Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 129

Giữa hè, trong cốc luôn là một mảnh xanh lục ẩm ướt, Lôi Tấn mỗi sáng sớm sẽ ra ngoài, đi thực sự rất xa tìm kiếm đồ ăn, dù sao chỗ này tuy lớn, nhưng những thứ ăn được cũng không coi là nhiều, sức ăn của hai tiểu tử kia lại từ từ tăng lên, hơn nữa hắn còn muốn dự trữ một chút đề phòng ngừa khi cần, cho nên trừ phi là trời mưa, bằng không thật đúng là một ngày cũng không thể nhà hạ, tuy rằng Vinh Xuyên đề cập rất nhiều lần là nhà gã đánh được con mồi sẽ chia cho hắn, thế nhưng Lôi Tấn cảm thấy bản thân là một địa nam nhân có tay có chân, còn chưa đến nông nỗi không thể làm việc chờ người nuôi ăn.

A sao Vinh Xuyên ở trong cốc đã gần bốn năm, ông hiện tại tuổi tăng theo ngày, bên người không có ai nói chuyện, ít nhiều cũng hiểu được Vinh Xuyên sẽ khó mà có được đứa nhỏ, vì thế đối với hai tiểu tử thông minh nghịch ngợm kia cũng không tồi, thường ngày mang cho một ít trái cây, may một ít y phục nho nhỏ, cho nên khi Lôi Tấn ra ngoài, bình thường sẽ đem hai tiểu tử giao phó cho ông, đương nhiên bản thân mỗi lần cũng không quên đưa cơm canh ngon hơn cho ông.

“Mau vào trong, buổi sáng gió lạnh, đừng để cảm.” a sao Vinh Xuyên ngồi trên tảng đá gần cửa động đang dùng những cành mận gai đang sọt, thấy Lôi Tấn ôm dứa nhỏ qua, sốt ruột đứng dậy tiếp đón

“Cha, người về sớm một chút.” Lôi Tấn mới buông lũ nhỏ xuống, Bưởi liền có cảm giác mà xoa xoa ánh mắt nhỏ mờ sương, miễn cưỡng mở ra một cái khe nhỏ, Cam thì từ đầu đến cuối ngủ vù vù, di chuyển cũng không thèm dù chỉ một chút

Lôi Tấn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, lại nói tiếp “Ở lại đây trông đệ đệ, nghe lời của bố chồng, cha qua chiều sẽ về.: Bất quá nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng của Bưởi, cũng không biết có nghe vào hay không

“Như thế nào lại có thể ngủ ngay như vậy? Hai con heo con lười này.” Lôi Tấn xoa bóp cái mũi nhỏ của chúng rồi mới đứng dậy

“tiểu hài tử đều là như vậy, ngủ nhiều mới khoẻ, xương cốt thân thể mới có thể có bô dạng tráng tráng, Vinh Xuyên trước đây cũng vậy, có khi một lần ngủ cũng có thể ngủ đến cả ngày.”

“Đại thúc, hai cái bao này là thịt hấp ta mới làm buổi sáng, một bao mời ngài nếm thử, còn bao kia là để làm cơm trưa cho chúng.” Ở chung ba năm, chuyện của Vinh Xuyên từ nhỏ đến lớn, hắn nghe không đến mười thì cũng hơn tám lần, lúc không có việc gì thì nghe để giải buồn cũng được, hiện tại vội vã thì làm gì có thời gian rỗi nào, chạy cho nhanh mới là chính đạo

A sao Vinh Xuyên khẽ thở dài, kéo cánh tay Lôi Tấn không chịu buông, nhắc lại lời cũ “Lôi Tấn, ta cũng biết, Vinh Xuyên từng khi dễ ngươi, ngươi không thích nó, nhưng ngươi xem ba năm nay, nó đối đãi với ngươi cũng không tồi, thân thể nó cũng tốt, có thể bắt về không ít con mồi, ngươi một cái giống cái tội gì phải làm bản thân chịu khổ như vậy, hơn nữa cho dù ngươi có nhớ bầu bạn của mình, ngươi cũng không ra được a, cũng không phải địa thúc nguyện ý nói, nhưng thân mình thì có chuyện như vậy.”

Ngài không muốn nói ta cũng không cầu ngài nói a, ta cũng ước gì ngày nào đó này có thể không nói đi, Lôi Tấn không kiên nhẫn, nhưng người này tốt xấu gì cũng có thể khuyên nhủ Vinh Xuyên, đối với mình cũng không tệ, còn không muốn cùng bọn họ nháo cứng, vì thế đành phải ép mình hành động, ngựa quen đường cũ mà bày ra một bộ dáng thâm tình chân thành “Đại thúc, Vinh Xuyên hết thảy đều tốt, chính là bản thân ta còn chưa quên được a cha của bọn Bưởi.”Lý do này dùng hai năm trước thì còn tốt, nhưng gần đây càng ngày càng không ổn, bất quá có thể dùng một ngày thì cứ dùng một ngày đi

