Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 139

La Kiệt ở trong sự lạnh lẽo ẩm ướt của sớm mai mà tỉnh lại, bên người toả ra một nguồn nhiệt nóng hôi hổi, làm y không nhịn được mà tiến lại gần hơn, hắc báo thích vẻ không hề đề phòng lại ỷ lại này của y, liền cúi thấp đầu vô cùng thân thiết lại ôn tồn liếm liếm mi mắt của y

“Được rồi, được rồi, ta tỉnh rồi.” La Kiệt mở to mắt, cười cười vươn tay ôm lấy cổ nó “Đứng lên đi, Bố Lai Khắc, chúng ta lên đi ra ngoài tìm chút gì ăn đi.” Rốt cục quyết định từ dưới cái bụng đầy da lông ấm áp của hắc báo chui ra

Đó là một buổi sáng mùa xuân, nhưng mà thời tiết vẫn lạnh đến mức làm cho người ta phải sợ hãi, đêm hôm qua đột nhiên mưa tuyết buông xuống làm cho căn phòng nhỏ nguyên bản vốn đã đơn sơ lại càng thêm lạnh lẽo, nếu không phải có Bố Lai Khắc bên người, phỏng chừng y đã phải vượt qua một đêm không ngủ

Ở giữa căn phòng là là một đám củi gỗ đã cháy hết, lưu lại một tầng cho thật dầy, La Kiệt nhìn sang căn nhà đá cạnh đó, rồi ngó vào thăm dò lại căn phòng một lần, Đông Qua cùng Nam Thanh vẫn còn đang ngủ, hai người họ hiện đã lớn tuổi, thật vất vả mới có thể ngủ, y không lên qua quấy rầy, nhanh chân nhanh tay đi đến góc tường phía Bắc xách hai cái thùng gỗ, bên trong chỉ có một ít nước đã đóng băng

Phòng ở không có cửa, cửa nơi này chỉ là hai tấm ván gỗ xếp ngang lại, buổi tối dùng một tảng đá xếp vào mới miễn cưỡng ngăn dược một chút gió, lúc này Bố Lai Khắc đã đem cửa rửa lại sạch sẽ, đứng tại chỗ chờ y

“Đi thôi, chúng ta ra bên hồ múc nước trước, Đông Qua cùng Nam Thanh lát nữa qua hẳn cần dùng.” La Kiệt cười nói

Hắc báo tựa hồ nghe hiểu lời của y, vẫy vẫy cái đuôi, đi trước dẫn đường

Bố Lai Khắc là một con hắc báo bị thương mà hắn nhặt được khoảng một tháng trước, vì trên lưng bị thương, y vốn không muốn cứu nó, bởi vì bản thân y đối với một đầu mãnh thú không ôm ấp bao nhiêu đồng tình, cho dù là bị thương, cũng không ai có thể cam đoan nó ngay sau đó sẽ không vồ tới bạn, hơn nữa y cũng không có dư thừa đồ ăn mà nuôi dưỡng nó, ý nghĩ đầu tiên ngay lúc đó của y là nếu con hắc báo đó đã chết, có lẽ y có thể lấy một ít thịt báo mà ăn, hoặc là lột da báo làm một cái áo ấm, nhưng con báo kia tựa hồ có linh tính, nên dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn y, ánh mắt nó rất đẹp, màu sáng bóng như ngọc bích, nhưng cho dù là vậy, y vẫn lựa chọn rời đi

Sau khi Đông Qua cùng Nam Thanh nghe nói, liền son sắt mà thề rằng con báo sẽ không đả thương người, thì y mới mang theo ít thảo dược qua, cũng may thời tiết lạnh, mãnh thú thường ít lui tới, cho nên nó còn có thể nương theo vách núi mà che dấu, tránh thoát lũ động vật ăn thịt cùng ác điểu đến tập kích

Hơn một tháng trôi qua, vết thương của nó đã rất nhanh khỏi, ít nhất còn có thể chạy được, lâu lâu còn có thể giúp y bắt một ít con mồi nhỏ. Trong lòng y thầm cảm thán năng lực khôi phục của dã thú, lúc ấy rõ ràng nhìn nó bị thương nặng đến mức kêu cũng không kêu được

