Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 109

Minh Nhã cảm thấy Lôi Tấn sau khi tỉnh lại có chỗ nào đó thay đổi, nhưng nếu nói cụ thể thì đến y cũng nói không rõ rốt cuộc là làm sao, bất quá chỉ cần người không có chuyện gì, là y có thể yên tâm, muốn…. ngủ một giấc quá, man đã mấy ngày không chợp mắt rồi.

“Chúng ta ở trong đây mấy ngày rồi?” Bởi vì không gian nhỏ hẹp, hai người gần như không thể di chuyển, thân thể đã muốn tê cứng rồi, Lôi Tấn lấy kinh nghiệm phán đoán thời gian họ đợi trong này chắc chắn không ngắn.

“Minh Nhã cũng không biết, vốn Minh Nhã cũng muốn tìm đường ra, nhưng ta vừa động, mấy tảng đá màu trắng kia lại rơi nhiều hơn, Minh Nhã không dám di chuyển nữa.” Minh Nhã cảm thấy khá ngượng ngùng, y hẳn phải bảo vệ Lôi Tấn thật tốt, nhưng hiện tại cả hai lại đều bị vây khốn, y cũng không có biện pháp

Lôi Tấn hoạt động cái cổ hai cái, ánh mắt hơi chút thích ứng với bóng tối, hơn nữa quạng mỏ thuỷ thing cũng phát ra ánh sáng trắng mỏng manh, cũng có thể thấy rõ vị trí của cả hai, vừa lúc là trong góc vách tường, coi như là vị trí tương đối an toàn, gõ gõ vách tường, phát ra tiếng động độp độp, cảm giác bên kia trống rỗng, trong lòng đại khái hiểu là do lúc ấy bản thân nhìn thấy cánh cửa thứ hai hạ xuống phía sau Minh Nhã, giờ nghĩ lại, trong nháy mắt lúc đó đầu óc bản thân giống như trống rỗng, chính hắn cũng không biết đã làm thế nào để kéo được thú hình thật lớn của Minh Nhã ra, nếu dựa theo lời của Minh Nhã, hai người đại khái chính là khó khăn lắm mới chạy ra, thì cánh cửa thứ hai cũng hạ xuống, mật đạo lập tức cũng sụp đổ theo, hai người bị vây ở chỗ này, trên người còn có thể cảm giác được gió lạnh, ít nhất thuyết minh nơi này có không khí lưu thông, không cần lo lắng ngạt thở

“Lôi Tấn, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Minh Nhã mấp máy mấp máy thân thể, đem cái đầu to gối lên vai Lôi Tấn

“Nghĩ làm thế nào để ra ngoài.” Không có thức ăn cũng không sao, nhưng mà không có nước, hai người căn bản không kiên trì được mấy ngày, nơi thâm sơn cùng cốc này mà chờ đợi người tới cứu, thì càng không thực tế

Bất quá vừa nghĩ đến nước, Lôi Tấn mới cảm thấy miệng không hề khô khốc, không tự kìm hãm được liếm liếm môi, khô ráp, một chút hơi nước cũng không có, thế nhưng trong miệng lại có một mùi vị máu tươi rất đậm đặc, Lôi Tấn ban đầu cho là mình bị chảy máu, nhưng thử thử, cũng không phát hiện trong miệng có thương tích gì.

“Minh Nhã?” Lôi Tấn cảm thấy việc này kì lạ, liền đẩy đẩy Minh Nhã muốn hỏi y.

Đẩy một cái mới phát hiện người Minh Nhã nóng như một cái bếp lò, trách không được bên người lại ấm như vậy

“Ừ?” Minh Nhã xoa xoa đôi mắt đã nhập nhèm, cố gắng làm cho bản thân thanh tỉnh một chút

“Minh Nhã, mấy ngày nay không có nước, chúng ta làm sao mà qua được, còn có ngươi sao lại phát sốt?” Lôi Tấn nghĩ đến cái gì đó, mày nhíu lại thật sâu, hai cánh tay ở trong không gian hữu hạn hướng đến chỗ móng vuốt của man sờ soạng

“Minh Nhã không sao, Minh Nhã chỉ mệt nhọc.” Minh Nhã rũ mắt xuống, sợ Lôi Tấn phát hiện, đem móng vuốt giấu xuống cái bụng

Ánh mắt sắc bén của Lôi Tấn tràn đầy không tin tưởng, bình tĩnh xem xét y, không phân tràn đem hai chân trước của Minh Nhã lôi ra, khi nhìn thấy rõ ràng, lại không tránh được đau lòng cùng ảo não bức đỏ đôi mắt hắn, hai chân trước của Minh Nhã đều có một khối da thật lớn xé rách, tuy rằng ánh sáng mờ, nhìn cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng một mảnh huyết nhục mơ hồ kia, miệng vết thương cũng không phải là nhỏ

