Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 55

Trời còn chưa sáng, trong bộ tộc Hổ tộc đã sớm có người ra bờ sông múc nước, chuẩn bị làm điểm tâm, Cảnh Việt ngồi xổm ngoài tường vẻ mặt hốc hác trống rỗng chứng minh cả đêm ngủ chưa đủ, đầu cũng cảm thấy có chút mơ màng, y xoa xoa đôi mắt có chút chua xót đứng lên, nghiêng người vào chân tường lắng nghe trong sân nhà mình không có động tĩnh gì, liền quyết định trước khi a cha a sao rời giường phải đem cái tên Hi Nhã kia đuổi đi.

Giường của Cảnh Việt nằm cạnh cửa sổ, y gập ngón tay gõ lên cửa sổ hai cái, Hi Nhã đã tỉnh, đang kéo chăn cho Lôi Tấn, nghe thấy động tĩnh, từ bên trong đẩy cửa sổ ra.

“Ngươi cũng tới lúc phải đi đi?” Cảnh Việt ôm ngực đứng ngoài cửa sổ, vẻ mặt không hề kiên nhẫn.

“Ta muốn mang Lôi Tấn đi cùng.” Hi Nhã nhìn người vẫn còn ngủ say trên giường nói.

“Không được.” Cảnh Việt một ngụm cự tuyệt

“Vì cái gì không được? Ngươi nên biết hắn là giống cái của ta.” Y hiện tại cũng đã nhìn ra Cảnh Việt cũng không phải không thể buông tay, nếu không đêm qua sẽ không tránh đi.

“A cha a sao ta rất quý hắn, nếu hắn đột nhiên ra đi như vậy, a cha a sao ta có thể sẽ lo lắng.” Tuy trong lòng đã có quyết định, thế nhưng dù sao cũng là người mình từng thích, cứ như vậy chắp tay đưa đi, như thế nào cũng không cam lòng a, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cái cớ này là dùng được, hơn nữa lời này cũng không hoàn toàn là lời nói dối, Lôi Tấn nếu cứ như vậy đột nhiên đi mất, a cha a sao khẳng định có thể truy hỏi, đặc biệt là a sao.

“Vậy được. Ta về trước, tới hừng đông, ta sẽ qua, tự mình hướng a cha a sao ngươi nới lời cảm tạ rồi đưa Lôi Tấn đi.” Hi Nhã cũng không phải không là người không nói lý lẽ, cũng hiểu được lên làm thế nào là đúng, dù sao người ta cứu Lôi Tấn, lại còn chiếu cố tốt hắn lâu như vậy, vô luận thế nào gặp mặt rồi nói lời cảm tạ hẳn là việc nên làm, chính là vừa rồi cảm thấy thực vất vả tìm được người, tự nhiên giờ một bước cũng không muốn rời đi.

“Vậy ngươi đi nhanh đi. A sao ta sắp dậy nấu cơm rồi.” Đi mau, đi mau, thực không muốn nhìn thấy tên này, bản thân vất vả mới gặp được giống cái mình thích, còn chưa kịp chạm vào một chút gì, đã cứ vậy mà bị đoạt đi, thay đổi như vậy, cũng không có khả năng có tâm tình tốt.

“Hắn hiện đang ngủ, ngươi đừng có nhân cơ hội mà động tay động chân.” Tuy rằng Cảnh Việt đã buông tay, nhưng y không tin tưởng lắm vào tự chủ của Cảnh Việt, dù sao ý đồ của gã với Lôi Tấn cũng rất rõ ràng.

Cảnh Việt nghe vậy, hung hăng cho y một cái xem thường, tức giận nói “A sao ta đã sắp dậy, thấy Lôi Tấn ngủ trên giường ta, ta né còn không kịp, còn dám leo lên sao?”

“Tốt nhất là như vậy.” Hi Nhã lo lắng quay đầu liếc mắt nhìn Lôi Tấn một cái, thế nhưng hiểu được sắc trời mà sáng lên, nhất định phải ly khai.

