Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 114

Một đoàn lộn xộn, Lôi Tấn chỉ có thể dùng cái cụm từ này để hình dung tình hình trước mắt

Tiểu Nho huy tay phất chân, rầm rì hai tiếng tỉnh lại, Lôi Tấn vừa nghe động đĩnh liền biết chắc đã đến lúc đi thay tã, nhưng hắn còn chưa có đứng dậy, Mặc Nhã  để thân trần từ gian ngoài đi vào, a cha này mặc mới được bổ nhiệm không bao lâu nhưng làm việc này quen tới mức như là cưỡi xe đi đường, đem bảo bảo đã lau rửa sạch sẽ gói bọc kỹ càng đặt vào lòng Lôi Tấn, xoay người rửa tay rồi quay lại, sau đó đem nước Nhũ quả đã hâm nóng qua, động tác đâu vào đấy

Hiện tại bên trong chiếc bình gốm đặt trên chậu than suốt cả đêm đều là nước ấm, phía trên nước ấm, là để xông thảo dược, Mặc Nhã thổi thổi cho nguội bớt, mới bưng qua, sau đó lấy cái thìa gỗ nhỏ từng chút từng chút mức đến uy vào miệng bảo bảo

“Nghe nói lần này cần phải đến Hùng tộc bộ tộc ở bên kia?” Lôi Tấn thỉnh thoảng kéo kéo cái khăn nhỏ bằng vài bông buộc quanh cổ Tiểu Nho để lau nước tràn ra ngoài khoé miệng cho bé, sự phối hợp giữa hai vị cha mẹ mới này vậy mà lại thực sự rất ăn ý

“Ừ, thời tiết hiện nay, chỉ có ở bên kia con mồi mới tương đối nhiều.” Mặc Nhã cho dù có đang cùng Lôi Tấn nói chuyện, thế nhưng vì sợ đứa nhỏ bị sặc, nên không hề ngẩng đầu

Lôi Tấn vừa cẩn thận hỏi, nghĩ đến địa hình Đại Sơn ở đó là biết chuyện gì sẽ xảy ra, Hùng tộc bộ tộc nằm ở phía Tây nam của Lang tộc bộ tộc, từ hướng của Báo tộc bộ tộc nhìn qua thì là phương hướng tây bắc, nơi đó nằm ở tận cùng dãy núi phía Bắc, núi cao khe sâu, địa thế mở rộng ra đại hợp, cho dù ở đây đang trong mùa đông rét lạnh, thì ở khe sâu phụ cận Hùng tộc bộ tộc thì khí hậu vẫn ôn nhuận ẩm ướt, cho dù không thích hợp cho người sinh sống, thế nhưng thực vật sum xuê, tươi tốt quanh năm, con mồi ở nơi đó tự nhiên cũng tương đối nhiều hơn, tuy rằng nơi đó không tính là lãnh địa của Hùng tộc, thế nhưng nếu ở trên cửa nhà của người ta, thì cũng sẽ không dễ dàng để cho ngươi đi vào, dù sao tất cả mọi người đều muốn ăn cơm, mùa này đồ ăn ít đi lại là chuyện rõ ràng, Hổ tộc bởi vì cách khá xa, cũng không xen vào chuyện bên này, chỉ có Báo tộc, Lang tộc cùng Hùng tộc hình thành tam giác đối lập, vốn quan hệ cũng không tệ, hơn nữa lúc này ai cũng không muốn nhìn sắc mặt của ai, cướp được thì chính là của mình, cho nên trình độ đánh nhau thảm thiết đến mức nào cũng có thể biết.

Báo tộc cùng Lang tộc thì hoàn hảo, có thể bởi vì cùng bị Hùng tộc cản trở, nên sinh ra một chút tỉnh táo cùng giao hảo, cùng chung một mối thù, tận lực không cùng đối phương động thủ trước nhưng cũng không tính là hợp tác với nhau, nhưng Hùng tộc bộ tộc cũng không phải đen cạn dầu gì, ỷ vào lợi thế quen thuộc địa hình mà dọc theo đường đi đánh lén sau lưng làm người bị thương bảy tám phần, chờ đến lúc người sức cùng lực kiệt, thì nhào đến mặt đối mặt chém giết.

