Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 107

Lôi Tấn cùng Minh Nhã ở phụ cận mò mẫn cả ngày, những toà kiến trúc bị đổ vỡ có ở trong khắp các bụi cỏ, gần trong gang tấc chính là tường thành thoạt nhìn cao lớn dị thường kia, nhưng chết sống chính là chỉ có thể nhìn mà không thể sờ vào, hai người đi cả nửa ngày, nhưng một chút cũng không thể tới gần nó, giống như họ luôn luôn đi vòng quanh một chỗ vậy.

“Nơi này thực là kỳ lạ.” Lôi Tấn miệng ngậm một nhánh cỏ dựa trên người Minh Nhã, nghiêng người gác chân lên một cái, như thế nào cũng không hiểu nổi tại sao lại thế này

“Lôi Tấn, hiện tại chúng ta phải làm gì?” Minh Nhã trở mình nằm ngửa ra, đem Lôi Tấn đặt lên bụng mình, hai người ở trong đám cỏ hoang này đi đã lâu, trên đất lại lạnh như vậy.

“Đừng ồn, để ta suy nghĩ đã.” Lôi Tấn đổi một tư thế thoải mái nằm trên người Minh Nhã, không có đạo lý a, khó có thể còn có cái trận pháp kì lạ thế này sao? Nếu thực sự có, đối với mấy thứ này, hắn thực sự dốt đặc cán mai a.

Nhớ đến tấm bản đồ vô dụng mà La Kiệt đưa cho, Lôi Tấn rút từ trong ngực ra bản đồ cùng miếng hắc ngọc kia, nhưng làm cho hắn thêm thất vọng chính là trong tấm bản đồ mà La Kiệt cho là rõ ràng, tên mặt đất chỉ có một ít kiến trúc, hẳn là toà thành kia nằm bên kia bức tường đi.

“Di?” Lôi Tấn phát hiện có chỗ không đúng

“Sao vậy?” Minh Nhã vểnh tai, tỉnh táo quét nhìn bốn phía đề phòng

“Nơi này có hai cái dấu hiệu kỳ quái, là gì vậy?” Lúc ấy La Kiệt tựa hồ có nói qua, thế nhưng hắn chỉ chú ý những chuyện bên trong tường thành, nên tự động xem nhẹ bên ngoài, vốn nghĩ không quan trọng, không nghĩ tới vừa lúc lại bị ngăn ở bên ngoài, thật ra bên cạnh cũng có chú thích, nhưng mà hắn không hiểu chữ viết của La Kiệt.

“Minh Nhã xem không hiểu.” Đều là hình vẽ nhìn rất kỳ quái, y chưa từng thấy qua

“Sớm đã biết ngươi xem không hiểu.” Cho nên bản thân vừa rồi chỉ là tự lầm bầm lầu bầu, căn bản không nghĩ rằng Minh Nhã sẽ biết

“thế nhưng cái chữ này, Minh Nhã biết nha.” Minh Nhã giơ cái vuốt đầy lông qua, cả cái bản đồ đều bị che lấp, Lôi Tấn căn bản chẳng thấy rõ Minh Nhã nói biết cái gì

“Ngươi đừng quấy rối, để cho ta xem xem.” Lôi Tấn đưa tay đẩy y ra

“Cái chữ kia là cây, Minh Nhã biết mà, đây là chữ a sao dạy chúng ta.” Minh Nhã thấy Lôi Tấn không tin mình, sốt ruột nói

“Cây?” Lôi Tấn giống như nghĩ đến điều gì đó, vội vã từ trên người Minh Nhã đứng lên, đi đến một tảng đá tương đối cao rồi từ đó nhìn về bốn phía, nhưng địa phương khác đều là cỏ dại, chỉ có phía Tây Nam là có cây cối che đậy, chẳng lẽ muốn vào cấm địa phải đi theo con đường cố định? Ở trong này đoán chỉ là vô dụng, đi nhìn thực tế vẫn tốt hơn.

“Minh Nhã, chúng ta qua bên kia xem thử đi.” Lôi Tấn càng nghxi càng cảm thấy có khả năng

Minh Nhã đồng ý một tiếng, tiến đến bên chân Lôi Tấn thủ phục xuống, ý bảo hắn đi lên.