“Ngươi trước ngủ một chút đi, trời sáng, ta sẽ đến đưa ngươi đi.” Hi Nhã cúi mình, sờ sờ mặt Lôi Tấn.

“Ngươi sao cùng a sao nhà người ta giống nhau vậy, cứ thích dong dài lải nhải.” Cảnh Việt sau khi xác nhận Hi Nhã đã đi, liền theo cửa sổ leo vào, sau khi chống đầu bên giường nhìn ngắm một lúc lâu, mới thở dài nói “Ngươi vốn phải là giống cái của ta mới phải.”

Nói xong, chưa từ bỏ ý định ở trên mặt Lôi Tấn cẩn thận sờ soạng một hồi, thì thào lẩm bẩm “Tốt xấu cũng coi như đã sờ qua giống cái.” Bản thân sau đó liền vui vẻ mừng rỡ theo cửa sổ nhảy ra ngoài.

Cảnh Việt nằm trên cái ghế trong sân ngủ chưa được bao lâu, thì Hạo Thần rời giường, thấy y ngủ trong sân, liền qua vỗ vỗ vai y, hỏi “Cảnh Việt, sao con lại ngủ trong sân?”

Cảnh Việt còn chưa trả lời, thì thấy Cảnh Bình hoang mang rối loạn từ trong phòng chạy ra, gấp đến độ đã khóc thành tiếng, nói “A sao, không tốt, Lôi Tấn biến mất rồi.”

“Sao lại có thể biến mất, tối qua sau khi ăn cơm xong không phải đã thấy hắn trên giường ngủ sao? Trên người hắn vẫn còn mang thương tích, có thể đi nơi nào?” Hạo Thần nghe xong cũng nóng nảy.

“A sao…” Cảnh Việt thấy hai người gấp đến độ xoay vòng, thử mở miệng

“Ngươi trước đừng có ồn.” Hạo Thần hào khí phất tay đánh gãy lời y, lại hỏi Cảnh Bình “Khi nào thì không thấy?”

“Con cũng không biết a sao, tối hôm qua trước khi ngủ còn nói chuyện, sáng sớm hôm nay tỉnh dậy lại không thấy tăm hơi, thảm đều đã lạnh, có thể từ đêm đã không thấy rồi.”

“Từ đêm đã không thấy? Bên ngoài có thú nhân tuần tra, không có khả năng có người lẻn vào, chẳng lẽ Lôi Tấn tự mình đi?”

“A sao…” Cảnh Việt lại gọi một tiếng.

“đã bảo đừng ồn, để ta nghĩ đã, Lôi Tấn có thể đi đâu.” Hạo Thần rất có khí thế trừng mắt liếc con mình một cái, tại sao Lôi Tấn biến mất, Cảnh Việt ngược lại lại không nôn nóng, không phải mỗi ngày đều ồn ào muốn giữ Lôi Tấn lại làm giống cái của mình sao?

“A sao…” Cảnh Việt lần này cái gì cũng không nói, trực tiếp nắm vai Hạo Thần xoay sang hướng khác, Lôi Tấn đã tỉnh, đang đứng trước cửa phòng Cảnh Việt, đón nắng sớm, trên mặt mơ hồ có thể thấy ý cười nhợt nhạt.

Lại nói tính toán thời gian quen biết cũng chỉ hơn nửa tháng, nhưng người nhà này đối xử với hắn thật sự tốt lắm, thì ra nếu không thấy hắn, sẽ có người gấp như vậy sao? Không liên quan tới cái gì khác, chỉ là quan tâm đơn thuần của thân nhân.

La Kiệt đối xử với hắn cũng tốt lắm, nhưng mà đối mặt với La Kiệt, hắn càng cảm thấy một loại tâm lý tự nhiên thân cận như người ngang hàng hơn, nhưng đối với a sao Cảnh Việt, lại là một loại kính trọng đối với trưởng bối.