“Kỳ quái, con gấu không phải nổi danh dốt nát sao, bổn (dốt nát)cẩu hùng, bổn cẩu hùng, như thế nào gấu ở thế giới này nghe ra lại còn rất thông minh.” Thế nhưng còn hiểu được dĩ dật đãi lao, tiêu hao thể lực của người khác trước

“cái gì bổn cẩu hùng?” Mặc Nhã nghe không hiểu những gì hắn đang lẩm bẩm

“Chính là mấy người của Hùng tộc bộ tộc.” Lôi Tấn vỗ vỗ  Tiểu Nho mới uống xong Nhũ quả nằm trong ngực, bé mở cái miệng nhỏ nhắn, mí mắt bắt đầu sụp xuống, đứa nhỏ này trừ bỏ thân thể có chút yếu đuối, mặt khác thật sự tốt lắm, không sợ hoàn cảnh lạ, cũng không sợ giường lạ, ăn no rồi ngủ, ngủ lo thì lại ăn, ngay cả thời điểm ầm ĩ cũng không nhiều, Lôi Tấn đối với đứa con giống như con heo nhỏ này biểu tình đích xác trăm phần trăm vừa lòng

“Bọn họ không hề bổn.”Điểm này nhìn từ Báo tộc cùng Lang tộc mấy năm nay không chiếm được chút lợi lộc nào là biết, Mặc Nhã đem Tiểu Nho đã ngủ trở lại thả vào trong giường nhỏ.

“Ngươi trước kia đã đi qua đó chưa? Biết địa thế vùng Đại Sơn như thế nào không?” Lôi Tấn muốn suy nghĩ ra một biện pháp, bằng không nếu cứ tuỳ tiện đi qua như thế, không phải là chờ bị đánh sao?

“Ta từ sau khi thành niên hằng năm đều có đi qua, địa hình còn nhớ rõ, bất quá bây giờ cách hừng đông còn lâu, ngươi nếu có biện pháp, ngày mai cả nhà chúng ta cùng nhau thương lượng một chút.” Mặc Nhã không đợi Lôi Tấn trả lời, bàn tay to luồn ra sau gáy hắn, đem người đè lên giường, cúi đầu hôn xuống, tây cắn một miếng đông gặm một ngụm, kỹ xảo hôn môi này thực sự không có chút tiến bộ nào, Lôi Tấn thật sâu cảm thấy hắn tất yếu phải tăng cường thêm huấn luyện, vươn tay ôm lấy lưng Mặc Nhã, ngược lại càng nghênh đón, ngậm lấy đôi môi mỏng của Mặc Nhã, vốn chỉ là một cái hôn rất đơn thuần, bị Lôi Tấn phản đòn, nhất thời còn có chút châm lửa, hai người đều bắt đầu thở hồng hộc, Mặc Nhã nhịn không được gập đầu gôi lại, đỉnh tách chân Lôi Tấn ra, tay từ phía dưới vạt áo chui vào, trên làn da mềm nhẵn khiến người yêu thích không lỡ rời xa kia du tẩu.

“Trời sắp sáng rồi, ngô… Ngươi còn có để…. Ta ngủ hay không?” Lôi Tấn thở phì phò, ở bên dưới cố gắng xoay xoay thân thể, làm cho người đang vùi đầu  ngậm một đoá hồng anh trước ngực hắn ra sức phấn đấu hô hấp càng thêm ồ ồ

Cảm nhận cái thứ nóng bỏng đỉnh lên mông hắn càng thêm thô cứng, cái chân dài của Lôi Tấn hữu ý vô ý cọ cọ, trước ngực liền bị người trả thù cắn mạnh một cái

Lôi Tấn đau đến hút một ngụm khí lạnh.

“Không còn sớm nữa, đi ngủ sớm một chút.” Mặc Nhã thở phào một hơi, kéo cái thảm bên cạnh đem người bọc kín lại, lại ôm thêm một lúc, mới đứng dậy rời đi

Chờ người đi rồi, Lôi Tấn mới nhẹ nhàng cười hừ ra một tiếng, xem các ngưởi rốt cuộc có thể chịu đựng bao lâu, không phải là do bản thân hắn khẩn cấp, mà là bọn họ so với lúc trước hận mỗi ngày không thể dính bên người hắn, bây giờ lại thay đổi cái kiểu xa cách nà làm cho hắn thấy không yên lòng, không biết trong tâm tư của họ đang suy nghĩ cái gì

Lời này tạm thời không cần đề cập đến, phía trước còn có đại sự.