Nói xong liền chạy đi, đừng tưởng hắn không phát giác ra Vinh Xuyên đang trốn gần đó, hôm nay lại tránh thoát một lần nữa, Lôi Tấn âm thầm hoan hô một tiếng, không hề để ý đem cái sọt mình để ở bên ngoài, khoác lên trên lưng

Lôi Tấn ngẩng đầu nhìn không trung, thái dương còn chưa có đi ra, thế nhưng sắc trời đã sáng, ba cái tên ngu ngốc kia rốt cục đến lúc nào mới có thể tìm đến đây, nếu như họ buông tha, bản thân hắn không phải chỉ có thể chờ cho đến lúc Bưởi và Cam lớn lên mới có thể ra ngoài sao. Hắn còn nhớ rõ Vinh Xuyên không phải không có đắc ý khi cùng hắn khoe khoang, từ bên ngoài rất khó tìm đên cái khe này, đường đi vào cũng chỉ có gã biết, cái này khó trách nơi đây rõ ràng gần Hổ tộc bộ tộc như vậy, nhưng ba năm qua lại không hề nhìn thấy một bóng người lạ nào

“A sao, ngươi không phải nói hắn nhất định sẽ đồng ý sao?” Vinh Xuyên vẻ mặt bình tĩnh từ bên cạnh cửa động đi ra

“Không nên gấp gáp, ba năm cũng đã chờ, dù sao hắn cũng không ra được, sớm muộn gì cũng sẽ là cảu con.” Lôi Tấn người này cũng quá khó nói chuyện, nói cái gì cũng đã nói hết, ba năm qua hắn như thế nào một chút cũng không buông tay đâu, con của ông so với cái báo tộc Hi Nhã kia nhìn tốt hơn nhiều, thật sự là không có mắt.

“Người năm nào cũng nói vậy.” Vinh Xuyên bất mãn oán giận, gã đã chờ ba năm, còn phải chờ đến bao giờ nữa, gã cũng không muốn chờ.

———————————–

“Nho, ngươi đang nhớ ba ba sao? Ta đã không còn nhớ được bộ dáng của hắn nữa.” Bọt năm nay đã hơn bốn tuổi, cái đuôi cá màu hoàng kim vỗ vỗ mặt sông, dưới ánh mặt trời, dị thường chói mắt

“ta chán ghét hắn.” Có thể bởi vì lâu lắm không mở miệng, giọng nói non nớt nghe có vẻ sàn sạt

“A cha ta nói ba ba sẽ không đi, hắn nhất định ở chỗ nào đó không về được.” Bọt cào cào một đầu tóc vàng của mình, nghĩ nghĩ còn nói thêm “ A cha ta nói ba ba hiểu rõ Nho nhất, sẽ không bỏ đi được.” Bọt nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Nho, đem những lời nói học từ chỗ Bối Cách nói cho Nho nghe

“Mọi người trong bộ tộc đều nói hắn đã đi rồi, không cần ta cùng bọn a cha.” Cho dù bé tuổi còn nhỏ, nhưng rất nhiều lời nói vẫn là nghe hiểu

“ba ba không thấy, Lam Tề thúc thúc cũng không thấy.” Bọt chán nản nói

Nho chớp chớp rơi nước mắt, hỏi “Lam Tề thúc thúc làm sao.” Bé cũng biết Lam Tề thúc thúc, mỗi lần gặp mặt, Lam Tề thúc thúc đều cho bé rất nhiều thứ gì đó, có muốn quên cũng khó

“Ta trộm cùng ngươi nói nha, Nho.” Bọt ngó bốn phái không có ai mới thấp giọng nói “ta cảm thấy bởi vì là do Lam Tề thúc thúc chọc giận a cha của ta.”

“Bối Cách thúc thúc?” lực chú ý của Nho cũng tạm thời bị dắt đi

“Có một lần, ta thấy Lam Tề thúc thúc đem a cha ta đè ở trên giường, a cha giống như rất đau a, luôn luôn kêu lớn, ta chạy vào muốn cứu a cha, sau đó Lam Tề thúc thúc bị a cha đuổi ra ngoài.”

“Lam Tề thúc thúc khi dễ Bối Cách thúc thúc, vậy thì là người xấu.” Nho cố nghiêm mặt, siết chặt tiểu nắm tay.

“ta cũng không biết, nhưng Lam Tề thúc thúc nói đó là ở trong bụng a cha ta tạo thêm cho ta đệ đệ.” Bọt nhăn nhó gương mặt nho nhỏ, nhìn còn rất khó xử.

“Đệ đệ?” hai cái đầu nhỏ chụm lại một chỗ thầm thì nửa ngày ai cũng không rõ chúng đang làm gì

“Nho, Bọt, đến giờ ăn trưa rồi.” Minh Nhã từ trên núi đi xuống

“ta nhớ mấy ngày này ngươi đã nên tới, nen hôm nay mới lén chạy tới đây, còn chưa cùng a cha nói qua, ta phải về, mai sẽ tới tìm ngươi chơi.”