“Chính ngươi xé ra sao?” Lôi Tấn hít sâu hai hơi, mới hỏi ra

“A, bởi vì Minh Nhã khát, muốn uống nước.” Minh Nhã thuỷ chung vẫn cúi đầu, móng vuốt khẩn trương ở trên đất vẽ vòng tròn

“Như thế nào có thể làm như vậy chứ?” Cho dù mình có tin hay không? Đối với Minh Nhã, Lôi Tấn đúng là cảm thấy càng lúc càng vô lực

“Minh Nhã hiện tại đã trưởng thành, có thể bảo vệ ngươi.” Lúc nói tới lời này, ánh mắt thiếu niên trong suốt mà cương quyết, cuốn trôi đi đáng thương và bất lực lúc trước

“ta giúp ngươi băng bó trước đã.” Lôi Tấn mượn cớ tránh đi ánh mắt của y, hắn không muốn đeo thêm tình cảm của một người nữa trên lựng, quá nặng, hắn chịu không nổi

“Không chảy máu, không cần băng.” Nếu băng cầm máu lại, Lôi Tấn khát nước sẽ không thể đút cho hắn uống

Lôi Tấn vỗ vỗ cái trán Minh Nhã ý bảo y nghe lời, đói bụng nhiều ngày, khí lực trên tay không đủ nên run rẩy, áo trong kéo đến nhiều lần cũng chỉ rách một đường nhỏ, gây sức ép đến nửa ngày, mới đem vết thương của Minh Nhã băng bó qua loa được, hai người đều ra một đầu mồ hôi, trên người càng thêm vô lực

Hai ngày sau đó, Lôi Tấn chưa từng từ bỏ ý định thử ra nhiều lần, thế nhưng đúng như lời Minh Nhã nói, bọn họ bất động thì không sao, chỉ cần vừa động, mật đạo liền sụp xuống nhanh hơn

“Minh Nhã, xem ra hai chúng ta thực sự phải chết ở đây rồi.” Lôi Tấn ho khan, trong cổ họng như có lửa thiêu, hắn nắm lấy yếu hầu của mình, nghĩ muốn nuốt một ngụm nước bọt, đều đã khô khốc, hai ngày nay hắn luôn cự tuyệt Minh Nhã đem máu mình cho hắn uống, vốn định cắn đứt cổ tay mình cung cấp cho hai người uống một chút, thì bị Minh Nhã đè len người không chịu đứng dậy.

“Đại ca cùng nhị ca nhất định sẽ tới cứu chúng ta.” Minh Nhã hơi hơi di chuyển nới lòng cánh tay đang bị giam cầm của Lôi Tấn, tuyệt đối tin tưởng ca ca nhà mình

“Hi Nhã cùng Mặc Nhã a…” Lôi Tấn cười khổ, bản thân vì muốn rời đi mà không tiếc tính kế bọn họ, cho dù bọn họ có chịu tha thứ, tốc độ cũng không theo kịp a, tuy rằng hai ngày nay tinh thần từ từ không ổn, thế nhưng dưới nhiệt độ cơ thể nóng rực không giảm của Minh Nhã hắn vẫn còn có thể cảm giác được, một khi Minh Nhã xảy ra chuyện, cho dù hắn có thể đi ra ngoài, thì còn có ý nghĩa gì nữa.

“Minh Nhã, ngươi có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?” Cho tới nay vẫn nghĩ nguyện vọng phải quay về thế giới hiện đại đã chống đỡ cho hắn đi tới chỗ này, nhưng mà hiện giờ xem ra nó cũng không hề có ý nghĩa lớn như vậy

“Có.” Minh Nhã trả lời không chút do dự làm cho Lôi Tấn hoảng sợ, hắn vẫn cảm thấy tiểu tử này tỉnh tỉnh mê mê, không có nhu cầu gì

“Là cái gì? Nói nghe một chút?” Lôi Tấn không yên lòng thuận miệng trêu đùa, hắn không tin tiểu tử này có mong muốn to lớn gì.

“Minh Nhã muốn ngươi làm giống cái của Minh Nhã.” Minh Nhã đánh bạo, rốt cục vân xthieeus tự tin, nên cuối cùng chỉ nhỏ giọng nói

Lôi Tấn bỡn cợt cười cười “Giờ là lúc nào rồi, ngươi còn nghĩ đến cái này?”

“Nếu, ta nói nếu, chúng ta có thể sống sót ra ngoài, ngươi có thể đồng ý trở thành giống cái của Minh Nhã không?” Minh Nhã từ trong ngực của Lôi Tấn ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu thật cẩn thận

Lôi Tấn vốn nghĩ muốn trêu đùa giống như trước, làm bộ không có nghe hiểu, thế nhưng lại bại trận dưới ánh mắt kiên trì mà nghiêm túc của thiếu niên, mang theo một loại cảm giác chật vật bị ép đến chỗ không thể lùi, mở miệng nói “chờ ra ngoài được thì nói.”