Ăn cơm trưa xong, Lôi Tấn đem Tiểu Nho còn chưa muốn đi ngủ cho Minh Nhã trông, còn hắn tính toán qua nhà chính cùng mọi người thương lượng một chút chuyện ra ngoài vây săn lần này

“Minh Nhã, hôm nay ngươi sao vậy? Chân đau lắm sao?” Hôm nay sau khi từ nhà Xuân Kỷ quay về, thần sắc của Minh Nhã có chút không tốt, tiểu tử kia tâm tư đơn thuần, căn bản không dấu được chuyện gì, nhất là khi có chuyện, từ trên mặt có thể dễ dàng nhận ra

“Ừ.” Minh Nhã cúi đầu, theo lời Lôi Tấn nói gật gật đầu

Lôi Tấn sờ sờ đầu y cười nói, “Ngươi hiện tại là tiểu a cha của Nho a, ngươi xem Nho bị châm châm còn không khóc, Minh Nhã cứ nhẫn nhẫn là được, chờ hôm nào ấm áp hơn một chút, ta vẫn chờ ngươi cõng ta cùng Tiểu Nho ra ngoài đi dạo đấy.”

“Đúng vây không? Tiểu Nho.” Lôi Tấn nhẹ nhàng xoa bóp cái mặt nhỏ nhắn con nớt của Tiểu Nho

Tiểu Nho cầm lấy ngón tay của cha bé cười khanh khách không ngừng.

“Ngươi cùng Tiểu Nho ngủ trưa đi, ta lát nữa sẽ qua xem các ngươi, có việc thì gọi ta.” Lôi Tấn tuy rằng chú ý đến chuyện Minh Nhã không thích hợp, thế nhưng trong lòng còn vướng những chuyện khác, nên không thực sự để ở trong lòng, đem Tiểu Nho đặt giữa hai cái vuốt của Minh Nhã, rồi đẩy cửa ra ngoài

Tiểu Nho nháo nháo duỗi tiểu móng vuốt của mình tóm lấy mao mao (lông) trên mặt Minh Nhã, trong mắt Minh Nhã một giọt lại tiếp một giọt nước mắt rới trên mặt bảo bảo, lại bị y cẩn thận liếm đi

Y hôm nay đã nghe thấy Xuân Kỷ ca ca trộm nói với Lôi Tấn, chân của y chỉ có thể như vậy, không thể trị hết

“Tiểu Nho, ta không muốn làm tiểu a cha của con, cũng không muốn Lôi Tấn, chân của ta trị không hết, ta về sau không bao giờ… có thể bảo hộ hắn nữa, ta không muốn hắn nữa, đại ca nhị ca thích hắn như vậy, nhất định sẽ rất yêu a sao của con.” Nhưng mà thực không nỡ, Lôi Tấn là giống cái mà Minh Nhã nhặt được a.

Tiểu Nho nháy cặp mắt to, vô tội nhìn Minh Nhã, không rõ thứ nóng nóng rơi trên mặt mình là cái gì.

“Địa hình Đại Sơn hiện tại là như vậy.” Hi Nhã lau nước trên tay, dưới sự bổ sung của các a cha cùng Mặc Nhã, dùng nước đem địa hình hoa tay múa chân vẽ hết lên trên bàn

“Như vậy a.” Lôi Tấn sờ sờ cằm, địa thế cái khe sâu ở Đại Sơn kia là theo hướng nam bắc ở giữa rộng rãi hai đầu thì chật hẹp, hai đầu đều có một đường vào, thế nhưng khe sâu lại kéo dài quá xa, đường vào phía nam cơ bản có thể bỏ qua, còn lại cũng chỉ có đường vào phía Bắc, mà Hùng tộc bộ tộc lại nằm phía tây đường vào phía Bắc, hướng Bắc đều là núi non cao lớn, Hùng tộc hàng năm đều cố định thành lập các điểm mai phục ở cửa vào phía Bắc, đánh cho người trở tay không kịp, tuy rằng biết, thế nhưng lại không có biện pháp nào.

“Vì cái gì không thể trực tiếp từ không trung đi xuống?” Lôi Tấn hỏi

“Sơn cốc quá sâu, sương mù lại dầy, nếu tìm không thấy điểm dừng chân có thể sẽ ngã chết.” Hi Nhã cười khổ trả lời

Lôi Tấn cau mày suy xét, ngón tay sạch sẽ thon dài lúc gõ gõ xuống mặt bàn, Hùng tộc bộ tộc thực sự đã chọn được một địa phương tốt, chiếm hết cả thiên thời địa lợi nhân hoà, thật sự là không để cho người ta chiếm được một chút ưu đãi nào.

