo thị lực cho hắn, theo góc độ của mình, Viêm có thể nhìn thấy dưới đáy nước tiểu huyệt đang phun ra nuốt vào ngạnh vật của mình. Viêm nhìn đến hai mắt bốc hỏa, tốc độ trừu tống càng lúc càng nhanh.

Lâm Thông Bảo mắc cở đỏ mặt, toàn thân vô lực, chỉ cảm thấy mình đêm nay đặc biệt có cảm giác? Ở trong khoái cảm cuồn cuộn có chút nhịn không được, “A! Ưm…. Chậm một chút, ha…. Chậm một chút…. Viêm….A!”

“Bảo bối, ngươi giỏi quá, thật chặt a.” Viêm ý loạn tình mê mà thì thầm, địa phương nóng bỏng kia không ngừng mãnh liệt co rút lại, làm cho hắn không kềm chế mà gia tăng tốc độ.

Đêm vẫn còn rất dài, Viêm đương nhiên không có khả năng chỉ làm một lần là thấy đủ, mới nếm thử tư vị, hắn ôm lấy Lâm Thông Bảo liền hướng về phía giường đi đến, một bên nâng một chân người yêu gác ở trên vai, để cho bản thân càng nhập sâu vào bên trong, một bên dụ dỗ dỗ dành nói: “Bảo bối, chúng ta kết đôi được không?”

“Hơ? A…. Kết… Ưm….” Ở dưới thế tiến công của thú nhân Lâm Thông Bảo mơ mơ màng màng lặp lại.

“Được không?” Thú nhân chọc một cái, tiếp tục hống.

“Hảo… A…. Không, ư…” Lâm Thông Bảo ôm cái gối cong người lên, bị khoái cảm bao phủ lấy, hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì.

Đáng tiếc, thú nhân chỉ nghe được từ ‘Hảo’, phía sau toàn bộ tỉnh lược.

“Vậy chờ ta qua Đại Bỉ, chúng ta liền kết đôi!” Viêm càng thêm kích động mà đẩy nhanh động tác, cúi đầu một ngụm hôn nên hồng anh trước ngực Lâm Thông Bảo, ở lúc toàn thân Lâm Thông Bảo co rút phun ra tinh hoa của mình, chấm dứt một hồi giao triền.
Bình Luận (0)
Comment