Bởi vì toàn thân nó có màu đen, nên y gọi nó là Bố Lai Khắc, nhưng mà Bố Lai Khắc  lại càng thích hắn gọi là ‘Bố’ hơn, mỗi lần y gọi Bố, nó liền phá lệ vui vẻ, cái duôi lắc lắc đến là nhanh

Đêm qua có mưa tuyết, buổi sáng bên hồ đầy sương mù, mặt cỏ dưới chân ẩm ướt trơn trượt, giày La Kiệt mang thực sự đơn bạc, chỉ có một tầng da thú mỏng manh, cái này là Nam Thanh cắt một miếng da thú trên quần áo mùa đông của mình xuống, hiện tại vừa dính nước liền ướt đẫm

Bố Lai Khắc gục xuống, cái đuôi quét quét lên La Kiệt, ý bảo y leo lên lưng mình

La Kiệt lắc đầu “Không sao, ta tự đi được, thương tích của ngươi còn chưa có lành đâu.” Y hiện tại không hề hối hận vì đã cứu nó, nó luôn có thể hiểu được ý định của y, còn có thể làm ra phản ứng thích hợp, trừ bỏ chyện không thể nói chuyện, thì nó săn sóc y quả thực giống như con người

Hồ nước là do băng tuyết từ những ngọn núi bốn phía tan ra mà thành, nước hồ lạnh như băng, xách qua lại hai lần, tay La Kiệt đông lạnh đến mức chết lặng, nồi đá ngoài phòng đã đổi đầy tám phần nước, y chuẩn bị đốt lửa đun nước, thì Bố Lai Khắc ghé vào cạnh, hà hơi ấm vào tay y

Khoé miệng La Kiệt không dừng được ý cười, gãi gãi cằm nó, nói “Không vội, Bố, ta chỉ cần sưởi ấm một lát là được.” một con hắc báo sao có thể tri kỷ đến vậy

Đem bốn quả trứng có thể ăn trong nhà bỏ vảo, đổ nước, phía dưới bỏ vào ít gỗ để giữ ấm liên tục, y cùng Bố Lai Khắc hôm nay chuẩn bị đi dọc theo phía đông hồ, thời tiết dần dần chuyển ấm, có Bố Lai Khắc theo giúp, hiện tại mỗi ngày họ đều có thể lấp đầy bụng, nhưng muốn chừa chút lương thực dự trữ cho ngày sau thì không được

Thái dương lên cao, sương mù cũng tan đi không ít, tuyết sơn xa xa, rừng cây thưa thớt, thảo nguyên ở gần đó dần dần rõ nét, đây là một chỗ trũng nhỏ ở cao nguyên, bốn phái hoang tàn vắng vẻ, chỉ cố một nhà bọn họ. Kỳ thực nghiêm khắc mà nói y không tính là một nhà, bởi vì y chỉ mới ở thế giới này có 61 ngày, là Đông Qua cùng Thanh Nam nhặt được y từ trong rừng đưa về, bản thân y cũng không rõ tại sao mình lại ở đây, nguyên bản chỉ là một lần khai quật khảo cổ bình thường, lại bởi vì một lần trú mưa mà đi vào một thế giới xa lạ

Những thứ La Kiệt mang theo cũng không có gì nhiều, trừ bỏ một cái đồng hồ, một cây mã tấu, một tảng đá màu đen, còn lại chính là một bao cục đường cứng rắn, những cục đường này y cũng không nỡ ăn, trừ bỏ thỉnh thoảng nấu cho Đông Qua cùng Thanh Nam một chén nước đường, y cũng cho bản thân mình ăn trong định mức là một tuần một khối, nhưng hôm nay thực sự là quá đối bụng, đã qua nửa buổi sáng, bọn họ trừ bỏ uống chút nước đường, cũng chưa ăn qua thứ gì, y từ trong túi áo lấy ra một viên, cắn nửa viên, ngậm trong miệng, nửa miếng còn lại thì bỏ vào miệng Bố Lai Khắc

“Đến, há miệng, Bố, ăn nó, có lẽ bụng ngươi sẽ khá hơn chút.”