“Lôi Tấn, làm ta sợ muốn chết, ta cứ tưởng ngươi biến mẩt rồi.” Cảnh Bình vui vẻ chạy tới, vươn tay, đỡ lấy Lôi Tấn, động tác này mấy ngày nay gần như đã trở thành bản năng của Cảnh Bình.

Hạo Thần thấy Lôi Tấn vô sự, cuối cùng cũng đem tâm thả xuống, nhưng mà như lại nghĩ tới cái gì đó, vẫy tay, gọi Cảnh Việt lại gần một chút.

Cảnh Việt không rõ chuyện gì, nhưng theo bản năng lại gần, vừa tới gần, liền bị Hạo Thần nhéo lỗ tai, kéo tới một góc sáng sủa.

“Buông, a sao, đau quá a.” Cảnh Việt nghiêng đầu, đau đến mức nhe răng nhếch miệng, nhưng cũng không dám giãy khỏi tay a sao.

“Sao lại thế này? Lôi Tấn sao lại ngủ trong phòng của ngươi, ngươi có phải tối qua đã làm gì hay không?” Hạo Thần thấp giọng hỏi.

“Không có a, a sao. Con tối qua luôn ngủ trong sân, Lôi Tấn ngủ trong phòng một mình a.” Cảnh Việt nhanh chóng giải thích.

“Ngươi không lừa a sao chứ?” Hạo Thần hoài nghi nhìn y, không phải gã hoài nghi cuộc sống của mình, dù sao thú nhân khi nhìn thấy giống cái mình thích, thì có thể cố giữ tỉnh táo có rất ít người.

“Con thực ra cũng muốn, nhưng mà không có cơ hội a?” Cảnh Việt nhỏ giọng thì thầm

“Ngươi nói cái gì?” Hạo Thần không nghe rõ hỏi lại

“Con nói a sao người nhìn quần áo của con đi, bị sương sớm làm ẩm ướt như vậy, nhất định là do cả đêm ở lại ngoài sân, tối hôm qua Lôi Tấn ra ngoài một mình, rồi thấy trên người không thoải mái…”

Hạo Thần liếc y một cái.

“Thật là không thoải mái, không phải lỗi của con.” Cảnh Việt giấu đầu hở đuôi bỏ thêm một câu, thấy a sao không nói chuyện, tiếp tục nói “Một lúc sau thì tốt hơn chút, con vốn định đưa hắn về phòng, nhưng Cảnh Bình ngủ say, con sợ đánh thức nó, nên trước để Lôi Tấn ngủ ở phòng con, còn con thì ngủ ngoài sân cả đêm.”

Hạo Thần thấy trên mặt con mình viết sờ sờ câu “Con có tội”, biết sự tình không đơn giản như vậy, nhưng sờ quần áo Cảnh Việt đích thực rất ẩm ướt, quay đầu nhìn Lôi Tấn đang nói chuyện với Cảnh Bình, phỏng chừng đứa con ngu ngốc của mình cũng không dễ dàng chiếm được tiện nghi của người ta, vì thế thả y ra, nói “Còn chưa về phòng thay quần áo ra.”

Cảnh Việt xám xịt nhanh chóng chạy mất, sợ đợi thêm một lúc nữa, sẽ bị a sao hỏi ra chân tướng

“Cảnh Bình, con cùng Lôi Tấn đi ra ngoài một chút đi, không khí trên núi vào sáng sớm mát mẻ lắm, ta đi nấu cơm.” Hạo Thần đi tới, nói với Cảnh Bình cùng Lôi Tấn.

“Vâng, a sao, hia ngày trước con thấy trên núi có nhiều trái cây Kim ngân chín lắm, con sẽ thuận tiện hái về một ít.