———-

“Chỗ này…” Hai hàng lông mày dài của Lôi Tấn nhíu lại, như thế nào lại là cái chỗ này?

Minh Nhã chọn một khối đất trống rồi đáp xuống.

“Di? Đây không phải chỗ Minh Nhã gặp được Lôi Tấn sao?” Minh Nhã nhìn cảnh sắc quen thuộc bốn phía, lúc ấy y cũng không biết tại sao, có một ý niệm cứ liên tục thúc giục y đi về phía này. Y vừa mới dừng lại trên một thân cây, chỉ thấy một giống cái xinh đẹp mặc quần áo rất ít đột nhiên xuất hiện. Lúc ấy tim y nhảy nhót thực nhanh, bỗng nhiên hiểu được cái cảm giác đó hẳn chính là thích một người mà a sao từng nói

Có những lời này của Minh Nhã, Lôi Tấn càng thêm xac định, mặc dù cảnh sắc có vì mùa  mà có chút thay đổi, thế nhưng đây chính là địa phương hắn đã tới, đi qua đi lại, thì ra quả nhiên là đến từ chỗ nào thì sẽ từ chỗ đó trở về, ngày đó hắn chỉ cảm thấy ở sâu trong khu rừng này có cái gì đó làm cho hắn không thoải mái, hiện tại nghĩ lại, hẳn là cái địa phương mà lúc quay đầu hắn nhìn thấy chính là cái gọi là cấm địa

Sắc trời dần dần tối lại, giữa trời chiều ở cấm địa nổi lên một làn sương mù dầy đặc lúc ẩn lúc hiện, tổng khiến cho người ta có một loại dự cảm bất thường.

“Ọt ọt…”

“Ọt ọt…”

“cái tiếng gì vậy?” Lôi Tấn quay đầu hỏi một câu

Minh Nhã ôm bụng, cười ngây ngô với Lôi Tấn, nói “Minh Nhã đói bụng.”

“Cái gì tức giận đều bị ngươi làm mất hết rồi.” Lôi Tấn vỗ vỗ đầu y, nhớ buổi sáng chỉ ăn ít gì đó rồi chạy đến đây, ngay cả bản thân cũng có chút đói, cũng khó trách Minh Nhã, một cái đầu lớn như vậy

“Đi, chúng ta đì tìm cái gì đó ăn.”

“Chúng ta có còn phải tới chỗ đó không?” Tốt nhất không nên đi, bên trong có hương vị gì đó là lạ, Minh Nhã không thích

“Ngày mai lại đi.” Nếu đã tìm được cách vào, cũng sẽ không cần đi vào têm, hơn nữa cái địa phương quỷ quái kia nếu vào ban ngày có mặt trời, có lẽ sẽ không âm trầm như vậy.

“Nga.” Lời nói của Lôi Tấn đánh vỡ ảo tưởng cuối cùng của y, tuy rằng Minh Nhã thực sự không thích cái chỗ kia, nhưng mà Lôi Tấn nhất định phải đi, Minh Nhã cũng sẽ theo cùng

Cũng không biết bởi vì trời lạnh hay vì đã tới được phụ cận cấm địa, hai người ở trong tuyết mất một thời gian rất lâu mới tòm được một chút dấu vết của động vật, bất quá Lôi Tấn cảm thấy thực đáng giá, bởi vì bọn họ thế nhưng lại tóm được Long heo

“Nhân sinh viên mãn a.” Lôi Tấn đối với Long heo luôn tràn ngập tình cảm, bản thân ngày đầu tiên đến đây đã bị thứ này công kích, không nghĩ tới trước khi đi, lại có thể báo thù một lần, tuy rằng không nhất định sẽ là cái con kia, nhưng mà bộ dáng cũng không khác nhau lắm, hắn cũng sẽ không so đo chút khác biệt này.

Hang trong rừng rậm không nhiều cũng không ít, chỉ cần có thời gian kiên nhẫn tìm, cũng có thể tìm được một chỗ để qua đêm, lúc này Minh Nhã đang ở ngoài cửa hang mở bụng rút ruột, lột ra rút gân con Long heo kia.

