Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 12

“Đúng là người, là người, rốt cuộc cũng nhìn thấy người.”Lôi Tấn hưng phấn tới mức hai mắt phát kim quang, hận không thể trực tiếp nhào lên, tuy rằng chỉ mới có hai ngày, thế nhưng tựa hồ như đã trôi qua cả thế kỷ, hắn cảm thấy chuyện gặp gỡ con người lần trước chỉ là chuyện của đời trước

Một hàng năm sáu nam nhân, đều có làm da màu nâu đậm, gương mặt rõ nét. Mũi cao, mắt sâu, thân hình cao lớn uy vũ, theo Lôi Tấn nhìn bọn họ ai cũng đều vượt qua hai thước, bởi vì Lôi Tấn thân cao thước tám khi đứng cạnh họ, tới ngay cả bả vai họ cũng không với tới

Thủ lĩnh của bọn họ có vẻ là người có tướng mạo xuất sắc hơn hẳn, tóc vàng mắt xanh. Khá bắt mắt, thực sự là một mỹ nhân, Lôi Tấn suy nghĩ, người này mà phóng tới hiện đại, thì với diện mạo này cũng đạt tiêu chuẩn cỡ quốc tế.

Trong tay bọn họ cầm cung tiễn chế tạo một cách thô sơ, cũng chỉ là dùng tảng đá buộc cùng với nhánh cây làm một công cụ. Có người thân trên trần trụi, nửa người dưới dùng một tấm da buộc lại làm thành quần đùi, có người lại mặc một thứ giống như áo may-ô không tay, quấn quanh thắt lưng, là một sợi dây thừng, nửa người dưới cũng là một cái quần đùi da, trên chân đều là giầy rơm

Lôi Tấn bước đầu phán đoán đây là một địa phương tương đối lạc hậu. những người này gần giống như thợ săn, nhưng mà một bộ quần áo chuẩn mực cũng không có, thậm chí cả vũ khí để săn thú cũng không.

Còn có chính là….Lôi Tấn híp mắt cẩn thận đánh giá một chút bả vai mà họ lộ ra ngoài, không có tiền còn học người ta chơi xăm mình làm cái gì a, hiện tại một bộ hình xăm là tốn bao nhiêu a, đừng tưởng rằng có hình xăm thì mới là lưu manh, có thể hù dọa người. Làm lão đại chân chính trong các bang phái ai lại để cho những kẻ không có việc gì làm ba cái thứ kia trên người mình đâu, trừ phi bị não rút. Xem xem trên người hắn xem, trừ bỏ huân chương (ám chỉ sẹo) do đánh nhau mà có được, những thứ khác một chút cũng không có, làm da hắn thực sự bóng loáng sạch sẽ.

Nói tới sẹo, Lôi Tấn đưa cổ tay lên, trước đây phía dưới cổ tay phải của hắn có một vết sẹo rất sâu do bị đao chém, là có trong một lần ác chiến, hắn tự mình dẫn đầu, lấy một địch ba, cảm giác sau lưng đột nhiên có một thanh đao chém đến, hắn theo bản năng giơ tay chặn, một đao kia liền chặt lên cổ tay phải của hắn, sau đó hơn nửa năm cái tay kia động cũng không thể động. Nhưng mà từ sau cái ngày mà hắn hôn mê, lúc bắt đầu còn không có chú ý, nhưng tới sáng hôm nay, khi hắn từ dưới sông đi lên, lúc cầm khăn tắm lau lên người mới phát hiện, toàn bộ sẹo trên người hắn đều đã biến mất, làn da này so với lúc trước cũng bóng loáng hơn nhiều. Chẳng lẽ nước bọt của tiểu tử kia còn có công hiệu này sao, bị nó liếm một lần sẹo nào cũng không còn nữa?

Lôi Tấn tự nhiên không biết, chuyện này kỳ thực là do ngày đó hắn bị ba người sờ soạng một đường từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài, sáu cánh tay liên kết cùng nhau bôi dược cho hắn

Thời gian chúng ta ở trong này thuyết minh có hơi dài, nhưng kỳ thực mấy ý tưởng này ở trong đầu Lôi Tấn chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Lôi Tấn lại đánh giá qua lại hình xăm trên vai mấy nam nhân, ngầm hạ gật gật đầu, không thể không nói. Cái chỗ này nghèo thì nghèo, tay nghề xăm mình của sư phụ này thực không tệ, làm cho mấy cái hình trăm trên mấy người này thực sự giống nhau.