Lôi Tấn cũng gật đầu cười cười

“Mau đi đi, nhớ về sớm một chút còn ăn cơm.” Hạo Thần cười đánh giá bọn họ, nhưng trong lúc lơ đãng liền nhìn thấy dưới tai Lôi Tấn có một dấu vết, đó hình như là….

Hẳn là không thể nào đâu? Có lẽ là mình nhìn nhầm rồi?

———-

“Lôi Tấn, ngươi cảm thấy ca ca ta là người thế nào a?” Cảnh Bình nói thực, y rất thích Lôi Tấn, tuy Lôi Tấn ít lời, thậm chí là có chút im lặng, nhưng y thực sự hy vọng Lôi Tấn có thể ở lại, hơn nữa a cha a sao cũng rất thích hắn.

“Tốt lắm.” Lôi Tấn nói thực, mặc dù dối với hắn có chút tâm tư, thế nhưng biết khắc chế, ít nhất không làm hắn đau đầu như ba tên kia.

Nếu biết mình xảy ra chuyện, tiểu tử kia không chừng ở nhà sẽ liên tục gây sức ép với mình, hiện tại Hi Nhã còn tìm tới, xem ra cũng sẽ không ngừng tay, về phần Mặc Nhã, nghĩ nghĩ, không muốn, không một tên nào làm người ta bớt lo cả.

“…Được không?” khi Lôi Tấn hoàn hồn cũng chỉ nghe thấy mấy chữ cuối cùng.

“Cái gì được không?” Lôi Tấn hỏi lại một lần.

“Ngươi ở lại bộ tộc chúng ta cùng ca ca ta cử hành nghi thức đi, ca ca của ta sẽ rất thương ngươi, hơn nữa ca ca của ta rất có thể sẽ là tộc trưởng tiếp theo nga.” Cảnh Bình cúi đầu hái quả Kim ngân trong lùm cây, vì lưu lại Lôi Tấn, lợi dụ đều bỏ ra, tộc trưởng nhất định phải là thú nhân cường tráng nhất, giống cái hẳn đều sẽ thích.

“Hẳn là không được, Lôi Tấn đã là bầu bạn của ta.” Thanh âm trầm thấp từ tính từ phía sau hai người truyền tới, có người từ phía sau nắm lấy bả vai Lôi Tấn, tiếp theo một cái đầu sáp lại gần.

Cảnh Bình vừa xoay người ngẩng đầu thì nhìn thấy một đôi ngươi màu tím mang theo ý cười, bên tai đỏ ửng một cách khả nghi.

Người tới chính là Hi Nhã.

Thì ra sáng hôm nay lúc Hi Nhã quay về, vừa lúc gặp Hạo Dương rời giường, nhưng Hạo Dương lại không hề ngạc nhiên, chỉ hỏi Hi Nhã tối hôm qua có phải đi tìm giống cái của y hay không.

Hi Nhã đem sự tình đại khái nói lại một lần, dù sao hiện tại ở nhà người ta, cũng cần phải giải thích một chút.

Không nghĩ tới hai người sau khi ăn cơm xong, Hạo Dương chủ động nói muốn dẫn Hi Nhã đi tới nhà ca ca một chuyến, Hi Nhã tự nhiên cầu còn không được, có thú nhân Hổ tộc dẫn đường, bản thân hẳn sẽ không bị cho rằng là kẻ xâm lấn.

Bọn họ tới sớm, Hạo Thần đang nấu cơm, Hạo Dương đem sự tình nói lại một lần, Hạo Thần nhìn Hi Nhã, lại nhìn vẻ mặt chột dạ của con mình, trong lòng cũng hiểu được vài phần, nói cho Hi Nhã biết Lôi Tấn đang ở trên núi, nên Hi Nhã lúc này mới tới đây tìm.

Hi Nhã thở ra nhịêt khí phun sau tai Lôi Tấn, đột nhiên nghĩ tới chuyện tối qua, Lôi Tấn giơ chân đá Hi Nhã một cái, nói “Cút xa chút.”