Bố nghe lời mà há to mồm

La Kiệt cười cười vỗ vỗ đầu nó

Bọn họ tìm được một mảnh rừng trúc ở sườn núi phía đông, La Kiệt biết có rừng trúc thì có thể có măng, thế nhưng y cũng không xác định là lúc này có hay không, La Kiệt rút cây mã tấu nhỏ từ trong người ra đi tìm thử xem, nhưng mà đào liên tiếp năm sáu cây, đều không thu hoạch được gì, Bố Lai Khắc tựa hồ lúc này đã hiểu được y đang làm cái gì, kéo La Kiệt sang bên ngồi nghỉ ngơi, bản thân vươn móng vuốt đào, chỗ này bùn đất xốp, nó làm rất nhanh, La Kiệt đào đến thở hồng hộc, thì nó đã đào được hơn một thước

“Đây là xới đất cho rừng trúc hay là đào măng nhỉ?” La Kiệt chống cằm, cười tủm tỉm xem nó đào đến toàn thân đầy là đất, ngốc hồ hồ nhưng thật đáng yêu

Bất quá nó thực đúng là đào được, tuy rằng măng vừa nhỏ vừa non, chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng có chừng hai ba mươi cái, thành quả đã rất tốt, Bố Lai Khắc ở phía trước đào ra, La Kiệt ở phía sau chịu trách nhiệm nhặt nhạnh bỏ vào ba lô

Trên đường quay về, vận khí của họ cũng không tệ, bọn họ gặp được một con trâu rừng nhỏ lạc đàn đnag uống nước bên hồ, vết thương trên người Bố còn chưa có lành hẳn, đối phố với con trâu đực trưởng thành có lẽ còn có chút vấn đề, nhưng với loại trâu rừng con này, dư dả

La Kiệt đối với đồ ăn luôn không để ý nhiều, với y đồ ăn chỉ chia thành hai loại có thể ăn no cùng không thể ăn no, không có mỹ vị hay không mỹ vị gì, cho nên Joy vẫn nói y là một người sống có lệ, có lẽ là thế, bằng không bản thân Joy từ lúc thiếu niên đã luôn ở bên y, nhưng bản thân y lại mộ chút cũng không phát hiện ra tâm tư của người ta

Thời điểm họ quay về Đông Qua cùng Thanh Nam đã  rời giường, còn đang rửa mặt, sắc mặt Đông Qua nặng như chì, tinh thần cũng rất kém cỏi, ông lớn tuổi, năm trước săn thú lại bị trọng thương, có thể sống qua mùa đông lạnh giá này đã thực sự không tồi, hiện tại mùa xuân đến, hy vọng theo thời tiết chuyển ấm, ông cũng mau chóng có thể đứng lên

La Kiệt dùng hai cái chân trước của trâu làm móng thịt bò hầm măng, măng là trước khi trồi lên đất liền cắt bỏ vào nồi, cho nên vị thực thanh thúy, nước canh chuyển màu trắng sữa, miếng thịt bò lớn, măng tươi, thoạt nhìn khiến cho người rất muốn ăn, nhưng chân chính ăn đến miệng lại lầ một phen cảm thụ khác, dù sao cũng không tính là ăn ngon

La Kiệt giúp Nam Thanh cùng Đông Qua bới thêm một chén nữa, do dự có nên cho Bố Lai Khắc thêm một chén hay không, tuy rằng con mồi là do nó đánh, nhưng đồ ăn khan hiếm nên thời điểm lầm cho nó cũng giảm bớt phân lượng, tựa hồ cũng có chút không nên, cuối cùng La Kiệt vẫn quyết định cho Bố Lai Khắc thêm một chén, y chỉ ăn chút thịt, còn lại đều đút cho Bố Lai Khắc, Bố Lai Khắc cũng không chê, chỉ cần là thứ La Kiệt cho nó ăn, thì đều ăn đến ngon lành, liếm liếm miệng, ánh mắt đều mị thành một đường

Đông Qua cùng Nam Thanh nhìn nhau cười, sau đó Nam Thanh mở miệng “”La Kiệt, lần trước ta đã đề cập qua với ngươi, ta cùng Đông Qua đã lớn tuổi, về sau không thể chiếu cố ngươi nữa, ngươi một mình sinh tồn ở dã ngoại cũng gian nan, ngươi có nên lo lắng đi tìm một bộ tộc nào đó để cư ngụ hay không?””