“Này cho ngươi, bên trong là đồ ăn ngon ta mang cho ngươi đấy.” Nho gỡ một cái gói nhỏ trên lưng xuống

Bọt nhận lấy, đeo lên cổ, đối với Minh Nhã vẫy tay nói “Minh Nhã tiểu thúc thúc, mai ta lại đến, Nho, ta đi nga.”

Minh Nhã dặn Bọt đi đường cẩn thận một chút xong, liền cúi người ôm Nho, lau lau mặt cho bé, hỏi “Nho khóc sao? Bọt chọc con?” Khoé mắt còn có nước mắt

Nho lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi, bằng không tâm tiểu a cha cũng đau, ta ôm Nho quay về, được không?”

Nho vô cùng thân thiết cọ cọ mặt y, xem như đồng ý.

Minh Nhã khẽ cười một tiếng, ngữ điệu mang vẻ hoài niệm nói “Lúc trước tiểu a cha gặp được a sao ngươi, hắn cũng ôm tiểu a cha đi đường như vậy, Nho nhớ hắn, tiểu a cha cũng rất nhớ hắn a.” càng nói về sau, thanh âm càng thấp xuống

“Đồ ăn đã xong hết cả rồi, chỉ chờ hai người các ngươi thôi.” Bàn ăn bày ra trong sân, Hạo Thần đang bê đồ ăn từ trong bếp ra, thấy mắt hai phụ tử đều đỏ, ngây ra một lúc, mở mồm há miệng chung quy vẫn không có hỏi

“Hạo Thần thúc thúc, thiệt nhiều đồ ăn a.” Mặc Nhã cười nói một câu

“Ừ, có một ít là do Lôi Tấn lúc trước tìm được trên ngọn núi, năm nay rất nhiều người trong bộ tộc đều trồng những thứ này.” Gọi Lôi Tấn là ca ca, Cảnh Việt vẫn không quen được

“Ăn cơm của ngươi đi.” Mặc Nhãg một đũa gắp đồ ăn vào trong bát gã, không cho gã nói nữa, thời gian ba năm có thể phát sinh rất nhiều chuyện, tỷ như y cùng Cảnh Việt đã có đứa nhỏ, Cảnh Bình cũng đã tìm được thú nhân bầu bạn của mình, điều không thay đổi đại khái chính là áy náy của một nhà bọn họ, còn có chính là hy vọng mà ba người bọn Hi Nhã vẫn chưa từ bỏ.

“Hạo Thần thúc thúc, ăn cơm trưa xong, ta muốn ra ngoài đi dạo.” Minh Nhã hiện tại đã trưởng thành,c ũng biết có những lời nói chỉ có thể làm bộ như không nghe thấy

“Đi đi, để Nho ở lại ngủ trưa với ta.” Hạo Thần cười đáp

Nho ở dưới bàn giật nhẹ góc áo Minh Nhã.

“Trời nắng quá, chờ sáng mai tiểu a cha mang ngươi ra ngoài được không?” Tuy rằng bề ngoài không biểu hiện rõ, thế nhưng thân thể Nho rốt cuộc so với những đứa nhỏ khác vẫn kém hơn một ít

Cho dù có không cam lòng, nhưng Nho vẫn gật gật đầu

———————-

Gần đến giữa trưa, Lôi Tấn ngồi xuống ở bên hồ, đá rơi giầy rơm, rửa chân, lấy bánh ngô hỗn tạp mà mình làm ra, bẻ đôi, ngâm trong nước cũng có thể ăn hai ba cái

Thu hoạch cũng không tốt lắm, trong những cái bẫy hắn làm không có cái gì, hôm nay chỉ đào được ít rau dại cùng hai gốc măng, còn lại là một túi hạt lớn, có thể dùng làm đồ gia vị, ngoại trừ mùi vị có chút chua chua cay cay, thì khi nấu cho một ít vào cũng có thể có thêm hương vị

Cơm nước xong, rửa tay, soi vào hồ nước đem mái tóc lại dài quá ra của mình cắt ngắn đi một phần, may mắn ba tên kia không có ở bên cạnh, nếu không vừa ngăn vừa đón không đồng ý, không biết bọn họ hiện tại thế nào, nói không nhớ đến họ chút nào thì là giả dối, nhưng phần lớn thời gian hắn đều phải nghĩ làm thế nào để lấp đầy cái bụng của mình và hai hài tử, lại nghĩ làm như thế nào để ngăn cản Vinh Xuyên thực hiện ý đồ, kỳ thực dựa theo tính tnhf lúc trước của hắn, Vinh Xuyên dù sao phía trước cũng không dùng được nữa, lừa gã lấy mặt sau để cho mình thư thái một chút cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng cũng không biết bản thân mắc phải tật xấu gì, ba năm qua nửa người dưới của hắn lại quá thành thật như vậy, toàn dựa vào tự cấp tự túc, nghĩ thầm sẽ không nghẹn đến hỏng đi? Lôi Tấn tự mình sờ soạng một phen, không tồi, còn rất có tính thần nữa

