Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 15

Lôi Tấn trừ bỏ tiếng phổ thông, các ngôn ngữ khác với hắn mà nói giống như nghe thiên thư vậy, bất quá hiện tại tiếng Anh bay đầy trời, cho dù không nói, cũng có thể nghe hiểu hai câu, ví dụ như, nhĩ hảo (xin chào), cảm ơn, còn có cả mấy lời mắng chửi người… từ kia, Lôi Tấn tự nhận bản thân cũng rất hay dùng. Cho nên cái câu ‘shit’ kia hắn tuyệt đối không nghe nhầm.

Bọn Hi Nhã còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã thấy giống cái của họ chạy nhanh ra ngoài.

Minh Nhã còn đang nằm trong lồng ngực hắn tự cảm thán bản thân may mắn nhảy xuống đúng lúc, bằng không đã bị giống cái của mình ném xuống đất.

Lôi Tấn vừa chạy tới cửa thì người muốn vào nhà cũng ‘thình thịch thình thịch’ đi tới. Va chạm lẫn nhau.

Cái rổ trong tay người kia rớt xuống mặt đất, trong rổ rau dại các thứ đều rớt hết ra.

Thân thể hai người ngã ra sau lần lượt rơi vào cái ôm ấm áp của người đi sau.

La Kiệt xoa xoa cái trán, trước mắt từng đợt biến đen, nhịn không được chửi ầm lên “Đi chết đi, là tên không có mắt nào dám ở cửa nhà lão tử tông vào lão tử?”

“A sao…” Minh Nhã vừa muốn nói gì đó.

“Nói qua bao lần rồi, gọi ba ba.” La Kiệt từ trong lồng ngực thú nhân phía sau giẫy ra, cúi đầu nhìn nhìn tiểu nhi tử của mình. Y lo lắng nhất chính là tiểu ngu ngốc này, cái gì quy củ của bộ tộc, nói cái gì mà khi trưởng thành bản thân phải một mình ra ngoài săn bắn một lần, mang theo con mồi của mình về mới được thừa nhận.. Shit, con của La Kiệt y, cần bọn họ thừa nhận làm gì. Y đã có hai đứa con có năng lực, đứa con ngu ngốc nhỏ nhất này chỉ cần luôn tốt, y đã thoả mãn rồi.

“để ta xem có bị thương không?” La Kiệt cầm lấy hai chân Minh Nhã nâng lên, từ trên xuống dưới sờ soạng một lần. Nhẹ thở ra, hoàn hảo, một chút thương tích cũng không có, còn có vẻ béo ra, La Kiệt ôm vào trong lòng xoa xoa.

“Đúng rồi, là tên nào vừa rồi không có mắt dám tông vào ta?” Xác định con trai mình bình an trở về, kế tiếp chính là tìm người tính sổ, ai làm cho y hôm nay tâm tình không tốt, thì là kẻ đó đã chạm vào nòng súng rồi đó

Lôi Tấn hiện tại lại không dám xác định. Bởi vì lời của người kia y nghe một câu cũng không hiểu, chỉ lo chằm chằm nhìn người nên Lôi Tấn hoàn toàn không phát hiện hắn hiện tại đang bị Mặc Nhã ôm vào lòng.

La Kiệt nhìn quanh chỉ thấy ở nơi này có duy nhất một kẻ xa lạ đang đứng, bởi vì va chạm ban nãy, chiếc khăn tắm bên hông Lôi Tấn lộ ra làm ánh mắt La Kiệt run lên.

“Ngươi… ngươi từ đâu tới đây?” La Kiệt thử dùng tiếng Anh hỏi hắn

Lôi Tấn mờ mịt nhìn y, nghe không hiểu.

“Ngươi cũng là từ thế giới kia tới đây sao?” Tiếng Nhật.

Lôi Tấn mờ mịt như trước, không hiểu.

“Trung Quốc?” La Kiệt tận lực làm cho phát âm của mình chuẩn hơn một chút.

“đúng vậy, đúng vậy”Lôi Tấn không ngừng lại không ngừng gật đầu, hai mắt toả sáng. Rốt cục đã tìm thấy đồng bào. Tuy rằng phát âm có chút kì quái, thế nhưng hai chữ kia hắn nghe rất rõ.

“Ngươi sao tới đây được?” Lôi Tấn định tiến lên cùng đồng hương hảo hảo trao đổi, lúc này mới phát hiện bản thân đang bị thanh niên tóc đen ôm vào lòng.

“Cục cưng, buông tay, đợi ca ca thương ngươi.” Lôi Tấn ỷ vào ngôn ngữ không thông, chiếm tiện nghi trên miệng.

Nhưng hắn đã quên ở đây có một tên nghe hiểu a.

Mặc Nhã nhăn mày nhíu mặt, nhìn sang Minh Nhã, ý bảo phiên dịch.

Minh Nhã không cam lòng liếc nhìn giống cái của họ một cái, hắn cho tới bây giờ còn chưa gọi Minh Nhã như vậy. Nhưng vẫn ngoan ngoãn đem nguyên lời Lôi Tấn nói phát lại.