Lôi Tấn thì bới trong đống tuyết xung quanh nhặt về một bó củi, nhưng củi có chút ướt, không được tốt cho lắm, thật vất vả mới cháy được, khói bốc lên lại rất lớn.

Minh Nhã xé thịt xong, Lôi Tấn dùng nhánh cây xuyên qua, dao nhỏ lướt qua vài đường, xát muốn ăn lên, đặt lên lửa nướng, bởi vì khói lớn, cuối cùng nướng xong có vài phần có hương vị bị cháy, cắt bỏ một chút tầng ngoài bị cháy đen, chất thịt bên trong thực tươi ngon. Thịt Long heo so thịt lợn rừng thì mêm mại hơn, so với lợn nhà nuôi mùi vị lại ngon hơn, hai người ăn một phần nhỏ, còn lại thì gói kĩ bỏ vào trong giỏ để ngày mai ăn.

Lôi Tấn đi ngủ, nửa đêm tỉnh giấc, lại phát hiện bản thân không biết từ lúc nào đã lại bị Minh Nhã ôm vào trong ngực, bên tai truyền đến thanh âm nức nở áp chế, chất lỏng ấm áp chảy vào trong áo, chảy tới ngực hắn, chất lỏng ấm áp.

“Minh Nhã…” Trong lòng Lôi Tấn thở dài, thiếu niên sạch sẽ trong sáng này, theo hắn lâu như vậy, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, cũng chỉ có y bồi ở bên cạnh mình.

Minh Nhã xoay xoay cổ, tránh đi tay Lôi Tấn đang sờ lên mặt mình, âm thanh run rẩy hỏi “Lôi Tấn, ngày mai ngươi thực sự phải đi sao?”

Lôi Tấn thản nhiên “Ừ.” Một tiếng

“Vậy ngươi có thể nhớ kĩ Minh Nhã không?”

“ta không biết.” Lôi Tấn nhìn về phía tuyết trắng xoá ngoài động, hắn hy vọng khi quay về, bản thân có thể quên hết tất cả ở nơi này, một lần nữa bắt đầu lại, nhưng mà thực sự có thể quên đi sao? Hắn cũng không biết.

“Minh Nhã sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngươi, đại ca nhị ca cũng vậy, ngươi đi rồi, cũng phải nhớ rõ đường về đây, chúng ta sẽ luôn chờ ngươi trở về, Minh Nhã sẽ trồng thật nhiều nho trong sân, chờ ngươi trở lại, sẽ có rất nhiều nho để ăn…” Y còn nhớ rõ Lôi Tấn thích nhất đến mùa hè thì lên núi hái nho dại ăn.

“Ta đi rồi sẽ không quay lại.” Lôi Tấn ngoan tâm hung hăng đánh gãy lời nói của y

“Minh Nhã sẽ vẫn chờ, vẫn chờ, chờ đến lúc ngươi quay về.” Minh Nhã nắm lấy góc áo Lôi Tấn, trên vai run run, khóc đến lợi hại

“Đừng khóc, Minh Nhã.” Lôi Tấn ngẩng đầu, nương theo ánh lửa mờ nhạt trong động, thấy trong đôi mắt màu lam của Minh Nhã bị che bởi một tầng nước, nước mắt không ngừng rơi xuống

“Ngươi như vậy sao ta có thể an tâm ra đi?” Lôi Tấn gắt gao ôm lấy y, tựa như lúc mới đến, tiểu tử kia thích oa trong ngực hắn, chính là hiện tại Minh Nhã đã trưởng thành có thể ôm hắn, thế nhưng hắn cũng phải đi.

“Vậy Minh Nhã không khóc, Minh Nhã không buồn nữa.” Minh Nhã cắn miệng, dùng sức hút hút cái mũi

Trong lòng Lôi Tấn chua xót, trên mặt lại nỗ lực tươi cười, nâng cằm y lên, nói “Để cho ta xem xem, mắt của Minh Nhã có phải cũng giống mắt của con thỏ hay không, ánh mắt đúng là đỏ rồi.”