Ở thời điểm Lôi Tấn đánh giá người ta, vài người đã đánh giá hắn từ trên xuống dưới, hơn nữa ánh mắt kia tương đương với làm càn

Dù sao hiện tại trong các bộ tộc giống cái thực sự khan hiếm, làm cho một ít thú nhân giống đực, ngay cả ngón tay của giống cái cũng chưa từng được chạm qua, thế nhưng lúc này ở trước mặt bọn họ lại xuất hiện một giống cái phi thường xinh đẹp. da thịt bóng loáng trắng nõn dị thường, làm cho bọn họ nghĩ muốn…. cho dù chỉ cần được sờ một lần cũng là đủ rồi, dù sao giống cái đẹp như vậy thực sự rất hiếm thấy, không nghĩ tới ra ngoài săn thú thế nhưng lại có thể gặp được

Lôi Tấn một chút cũng không trì độn, tương phản hắn còn thực sự nhạy bén, nếu hắn chậm chạp sớm đã bị người giết không biết bao lần rồi, vốn hắn đã bước lên trước, nhưng giờ lại thản nhiên lui lại sau vài bước

Những người kia cũng thấy, cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Lôi Tấn phát hiện bản thân một chữ nghe cũng không hiểu, thế này thì càng xong đời rồi, cùng những người trong thế giới này gặp chướng ngại trao đổi ngôn ngữ, hắn lại không học qua ngoại ngữ, cũng không biết năng lực học tập ngôn ngữ của bản thân như thế nào, nếu rất kém cỏi, hắn đời này không cần lên tiếng nữa

Mỹ nhân tóc vàng cầm đầu, đi tới trước hai bước, đứng trước mặt Lôi Tấn, động tác tao nhã tự nhiên, cười nói “Giống cái xinh đẹp, ngươi là người của bộ tộc nào vậy? ta là Cảnh Việt của Hổ tộc, ở chỗ cây cối rậm rạp này quá nguy hiểm, ngươi có nguyện ý theo chúng ta quay về bộ tộc của chúng ta không?”

Lôi Tấn tự nhiên nghe không hiểu y đang nói cái gì, gặp người này tuy rằng bần cùng, những cũng coi như nho nhã lễ độ, cũng đành cười đáp lễ, bởi vì không thể trao đổi, thế nên hắn không nói lời nào.

Đột nhiên cảm thấy ngực tê rần, tiểu tử trong ngực kia không biết mắc phải cái tật xấu gì, liền cắn một cái lên hồng anh của hắn, lại còn không buống ra nữa.

Kỳ thực Lôi Tấn không hề chú ý, từ lúc mấy nam nhân kia xuất hiện, Minh Nhã đã xù lông, hùng hổ nhìn chằm chằm mấy người kia, chẳng qua chẳng có ai chú ý tới nó.

“Tiểu bạch mao, nhả ra.” Lôi Tấn sờ sờ đầu nó, ôn tồn khuyên giải, tuy rằng nói cái này đối với nam nhân mà nói chỉ là một đồ trang sức mà thôi, nhưng mà nói thế cũng phải tỏ vẻ, hắn nguyện ý nhìn một nửa đồ trang sức của bản thân bị cắn rụng xuống

“Ô ô…. Không cần, ngươi rõ ràng là giống cái của Minh Nhã vì cái gì lại muốn cùng đi với y? Ngươi là giống cái của Minh Nhã, ngươi nếu đáp ứng đi với y, Minh Nhã sẽ cắn ngươi.” Kiên quyết không nhả, chết cũng không nhả, nếu hé miệng, giống cái của Minh Nhã sẽ theo người khác chạy, sẽ không cần Minh Nhã nữa.

Lôi Tấn vốn nghe không hiểu nó nói cái gì, hiện tại nó lại đang cắn hồng anh của Lôi Tấn, lại ấp úng nói không rõ từng chữ gì, đường nhiên Lôi Tấn lại càng nghe không hiểu nó đang muốn nói gì.