Mặc Nhã nghe vậy có chút kinh dị nhướn mày.

La Kiệt hiện tại chẳng muốn trông nom mấy đứa con của mình đang nghĩ gì, y hiện tại chỉ quan tâm người này có phải tới cùng một thế giới với y hay không.

Y đem Lôi Tấn kéo tới dưới gốc cây ngồi, hai người tính toán hảo hảo trao đổi một chút, vì thế bi kịch xảy ra

Lôi Tấn nghe không hiểu tiếng Anh, mà Hán ngữ của La Kiệt cũng chỉ giới hạn trong mấy từ đơn giản: xin chào, cảm ơn, ăn?

Cũng may hai người đến từ cùng một thế giới, tuy văn hoá bối cảnh gì gì đó một chút cũng không giống, thế nhưng thực muốn câu thông, vẫn là có biện pháp.

La Kiệt chỉa chỉa Lôi Tấn, ý tên ngươi là gì?

“Lôi Tấn.” Cái này Lôi Tấn hiểu, hai người lần đầu gặp mặt là phải biết được tên họ.

“Lôi…” La Kiệt thử phát âm.

“Lôi… Tấn…” Lôi Tấn chậm rãi phát âm từng chữ một.

“Lôi …Tấn….”

Lôi Tấn gật gật đầu, đúng rồi.

“La Kiệt.” La Kiệt chỉ vào mình

“La Kiệt…”

“….”

“….”

Thật vất vả hai người mới liên hệ xong họ tên.

La Kiệt chỉ chỉ Lôi Tấn, ngón tay lại chỉ ra phương xa. Ý ngươi từ đâu tới đây.

Cái này Lôi Tấn cũng hiểu, Lôi Tấn nhặt nhánh cây trên đất khoa tay múa chân một hồi, một cái cây, hai cái cây. Một đám cây ý là rừng rậm. Ta là từ trong rừng rậm bên kia tới.

La Kiệt gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Lôi Tấn cũng gật gật đầu, nga, ngươi cũng là từ trong rừng kia tới, hiểu được

Hai người khoa tay múa chân, gà cùng vịt giảng, sử dụng ngôn ngữ thân thể cũng hiểu được bốn năm phần

Lôi Tấn lấy khăn tắm từ trong ngực ra đưa cho La Kiệt xem, ý bảo đây là thứ duy nhất hắn mang tới đây.

La Kiệt nghĩ Lôi Tấn muốn đưa cho y xem, nhận lấy, cũng đem cái đồng hồ bỏ túi y luôn đeo trên cổ mấy năm nay tháo xuống. Đưa cho hắn.

Hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt có chút kinh hoảng của bốn người kia, bọn họ lúc này cũng đã nhìn ra, hai người kia là đến từ cùng một nơi, tuy rằng họ không biết cái chỗ kia là ở nơi nào, tựa hồ không thuộc về bất cứ bộ tộc nào trên đại lục này, thế nhưng cái chỗ kia chính là địa phương mà mấy năm nay La Kiệt (a sao), vẫn không ngừng suy nghĩ muốn quay về nơi đó.

Chỉ có Minh Nhã nhìn cái này, lại xem cái kia, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Lôi Tấn bởi vì rốt cục ở thế giới xa lạ này tìm được đồng bào mà hưng phấn không thôi.

La Kiệt cũng vì sau nhiều năm ở nơi này gặp được một đồng hương mà thấy may mắn.

Bất quá sau khi Lôi Tấn tĩnh tâm lại mới phát hiện, bộ dáng của La Kiệt cùng thanh niên tóc đen kia như thế nào lại có phần tương tự vậy? đều là tóc đen, con ngươi màu lục. Chẳng qua La Kiệt này thoạt nhìn so với thanh niên kia tuổi còn lớn hơn một chút. Bất quá ngoại trừ bên ngoài giống nhau. Không biết quan hệ của họ như thế nào. Còn có hai người phía sau kia, một người tóc vàng mắt tím, một người tóc bạc mắt lam. Tuổi thoạt nhìn hơi lớn một chút, đều rất cao to cường tráng, có lẽ là phụ thân ở nhà này đi?

Phụ thân, con trai, nhà này không có nữ nhân, Lôi Tấn bước đầu đưa ra phán đoán, bất quá La Kiệt ở nhà này có địa vị gì?

Cơm trưa giải quyết ngay tại sân. Người nhà này trực tiếp châm lửa xây bếp trong sân, nướng một con lợn rừng. Sáu đại nam nhân cùng… Một con thú nhỏ. Xem ra người nhà này thực sự rất yêu tiểu tử kia, ăn cơm cũng không quên cho nó thêm một vị trí. Bất quá dưới sự cố gắng bám riết không tha của La Kiệt, Lôi Tấn đã biết tiểu tử kia tên Minh Nhã. Thanh niên tóc vàng kêu Hi Nhã, tóc vàng trung niên tên An Sâm, thanh niên tóc đen gọi là Mặc Nhã, tóc bạc trung niên tên là An Lạc.