“Minh Nhã thực sự không khóc.”  Minh Nhã nói mang theo giọng mũi dầy đặc, khó có đợc quật cường ghé vào vai Lôi Tấn không nhấc lên

Vậy ẩm ướt không ngừng tăng trên vai ta là cái gì? Minh Nhã, ta không xứng, Minh Nhã, ngươi hiểu không? Người đáng giá tuyệt đối sẽ không thấy các ngươi khó chịu như vậy lại còn thờ ơ, ngươi cũng vậy, Hi Nhã cũng vậy, Mặc Nhã…. Cũng như vậy.

Minh Nhã không biết khóc bao lâu mới mệt mỏi mà thiếp đi, trong lòng Lôi Tấn rốt cục cũng không thể không bình tĩnh, tới gần hừng đông, hàn khí quá lạnh, hắn mới nhớ cần cho thêm chút củi, nhưng vừa mới động, Minh Nhã đã tỉnh

“Lôi Tấn ngươi muốn đi đâu? Trời còn chưa sáng mà?” Minh Nhã ngữ khí bất an hỏi

“Ta không đi, ta chỉ bỏ thêm chút củi.” Lôi Tấn chỉ chỉ đống lửa sắp tắt bên cạnh

“Nga.” Minh Nhã cũng từ trên đất đứng dậy, nhắm mắt theo đuôi bám qua

Lôi Tấn cười khổ, chẳng lẽ sợ hắn nửa đêm bỏ chạy sao? Hắn gẩy gẩy tro tàn, những đốm lửa bắn tung toé ra, lại bỏ thêm củi mới, dùng ống trúc thổi, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, thiêu dốt dữ dội

“Lôi Tấn, ngươi nhìn, có sao băng kìa.” Minh Nhã đột nhiên kéo Lôi Tấn đến bên cửa động, chỉ vào không trung nói

Ban đầu số lượng rất ít, chỉ có mấy ngôi, nhưng rất nhanh đã có vô sô vì sao không đếm xuể hoạ những đường cong rơi xuống hướng Tây nam, hắn thế nhưng lại gặp được mưa sao băng

Lúc mưa sao băng rơi xuống, Hi Nhã cùng Mặc Nhã đã một ngày một đêm đuổi theo.

“Lôi Tấn, chỗ các ngươi cũng có sao chứ?”

“Ừ.” Chính là bản thân hắn hình như chưa từng đi ngắm qua

“Cũng có tuyết rơi sao?”

“Có.” Hình như rất nhiều năm rồi hắn chưa thấy tuyết rơi lớn như vậy.

“…”

“…”

Nếu đều ngủ không được, hai người ôm nhau ngồi ở cửa động cùng xem sao băng, câu được câu không nói chuyện phiếm, bất tri bất giác, trời đã sáng, càng tiếp cận với thời khắc sắp tới.

——————-

Căn cứ theo chỉ thị trên bản đồ của La Kiệt, giữa hai cái cây có con đường hầm nối thẳng tới Cánh cửa Luân hồi, nhưng Lôi Tấn cùng Minh Nhã tìm rất lâu, lại chỉ thấy một lối vào đã sụp đổ, vì thế đành buông tha con đường hầm đi vào trong thành, mà trực tiếp xuyên qua con đường đã bị hư hại nghiêm trọng ẩn dấu trong cánh rừng kia

Đến gần, mới phát hiện tường thành này vậy mà lại do một khối gạch thật lớn dựng lên, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, viên gạch bị gió mưa tàn phá thực sự rất nghiêm trọng, thế nhưng tường thành vẫn còn đứng vững

Cửa thành là là khối cự thạch màu đen đứng sừng sững, Lôi Tấn đánh giá mỗi cánh cửa này cũng phải nặng tới mấy tấn, không biết những người từng ở đây làm thế nào để dựng nó lên

Cửa đá này đã nhiều năm không tu sửa, lại thêm nhiều năm chưa từng mở ra, Lôi Tấn chỉ mới đẩy có hai cái, thì nó cũng chỉ có lung lay chút xíu, đến phiên Minh Nhã, cửa đá mới chi nha chi nha mở ra một khe hở miễn cưỡng cho hai người thông qua.

Minh Nhã không thoải mái nhăn mặt nhăm mũi, cái mùi hương khó chịu kia càng lúc càng nồng

Thế giới phía sau cánh cửa không hề thấy rõ, nhưng chỉ có tiếng cửa mở chi nha chi nha này đã khiến cho da đầu Lôi Tấn run lên, có loại xúc động muốn xoay người bỏ chạy, cũng may ý chí hắn kiên cường, mới nhẫn nại được

Minh Nhã ý bảo Lôi Tấn leo lên lưng y.