“Thật ác a, xuống giường sẽ không nhận thức.” Hi Nhã không nghiêm túc oán hận nói

“Ngươi nói cái gì?”Lôi Tấn dựa lưng lên cây để ổn định thân thể, chậm rãi mở miệng, đáy mắt lại nặng nề.

“ta nói ngươi hôm nay khá hơn chút nào không?” Hi Nhã lập tức lại gần cười nói.

Lôi Tấn liếc y một cái, Hi Nhã giúp đỡ đúng là sự thực, vì thế gật đầu, nhưng mà lời cảm ơn thì nghẹn trong cổ họng thế nào cũng nói không ra.

“Vậy là tốt rồi.” trên mặt Hi Nhã rõ ràng có vẻ thở phào nhẹ nhõm, tác dụng của Bích Ngải hoa y cũng chưa từng tận mắt thấy, nói không chừng Lôi Tấn thực sự có thể vượt qua chuyện này.

“Lôi Tấn, đây là ai a?” Cảnh Bình ôm nửa rổ quả Kim ngân qua, trên mặt mang theo một chút không được tự nhiên, mở miệng hỏi.

“Bằng hữu.”

“Bầu bạn.”

Hai người đồng thời mửo miệng, cũng là hai đáp án hoàn toàn bất đồng.

Hi Nhã bám vào bên tai Lôi Tấn nói vài câu gì đó.

Cảnh Bình kỳ quái liếc nhìn hai người một cái, thấy sắc mặt Lôi Tấn không tốt, liền không hỏi nữa, Cảnh Bình thấy thời gian ăn sáng còn không cách bao nhiều, liền đề nghị quay về.

Trên đường đi Hi Nhã nói Cảnh Bình mang theo rổ quả nên không tiện lắm, bản thân chủ động tiến qua dìu Lôi Tấn.

Lôi Tấn dọc theo đường đi luôn im lặng, người tự giới thiệu tên là Hi Nhã này bộ dáng cùng tính cách đều tốt lắm, luôn nói cảm ơn mấy ngày nay đã trợ giúp Lôi Tấn gì gì đó, khiến cho Cảnh Bình cuối cùng đều thấy ngượng ngùng.

Trửo về ăn sáng, Hạo Dương bảo ngày mai mời người vào rừng săn thú, thuận tiện qua hỗ trợ laà cho Hi Nhã cùng Lôi Tấn một căn phòng, để họ có chỗ ở.

Hạo Thần có chút lo lắng cho cơ thể Lôi Tấn, sợ thú nhân không biết chiếu cố, thế nhưng thấy Lôi Tấn không phản đối, nghĩ dù sao người ta cũng là bầu bạn, bản thân cũng khó mà nói, chỉ đóng gói cho Lôi Tấn hai bộ quần áo của Cảnh Bình, lại chọn mấy miếng thịt non cùng một bao lớn trái cây Kim ngân

Hi Nhã thấy thân thể Lôi Tấn như hiện tại, khó ma flặn lội đường xa quay về Báo tộc, liền nghĩ trước tiên cứ ở trong Hổ tộc tịnh dưỡng một chút rồi nói sau, đánh giá thời gian một tháng sắp hết, Mặc Nhã nếu không tìm thấy người, hẳn đã quay về địa điểm hai người ước định chờ, đành phiền toái Hạo Dương cho một thú nhân Báo tộc chờ ở cửa sông, nói y cùng Lôi Tấn hiện đang ở trong Hổ tộc bộ tộc. Hạo Dương thống khoái đáp ứng

Vì thế mọi người đều đi làm việc của mình

———-

Hi Nhã cùng Lôi Tấn ở trong phòng của Hạo Dương đã qua vài ngày.

Tác dụng của Bích Ngải hoa trong người Lôi Tấn phát tác càng ngày càng mạnh, ban đầu Hi Nhã đều giúp Lôi Tấn lau mình cùng lấy miệng giải quyết, nhưng mắt thấy mấy ngày nay biện pháp này cũng không dùng được nữa.