Đẩy mớ cỏ lau bên hồ ra, nơi này có một mảnh sen dại rất lớn, đoá hoa hồng nhạt nằm giữa đám bèo rậm rạp, mớ rễ hỗn loạn phát triển rộng rãi, cái này là Lôi Tấn phát hiện ra từ rất lâu trước đây, dựa theo năm rồi tính, nó có thể sản sinh ra những ngó sen hay củ sen non có thể ăn. Lôi Tấn nhảy xuống nước, quả nhiên không mất bao lâu thì hái được nửa sọt, sau khi rửa sạch củ sen cùng ngó sen, hắn nhìn thấy một loại tương cỏ có hoa nhỏ màu tím, hắn cũng liền hái một bó lớn, tuy rằng thứ này trong nhà đã có không ít

Năm trước hắn có nuôi hai tiểu sừng dương, không cẩn thận cho chúng ăn loại tương cỏ này, chúng liền bị tê liệt suốt hai ngày mới có thể di chuyển, Lôi Tấn nghĩ thầm coi như đây là thuốc mê đi, từ đó về sau liền để bên người đề phòng, gần đây Vinh Xuyên càng lúc càng biểu hiện không thành thật, nói không chừng rất nhanh chóng phải dùng tới chúng

Lúc này đã vào giữa trưa, thái dương cực nóng, Lôi Tấn vừa định cởi hết đồ bơi vài vòng trong nước cho mát mẻ, thì cảm giác có chút không ổn, quay người lại thì nhìn thấy Vinh Xuyên đang hứng thú dào dạt đứng ở bên bờ, trong ánh mắt đen kịt nặng nề nhìn không thấy ánh sáng

“Thì ra là ngươi à, làm ta giật mình, ngươi sao lại tới đây?” Lôi Tấn tay trái cầm sọt, giơ lên khuôn mặt tươi cười chào hỏi, làm người phải có lễ phép, tiên lễ hậu binh, tay phải giấu dưới mặt nước nắm lấy con dao đồng nhỏ vận sức chờ phát động

Vinh Xuyên nhìn chằm chằm vào cổ áo đã ướt nhẹp nước của giống cái trước mặt, gã đã từng sờ qua, làn da bên dưới thực sự trơn nhẵn, làm cho người ta hận không thể dính lên người hắn

Ánh mắt Lôi Tấn nhíu lại, sát khí bùng lên, dựa vào, cho dù lão tử có đẹp trai đến mức người người oán trách, cũng không phải là để cho ngươi nhìn, còn không chịu dứt

Trực giác thú nhân trời sinh nhạy bén đã nói cho Vinh Xuyên biết, Lôi Tấn hiện tại không thể lại gần, nhưng trong người có dục hoả thiêu đốt, gã vẫn khống chế không được nhảy vào trong nước, từng bước hướng về phía Lôi Tấn

Lôi Tấn đem sọt của mình ném lên bờ, quay đầu liền lưu loát lặn vào trong nước, giống như người cá giấu mịn vào trong đám sen, trong lòng hắn hiểu rõ, cho dù ở trong nước, mặt đối mặt hắn cũng không phải là đối thủ của Vinh Xuyên, chỉ có thể áp dụng chiến thuật quanh co

Vinh Xuyên nhìn thấy bản thân nhào vào khoảng không, nổi giận gầm lên một tiếng rồi cũng đuổi theo

Bên trong mớ sen âm u, kín không kẽ hở, Lôi Tấn ỷ vào thân thủ linh hoạt, bằng vào sự quen thuộc với địa hình, vọt tới góc chết, một đao đâm vào người Vinh Xuyên, xuống tay vừa chuẩn vừa mạnh, chuyên chọn chỗ đau chết người nhưng không mất mạng mà xuống tay, hắn ít nhiều vẫn còn biết đúng mực, biết không thể thật sự giết Vinh Xuyên, nhưng nếu không hung hăng giáo huấn gã một chút, thì Vinh Xuyên sẽ không bỏ qua chuyện muốn dùng sức mạnh để ép buộc. Trận đánh cứ tiếp tục như vậy, kéo dài ít nhất cũng một giờ, Vinh Xuyên bị làm cho mình đầy thương tích, bản thân Lôi Tấn cũng không dễ nhìn, vết máu loang lổ, trên người bị Vinh Xuyên cào ra ra vài đạo vết thương nhợt nhạt, bất quá cuối cùng thấy trong mắt Vinh Xuyên ý định thực đã biến mất, thời gian sắp tới hẳn có thể yên tĩnh đi

Lôi Tấn phun bọt máu trong miệng ra, lung tung lau rửa máu trên người, leo lên bờ, quay đầu hướng Vinh Xuyên vẫn còn ở trong nước giống như ban thân thiết mà lắc lắc cánh tay, cười nói “ta đi trước một bước, ngươi đừng vội, chậm rãi tắm.”