Đập vào mi mắt đầu tiên là một con đường tương đối rộng lớn, hai bên đường có hơn phân nửa là những phòng ở còn hoàn hảo không tổn hại gì, các phòng san sát nối tiếp, quy mô rất lớn, có thể tưởng tượng lúc ấy cảnh tượng nơi đây từng náo nhiệt phồn hoa đến mức nào.

Nhưng mà nơi đây bốn phía chỉ còn là một mảnh tĩnh mịch, cho dù bên ngoài hiện tại là ban ngày rực rõ, nơi này vẫn sương mù mông lung, bóng đen nặng nề, người đi trong đây, cảm giác tựa như trượt vào trong một vực thẳm không biết tên nào đó, trong lòng Lôi Tấn ứa ra khí lạnh. Trong một căn phòng gần đó có ánh sáng chợt xa chợt gần, lập tức phá cửa sổ lao ra.

“Chạy mau, Minh Nhã.” Lôi Tấn hét lớn một tiếng

Minh Nhã cũng cảm giác thấy dị thường, sớm đã có chuẩn bị, nghe vậy, lập tức giương cánh, mang Lôi Tấn bay lên, ở phía sau bọn họ, xuất hiện một đoàn kì quái gì đó, nhìn mặt cũng có chút giống con người, nhưng lại không thể đứng thẳng mà đi lại, trên người là một lớp lông màu xám tro hồn loạn, chân sau tráng kiện, chân trước dài hiếm thấy, lưng mọc hai cánh, mười ngón gấp khúc như cái móc, Lôi Tấn lập tức nghĩ đến thứ mà hắn nhìn thấy giống như ngọn đèn chính là ánh mắt màu vàng nhạt của bọn họ.

Cho dù tốc độ của Minh Nhã rất nhanh, thế nhưng những thứ kia cũng không chậm, hơn nữa số lượng rất đông, cho nên rất nhanh đã theo kịp

“Không được, Minh Nhã, chúng ta phải tìm chỗ trốn.” Không biết đây là thứ gì, nên không thể tuỳ tiện lấy cứng đối cứng, phòng chừng những thú nhân mất tích khó hiểu ở quanh đây, cùng những thứ này không thoát ly quan hệ

“Nơi này chỉ có phòng ở, chúng ta trốn chỗ nào, Lôi Tấn?”

“Tuyệt đối không được trốn trong những phòng này.” Những thứ kia chính là từ trong phòng nhảy ra, trời mới biết, trong phòng là loại tình trạng nào, làm không tốt chính là đi vào ổ của chúng, mà đi vào thì chẳng khác nào chịu chết, cho dù không phải, không gian trong phòng nhỏ hẹp, một khi không thể hoạt động, cũng chỉ có thể khoanh tay chịu chết.

Khi nói chuyện, cái móng vuốt đầu tiên đã sắp câu đến chân Minh Nhã.

Lôi Tấn rút ra một cây đuốc từ sau lưng rồi đập mạnh xuống.

Thứ kia bị đau, tốc độ đơn giản chậm lại, thế nhưng lại rất nhanh chóng đuổi theo kịp.

Minh Nhã tìm thấy gần đó có một hốc cây lớn lại còn có cành lá che phủ liền đem Lôi Tấn giấu vào.

“Lôi Tấn, ngươi ở trong này đừng cử động.” Cái mũi nhỏ ẩm ướt của Minh Nhã nhanh chóng cọ lên mặt Lôi Tấn, tựa hồ như đang trấn an cảm xúc khẩn trương của hắn.

“Ngươi cẩn thận.” Lôi Tấn dặn một câu, sau đó, hắn không thể cứ do dự kéo dài nữa, hắn cùng một chỗ với Minh Nhã, chỉ có thể cản trở.

Minh Nhã gật gật đầu, xoay người chạy về đường cũ, sương mù dầy đặc khiến Lôi Tấn không thấy rõ tình hình giao chiến thực tế, chỉ có thể nương theo tiếng đánh đấm cùng tiếng gầm nhẹ không ngừng truyền đến để phán đoán, tình hình chiến đấu lúc này tương đối kịch liệt.