Lôi Tấn nhìn An Lạc lại nhìn tiểu tử bên người y, còn không nói, màu tóc của An Lạc cùng màu lông của tiểu tử kia giống nhau như đúc.

Bất quá vừa rồi La Kiệt chỉ vào tiểu tử kia khoa tay múa chân cả ngày, nhưng Lôi Tấn vẫn không hiểu được, La Kiệt rốt cuộc khoa tay múa chân là ý nói gì.

Lợn rừng nướng chín, An Lạc dùng một con dao sắt nhỏ chế tác thô ráp, cắt một khối non nhất đưa cho La Kiệt, Hi Nhã cũng cắt một khối đưa cho Lôi Tấn

Hai người lần lượt nhận lấy, nhưng mà tiếp theo lại đồng thời đưa cho Minh Nhã.

Minh Nhã nhìn a sao bên trái, lại nhìn giống cái của mình bên phải, cười tủm tỉm vươn móng vuốt mỗi chi một khối ôm lấy, hoàn toàn không thấy ánh mắt của a cha cùng ca ca giống như dao nhỏ cắm tới. Cúi đầu xuống cái đĩa trên đất, tự mình ăn tới vui vẻ.

Còn món canh rau dại, Lôi Tấn cũng không nói lên lời là cái gì, có chút vị đắng, gia vị cũng đơn giản. Cũng chỉ thả muối, những người khác đều không thích uống, thì hắn cùng La Kiệt mỗi người đều uống hơn nửa bát. Đối với một người nửa tháng chưa ăn qua đồ ăn như Lôi Tấn mà nói. Món canh rau dại này coi như là mỹ vị.

Ăn cơm trưa xong, Lôi Tấn thực buồn ngủ muốn chết, mấy ngày liên tục bôn ba, thân thể đã mệt không chịu nổi, buổi tối cũng không có địa phương an ổn để ngủ, hơn nữa ở cái nơi hoang dã này cũng không dám ngủ quá sâu, hiện tại ăn no, uống đã, buồn ngủ lên cao, muốn ngăn cũng ngăn không nổi.

Lôi Tấn cũng bấp chấp vấn đề mặt mũi. Trực tiếp cùng La Kiệt khoa tay múa chân, nói hắn muốn tìm một chỗ ngủ.

La Kiệt chỉ vào phòng phía tây, ý bảo Lôi Tấn có thể vào đó.

Mặc Nhã lại đi qua nói mấy câu, Lôi Tấn tự nhiên không biết y nói rất đúng cái gì.

Chính là La Kiệt nìn hắn, lại nhìn Mặc Nhã. Cau mày, nói những thứ gì, nhưng sau cùng vẫn gật gật đầu.

Mặc Nhã ý bảo Lôi Tấn cùng đi theo y.

Lôi Tấn thực sự rất mệt, cũng không nghĩ thêm, đứng dậy đi theo sau Mặc Nhã.

Thì ra nhà này có cả cửa sau.

Mở cửa sau chính là thảo nguyên xanh tươi mênh mông vô bờ, người đi trên đó, tựa như đi trên một tấm thảm xanh biếc, một chút tiếng động cũng không có, còn có một dòng suốt nhỏ uốn lượn trước cửa. Hai bên bờ sông cây cỏ mọc rậm rạp, hoa dại nở rộ. Thực là một địa phương tốt để nghỉ ngơi, Lôi Tấn nghĩ. Buổi tối tới đây tắm một cái cũng không tồi.

Đi tới trước mười bước, lại tới một cánh cửa khác, đồng dạng là một ngôi nhà vách tường làm bằng đá xanh, nóc nhà là cỏ tranh. Tựa hồ so với cái nhà kia còn lớn hơn.

Lôi Tấn nhìn ngó một chút, trừ bỏ cánh cửa trước sau mở ra thông ra bên ngoài, ở đây còn có ba phòng, đều thực sự rộng rãi cao lớn, Lôi Tấn duỗi thẳng cánh tay, ngón tay ngay cả khung cửa cũng không chạm tới

Mặc Nhã dẫn hắn tới một căn phòng bên sườn, vật trang trí trong phòng rất ít, thấy rõ nhất chính là cái giường lớn ở giữa, trên giường trải một lớp da thú. Mặc Nhã vừa quay ra ngoài, Lôi Tấn tháo giầy rơm, khẩn cấp nhào lên giường, thực hoài niệm cảm giác được ngủ trên giường a. Thuần thục đem kiện da thú duy nhất trên người cởi ra ném sang bên. Thân thể trần trụi ở trên giường vù vù ngủ, cho nên hắn không thấy Mặc Nhã đã đi giờ lại quay lại.

Xác nhận hắn đã ngủ say, ngón tay thon dài lạnh lẽo theo đường cong trên thân thể hắn chậm rãi trượt, bên giường đặt một cái chén gỗ nhỏ, một cái đĩa đựng ít chất lỏng xanh biếc, tay trái nâng eo hắn lên, làm cho mông Lôi Tấn cong về phía trước, tay phải quết chất lỏng xanh biếc lên đầu ngón tay chậm rãi đâm vào phía sau của hắn
Bình Luận (0)
Comment