Không biết có phải ảo giác hay không, La Kiệt nhìn thấy lỗ tai Bố dựng thẳng lên, tuy rằng lỗ tai nó bình thường cũng dựng thẳng lên, nhưng lần này phá lệ thẳng

“Ta không thích đông người, cứ như bây giờ là tốt rồi.” một nửa là thật, một nửa là giả, tuy rằng căn cứ vào quan hệ lúc công tác, y nhất định phải cùng người khác giao tiếp, nhưng về cá nhân, y lại thích ngốc một mình hơn, xem sách, cùng với làm nghiên cứu của bản thân. Hơn nữa y cũng không muốn phí tâm tư tìm hiểu về thế giới này, y nhất định phải quay về, chờ qua mùa đông, y vô luận như thế nào cũng phải nghĩ cách tìm về cánh rừng kia, có lẽ ở nơi nào đó có thể tìm một chút manh mối để quay về

Ánh mắt hắc báo ảm dạm

Nam Thanh chưa từ bỏ ý định mà khuyên nhủ “Vẫn là trong bộ tộc tốt hơn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta cùng Đông Qua cũng không muốn lưu lạc bên ngoài.”

Bọn họ đều là người của Phi Vũ tộc, ông là giống cái bầu bạn của Đông Qua, nhưng sau khi cử hành nghi thức được năm năm, bọn họ vẫn không có đứa nhỏ, dựa theo quy định của bộ tộc, bọn họ nhất định phải tách ra, ông phải tìm một thú nhân khác để kết làm bầu bạn, nhưng ông cùng Đông Qua đều không đồng ý, cho nên chỉ có thể bị trục xuất khỏi bộ tộc, nhiều năm như vậy đã trôi qua, bọn họ cũng đã già, nhưng vẫn không hối hận về lựa chọn lúc trước, tiếc nuối duy nhất chính là, sinh tồn quá mức gian nan, đứa nhỏ của bọn họ cũng không thể sống sót, có thể nhặt được đứa nhỏ La Kiệt này cũng là may mắn, nhưng bọn họ cũng không thể chậm trễ y, thú nhân Báo tộc trước mắt này thoạt, bọn họ hy vọng La Kiệt có thể theo gã quay về, La Kiệt còn trẻ, lại là giống cái xinh đẹp như vậy, không có bộ tộc nào không chịu nhận y

Nhưng y tựa hồ rất khó thân cận với người khác, cho dù đã ở cùng nhau hơn hai tháng, La Kiệt trong ngày thường tuy cũng thực chiếu cố họ, nhưng lại không quen thuộc bằng một con báo. La Kiệt nói đã chịu qua tổn thương, nên đã quên rất nhiều chuyện, thấy bọn họ ở chung tốt như vậy, hai lão cũng không thể tùy tiện nhức nhở y con báo kia kì thực cũng là một thú nhân

Ăn cơm xong, Đông Qua cùng Nam Thanh tới bên hồ xử lý da thú, La Kiệt đme thịt bò còn thừa xử lý tốt, dùng dây thừng treo lên, thừa dịp ngày ấm, y đun chút nước ấm để tắm rửa một trận, thùng nước cũng đủ lớn, La Kiệt tắm được một nửa, thấy hắc báo ở cạnh cứ đi qua đi lại, rồi nhịn không được cũng nhảy vào, nước bùn bắn tung tóe vào mặt La Kiệt

“Trên người ngươi bẩn muốn chết, Bố.” La Kiệt kinh hô một tiếng, nhéo lỗ tai nó kéo lại

Hắc báo đầu to giả ngu sững sờ chui chui trong lồng ngực La Kiệt bắt đầu chơi xấu

La Kiệt bất đắc dĩ, đẩy đẩy nó cười nói “ngươi quay sang chỗ khác, ta giúp ngươi kỳ lưng.” trên lưng còn có vết thương không thể dính nước

