Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 17

Ngày hôm sau, khi Lôi Tấn nhìn thấy La Kiệt, trong lòng ít nhiều có chút không được tự nhiên, dù sa buổi tối trước một ngày, hắn đã xem được toàn bộ buổi diễn, tuy rằng bọn La Kiệt không biết, nhưng mà trong lòng Lôi Tấn vẫn có hơi chút không thích ứng, đặc biệt khi không cẩn thận nhìn thấy mấy dấu hôn xanh xanh tím tím ở chỗ cổ áo không được che kín của La Kiệt, trên làn da trắng nõn của La Kiệt mấy cái dấu kia thực rõ ràng, lại nhìn nhìn hai trung niên cường tráng bên kia, ây, lấy một chọi hai, La Kiệt ngươi qua được cũng thực không dễ dàng a. Một cái ngoại nhân lại muốn sống yên ổn ở đây xem ra luôn phải trả một chút gì đó.

Ở lần thứ ba khi Lôi Tấn liếc nhìn vè phía cổ áo của La Kiệt, thì cho dù La Kiệt có là người chết cũng sẽ có cảm giác, không được tự nhiên cúi đầu kéo kéo, rồi lại ngầm hung hăng trừng mắt với An Sâm cùng An Lạc một cái.

Thú nhân giống đực chết tiệt này, đều đã bao nhiêu năm vậy, ba đứa nhỏ cũng đều đã trưởng thành, hứng thú của hai tên dã thú này một chút cũng không giảm, đem qua đã nói không muốn làm, vừa lên giường, vẫn bị hai người khiêu khích, hai người kia ở trên giường gây sức ép với y nửa ngày còn chưa đủ, đến lúc đi tắm rửa cũng không biết lại tái phát cái tật xấu gì, trực tiếp ở trong dòng suối làm thêm vài lần, từ trong nước lại lăn tới trên bờ, cuối cùng y ngủ mất từ lúc nào cũng không biết, y chỉ nhớ rõ, ở một khắc trước lúc bất tỉnh kia, An Sâm vẫn còn ở trong cơ thể y mạnh mẽ trừu sáp.

Làm cho y hiện tại thắt lưng cùng xương sống đều đau nhức, cho dù là ngồi chân cũng run run, không phải là có thêm người đến từ thế giới của y thôi sao? Sợ cái gì? Sợ y giống như lúc trước bỏ chạy à? Nhưng mà y của hiện tại còn có năng lực chạy đi đâu chứ, tới thế giới này đã hai mươi năm, nếu thời gian ở hai thế giới trôi qua giống như nhau, vậy thì cho dù y có trở về cũng không quen biết ai. Hơn nữa ở nơi này đã có người nhà của y, đã nói qua biết bao nhiêu lần, nhưng mà dã thú chính là dã thú, cho dù qua thời gian đã có bộ dáng của con người, nhưng cấu tạo của đại não căn bản vẫn không thể trao đổi

Nhìn Lôi Tấn, La Kiệt thực có chút đau đầu, đứng trên lập trường của mình, y đương nhiên muốn hắn ở lại, dù sao đến từ cùng một thế giới, có người cùng nói chuyện đương nhiên tốt hơn, hơn nữa ba đứa nhỏ kia, hiển nhiên cũng bắt đầu đem hắn giống như giống cái mà nuôi dưỡng, nhưng Lôi Tấn rõ ràng mới tới thế giới này, người chưa gặp được mấy, những chuyện về thế giới này lại càng đừng nói, hắn đại khái còn đang nghĩ cách quay về đi.

Giờ tất cả vẫn còn kịp, dù sao cũng có cảm giác giống nhau. Y hiểu làm một nam nhân bình thường, không ai lại nghĩ muốn mỗi ngày đều bị người ta đè bên dưới, thậm chí còn phải sinh đứa nhỏ cho nhà người ta?

Thân thể Lôi Tấn đến giờ vẫn chưa được cải tạo, hắn hiện tại hoàn toàn có thể rời khỏi chỗ này, thậm chí là tìm đường về nhà, bởi vì y biết đi từ chỗ nào thì có thể về, muốn nói cho hắn sao?

Nhưng mà lúc nhìn đến vẻ mặt rõ ràng khẩn trương của Hi Nhã, thần sắc không tự giác lộ ra cầu xin của Mặc Nhã, còn có Minh Nhã đang nằm trong lòng Lôi Tấn liếm tiểu móng vuốt của mình, y phải làm một phụ thân thoả mãn cho đứa nhỏ của mình sao?

La Kiệt cảm thấy bản thân lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan

Lôi Tấn cho đến giờ vẫn không biết suy nghĩ của La Kiệt, cơm nước xong, Lôi Tấn nhìn da thú trên người mình, đem La Kiệt kéo tới một chỗ, chỉ chỉ y phục của mình, lại chỉ chỉ La Kiệt.

