Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 47

Đã qua vài ngày, đêm hôm đó, hắn không đếm được Mặc Nhã rốt cục làm bao nhiêu lần, mệt mỏi cùng khoái cảm đồng thời đánh úp lại, tới lúc hắn mơ mơ màng màng tựa như đang ngủ, Mặc Nhã thế nhưng vẫn còn chưa buông tha hắn, vẫn tiếp tục thay đổi đủ loại tư thế, cuối cùng hắn đành mặc y gây sức ép đùa nghịch liên tục, trong lúc mơ hồ hắn dường như nghe thấy Mặc Nhã nói cái gì đó, cái gì “Ích kỉ”, “Mang ngươi đi”, “Thế nhưng không thể” linh tinh các loại, hắn cũng chỉ là nghe thấy đứt quãng, hai khối thân thể rõ ràng đều đang chìm đắm hưởng thụ khoái cảm, thế nhưng một khắc kia hắn nghe thấy trong thanh âm của Mặc Nhã mang theo một chút thống khổ khó hiểu, ngày hôm sau tỉnh lại gặp Mặc Nhã lại thấy thần sắc y bình tĩnh, khiến Lôi Tấn hoài nghi những lời kia có hay không là ảo giác của hắn

Thân thể hắn luôn luôn rất tốt, một đường từ tầng áp chóp của xã hội vươn lên, nếu không có cơ thể cường kiện thì cái gì cũng đều vô nghĩa, trước kia có làm suốt đêm, giữa chừng dù có đổi người, hắn cũng không giống như bây giờ, quả thực chính là bị xe lăn qua hai lần, bên dưới thắt lưng tê tê, đi đường tựa như dẫm lên bông, không chấm đất, đủ để nói lên trình độ đêm đó kịch liệt tới mức nào.

Mấy ngày nay bọn Hi Nhã đang chuẩn bị xây dựng cái cột gì đó, thân thể Lôi Tấn có chút tốt, liền bắt đầu làm cung tiễn, nghĩ về sau có thể ra ngoài săn thú, ít nhất có thể tự lực cánh sinh, không cần người khác nuôi sống, cho dù phải đi, không ai giúp hắn, bản thân cũng có công cụ phòng thân tốt. Dù sao phiến cây kia hắn cũng đã thấy, lần trước đúng là may mắn, nhưng không cam đoan lần sau cũng có thể.

Thú nhân ở đây khi săn thú đều là dùng tay trần, rất ít dùng tới công cụ, thế nên tự nhiên trong nhà cũng sẽ không có, dây cung thì cũng dễ tìm, ở nơi này khi Mộc tê trâu lúc bị thịt, gân bị rút ra thường được dùng làm dây thừng trong bộ tộc, thực sự chắc chắn, Lôi Tấn thử kéo, rất co dãn, lại mềm dẻo, chỉ còn thiếu thứ để làm cung thôi, La Kiệt nói sừng của Mộc tê trâu dùng là tốt nhất, nhưng sừng của chúng lại mọc rất chậm, mười năm cũng chỉ dài bằng bàn tay, nếu muốn dùng làm cung, ít nhất cũng phải đợi năm mươi năm trở lên, loại này thì không thường thấy, Mặc Nhã đồng ý lần sau đi săn sẽ tìm thử xem, Lôi Tấn nhớ ở trên núi có một phiến rừng trúc, tuy nói trúc dễ dàng bị gãy, nhưng có còn hơn không, sau khi ăn, cầm búa đá, quyết định trước lên núi chặt một ít trúc, về dùng tạm, những thứ khác thì nói sau.

Lôi Tấn chọn những cây trúc dẻo dai nhất chém mấy cây, bổ ra, lấy dây thừng buộc ại, tóm hai con gà rừng treo móc lên gậy trúc, hái một bao trái cây ôm vào ngực, rồi chuẩn bị xuống núi. Hắn mấy ngày nay thường đi lại trong bộ tộc, nên quen mặt được rất nhiều người, nên khi gặp mặt nhất định phải chào hỏi

Nhưng hôm nay hắn vừa mới bước vào bộ tộc thì phát hiện không khí có chút không đúng, Lôi Tấn nghe thấy tiếng người thét to tựa hồ đã xảy ra chuyện gì, thần sắc vội vàng hướng cùng về một hướng chạy tới, Lôi Tấn đang định tóm một người lại hỏi, thì vừa lúc thấy Ngả Duy đầu đầy mồ hôi chạy tới.