“Nếu Minh Nhã chết ở chỗ này, ngươi sẽ không muốn…”

“Tốt lắm, đừng nói, ta đồng ý với ngươi là được.” Lôi Tấn cắt đứt lời của y, tuyệt đối sẽ không hối hận vì những gì mà mình đã thốt ra

“Thật sự? ngươi đồng ý làm giống cái của Minh Nhã sao?” Lòng bàn tay của Minh Nhã toát mồ hồi, khẩn cấp xác nhận lại

Lôi Tấn dừng một chút, mới xoa xoa dụi mắt, không thể tránh được mở miệng nói “Thật.” Nghĩ thầm đã sắp chết ở chỗ này rồi, còn cùng y so đo chuyện này để làm gì, coi như thoả mãn nguyện vọng của tiểu tử kia đi.

Lúc này Lôi Tấn còn không nghĩ tới, một câu nói kia, xem như đã đem cả đời hắn bán đi, chờ đến lúc hắn bị ăn đến xương cốt cũng không còn, cào tim cào phổi muốn hối hận cũng không còn kịp nữa

Trong bóng đêm, đôi mắt màu lam của thiếu niên như lưu chuyển ánh sáng, vươn lưỡi, liếm liếm khoé môi ngọt ngào mà tiều tuỵ của Lôi Tấn, rồi tự mình cười đến ngớ ngẩn

Mấy ngày đầu hai người còn có thể đứt quãng trò chuyện, sau đó, Lôi Tấn mất nước, man sốt cao, hai người dần dần tiến vào trạng thái bản hôn mê, thế nhưng trong mơ hồ Lôi Tấn có thể cảm giác được vị mặn tinh của máu đang không ngừng chảy vào miệng mình, trong lòng nghĩ muốn ngăn cản, thế nhưng di chuyển đôi môi cũng không nói được thành lời

Ban ngày chờ đợi cũng chậm rãi trôi qua, tới hoàng hôn, bọn họ kiên trì, chính là tiểu tử trong ngực thân thể càng lúc càng lạnh, Lôi Tấn cũng buông tay, dùng hết một tia khí lực cuối cùng, đem tiểu tử kia ôm vào trong ngực, chậm rãi nhắm hai mắt lại

Khi bọn họ chìm vào giấc ngủ không lâu sau, một con tiểu hồ ly lông trắng dọc theo khe hở chui vào, thấy hai người, liền hưng phấn nhảy qua, nhân cơ hội giẫm lên trán Minh Nhã máy cái, lúc này mới chạy vòng quanh Minh Nhã ngửi ngửi rồi bắt đầu kêu lên ô ô, âm thanh bi thương.

“Tiểu hồ ly, có phải ngươi đã tìm được họ hay không? Bọn họ sao rồi?” Hi Nhã nghe thấy thanh âm tiểu hồ ly không thích hợp, nóng vội ở bên ngoài hô to, y cùng Mặc Nhã đã tới đây hai ngày, nhưng diện tích bị sụp đổ trong cấm địa quá lớn, bọn họ ở trên mặt đất lật tung khắp nơi cũng không thấy tung tích của Lôi Tấn cùng tiểu đệ. Ngược lại gặp phải tập kích của quái vật, cũng may tiểu hồ ly phát hiện ra cửa vào của mật đạo bị che dấu

Mặc Nhã tập trung tư tưởng lắng nghe âm thanh xác định vị trí đại khái, không kịp đợi tiểu hồ ly đi ra, nói “Phỏng chừng ở phía trước, chúng ta tay chân điểm nhẹ đào ra xem.”

Chờ cho đá vụn phía trước bị dọn sạch, lộ ra hai thân ảnh ôm nhau thành đoàn không nhúc nhích, Hi Nhã cùng Mặc Nhã tay chân mềm nhũn, gần như ngay cả khí lực để đi qua cũng không có, cắn chặt rắng, tay run rẩy dò tìm hơi của cả hai, thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện chỉ mấy bước chân ngắn ngủi mà quần áo sau lưng mình cùng người bên cạnh đều ướt đẫm.