“Thật sự không được, coi như xong, nhiều năm như vậy không phải vẫn luôn làm như vậy sao?” An Sâm nhìn bộ dáng buồn rầu của Lôi Tấn, mở miệng giải vây

“Ít ra phải có cách gì chứ.” Nhưng mà thật sự không nghĩ ra được

“Lúc này không cần vội, ngươi cứ chậm rãi nghĩ đi. Ta cùng đại ca ra ngoài nhặt chút củi rồi về.” Mặc Nhã biết Lôi Tấn là đang lo lắng cho họ, thế nhưng biện pháp cũng không phải nói có là sẽ có

“Đốn củi làm gì, trong nhà còn có rất nhiều mà.” Trong một nhà có nhiều sức lao động như vậy, củi gì gì đó cho tới bây giờ chưa bao giờ là thiếu

“Lần này ra ngoài, thời gian có thể dài, trong nhà chuẩn bị nhiều một chút, cũng đỡ phải để cho ngươi cùng a sao còn phải lên núi.” Ngoài miệng không nói, thế nhưng ra ngoài vây săn, ai có thể bảo chứng một chút chuyện cũng không có, đặc biệt là đầu xuân lần này

“Củi, củi, cứ thẳng thắn đem củi thiêu hết Hùng tộc bộ tộc đi.” Lôi Tấn thuận miệng nói

“Ngươi nói cái gì?” Hi Nhã không có nghe rõ

Trước mắt Lôi Tấn sáng ngời nói “Nếu không, ta thật sự đi phóng hoả Hùng tộc bộ tộc đi?”

“Không được.” La Kiệt ho khan từ trong phòng đi ra

An Lạc đứng dậy dìu y qua đây ngồi xuống, rót thêm một chén nước ấm đặt vào trong tay y.

“La Kiệt, có tốt hơn chút nào không?” Lôi Tấn hỏi, mặc dù là mùa xuân, nhưng thời tiết một chút cũng không ấm lên, thường thường còn thổi một ít gió lạnh, nhẹ nhàng đổ chút tuyết, hơn nữa tâm tình La Kiệt không tốt, hai ngày nay đã ngã bệnh

“Tốt hơn nhiều rồi, bệnh hai ngày, cũng không thể tới nhìn Nho, bé hiện tại sao rồi.” Mặc kệ sự tình trước kia là như thế nào, thế nhưng Nho là tiểu tôn tử (cháu) của y, không có đạo lý nào lại không thích

“Đang cùng Minh Nhã ngủ trưa.” La Kiệt có thể chấp nhận Nho, Lôi Tấn có thể yên tâm, dù sao sinh hoạt dưới cùng một mái hiên, mỗi ngày đều gặp mặt, nếu quay qua quay lại còn không được tự nhiên, thì cuộc sống sau này khó có thể trôi qua

“Chờ bệnh tốt hơn, để cho Nho theo ta ngốc vài ngày đi, ta còn chưa có ôm qua bé đâu, đúng rồi, ngươi vừa rồi muốn nói đi phóng hoả Hùng tộc bộ tộc sao?” La Kiệt uống hai ngụm nước ấm, thanh thanh cổ họng, hỏi việc này.

“ta cảm thấy chủ ý này cũng không tệ lắm.” Lời nói của La Kiệt làm lực chú ý của Lôi Tấn được kéo về trên vấn đề này, hắn nhướn nhướn lông mày cười đắc ý, tiếp tục nói “Đi vòng theo sườn núi phía Bắc, thì có thể tránh nhưng điểm mai phục họ đã lập ở phía Đông, còn có thể trực tiếp phóng hoả Hùng tộc bộ tộc, đến lúc đó bọn họ phải trở về cứu hoả, người trong bộ tộc chúng ta không phải có thể thuận lợi tiến vào trong sơn cốc sao?”

“Mà các ngươi có thể đi vòng qua ngọn núi cao ở phương bắc không?” Đây là điều kiện tiên quyết

“Núi ở nơi đó đều rất cao, trên đỉnh núi quanh năm đều là tuyết đọng, cũng có rất ít người đi lên, thế nhưng thú nhân hẳn có thể bay qua đi.” Mặc Nhã cũng chưa nói chắc chắn thành công

Bất quá chỉ như vậy Lôi Tấn cũng cảm thấy là có thể.