Trong lòng Lôi Tấn sốt ruột, rõ ràng Minh Nhã cho dù dũng mãnh phi thường đến đâu, cũng không có khả năng có thể đồng thời ứng phó với nhiều đối thủ như vậy, nhưng mà bây giờ phải làm sao, phải làm sao bậy giờ

Đáng lúc trong lòng Lôi Tấn khóc thét, từ trong đẩy một ít cành lá ra để nhìn, một cặp mắt vàng đục mang theo quang mang giảo hoạt nhìn chằm chằm vào Lôi Tấn, miệng vừa hô lên, chỉ thấy bốn phía xung quanh xuất hiện thêm không ít

Cái này, da đầu Lôi Tấn thực sự nổ tung, quản ngươi là cái thứ gì, lão tử không tin dùng lửa không thiêu chết được ngươi, hắn rút từ sau lưng ra dầu tẩm cả lên cây đuốc, đốt lên, ném về phía những căn phòng, bởi vì hắn nhìn ra được những căn phòng kia không phải làm từ đá, nên thử xem có thể đốt hay không.

Ngoài dự kiến, phòng ở không biết được làm từ cái gì, chỉ chốc lát đã bùng cháy, ngọn lửa chỉ mất một chốc đã bốc cao, hơn nữa hôm nay là gió bắc lớn, cổ vũ lửa lên, có muốn dập cũng dập không nổi, Lôi Tấn nhìn như vậy, trong lòng có chút lo lắng nho nhỏ, sẽ không khiến cả khu rừng này bị cháy chứ, thế nhưng lúc này sao quan tâm đến những thứ này được

Trong phòng truyền đến khóc anh anh giống như tiếng trẻ con, làm cho tay Lôi Tấn run một chút, nhưng thấy sương mù dầy đặc vì hoả hoạn mà bị xua tan, Minh Nhã toàn thân tuyết trắng đã bị nhuộm hồng bởi máu, một tia mềm lòng cuối cùng cũng không còn, một cây lại tiếp một cây đuốc ném vào.

Trong phòng tựa hồ có gì đó rất quan trọng với bọn chúng, một quái vật này tru lên một tiếng rồi một con tiếp một con nhào vào trong, thế nhưng rốt cuộc lại không thể đi ra, chỉ còn dư lại mấy con nổi điên vây quanh Minh Nhã liều lĩnh lao đến công kích

“Minh Nhã qua đây.” Lôi Tấn hô một tiếng, từ trên cây nhảy xuống, đem quần áo trong giỏ toàn bộ châm lửa rồi ném qua.

Tuy rằng không đến mức thiêu chết chúng, thế nhưng cũng tạm thời ngăn cản chúng truy kích, hai người nhanh chóng chạy sâu về phía ngã tư đường, bởi vì thần miếu ở ngay cuối đường. Thế nhưng cửa lại đóng chặt, Lôi Tấn ngay cả tung ra vài cú đá cũng không đạp được cửa ra, phái sau truy binh lại đuổi tới.

Bình tĩnh, bình tĩnh, Lôi Tấn một lần nữa tự nói với mình, giơ tay thắp cây đuốc cuối cùng lên, trên cửa khắc ít đồ án, thế nhưng lại không có chút tương tự nào với đồ án trong bộ tộc, một đến chín, có đến chín con số phân biệt cho chín cái lỗ, mỗi cái lỗ đều lớn bằng một nắm tay, Lôi Tấn cùng một đầu khác của cây đuốc luồn vào trong một cái lỗ khẽ gõ hai cái, có tiếng động, tiếng động ở mặt sau càng lúc càng lớn, Lôi Tấn cái khó ló cái khôn, hắn nhớ lần đó đi cùng Hi Nhã đến thần miếu, rất nhiều những thứ gì đó trong thần miếu đều là tổ hợp ba sáu năm, mặc kệ nó, thử xem, lần lượt mâm mê một phen, ca tháp một tiếng, cửa tự động mở ra. Lôi Tấn kéo Minh Nhã nhanh chóng tiến lại, mạnh mẽ sập cửa lại, hai cái móng vuốt cố gắng chen vào bị hắn chặt đứt