Hắn nghe không hiểu còn có kẻ nghe hiểu, mấy người Hổ tộc kia đều nghe hiểu.

Mới đầu họ cũng không chú ý động vật mà giống cái ôm trong lòng kia là con gì, nghĩ thầm cũng chỉ là mấy con vật nhỏ như mèo con chó con mà các giống cái thường ngày thích ôm thôi. Tới giờ nghe thấy nó nói, mới biết được, dĩ nhiên lại là….. Thú nhân giống đực. Thực làm cho họ chấn kinh rồi, cho tới giờ họ còn chưa từng thấy qua thú nhân giống đực đi đường mà phải oa ở trong lòng giống cái, còn chuyện thú nhân giống đực ôm giống cái thì thấy nhiều rồi.

Sau đó mấy nam nhân kia đối với Minh Nhã chỉ chỏ, Lôi Tấn tuy không hiểu họ đang nói gì, nhưng mà hắn biết mấy người kia đang nói tiểu tử kia không tốt, ngàn không tốt vạn không tốt, Lôi Tấn hắn còn chưa có ghét bỏ, thì không tới phiên bọn họ ghét nó, Lôi Tấn đây chính là loại người nổi danh bao che khuyết điểm.

Ngôn ngữ không thông, Lôi Tấn lười cùng họ nhiều lời, xoay người bước đi, nếu có thể gặp được họ, nghĩa là xung quanh cũng sẽ có nhà, Lôi Tấn nghĩ cũng không nhất định phải cùng một chỗ với mấy người này, hơn nữa xem ánh mắt mấy người này, giống như hận không thể lao tới bên hắn, hắn thực sự không ưa.

Chính là đáng tiếc cái mỹ nhân tóc vàng kia, nếu bọn họ đi cùng nhau, nói không chừng ngày nào đó hắn có thể câu được tới tay, nghĩ tới mỹ nhân cường tráng như thế ở dưới thân hắn trằn trọc rên rỉ, hạ thân Lôi Tấn không tự giác có chút nóng lên.

“Uy, ngươi muốn đi đâu? Giống cái xông loạn ở nơi này sẽ rất nguy hiểm.” Cảnh Việt thấy hắn định đi, dưới tình thế cấp bách, đưa tay nắm lấy bả vai trần trụi của Lôi Tấn. Xúc cảm bóng loáng nhẵn nhụi chạm vào tay, làm y không muốn buông.

Thế nhưng có đôi khi, ngươi không muốn nâng cũng phải nâng, móng vuốt của tiểu tử kia đập lên một cái. Trên bàn tay Cảnh Việt lật tức xuất hiện năm đạo vết máu.

“Ngươi…” Cảnh Việt vừa muốn nói.

“Hắn là giống cái của Minh Nhã, không cho phép ngươi tới tranh đoạt.” Ánh mắt của Minh Nhã trừng trừng, một bộ tư thế chuẩn bị cùng người liều chết.

“Ngươi dựa vào cái gì mà nói hắn là giống cái của ngươi? Đừng tưởng ngươi sớm gặp thì là của ngươi, chúng ta đoạt đi cũng là của chúng ta.” Cảnh Việt không cam lòng yếu thế, nói cái gì cũng không thể để giống cái xinh đẹp trước mắt này đi mất.

“Trên người hắn có mùi vị của ta cùng các ca ca, không tin, ngươi có thể kiểm tra.”

Lôi Tấn nghi hoặc nhíu mày, hình như tiểu tử này có thể cùng mấy người kia tự nhiên thoải mái trao đổi. Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ sủng vật ở thế giới này đã tiến hóa tới mức này, hay bản thân tiểu tử kia vốn có vấn đề. Xem ra hắn tất yếu phải cùng tiểu tử kia hảo hảo trao đổi một chút.

Minh Nhã ở dưới ánh mắt lúc sáng lúc tối của Lôi Tấn mà co rúm lại một chút, thế nhưng vừa nghĩ tới cường địch còn đang ở đây, nháy mắt cố lấy lại dũng khí, hung hăng trừng mắt với người của Hổ tộc.

Cảnh Việt không tin tiến lên vài bước, ở bên người Lôi Tấn ngửi ngửi, quả nhiên có lây dính hương vị của thú nhân giống đực khác, hơn nữa không chỉ có một, xem ra giống cái này còn là cộng thê của nhà người ta.