Vinh Xuyên tức giận nện một quyền xuống mặt nước, kéo đau vết thương trên người, chỉ có thể phát ra khí lạnh, trong lòng thầm mắng: Lôi Tấn, ta xem ngươi có thể trốn đến khi nào.

“Cha, cha…..”

Bưởi cùng Cam xa xa nhìn thấy thân ảnh Lôi Tấn, một trước một sau tranh nhau chạy đến

“Hôm nay ăn cơm có ngon không.” Lôi Tấn mỗi tay dắt một đứa, cánh tay đau, hôm nay không thể ôm

“Có, ở chỗ bố chồng ăn thịt thịt, cha, hôm nay ta cùng a ca tóm được một cá cá thật lớn.” Cam cố gắng duỗi hai cánh tay nhỏ bé ngắn ngủn khoa tay múa chân

“thật sự rất lớn, cha.” Nói đến đây, hai mắt Bưởi cũng phát sáng

“Ta cùng các con đã nói qua cái gì? KHông được phép đến bên hồ chơi, các con một chữ cũng không nghe vào đúng không?” Hồ nước sâu như vậy, gần đó lại không có ai, nếu hai tiểu tử này không cẩn thậm mà ngã xuống, hắn cũng không dám nghĩ nữa

“Không có đi bên hồ, cha, ta cùng đệ đệ, bắt thịt thịt, cạnh sườn núi.” Dù sao tuổi còn nhỏ, Bưởi biểu đạt cũng không rõ ràng, nhưng Lôi Tấn cũng coi như nghe hiểu, bọn chúng là lúc ra ngoài săn thú thì nhặt được cạnh sườn núi, nơi đó là cửa vào của con sông ngầm dưới lòng đất, có lẽ là có con cá nào đó bị đẩy vào.

“Thật sự, thật sự, cha, cá cá có cái đuôi thật to.”

“Được rồi, cá ở đâu?”

“Bọn con bỏ vào nồi, bố chồng không biết.” Bưởi đắc ý dào dạt nói, tuy rằng a sao Vinh Xuyên đối đĩa với chúng không tồi, nhưng hai đứa nhỏ này tựa hồ trời sinh cũng không thân cận lắm với ông

Lôi Tấn cười khẽ, nhìn bộ dáng lúc la lúc lắc của chúng, những vết thương trên người tựa hồ cũng không còn đau đớn nữa

“Đã đốt lửa rồi?”Lôi Tấn vừa về nhà thì nhìn thấy dưới đáy nồi đã đốt lửa, hắn có thói quen ở dưới đáy nồi chừa lại một mồi lửa, thứ nhất, có thể đun nước ấm, thứ hai lúc nấu cơm nhóm lửa cũng sẽ dễ dàng hơn, chỉ cần bỏ thêm cỏ khô vào là được, hai tiểu tử kia mỗi ngày đều thấy, dù tay chân vụng về cũng học được một chút

“Cha, canh cá.” Đôi mắt to màu tím sáng như thuỷ tinh cảu Cam chuyển sang hắn, cười hì hì nói

Lôi Tấn nghĩ thầm một nồi nước, một con cá, hơn nữa cá cũng chưa mổ,thì uống canh cá gì, nhưng đứa nhỏ chỉ có thể làm như vậy, hắn cũng không thể chỉ trích, liền đi qua mở nắp nồi lên

“Bọt?” Lôi Tấn kinh hô một tiếng, nằm dưới đáy nồi rõ ràng là một Nhân ngư màu hoàng kim, bị nước nóng hun đến đỏ bừng, miệng còn thở ra một chuỗi bọt nước, tuy rằng đã ba năm không gặp, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc này rõ ràng là Bọt

Hắn nhanh chóng đem người ôm ra, cũng may nồi bằng đá lên ấm chậm, nếu đến tối hắn mới về, Bọt còn không bị hai cái tên du côn cắc ké này nấu ăn sao, Lôi Tấn cao thấp kiểm tra một lượt, phát hiện trên người Bọt mặc dù có chút thương tích, nhưng cũng không nặng lắm, hắn đoán chắc là do bị đụng phải cái gì dưới con sông ngầm nên mới tạm thời hôn mê bất tỉnh

Hai tiểu tử kia tựa hồ biết mình lại phạm sai làm, tứ trảo xa xa nằm úp sấp song song trong góc, sợ bị cha đánh

“ Lại đây, đây là ca ca, các ngươi coi chừng nó, cha đi nấu cơm.”