Hi Nhã cùng Mặc Nhã mỗi người cõng một người nhanh chóng rời khỏi mật đạo, đi tới hang động mà họ đang tạm trú, bên trong còn có nước ấm, tình hình Lôi Tấn còn tốt một chút, sau khi bón cho mấy chén nước muối, người tuy còn chưa tỉnh, thế nhưng tựa hồ đã có chút ý thức, thế nhưng Minh Nhã lại phi thường không ổn, vết thương ở chân sau thực sự nghiêm trọng, xương cốt đều lộ ra ngoài, miệng vết thương biến thành màu đen đã bắt đầu nhiễm trùng thối rữa ra, nếu thật sự không cứu trị, cái chân này sẽ bị phế đi, nhưng mà hai người đi gấp, tuỳ thân mang theo chỉ có ít thảo dược cầm máu, dùng cho hai móng vuốt chân trước đang đổ máu thì còn đủ, dùng cho chân sau thì một chút cũng không còn.

“Chúng ta tới Hổ tộc bồ tộc đi.” Hi Nhã quyết định thật nhanh nói, tương đói mà nói nơi này cách Hổ tộc bộ tộc gần nhất, nơi đó ít nhất cũng có dược sư cùng dược thảo đầy đủ

“Được, chúng ta tới Hổ tộc bộ tộc xử lý một chút, sau đó nhanh chóng trở về tìm Xuân Kỷ, hy vọng có thể có cách,” Mặc Nhã dùng nước muối rửa vết thương cho Minh Nhã, phi thường đau, thế nhưng tiểu đệ luôn luôn sợ đau lại không có một chút phản ứng nào, Mặc Nhã cảm thấy vấn đề hẳn không phải chỉ có miệng vết thương đang nhiễm trùng, bọn họ quyết định không thể chậm trễ thêm nữa.

“Các ngươi nói Xuân Kỷ? Là một người trẻ tuổi tóc vàng mắt lam, khoảng hơn hai mươi tuổi sao?” Toàn bộ tinh thần của Hi Nhã cùng Mặc Nhã đều đặt trên hai người vừa mới cứu ra, nên không hề phát hiện từ khi nào đã bị người theo dõi

“Ngươi là ai?” Hi Nhã một quái nhân quái dị toàn thân bọc hắc y đứng ở cửa động hỏi

“Ngươi nói trước đi, Xuân Kỷ trong miệng các ngươi có phải như vậy hay không?” Người kia tựa hồ thực lo lắng, nếu Lôi Tấn cùng man có một người còn tỉnh, hẳn sẽ phát hiện đây chính là cái người thần bí mà bọn họ đã gặp lúc đến cấm địa

“Ngươi rốt cục là ai?” Hi Nhã có chút không kiên nhẫn, tiểu đệ cùng Lôi Tấn đều bị thương, bọn họ nào có tâm tư ứng phó cái người dấu đầu lộ đuôi này

“Nếu như ngươi nói, ta sẽ giúp các ngươi cứu y.” Miệng hắc y phát ra tiếng cười kỳ lạ, ngón tay giống như cành cây khô chỉ hướng Minh Nhã đang hôn mê bất tỉnh

“Ngươi thật sự có thể cứu y?” Mặc Nhã nghe đến đó, cũng từ trên mặt đất đứng lên

“Y thuật của Xuân Kỷ đều là học từ lão nhân ta, ngươi nói ta có thể cứu hay không? Hơn nữa vết thương của y trừ bỏ ta, không ai có thể cứu được.”

“Ngươi là sư phụ tử lão đầu trong miệng Xuân Kỷ?’ Minh Nhã thử hỏi một câu, y cũng là trong lúc vô tình nghe Xuân Kỷ nhắc đến một lần

“Các ngươi quả nhiên quen biết xú tiểu tử kia, mau nói cho ta biết nó ở đâu? Ta đã gần mười năm chưa gặp nó rồi.”

Có quái dị lão nhân này trợ giúp, bọn họ không đi Hổ tộc bộ tộc, trực tiếp vòng về nhà, ở trên đường đi, năm Luân hồi hai mươi năm một lần đã trôi qua, cấm địa một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Một đường không hề nói chuyện, chờ họ trở lại bộ tộc, Minh Nhã đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng vì để đề phòng, Hi Nhã cùng Mặc Nhã quyết định đưa Minh Nhã đến chỗ Xuân Kỷ. Nhưng bọn họ vừa mới đến cửa, chợt nghe thấy tiếng trẻ con nháo khóc huyên náo, Xuân Kỷ táo bạo mở cửa, ánh mắt ở trên người lão hăc y vòng vo hai vòng, tiếp đó vươn tay, lôi kéo lão vào cửa hô “Tử lão đầu, lão thế nhưng vẫn còn sống, nhanh chóng giúp ta xem đứa nhỏ này.” Động tác nhìn như thô lỗ, nhưng cánh tay đỡ lấy tay lão nhân vẫn không hề buông ra

“Ta giống như lại nghe thấy tiếng khóc của hài tử kia.” Lôi Tấn trong vòng tay quen thuộc rốt cục đã tỉnh lại
Bình Luận (0)
Comment