Cũng may La Kiệt không dốt nát, biết Lôi Tấn muốn đổi quần áo, đến đây đã nhiều năm như vậy, La Kiệt vẫn là không thích quần áo da thú, mặc vào có chút thô ráp, những cái cảm giác có chút ngưa ngứa này, nếu mặc quen thì không có gì.

La Kiệt dẫn Lôi Tấn vào phòng thay đồ, Minh Nhã thí điên thí điên chạy theo sau. La Kiệt liếc mắt một cái, nhìn vẻ mặt ngây thơ của tiểu nhi tử, cả gương mặt không nghi ngờ của Lôi Tấn, ai….

La Kiệt cùng Lôi Tấn chiều cao không sai biệt lắm, dáng người cũng tương đương. La Kiệt từ trong tủ áo của mình lấy ra một cái quần dài, một cái áo, nghĩ nghĩ, lại lấy thêm một cái quần đùi đưa cho hắn.

Lôi Tấn trực tiếp ở trước mặt La Kiệt cùng Minh Nhã cởi bộ đồ da thú kia, La Kiệt thì không sao, Minh Nhã lại phe phẩy cái đuôi chạy quanh Lôi Tấn, thích thú xem xét mọi nơi

La Kiệt thực sự nhìn không nổi vẻ mặt tiểu nhi tử của mình. Nhéo lỗ tai nó đem ra cửa.

“A sao, người mở cửa, vì cái gì không cho con ở trong?” Minh Nhã bám khe cửa, nghĩ muốn chen vào, lại bị La Kiệt không chút khách khí đạp một cái ra ngoài

La Kiệt nghĩ mấy ngày này cần phải dặn dò mấy đứa con của mình trước không được xuống tay với Lôi Tấn, phải để Lôi Tấn hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại rồi lựa chọn đi.

Những ngày kế La Kiệt rất có ý thức giáo dục Lôi Tấn về chuyện ở đây, cũng may năng lực ngôn ngữ của Lôi Tấn không tệ, qua chừng mười ngày, mấy từ cơ bản dùng để nói hàng ngày, Lôi Tấn đã có thể nói không sai biệt lắm. Bất quá mấy ngày nay Lôi Tấn đều không có ra ngoài, hắn vốn muốn chính mình ra ngoài đi dạo, thuận tiện nhìn xem thế giới này là cái dạng gì, nhưng lạ bị La Kiệt cự tuyệt, Hi Nhã cùng Mặc Nhã hai ngày nay lại ra ngoài, nghe ý La Kiệt là nói đi săn, cái này là do chính Lôi Tấn hiểu. Dù sao hiện tại với mấy lời nói có chút dài, Lôi Tấn vẫn không hề hiểu rõ.

An Sâm cũng đi, trong nhà chỉ còn có An Lạc, Minh Nhã, La Kiệt cùng Lôi Tấn

An Lạc mấy ngày nay đang bện lưới đánh cá, Lôi Tấn nhìn tướng tá cao to của An Lạc, không nghĩ tới y có thể làm công việc tinh tế này, nhưng qua hai ngày, cái lưới đánh cá trong tay An Lạc đã bện gần xong, lại còn rất đẹp. Chính là y thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn La Kiệt, Lôi Tấn nghĩ tình cảm của họ hẳn là tốt lắm.

Công việc chủ yếu của Lôi Tấn mấy ngày nay là cùng La Kiệt gánh nước từ dòng suối đem về nấu ăn tưới tắm, tay phải của La Kiệt giống như từng bị thương, trong công việc bình thường hàng ngày thì không nhìn ra, nhưng chỉ cần đụng đến việc cần thể lực lập hiện rõ, Lôi Tấn cầm gáo nước chịu trách nhiệm tưới rau, hắn đêm hai cái thùng gỗ đến bên suối múc nước

Qua qua lại lại chừng bốn năm lần, một mảnh vườn rau không lớn đã được tưới ướt đẫm.

Minh Nhã một tấc không rời bám sau lưng Lôi Tấn, Lôi Tấn đi lấy nước. Nó ở bên dưới dùng đầu đỡ thùng, kỳ thực như vậy chẳng giảm bớt được cái gánh nặng gì, còn làm cho bản thân đều ướt, Lôi Tấn vỗ vỗ đầu nó ý bảo đi chơi đi, hai cái thùng nước này với hắn mà nói chẳng đáng là gì. Không nghĩ đến một hồi lại cọ trở lại, hắn cho tới nay vẫn là một mình một người, tiểu tử này lại thích bám hắn, Lôi Tấn cũng kệ, thậm chí cảm giác cũng không tệ lắm, La Kiệt tuy đối với hắn rất tốt, thế nhưng từ lâu, An Sâm cùng An Lạc luôn luôn ở bên cạnh y, Lôi Tấn hiện đã biết quan hệ của người ta, tự nhiên không thể xen vào, cũng may còn có tiểu tử này luôn ngày đêm bên cạnh hắn, cuối cùng vẫn là bạn đồng hành của hắn.