Lôi Tấn mỗi tối đều bị gây sức ép tới mức không ngủ được, sau vài ngày, khí sắc của hắn rõ ràng kém xuống

Hi Nhã có đôi khi hận Mặc Nhã không nhanh chóng chạy tới đây nếu không thì tốt rồi, Lôi Tấn thích Mặc Nhã, tất nhiên sẽ không phản đối chuyện hai người kết hợp, Lôi Tấn cũng không cần hàng đêm chịu đựng loại tra tấn này. Nhưng có đôi khi trong lòng y lại muốn Mặc Nhã tốt nhất hôm nay có thể đừng đến, có như vậy y mới có thể có thêm cơ hội ở chung một mình với Lôi Tấn, nói không chừng đến lúc đó Lôi Tấn cũng sẽ thích mình, hai loại suy nghĩ này luôn giãy giụa mâu thuẫn trong y

Tới một ngày khi màn đêm buông xuống, một vòng tra tấn lại bắt đầu, Lôi Tấn đã hoài nghi bản thân đã mắc bệnh nan y, như thế nào cứ đến tối lại phát tác, bản thân lại càng ngày càng không khắc chế được, trong lòng tựa như đang có lửa thiêu đốt hắn, hắn không biết phải làm gì mới có thể khiến cho việc này tốt hơn. Hi Nhã tuy rằng chưa từng nói cho hắn biết, nhưng Lôi Tấn cũng mơ hồ đoán được chút ít, nếu như mình thực sự mắc bệnh nan y, Hi Nhã tuyệt đối sẽ không bình tĩnh giống như hiện tại, hơn nữa trạng huống thân thể của mình căn bản không lừa được người, phía sau truyền tới tê ngứa, có mấy lần hắn thiếu chút nữa nhịn không được, muốn kêu Hi Nhã tiến vào, nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng nhẫn nhịn.

“Lôi Tấn, ngươi còn có thể kiên trì sao?” Hi Nhã mở cửa tiến vào hỏi, mấy ngày nay Lôi Tấn vẫn luôn đem y đuổi ra ngoài, nhưng y thực sự lo lắng.

“Ra ngoài…” Lôi Tấn nằm úp sấp trên giường dùng đầu ép sát vách tường, mồ hôi dọc theo thái dương chảy vào trong mắt, xót xót đau đớn

“Ngươi đừng cứng đầu như vậy nữa, chúng ta còn có cách khác mà.” Hi Nhã thử đi tới

“Ra ngoài…”Lôi Tấn lặp lại câu nói kia, nhưng lúc này lại có thêm vài phần rung động.

“Nếu Mặc Nhã ở đây, ngươi cũng sẽ bảo nó ra ngoài sao?” Lông mày của Hi Nhã khẽ nhíu, nhưng nắm tay siết chặt lại bán đứng tâm tình của y.

Lôi Tấn không nhìn y, chỉ thở phì phì nói “đừng để ta nói lần thứ tư, ta không cần ngươi giúp, ra ngoài.”

“Thật sự không cần sao?” ở nơi Lôi Tấn không nhìn thấy, Hi Nhã nở một nụ cười không rõ ý tứ, đứng ở bên giường, theo chân Lôi Tấn sờ lên cao, một đường hướng về phía trước, trượt đến khe hở giữa hai chân hắn rồi cách quần nhẹ nhàng vuốt ve.

Thân thể Lôi Tấn chấn động, sau đó mắng “Cút!”

Con ngươi Hi Nhã tối sầm, nói “Phỏng chừng đêm nay không phải do ngươi.” Nói xong từ phía sau ôm lấy thắt lưng Lôi Tấn, không để ý tới giãy dụa phản đối của hắn, đem cả quần trong cùng quần đùi của hắn lột xuống.