“Ngả Duy.”Lôi Tấn gọi y lại, mấy ngày nay Hi Nhã không về, nghe nói vẫn ở nhà Ngả Duy

“Lôi Tấn?” Ngả Duy tựa hồ không nghĩ tới là hắn, thế nhưng cũng ngừng lại, đưa tay lau mồ hôi trên trán

“Trong bộ tộc xảy ra chuyện gì?” Lôi Tấn đúng là thấy Ngả Duy từ chỗ phương hướng xảy ra chuyện kia chạy ra.

Ngả Duy liếc mắt nhìn Lôi Tấn một cái, suy nghĩ một chút rồi nói “Cột đá phía sau thần miếu bị đổ, đập tới rất nhiều người, Hi Nhã cũng ở đó, ta hiện tại muốn đi xem dược sư có nhà không.”

“Cái gì? Vậy y có sao không?”Lôi Tấn rõ ràng lắp bắp kinh hãi, tuy hắn không yêu Hi Nhã, nhưng cũng không muốn y xảy ra chuyện

“tự ngươi đi xem đi.” Ngả Duy  thở dài một hơi, muốn nói lại thôi.

Nhìn thấy bóng dáng đã chạy xa của Lôi Tấn, Ngả Duy cười như kẻ trộm, lẩm bẩm “ta cũng không nói Hi Nhã có chuyện, ta chỉ nói y ở chỗ đó mà thôi, Hi Nhã, đừng nói huynh đệ không giúp ngươi a, xem ra ngươi cũng không phải một chút cơ hội đều không có.” Y cũng không biết tại sao Hi Nhã mấy ngày nay lại luôn tự hành bản thân, nhưng giờ ngửi trên người Lôi Tấn, rõ ràng còn có hương vị của thú nhân khác, bản thân Hi Nhã lại lộ vẻ mờ mịt hiếm thấy, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Minh Nhã còn nhỏ, kẻ còn lại chính là Mặc Nhã.

Chạy nhanh hòa hảo, chạy nhanh về nhà, mấy ngày nay có Hi Nhã ở cùng, Á Hi lại thẹn thùng, nên mấy ngày nay y chẳng thể cùng giống cái của mình thân thiết được chút nào

“Đúng rồi, dược sư, dược sư.” Thiếu chút nữa đem chính sự quên mất, Ngả Duy vỗ vỗ đầu mình, nhanh chóng hóa thành hình ký chạy tới nhà Xuân Kỷ

Bên này sau khi Lôi Tấn đuổi tới chỗ phía sau thần miếu, quả thực đây chính là một Thạch Lâm (rừng đá) mà, mấy trăm cái cột đá thô to dị thường um tùm dựng thẳng, mỗi cái phải cần tới năm sáu thú nhân mới ôm hết được, phía trên cột đá có khắc rất nhiều hình vẽ, nhưng mà Lôi Tấn lúc này cũng không có tâm tình xem xét kĩ, bởi vì hắn thấy ở bên trong Thạch Lâm này có mọt cái cột đã đổ ngã xuống đất, bên cạnh có rất nhiều vết máu, những thú nhân bị thương được dìu sang một bên, còn những người bị thương nghiêm trọng, mọi người lại không dám di chuyển, chỉ còn chờ dược sư trong bộ tộc đi tới

Lôi Tấn ở trong đi tìm một vòng, cũng không thấy bóng Hi Nhã, trong lòng lúc này cũng không khỏi lo lắng có phải Hi Nhã đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng hay không

“Lôi Tấn, ngươi đang tìm Hi Nhã sao?” Tề La đỡ Gia Hách trên vai còn đang đổ máu đến dưới gốc cây ngồi xuống, thấy Lôi Tấn xen lẫn trong đám người tựa hồ như tìm người

“Ngươi thấy y sao?” Lôi Tấn hỏi

“ta vừa mới thấy y hình như đi vào phía trong kia.” Tề La cũng không thực sự xác định chỉ chỉ về một phía

“cảm tạ, Tề La.” Lôi Tấn theo hướng ngón tay Tề La chỉ chỉ đi tìm, trong Thạch lâm thực sự quá yên lặng, Lôi Tấn thử gọi hai tiếng, không có ai trả lời, phát hiện trên đất có chút vết máu, thì lần bám theo, rốt cục ở phía sau một cột đá tìm thấy Hi Nhã, thấy y người đầy máu ngồi bệt trên đất.