Hắc báo liếm một ngụm lên cổ La Kiệt, ngoan ngoãn quay lưng lại

Khi đó còn không nghĩ đến chia lìa, cho nên ngày qua ngày thực bình tĩnh, vết thương của hắc báo ngày một tốt lên, nó thực sự chịu khó, mỗi ngày đều mang về rất nhiều con mồi, đủ các loại trái cây chua hoặc ngọt, có đôi khi còn mang về ít hoa dại

Bình sinh lần đầu tiên nhận được hoa, hơn nữa lại là do hắc báo đưa, bản thân La Kiệt cũng vui vẻ

Chuyện ngạc nhiên hơn nữa còn ở sau đó, mọi thứ trong phòng mỗi ngày đều được thu thập sạch sẽ, ban đêm luôn luôn có người mang cho y quần áo đã được giặt sạch sẽ, thùng nước cũng đổ đầy đủ cho hai người tắm, cứ thế từ từ, thân thể Đông Qua không tốt, toàn bộ thời gian của Nam Thanh đều dùng để chiếu cố ông, hẳn sẽ không có thời gian để làm những chuyện này. Nhưng bản thân y cũng không có làm

“Bố, lẽ nào là do ngươi làm?” La Kiệt trêu nó, ngược lại bật cười “Có lẽ thật sự Nam Thanh làm không chừng.”

Thời điểm La Kiệt lén lút tới hỏi, Nam Thanh do dự một chút, ngó nhìn hắc báo đang vui chơi trong hồ nước

“Bố, hiện tại càng ngày càng thích xuống nước.” Ngoài miệng mặc dù oán giận, nhưng khóe mắt đuôi mày đều là vẻ nhu hòa

Nam Thanh cười cười, thầm nghĩ, còn không phải ngươi mỗi lần đều giúp gã chải lông sao, gã mới thích thú như thế, vì thế lại thử nói “La Kiệt, ngươi thật sự không nghĩ sẽ tìm một thú nhân để bầu bạn sao?”

La Kiệt khẳng định lắc đầu

Nam Thanh trong lòng thở dài “Việc này ta thực sự không giúp được rồi.” Ông vẫn là quyết định giúp cho hài tử An Bố kia

Lúc rảnh rỗi, bọn họ có thể lười biếng nằm bên hồ phơi nắng, cho dù thời tiết càng ngày càng ấm, La Kiệt vẫn thích ghé vào bụng hắc báo ngủ trưa, ban ngày luôn thực sự sáng sủa, ảnh ngược của núi tuyết dưới hồ nước cũng là màu xanh lam trong suốt

—————————

“Ngươi thực sự phải đi sao? Không mang La Kiệt theo cùng sao?” Nam Thanh nhíu mày hỏi

“Đã hỏi rất nhiều lần, y sẽ không cùng ta rời khỏi đây, Nam Thanh thúc thúc, ngươi cũng biết, hôm nay là năm Luân hồi hai mươi năm một lần, Báo tộc bộ tộc bọn ta gặp phải thú triều tập kích, a cha a sao còn có huynh đệ của ta đều ở trong bộ tộc, ta không thể cứ trốn tránh ở đây. Chờ thú triều qua đi, ta sẽ lập tức quay lại bồi La Kiệt.”

“Được rồi, ngươi đi đi, nơi này có ta cùng Đông Qua ở với y, cái chỗ này cũng coi như là an toàn, ngươi không cần lo lắng quá.” Năm Luân hồi hai mươi năm một lần mỗi bộ tộc đều phải trải qua một lần hủy diệt mang tính đả kích, bảo hộ bộ tộc là trách nhiệm của mỗi thú nhân, đây là điều không thể trốn tránh, ông cũng hiểu được

Năm tháng sau, thú triều ở Báo tộc rốt cục cũng qua, An Bố ngày đêm không nghỉ gấp rút quay về, căn phòng ở bên hồ đã hoang phế từ lâu, Đông Qua cùng Nam Thanh đều đã qua đời, mà La Kiệt cũng đã ly khai
Bình Luận (0)
Comment