“Ngươi như thế nào lại cứ gặp vấn đề gì, lại đều muốn phóng hoả vậy?” Người này cho dù đã có đứa nhỏ, vẫn cứ thích tuỳ ý làm bậy như thế

“Bởi vì đơn giản lại nhanh chóng.” Một mồi lửa là giải quyết được, bớt nhiều việc

“Ngươi không ngẫm lại những thú nhân Hùng tộc còn lại thì phải làm sao sao? Nhà họ bị huỷ, giống cái cùng đứa nhỏ lại chết cháy, bọn họ còn không tìm đến Báo tộc báo thù sao, đến lúc đó thì thật sự đến một ngày an bình cũng không có.”

“Ta cũng không nói phóng hảo thật, chỉ cần đốt một chút lửa ở bốn phía của Hùng tộc, làm cho sương khói lượn lờ, thoạt nhìn giống như tình trạng lúc hoả hoạn, người của Hùng tộc bộ tộc canh giữ lối vào cùng chỗ mai phục nhất định phải quay về, cứ như vậy không phải ta đã có cơ hội sao?” Lôi Tấn cười hì hì, bộ dáng hồn nhiên không đứng đắn.

La Kiệt nhìn cái dạng này của hắn, trong lòng cũng thoáng thả lỏng, người ngay cả loại năng lực này cũng có, giống như chỉ cần ở cùng một chỗ với hắn, cái gì cũng không cần lo lắng, hết thảy mọi khó khăn đều có thể trôi qua.

“vạn nhất Hùng tộc bộ tộc lần này ăn thiệt nhiều, thực giận, phục hồi tinh thần lại lại chạy đến tìm chúng ta báo thù thì sao?” Sự tình gì vẫn là cẩn thận một chút thì hơn

“Chuyện gì cũng có vạn nhất, La Kiệt ngươi suy nghĩ nhiều quá.” Tuy rằng miệng nói vậy, thế nhưng nếu không có thì quả thực rất tốt “nếu không, chúng ta lôi kéo Lang tộc bộ tộc cùng hành động? Thứ nhất có thể gia tăng tỉ lệ thành công, thứ hai nếu Hùng tộc muốn báo thù, thì phải nghĩ đến việc hai bộ tộc chúng ta liên hợp, cũng cần phải cân nhắc lại nhiều.”

Gặp phải chuyện tốt có thể độc hưởng, còn làm chuyện xấu, đương nhiên phải kéo càng nhiều người càng tốt.

“Lang tộc có thể dễ nói chuyện như vậy sao?” Quan hệ của các bộ tộc trên đại lục này cũng không thể nói là tốt, An Sâm thầm nghĩ

“ Tộc trưởng mới của Lang tộc bộ tộc là Vũ Kỳ gì đó thoạt nhìn cũng là một kẻ thông minh, không có đạo lý nào chuyện có lợi như vậy lại không đồng ý, vạn nhất gã không chịu,” Lôi Tấn nở một nụ cười giả dối âm hiểm, đối với Hi Nhã miễn cưỡng hỏi “A cha của hài tử mà Minh Nhã cứu lần trước tên là gì?”

“Thanh Hà.” Cuối cùng trí nhớ của Hi Nhã cũng không tệ lắm

“Đúng, là Thanh Hà, không phải nghe nói trong Lang tộc bộ tộc còn có rất nhiều người ủng hộ gã sao? Vậy thì giúp gã đem Vũ Kỳ kéo xuống đi.” Dù sao lần trước Thanh Hà cũng nhiều lần hứa hẹn trong tương lai nhất định sẽ báo đáp ân tình đã cứu giúp con tiểu phì lang nhà gã

“Này… đây không phải là khiến cho Lang tộc bộ tộc nội loạn sao?” La Kiệt kinh ngạc nhìn hắn, chuyện lớn như vậy, Lôi Tấn lại nhẹ nhàng quyết định như thế sao?