“Hi Nhã, ngươi không sao chứ?” Lôi Tấn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sẽ không phải thật sự bị sao đi, vội chạy tới hai bước.

Môi Hi Nhã trắng bệch, nhắm mắt lại, lông mi mảnh mai rung rung trên mặt, lúc buông xuống tạo lên một màn bóng đêm, vẫn yên tĩnh không nhúc nhích không biết có nghe thấy Lôi Tấn hay không

Lôi Tấn cảm thấy ngón tay có chút phát run, thử tiến tới phía dưới mũi Hi Nhã xem thử

“ta còn sống.” Hi Nhã đột nhiên mở mắt, thần sắc hoàn hảo, chính là con ngươi màu tím có chút tơ máu, tràn đầy mệt mỏi.

“Nếu còn sống sao ngươi không nói một tiếng?” Lôi Tấn lúc này mới phun ra mọt ngụm khí nãy giờ vẫn còn nghẹn ở ngực, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hi Nhã, nói. “Lão đại, ngươi có biết làm như vậy sẽ hù chết người hay không.”

“Ngươi xác định là muốn tìm ta hay sao?” Ánh mắt Hi Nhã lúc này càng thêm sắc lạnh, mùi máu tươi nồng nặc trên người mình lúc này, y hoàn toàn không ngửi thấy, nhưng khi Lôi Tấn tiến lại gần, y lập tức ngửi thấy, hương vị cực nồng của Mặc Nhã ở trên người Lôi Tấn

“Vô nghĩa, ngươi không nghe thấy ta vừa rồi gọi tên ngươi à?” Không có việc gì là tốt rồi. Không có việc gì là tốt rồi. Lôi Tấn mặc niệm trong lòng

“ta nghĩ ngươi muốn tìm Mặc Nhã, nó hôm nay không có ở đây đâu.” Hi Nhã nghĩ muốn đứng lên, nhưng vết thương trên đùi làm y đau đến nhăn nhó mặt mày

“ta biết hôm nay y không có ở đây.” Mặc Nhã lúc đi ra ngoài đều nói trước một tiếng.

“ta đã quên. Hiện tại các ngươi mỗi ngày đều đồng giường cộng chẩm, tự nhiên sẽ biết hôm nay nó đi chỗ nào.” Hi Nhã tự giễu cười nói

“Ngươi nói chuyện chua như thế làm gì?”

“Chuyện của ta không nhọc ngươi lo lắng, cảm ơn ngươi đã tới tìm ta, bất quá không cần, ngươi hay là về nhà trước đi.” Hi Nhã câu môi cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười

“Hi Nhã, chúng ta nhất định phải như vậy sao? Chúng ta không thể đơn thuần làm bạn tốt sao? ta vẫn muốn làm hảo huynh đệ của ngươi.”Lôi Tấn lần đầu tiên đem lời trong lòng nói rõ ra.

“Bạn tốt? Hảo huynh đệ? Với giống cái của đệ đệ ta sao?” Hi Nhã hỏi

“Ta cùng Mặc Nhã…” Muốn giải thích thế nào, nói một chút quan hệ cũng không có, khả hắn quả thực có cùng ở trên giường với Mặc Nhã, nói là quan hệ bạn tình, người nơi này không ủng hộ quan hệ này là một chuyện, nhưng ẩn ẩn trong đó, hắn cũng không muốn đem Mặc Nhã đặt trên cái vị trí định nghĩa kia

Hi Nhã thấy hắn khó xử, kéo một chân tựa vào cột đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lôi Tấn nói “ta hiểu, ngươi không cần giải thích, cũng không cần khó xử, ta về sau sẽ cách các người thật xa, sẽ không tăng thêm phức tạp cho các người nữa.” Nói xong thì rời đi

“từ từ, ở cách xa sao? Ngươi muốn đi đâu?Ngươi hiện tại không quay về sao? Hi Nhã” Lôi Tấn đem cây trúc cùng trái cây từ trong ngực ra đặt lên đất cũng đứng lên bám theo.