Bọn chúng lúc này mới ngoan ngoãn đi qua, tò mò đánh giá Bọt còn chưa có tỉnh, Cam duỗi tiểu móng vuốt nhẹ nhàng chọc một cái, nghiêng đầu hỏi Bưởi “Ca, Nho ca ca là con cá cá.” Bé chỉ biết ca ca mình chưa gặp mặt gọi là Nho

“Cá cá ăn ngon.” Cá cá cha làm ăn quả thực rất ngon

“Vậy Nho ca ca ăn ngon sao?” Cam cắn tiểu móng vuốt hỏi

Bưởi nhìn cha vẫn còn vội vã nấu cơm ngoài động, không chú ý đến chỗ này, liền nhỏ giọng đề nghị “Nếu không, chúng ta cắn một miếng nếm thử đi, chỉ một miếng.”

Cam nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy Bưởi ca ca nói có đạo lý, liền mỗi người một bên, nhào đến mặt Bọt gặm một miếng

“A….” Bọt hét lên một tiếng, bụm mặt, đau tỉnh

“Làm sao vậy, Bọt?’ Lôi Tấn chạy vội vào

Bưởi cùng Cam trừng mắt nhin nhau, cố gắng bày ra bộ dáng vô tội chuyện không liên quan đến ta

“Ba ba?” Bọt thử kêu một tiếng, bé nhớ không rõ bộ dáng của Lôi Tấn, nhưng mà mùi vị rất quen thuộc

“Đúng là ta, Bọt, ta là ba ba, ba năm không gặp, Bọt trưởng thành rồi.” Lôi Tấn hưng phấn nói

“Ba ba, người đi đâu vậy? Chúng ta đều tìm không thấy người.” Một khi đã xác nhận, Bọt lập tức lộ ra thân cận quen thuộc khi xưa

“Ba ba ở trong này không ra được, Bọt làm sao mà tới đây được?”

“Nho cùng Minh Nhã tiểu thúc thúc đến đây, con chạy ra ngoài tìm Nho, không nói cho a cha, cón muốn tìm con đường gần quay về biển, sau đó có dòng chảy rất mạnh, con cũng không biết làm thế nào thì đến được chỗ này, ba ba, đây là nơi nào a?”

“Bọt nói là Nho cùng Minh Nhã đến Hổ tộc bộ tộc sao?’ Lôi Tấn có vẻ hơi kích động hỏi han, nhưng nghĩ đến chuyện gần trong gang tấc cũng không thể gặp mặt, sắc mặt lại hơi hơi tối xuống

“Hi Nhã thúc thúc, Mặc Nhã thúc thúc, Minh Nhã tiểu thúc thúc, mỗi ngày đều cũng Nho tới.”

“Thực sao?’ Lôi Tấn không có tinh thần gì đáp lại một câu

“Bọn họ luôn luôn đi tìm ba ba, nhưng mà vẫn không tìm thấy, Nho cũng rất nhớ người, người xem, đây là thứ Nho mang đến.” Bọt đem cái bọc nhỏ trên cổ cởi xuống

Nói đến con của mình, Lôi Tấn lại vực dậy vài phần tinh thần, cẩn thận hỏi thăm rất nhiều chuyện về Nho, biết bọn họ hiện tại hết thảy đều ổn, hắn cũng thoáng an tâm

Vốn muốn hỏi thêm hai câu, thì nghe thấy trong bụng Bọt truyền đến những âm thanh “Ùng ục ùng ục” giống như động đất thực sự không thể bỏ qua

“Ba ba đêm nay làm đồ ăn ngon cho con ăn, Bọt hẳn là từ trưa đã không ăn gì đi? Trong nồi còn đang hầm thịt đó.” Lôi Tấn cười cười nói

Bọt ngượng ngùng đáp một tiếng, hai tiểu tử kia nghe thấy có ăn ngon, liền mừng rõ nhảy cẫng lên

“Không có phần của hai đứa các ngươi, các ngươi vừa rồi cắn mặt Bọt ca ca để làm gì?” Đừng tưởng hắn nhìn không thấy hai bên mặt Bọt có hai hàng dấu răng chỉnh tề nhá

Bọt lúc này mới phát hiện hai nắm lông tơ mập mạp đã sớm lui lui ở một bên

“Ba ba, bọn họ là ai?”

“Đây là Bưởi đệ đệ cùng Cam đệ đệ.” Lôi Tấn mỗi tay dắt một đứa, đưa đến trước mặt bọt

“A, ba ba, bọn họ giống nhau y như đúc.” Bọt ngạc nhiên hô, nhìn nhìn bên này, ngó ngó bên kia, đều không phân biệt được đâu mới là Bưởi, đâu là Cam

“Đến nói cho Bọt ca ca nghe, các con ai là Bưởi, ai là Cam.”

Bưởi đảo tròng mắt, lớn tiếng nói “Ta là Cam.”

“Còn ta là Bưởi.”