Tất cả các bộ tộc lúc này còn có một quy định bất thành văn, đó là giống cái một khi đã có thú nhân giống đực, thì trừ khi thú nhân giống đực của hắn chết, thì bình thường không thể cường tranh đoạt, nếu không sẽ dẫn tới chiến tranh trong bộ tộc. Đương nhiên nếu bản thân tình nguyện thì là ngoại lệ, những giống cái xinh đẹp trước mắt này hiển nhiên là không có cái ý định này.

“Này tặng cho ngươi.” Cảnh Việt nhìn chân hắn trần trụi, trắng nõn mảnh khảnh làm người ta hận không thể nâng trong tay (ánh mắt thú nhân có vấn đề hết à), từ trên lưng cởi xuống một đôi giấy rơm đưa cho hắn. Lại cởi thêm cả một cái áo nữa.

Lôi Tấn nhìn những thứ này, cũng không cùng y khách khí nữa. Huống hồ thỉnh cầu của mỹ nhân luôn làm cho người ta khó lòng cự tuyệt, Lôi Tấn trong lòng nghĩ.

Giầy rơm bao thử bên ngoài chân, quá lớn, cũng may trên giầy có rất nhiều dây thừng, tốt lắm, miễn cưỡng thì cũng dùng được, so với đi chân trần còn tốt hơn.

Áo của mỹ nhân tóc vàng kia khi mặc lên người, vạt áo dài tới dưới thắt lưng, nhưng nếu mặc trên người Lôi Tấn thì dài tới giữa đùi, nhìn cứ như một cái váy vậy. Có chút chẳng ra cái gì, nhưng Lôi Tấn lúc này sao thấy được cái cảnh đó, trần trụi đã hai ngày, có váy mặc là tốt rồi, thời điểm hắn ở trong rừng không có ai thì không sao, giờ gặp được người, hắn tuy đối với dáng người của mình tự hào có thừa, nhưng còn chưa tới mức đi rêu rao xung quanh cho người ta mê đắm, phía dưới trống rỗng, thực sự không quen a.

Ánh mắt Lôi Tấn nhìn lướt qua hạ thân của mấy nam nhân, mấy giống đực thú nhân Hổ tộc bị nhìn tới, ánh mắt không cầm nổi run rẩy, hận không thể liều lĩnh lao tới bắt người dẫn đi.

Kỳ thực Lôi Tấn lại nghĩ, nếu ai đó còn có thể cởi quần cho hắn mượn thì tốt rồi, nhưng đáp án tự nhiên là không có khả năng, người ta đi săn thú chứ có phải đi dạo chơi ngoài thành đâu, ai mang theo quần áo để đổi chứ? Cởi cho hắn à, người ta thì sao.

Cho nên đành phải chấp nhận vậy thôi, Lôi Tấn mặc đồ tử tế, bao ngoài là giầy rơm, đối với mấy người kia phất tay tỏ vẻ cảm tạ, ôm lấy tiểu tử kia ra đi.

Mấy người Hổ tộc thấy vậy, dù có một vạn phần không tình nguyện cũng đành trơ mắt nhìn thú nhân giống đực yếu đuối của Báo tộc kia cười đến không thấy mắt đâu nằm trong lòng giống cái xinh đẹp lặng lẽ đi xa.

Lôi Tấn ôm tiểu tử kia trong ngực cứ đi một chút rồi dừng lại, trời mưa thì tìm một cái sơn động trú, buổi tối thì tùy ý tìm chỗ ngủ. Thức ăn ngày thường là dựa vào số cá mà Lôi Tấn bắt được, hoặc trái cây dại trong rừng, tiểu tử kia cũng săn được thỏ hoang gà hoang, hoặc vào cái trứng chim, thật ra cũng không bị đói

Lôi Tấn đếm ngày, rốt cuộc ở ngày mặt trời lượn lên lần thứ mười bốn, Lôi Tấn ôm tiểu tử kia đi vào một ngôi nàng nằm trên đồng cỏ.

Thượng đế dùng bảy ngày để tạo ra thế giới này, Lôi Tấn lại dùng gấp hai lần thời gian để tìm ra thế giới này.
Bình Luận (0)
Comment