“làm sao, cùng về nhà, ba người đều xấu hổ, cần gì chứ? Ngươi không cần lo, ta có chỗ ở rồi.” Hi Nhã ngược lại bắt đầu an ủi hắn

“Ngươi không cần náo loạn, Hi Nhã, ngươi bị thương, bọn họ đều lo cho ngươi, ngươi trước theo ta về nhà, không, ngươi trước tiên ngồi xuống, để ta xem vết thương trên đùi ngươi đã.” Lôi Tấn thấy cước bộ của y không ổn, vội tiến lên đỡ lấy.

Hi Nhã này thực là khó đỡ a.

Hi Nhã cau mày, mặc hắn giúp đỡ, hỏi “vậy ngươi cũng sẽ lo cho ta sao?”

“Tất cả mọi người đều sẽ lo lắng.” Lôi Tấn tránh nặng tìm nhẹ, kiên quyết không thừa nhận

Hi Nhã nhìn đỉnh đầu Lôi Tấn, trong mắt lặng lẽ che dấu đi ý cười vừa mới xuất hiện. Lôi Tấn, chỉ cần ngươi có chút để ý ta, ta sẽ không buông tay, có trách thì ngươi tự trách mình đi, ngươi nếu lạnh lùng thêm một chút, nói không chừng có một ngày ta sẽ thật sự chết tim.

Chân Hi Nhã hơi lảo đảo một cái, theo Lôi Tấn lui lại vài bước, hai người khó khăn dựa vào côt đá mới đứng vững

“Chân ngươi…” Lôi Tấn ngẩng đầu muốn hỏi

Hi Nhã đột nhiên nghiêng người áp chế, đầu tiên thử liếm hai cái lên môi Lôi Tấn

Trong mắt Lôi Tấn hiện lên một mạt kinh ngạc, động thủ đẩy y một cái.

“Đau…” Hi Nhã hít vào một hơi, chân lung lay hai cái

“Ngươi đây không phải tìm việc sao?”Lôi Tấn ấn ấn thái dương, không thể cùng người bệnh chấp nhặt, đưa tay đỡ lấy y.

Hi Nhã thuận thế đè lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm môi Lôi Tấn

“Ngươi không thể yên…”

Lần này không phải thử, đầu lưỡi theo cái miệng khẽ mở của nhanh chóng tiến vào, bắt đầu mãnh liệt cướp đoạt, không cho hắn có nửa điểm phản kháng

Lôi Tấn nâng tay lên, lại nghĩ đến vết thương của Hi Nhã, buông xuống, mười ngón tay mạnh mẽ bấu lên cột đá sau người

“Đủ rồi, Hi Nhã.” Thời điểm Hi Nhã chuyển vị trí từ môi lên cổ hắn, Lôi Tấn rốt cục nhịn không được, nhíu mày mở miệng ngăn lại

“Cũng cho ta một cơ hội đi, Lôi Tấn, ngươi không phải đã chấp nhận Mặc Nhã sao?”Đầu ngón tay Hi Nhã vuốt vè từ dấu hôn dưới cổ áo Lôi Tấn tới hồng quả trên ngực

“Ngươi cùng Mặc Nhã không giống nhau.”

“ta không ép ngươi quyết định bây giờ, ngươi chỉ cần nhớ kĩ chuyện này là được rồi, ta sẽ chờ.”

“Chờ bao lâu cũng vậy thôi.”

Hi Nhã cười cười, không tính toán cãi cọ cùng hắn

Lôi Tấn, có đôi lúc làm người, thật sự không thể quá cứng rắn

Lôi Tấn mở tay, vừa rồi bám cái cột quá chặt, trong lòng bàn tay để lại nhiều ấn ký, nhiều vết dựng thẳng nằm ngang, tựa hồ là chữ? Lôi Tấn xoay người, nhìn hình vẽ điêu khắc trên cột đá, có chút giống chữ, tương đối hợp quy tắc, lại có chút giống hình vẽ, thực sự trừu tượng, mấu chốt là mấy thứ chằng chịt này tựa hồ hợp thành một bản đồ đi? Sách giáo khoa địa lý hồi tiểu học hình như có thấy qua, nhưng mà hắn lại coi không hiểu, đầu óc chợt có cái gì đó lóe qua, hắn dường như đã thấy qua bức vẽ này rồi? Nhưng rốt cuộc là ở đâu?
Bình Luận (0)
Comment