Về phần Hi Nhã cùng Mặc Nhã, tuy hắn thực sự thưởng thức, nhưng mà muốn cho người ta ngoan ngoãn nằm xuống để hắn đè, hắn còn chưa nghĩ ra biện pháp tốt, dùng sức mạnh nhất định là không được, thể trạng của hai người trong lúc đó, hắn rất tự mình hiểu rõ, huống hồ hiện tại hắn cũng không có một đám tiểu đệ trợ trận cho hắn, Lôi Tấn hiện chỉ có thể đem tâm tư này kìm xuống

Liên tục ăn thịt nướng vài ngày, Lôi Tấn thực có chút chán, giữa trưa quyết định cải thiện cuộc sống một chút, nhưng nhìn phòng bếp một vòng, đơn giản chính là dùng tảng đá đắp thành nồi và bếp, ở trên còn có một cái trảo lớn, những cái khác cơ bản chẳng có gì, không kể tới gạo và mì, chỉ có muối, còn có chút đồ gia vị dạng bột phấn gì đó, Lôi Tấn không biết, cũng không dám tuỳ tiện dùng.

Lôi Tấn không biết, La Kiệt từ trước tới nay chính là kẻ chưa từng tiến vào phòng bếp, cho nên cho dù tới đây nhiều năm như vậy, điều kiện ẩm thực của nhà này không hề được cải thiện nhiều lắm, cùng những nhà khác không khác biệt, vì vậy mọi bữa ăn đều là do An Sâm cùng An Lạc tay chân vụng về làm, thức ăn càng thêm phần thô ráp (vậy anh La Kiệt tới đây chính thức làm mễ trùng à?)

An Lạc đem thịt lợn rừng cắt thành một phần nhỏ, Lôi Tấn đem thịt mỡ bỏ vào nồi nấu cho ra mỡ, sau đó thêm những thứ khác bỏ vào đem thịt chiên tới mức có màu hoàng kim, mùi thịt heo thực sự làm cho người ta sôi bụng, Lôi Tấn trước gắp một miếng đem cho tiểu tử bên cạnh mình nếm thử, sau thêm nước tiếp tục nấu, rồi cho thêm chút rau dại mà La Kiệt mới hái về.

Lôi Tấn nếm thử trước, dù sao đã nhiều năm rồi hắn chưa có xuống bếp, chút tay nghề này ban đầu khi hắn mới vào xã hội thì học thôi, nhiều năm bỏ không như vậy, thịt hầm đã mềm nhừ, tuy răng chỉ thêm muối ăn, nhưng thời gian nấu vẫn cần nhiều, canh mùi vị đậm đà, coi như là ngon, dau dại đã chín, một nồi nước rau ra đời.

Lôi Tấn ở trong bếp tìm kiếm một chút, ở trong một cái tủ tìm thấy ít mì, nhìn có chút đen, thế nhưng khi Lôi Tấn đổ ra, nhìn nhìn lại ngửi ngửi, không có hư, có thể là loại mì đen, cũng ném vào trong nồi

Vừa muốn đậy nồi, ba người ra ngoài hai ngày kia đã quay về. Còn mang về không ít con mồi, Lôi Tấn nhìn sơ qua, hai con lợn rừng, một con hoẵng, hai con hươu, thỏ hoang gà rừng buộc ở trên dây thành một chuỗi dài

An Sâm còn cố ý mang về cho La Kiệt một ít trái cây dại, Lôi Tấn nhìn La Kiệt mặc dù là vẻ mặt ghét bỏ, nhưng vẫn nhanh chóng cầm một quả nhét vào miệng, khoé mắt mang theo ý cười

Ba người về phòng thay đò, rửa sạch tay, có lẽ nguyên nhân là do La Kiệt, người nhà này mặc dù nhìn không giàu có gì, những bản thân mỗi người đều thực sự nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ. Có lẽ bởi vì chỗ ở trước đây của Lôi Tấn rất nghèo, nên khi trưởng thành hắn càng không chịu được bẩn thỉu lộn xộn gấp bội phần, nói tóm lại một câu, hắn đối với người nhà này rất vừa lòng.

Đồ ăn trên bàn, người một nhà đối với mấy thứ xanh xanh nhìn rất mới lạ, con mồi họ bắt được bình thường đều là đem nướng trên lửa. Nếu không là trực tiếp bỏ vào nồi luộc, thế nhưng thứ này hiển nhiên không giống những gì họ đã làm. Mặc Nhã nghe nói đây là đồ Lôi Tấn làm, trước tiên ăn một chén, trên mặt không có biểu tình biến hoá gì, lại gật gật đầu, rất nhanh ăn tới chén thứ hai

Những người khác trong nhà giống tiểu tử kia chỉ thích ăn thịt, Lôi Tấn đem mì hắn làm đều bỏ vào trong bát hắn cùng La Kiệt.

La Kiệt đã nhiều năm chưa ăn đến món ăn này, nhất thời có chút xúc động, y nhưng lại thực sự hy vọng Lôi Tấn có thể ở lại nơi này
Bình Luận (0)
Comment