Bên trong thần miếu không biết cung phụng vị thần linh, trong cái cảnh tối lửa tắt đèn này, ai còn có tâm tình đi xem,, nhưng Lôi Tấn vẫn siết chặt hai nắm tay, dẫn Minh Nhã đi vào phía sau, bản đồ của La Kiệt đánh dấu rất rõ ràng, sau bức tượng thứ ba ở góc tường bên phải có một cánh cửa dẫn xuống bên dưới

Vào tới bơi, Lôi Tấn trợn tròn mắt, đây là cái gì? Thạch bích trong suốt, phát ra bạch quang mỏng manh, thực sự là mạch thuỷ tinh sao? Hắn thực sự nhớ tới lời Xuân Kỷ đã nói lúc trước, bởi vì Xuân Kỷ từng nói lão gia nhà gã có rất nhiều quặng mỏ thuỷ tinh, cho lên bản thân gã mới có nhiều bình thuỷ tinh đến thế, bất quá bởi vì lần này lén trốn đi, thế nên cho đến phút cuối cùng hắn cũng chưa đến chào Xuân Kỷ một lần.

“Minh Nhã, để ta xem miệng vết thương của ngươi, chúng ta cần phải bôi chút dược.” Lôi Tấn mệt mỏi ngồi trên đất, cuối cùng cũng tạm thời được an toàn rồi

“Minh Nhã không sao cả.” Minh Nhã không biết vì cái gì lại tránh né tới gần Lôi Tấn.

“Chảy nhều máu như vậy, sao có thể không sao?” Lôi Tấn theo dõi y, thái độ cường ngạnh chuẩn bị tự mình tới kiểm tra.

“là máu của bọn chúng.” Không còn thời gian, Lôi Tấn, không còn thời gian đâu, kiến trúc trên mặt đất đang không ngừng sụp xuống, man có cảm giác khối thuỷ tinh ở đây cũng bắt đầu rung động

“Thực sự không sao?” Lôi Tấn treo ánh mắt, xem xét y, như thế nào có chút không tin.

“Ừ.” Minh Nhã đứng dậy, giũ giũ lông mao trên người, huyết châu chưa khô hết bị  giũ bay tung toé, màu lông trắng bạc nhất thời sạch sẽ không ít.

Lôi Tấn lúc này mới yên tâm, quay đầu giơ đuốc đi trước dẫn đường

Nhưng mà bức tường thuỷ tinh cứ quanh co vòng vèo, cuối cùng đến ngay cả tường thành bên ngoài cũng đã sụp đổ

“Minh Nhã, ngươi từ đây đi ra ngoài đi, con đường còn lại ta nhất định phải đi một mình, ngươi không thể theo.” Lời này nói ra, Lôi Tấn cũng không có biểu tình thất vọng gì, tương phản hắn cảm thấy thực may mắn, như vậy ít nhất hắn cũng không cần lo lắng Minh Nhã lại có thể gặp phải những thứ quái dị gì đó

“Minh Nhã muốn nhìn ngươi đi khỏi.” Tuy ánh mặt trời bên ngoài đẹp lắm, nhưng Minh Nhã vẫn lui trong góc không chịu đi ra

“Được rồi, ngươi muốn theo thì cứ theo, bất quá phải nhớ được từ chỗ này quay về nhà.” Nếu y trộm bám theo, bản thân càng không yên lòng

Thế nhưng Lôi Tấn thuỷ chung không hề thấy được cái chân trái phía sau của Minh Nhã mất tự nhiên rũ trên đất, một đường máu uốn lượn chảy ra.

Phía cuối con đường thật sự cso một cánh cửa bán trong suốt, phía trên có khắc đồ án sao trời giống như trong thần miếu của bộ tộc, Lôi Tấn thuần thục dựa theo phương pháp mà La Kiệt nói đem ba miếng đá tạo thành một vòng tròn đem qua, khảm vào lỗ hổng thứ ba, xoay từ tây sang đông, cánh cửa quả nhiên chậm rãi nhấc lên cao, Lôi Tấn nghe thấy âm thanh chiếc đồng hồ bỏ túi chưa từng chuyển động của La Kiệt đang bỏ trong ngực ở trong không gian tĩnh lặng này đang bắt đầu di chuyển, trong lòng vui vẻ, hẳn chính là nơi này, nhưng mà trơ mắt ngóng trông, cánh cửa kéo lên độ cao một ngón tay lại yên lặng bất động. Trừ phi Lôi Tấn có thể biến thành con muỗi, bằng không căn bản không thể chui qua.