“Như vậy cũng không được?” Lôi Tấn nhíu mày “Vậy cũng chỉ còn một cách, Mặc Nhã đi uy hiếp gã chuyện gã đã bán đứng Bối Cách đi.” Lúc ấy người gặp qua Bối Cách không nhiều lắm, mà Lam Tề lại có năng lực tìm đến Báo tộc bộ tộc chuẩn xác như vậy, có thể đánh giá tác dụng của Vũ Kỳ ở trong đó cũng có thể nói là không nhỏ, bán đứng người còn lấy được ưu đãi, mặc kệ nguyên nhân ban đầu là như thế nào, nhưng làm tộc trưởng của một tộc sau lưng lại có thể làm ra cái chuyện mờ ám như vậy sao? Thanh danh truyền ra cũng không được tốt đi. Hơn nữa xem biểu hiện Bối Cách co tay rụt chân lúc ở Lang tộc bộ tộc, không khó để biết Vũ Kỳ căn bản là biết quan hệ lúc ấy giữa Bối Cách và Lam Tề, vậy trong lòng gã hẳn cũng hiểu được, một khi Bối Cách biết bản thân bị gã bán đứng, sau lưng lại thổi một chút gió bên gối (lời ngọt ngào bên giường, của mấy bà zợ với chồng khi muốn cái gì đó đó) với Lam Tề, này Vũ Kỳ còn không phải là người ngoài sao

Lôi Tấn phân tích cho mọi người nghe, càng nghĩ càng cảm thấy đây là một chủ ý không tồi, nhưng những người nghe lại chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, đều âm thầm quyết định, về sau vẫn là ít đụng chạm đến Lôi Tấn đi, đầy người chủ ý xấu xa, mỗi cái quăng ra đều có thể ép người chịu không nổi.

Phương diện này nếu chỉ có một người còn thư thái mà gật gật đầu, thì phải là La Kiệt, y hiểu được chính bởi vì thích và lo lắng, Lôi Tấn mới cố găng nghĩ biện pháp như vậy, bằng không lấy tính tình lười nhác của hắn, làm sao phải phí sức cân não với những người này, đem ba đứa nhỏ của mình giao cho người này, y yên tâm

Hi Nhã cùng Mặc Nhã làm sao lại không biết? Người này lấy phương pháp bảo hộ của hắn, bảo vệ bọn họ, một người như vậy làm sao khiến họ buông tay cho được

Việc này tự nhiên không thể để nhà họ quyết định, vẫn là phải mang ra thảo luận trong bộ tộc một chút, ý kiến phản đối tự nhiên là có, thế nhưng dù sao đồng ý vẫn chiếm phần lớn, cuối cùng quyết định là Hi Nhã cùng Mặc Nhã lại thêm hai thú nhân nữa đi Lang tộc bộ tộc thương lương

Vội vã bận rộn cứ ngày qua ngày, Hi Nhã cùng Mặc Nhã cũng bình an từ Lang tộc bộ tộc trở về, Vũ Kỳ quả nhiên là kẻ thông minh, sau khi thống nhất các phương pháp, còn chủ động đưa ra việc tập hợp ở Lang tộc bộ tộc

Ngày mai chính là ngày xuất phát, những thứ gì đó cần dùng trên đường Hi Nhã cùng Mặc Nhã đã đóng gói ổn thoả, Nho đêm nay đi ngủ cùng La Kiệt, tinh thần của Minh Nhã vẫn không tốt, Lôi Tấn ngồi ở đầu giường, trong tay cầm một nắm hạt dẻ, một bên lột ăn, một bên đùa y.

Hi Nhã từ phía sau ôm chặt lấy thắt lưng Lôi Tấn, vuốt ve xung quanh, ám chirys tứ hàm xúc mười phần

“Đừng nháo, sớm đi tắm rửa chút, ngày mai không phải còn phải đi sao?” Lôi Tấn có chút khẩn trương, hắn không quên trong phòng còn có hai người này đâu, lấy một chọi ba, hắn còn không muốn thắt lưng bị đứt

Hi Nhã cười cười bỡn cợt, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói “Ngươi đại khái còn không biết, thú nhân trước khi xuất phát đều là một đêm không ngủ, có nhiều ngày như vậy không thể thấy mặt, tự nhiên đều muốn cùng giống cái của mình hảo hảo triền miên một đêm.”

Một đêm không ngủ? Lôi Tấn ngẩng đầu nhìn về phái Mặc Nhã đang đi tới mà cầu cứu, nhưng lại nhìn thấy người tới đang đặt tay trên nút thắt quần áo của mình, đang định cởi ra.

“Hơn nữa ngwoi sẽ không nghĩ đến thời điểm lúc ngươi đi, đã hạ dược chúng ta, chúng ta cái gì cũng không làm sẽ dễ dàng tha cho ngươi sao?” Hi Nhã đem người ôm lên, khẽ cười ngăn chăn đôi môi của hắn
Bình Luận (0)
Comment