Nói xong hai đứa còn có chút ăn ý nhìn nhau gật gật đầu

“Lặp lại lần nữa, cha không có nghe rõ.” Lôi Tấn gằn từng tiếng hỏi thành lời

“ta là Bưởi ca ca, kia là Cam đệ đệ.” Chống lại ánh mắt gần như là hung ác của cha. Bưởi chỉ có thể ngoan ngoãn nói ra lời nói thực, rõ ràng bố chồng cùng Vinh Xuyên thúc thúc kia cũng không nhận ra được, vì cái gì cha mỗi lần cũng không nhận lầm

“hảo hảo ở đây chơi với Bọt ca ca, lần sau còn nói dối, cha sẽ lấy dao nhỏ khắc tên lên trán các ngươi.” Lôi Tấn chuyển tiểu đao trong tay uy hiếp, không thể không nói, Lôi Tấn quả nhiên hảo dạng, đến ngay cả con ruột của mình cũng không quên đe doạ một trận

Đêm đó nồi canh thịt hầm nhừ cùng củ sen, gà xé chiên, còn hấp thêm hai con cá, ba tiểu gia hảo ăn đến mồm miệng bóng loáng, Lôi Tấn vội vã cho chúng bẻ củ sen, bản thân cũng không ăn bao nhiêu, hơn nữa trên người hắn cũng đau dữ dội, ăn không có vào

Chờ chúng đều ngủ say, Lôi Tấn mới đi đun một nồi nước ấm tắm rửa, thừa dịp ánh trăng, ra ngoài sờ soạng lấy hai ngọn rau xanh xanh đập nát, rồi phủ lên miệng vết thương

Cứ như thế trôi qua bảy tám ngày, Bọt cùng Bưởi và Cam chơi rất thân, còn hắn bắt đầu nghĩ cách về nhà

“Bọt ở chỗ này không có lối ra, ba ba cũng không biết làm thế nào để ra ngoài.” Lôi Tấn ngồi xổm xuống cùng giải thích cho bé

“ba ba, con có thể ra ngoài từ con sông kia.”

“Không được, mạch nước ngầm ở đó quá mạnh, con nếu bị đẩy đến chỗ khác thì làm sao?” Lôi Tấn không đồng ý, Bọt ở đây tuy rằng không ra ngoài được, nhưng cũng có hắn ở đây, ít nhất có thể chiếu cố Bọt

“Đừng lo, ba ba, người xem, cái hoa tai này là Lam Tề thúc thúc cho con, y nói chỉ cầm ngậm trong miệng thì ở dưới nước sẽ không phải lo sợ sóng biển gì cả.”

“là thế phải không?” Lôi Tấn lật tới lật lui cũng không biết nó được làm từ chất liệu gì, bất quá Lam Tề là cha ruột của Bọt, gã sẽ không hại Bọt

“vậy thế đi, ba ba sẽ cột trên lưng bọt một sợi dây thừng, nếu Bọt ra không được, thì gọi to lên, ba ba sẽ kéo ngươi quay về.” Lôi Tấn để ngừa vạn nhất

“ba ba, con ra ngoài tìm a cha con cùng mang tiểu thúc thúc tới cứu người.” bé nhìn thấy cái tên người xấu kia buổi tối còn tìm đến đánh nhau với ba ba.

“Bọt, hảo ngoan.” Xem ra hai tối nay Vinh Xuyên liên tục đến đánh lén đều bị Bọt nhìn thấy, hắn nguyên bản cũng không trông cậy vào Bọt, dù sao nó cũng chỉ là một đứa nhỏ bốn tuổi, bất quá lúc này cũng khó tránh khỏi tâm động, liền ghé vào tai bé nói mấy câu đơn giản, quá phức tạp, đứa nhỏ sẽ không nhớ được

“ba ba, con đã nhớ kỹ.” Bọt thuật lại đầy đủ mà không nhầm lẫn một lần

“Được rồi, đừng khóc, chờ chúng ta ra ngoài, có thể thấy Bọt ca ca rồi.” Lôi Tấn đem dây thừng kéo về, trên đó buộc một cái bọc nhỏ, đây là cùng Bọt ước định, nếu như bình an ra ngoài, thì buộc ở đầu kia sợi dây cái bọc này

“Cha, con muốn Bọt ca ca.”

“Con cũng vậy, Cha.”

“Nhất định sẽ gặp lại.” Lôi Tấn ôm chúng vè nhà, hai tiểu tử kia từ khi sinh ra đã bị hạn chế ở trong này ba năm, cũng không có ai cũng tuổi để chơi cùng, hiện giờ Bọt lại đi khỏi, khóc đến mức đôi mắt đều sưng lên

Lôi Tấn đem muối ăn xoa lên gà cùng thịt đã săn được sau đó treo vào trong hang động, nói đến cũng kỳ quái, nơi này mặc dù là khe núi ẩm ướt, nhưng àm trong hang động lại mát mẻ khô ráo dị thường, bình thường để một ít đồ ăn cũng rất khó bị hư hỏng, tủ lạnh thiên nhiên, hắn giẫm lên tảng đá, đem thịt treo lên chỗ râm mát thông gió nhất của hang, chờ hong khô, vậy là có thể thay đổi cách cất trữ, mùa đông cũng không sợ không có đồ ăn nữa.