“Đây là có chuyện gì?” Lôi Tấn lại một lần nữa xem xét cánh cửa, quả thực là không có cơ quan gì, hắn nôn nóng bất an tìm tới tìm lui trên mặt đất, không có khả năng tới một bước này rồi lại còn không đi được, nhất định còn có chỗ nào kỳ quái

Cho dù biết là chuyện không thể, thế nhưng Minh Nhã vẫn sợ Lôi Tấn không cẩn thận nhìn thấy vết thương của mình, lên lặng lẽ na na thân thể vào trong góc, trong lúc lơ đãng, y hình như đụng phải thứ gì đó đang nhô lên, lại không cẩn thận đè xuống một chút, lại phát hiện cánh cửa kia thế nhưng lại bắt đầu nhấc lên.

“Lôi Tấn, cánh cửa mở rồi.” Minh Nhã trừng mắt ngạc nhiên nói

“A? Thực sư kỳ quái, như thế nào cái gì cũng chưa làm, cánh cửa lại mở rồi, chẳng lẽ do để lâu không dùng, nên vừa rồi bị kẹt.” Lôi Tấn trăm tư cũng không giải thích nổi

Phái sau cửa là một mảnh thiên địa trắng xoá hỗn độn, trong tầm mắt có thể thấy được, chỉ là một mảnh mơ hồ

“Minh Nhã, ta đi đây.” Lôi Tấn muốn tiêu sái phất tay, thực ra vào thời khắc thực sự phải ra đi này, hắn hoàn toàn không có cảm giác được giải thoát giống như trong tưởng tượng, ngược lại trong lòng lại càng thêm nặng nề gì đó.

Minh Nhã đã hoà toàn khóc lóc sướt mướt, môi run run không nói thành lời, chỉ im lặng gục tại chỗ không nhúc nhích

“ta đi đây, về sau không cần hay khóc như vậy.” Lôi Tấn nói xong câu cuối cùng, không để cho bản thân do dự quả quyết xoay người

“Lôi Tấn, ngươi phải nhớ kỹ Minh Nhã, phải nhớ kỹ quay về.” Minh Nhã ở một khắc cuối cùng rốt cục khóc hô lên

Lôi Tấn siết chặt nắm tay, rốt cục nhịn không được quay đầu lại, lại hoảng sợ trợn to mắt, bởi vì hắn nhìn thấy theo cánh cửa đá này nhấc lên cao, lại có một cánh cửa khác đang cấp tốc rơi xuống, mà cánh cửa này vừa vặn ngăn phía sau Minh Nhã.

“Minh Nhã, ngươi mau chạy ra ngoài đi.” Trước mắt Lôi Tấn tối sầm, ngất lịm.

————-

“Minh Nhã…”

“Tấn ca, ngươi gọi ai đó?” Liễu Tư than một tiếng, kéo chăn ngồi dậy, bật sáng chiếc đèn đầu giường

“Liễu Tư?” Lôi Tấn né tránh ngón tay tiêm dài đang duỗi tới của nàng, bản thân xoa bóp thái dương đang co rút đau đớn hỏi “ta đang ở đâu vậy?”

“Tấn ca, ngươi ngủ đến hồ đồ rồi? Đây là nhà của ngươi a, vốn ta đang chờ mong có một đêm tốt đẹp, nhưng ngươi lại ngủ quên trong bồn tắm, ta mất thời gian thật lâu mới kéo ngươi lên giường được, kết quả, ngươi lại hô cái gì Minh Nhã? Là nam, hay nữ vậy?” Liễu Tư lắc lắc mái tóc dài của mình, móng tay tu bổ xinh đẹp dị thường tức giận chọc chọc Lôi Tấn.

“Ta thực sự chỉ là ngủ? Chỉ làm một giấc mộng thôi sao?” Chính là quá mức chân thực
Bình Luận (0)
Comment