Xem ra sự tình có thể tiến hành cũng không thuận lợi, sau khi Bọt rời đi cũng đã nửa tháng, một chút tin tức cũng không có, có phải trung gian đã có nhầm lẫn gì đó xảy ra không, hôm nay thực vất vả mới đem Vinh Xuyên lừa ra ngoài, hy vọng bọn họ có thể chộp được cơ hoi này, chưa kịp phiền não việc này, đã cảm thấy trên lưng căng thẳng, hai cánh tay tráng kiện từ phía sau gắt gao cuốn lấy hắn, cũng thuận tay lấy đi dao nhỏ hắn thời khắc vẫn giắt bên hông

“Buông tay Vinh Xuyên,” khuỷu tay Lôi Tấn thúc mạnh xuống, đánh về phía đầu của gã

Vinh Xuyên kêu lên một tiếng đau đớn, thế nhưng cánh tay vẫn không chút thả lỏng, trực tiếp đem Lôi Tấn từ trên tảng đá bế xuống, lại đè mạnh bên vách tường, lại gần liếm liếm

“Vinh Xuyên, có việc gì chúng ta hảo hảo thương lượng.” Lôi Tấn kiệt lực bảo trì bình tĩnh,  nghĩ thầm may mà tiểu tử kia đã ra ngoài

“ta đây không bao giờ…. Nghe lời ngươi nữa.” gã đã ăn không ít ám chiêu to to nhỏ nhỏ của Lôi Tấn, lần này không bao giờ… bị lừa nữa.

“Chỗ đó của ngươi sớm đã không được, làm cái đầu quỷ ngươi ấy.” đến lúc Vinh Xuyên động đến phái trước của hắn, Lôi Tấn rốt cục nhịn không được hét to thành tiếng

”Ngươi cho ta sờ sờ, liếm liếm là được.” Vinh Xuyên thở hổn hển nói

“mẹ nó, ngươi cố ý ghê tởm người đúng không.” Lôi Tấn giãy giụa trốn tránh, vừa nghĩ đến cảnh tượng kia, da đầu đều tê rần, người như vậy có đưa lên lão tử cũng không muốn, còn dám tới chiếm tiện nghi của lão tử

Thật vất vả cánh tay mới có thể hoạt động, Lôi Tấn sờ vào túi áo của mình, lấy ra một nhúm bột phấn, quăng về phía sau

Vinh Xuyên ho khan, buông tay, sắc mặt biến hoá, Lôi Tấn nhanh chóng quay người, giữ lấy tay gã, một quyền hung hắng đâm vào mắt.

“Cảm giác mê dược có tốt không? Ngươi cứ hảo hảo mà ngủ một giấc ở đây đi.” Vinh Xuyên hiện tại dược liệu đã phát tác, nằm im trên đất, Lôi Tấn không chút lưu tình mà đạp một cước lên ngực gã, lấy lại đoa của mình, vỗ vỗ tay tính toán rời đi

“Ngươi nếu hôm nay bỏ đi, ta cử động lại được nhất định sẽ giết hai thằng tiểu nhãi con kia,” Vinh Xuyên còn chưa từ bỏ ý định

Bất quá gã vừa nói xong, thì lập tức hối hận, bởi vì gã thấy sắc mặt của Lôi Tấn thay đổi, không còn thói quen có đùa thì cùng đùa nữa, cả người bất chợt sắc bén

“Chuyện ba năm trước thì không cần đề cập nữa, ba năm nay, vô luận thế nào, ngươi cùng a sao ngươi đều giúp ta không ít, ta tốt xấu gì cũng hiểu được tri ân báo đáp, cho nên mới luôn lần nữa lại lần nữa nhường nhịn ngươi, không thương tổn đến tính mạng của ngươi, ngươi có phải cho rằng ta thật sự không thể giết được ngươi hay không?” hắn thể lực trời sinh đúng là không bằng thú nhân, nhưng có một số việc không thể chỉ dựa vào thể lực, mà còn phải có đầu óc

“Không phải, ta không phải…” Vinh Xuyên cảm giác được con dao nhỏ của Lôi Tấn đang trượt quanh cổ mình, cũng bắt đầu khẩn trương, chuôi dao này có bao nhiêu sắc bén, gã biết quá rõ ràng

“ta thực sự không muốn giết chết ngươi, nhưng nếu nhất định phải chọn lựa  giữa ngươi cùng bọn nhỏ, ta chỉ có thể làm cho ngươi…. Đi tìm chết!”

“Lôi Tấn, Lôi Tấn, ngươi ở đâu?”

Thân thể Lôi Tấn chấn động, hoài nghi mình nghe nhầm, rốt cục cũng tìm tới rồi sao

“Lôi Tấn, ta là Minh Nhã, ngươi ở chỗ nào?”

“Đúng là tiếng của Minh Nhã.”
Bình Luận (0)
Comment