Lôi Tấn cũng không muốn yếu thế, nhưng hai tay hắn hiện đã mất, dù muốn phản kháng cũng không có khí lực, trong lòng thực sự cũng có một chút kinh hoảng, vì thế hô “Hi Nhã, dừng tay.”

Hi Nhã lúc này hiển nhiên đã không muốn nghe hắn nói. Y đem Lôi Tấn để trên giường, đem áo hắn kéo lên trên thắt lưng, toàn bộ nửa người dưới của Lôi Tấn lúc này đều bại lộ trong ánh mắt Hi Nhã.

Lôi Tấn nghiêng đầu sang bên, thì thấy Hi Nhã ngồi xuống, cúi thân xuống, lấy tay từ phía sau lưng tách hai chân Lôi Tấn ra, đôi môi cực nóng dán lên cẳng chân Lôi Tấn, từng chút từng chút liếm hôn.

Lôi Tấn nói thế nào Hi Nhã cũng không ngừng lại. Lôi Tấn muốn đá y, thì hai chân lại bị giữ chặt, chờ tới lúc mội Hi Nhã chạy lên đùi hắn, Lôi Tấn ngay cả khí lực để khép chân cũng không có.

Nụ hôn tiếp tục di chuyển, thân thể Lôi Tấn nhảy dựng, một ngón tay Hi Nhã đã thăm dò vào trong, chờ huyệt khẩu có chút mềm ra, thì tới ngón thứ hai, thứ ba, bắt chước động tác đâm vào rút ra, ở trong cơ thể Lôi Tấn vuốt ve xoay tròn.

Lôi Tấn cắn gối đầu bên miệng, gắt gao đem âm thanh áp chế xuống, ngón tay Hi Nhã vẫn còn tiếp tục, sứng trướng mang theo tê ngứa, đau đớn, thế nhưng lại không thấy khó chịu.

Trong lúc vô ý không biết chạm phải địa phương nào, Hi Nhã chỉ cảm thấy ngón tay mình bị ngậm chặt, Hi Nhã theo bản năng hiểu được chính là chỗ này, đối với chỗ kia nhấn một cái.

Thân thể Lôi Tấn run rẩy, một đêm này ở trong tay Hi Nhã phóng thích.

Đêm nay cuối cùng cũng đã qua.

———–

Hi Nhã đã hỏi qua Cảnh Việt thời gian bắt đầu dùng Bích Ngải hoa, tính ngày, còn có hai ngày là qua, nhưng dược tính của Bích Ngải hoa thường là càng về sau thì càng mãnh liệt, cho nên một khắc y đều không yên tâm, cho dù Lôi Tấn có mãnh liệt phản đối, thì hai người vẫn là tới đêm thì cùng ngủ.

Hôm nay Hi Nhã đi theo Cảnh Bình lên núi hái rau dại, bắt gà rừng, cùng với tìm một chút trứng gà về, tính toán nấu một bữa cải thiện cho Lôi Tấn, y biết Lôi Tấn không thích ăn thịt lắm, cơm chiều Hi Nhã hầm gà rừng, dựa theo Lôi Tấn nói xào cho hắn một đĩa rau xanh với trứng gà.

Lôi Tấn đang ở trong hậu viện nằm trên ghế từ từ nhắm hai mắt, nắng chiều nhuộm lên người hắn một vầng sáng ấm áp, khi Hi Nhã đem thức ăn bưng lên, thì dừng lại ở cửa nhìn hắn, nơi này chỉ có hai người họ, cuộc sống an bình mà đẹp đẽ

“Lôi Tấn, ăn cơm.” Hai người nếu cứ tiếp tục im lanựg như vậy, đồ ăn sẽ nguội mất, Hi Nhã đỡ hắn đứng lên, hai tay Lôi Tấn gần như không có gì xuy chuyển.

“Nếm thử đồ ăn ta làm xem sao?” Hi Nhã bưng bát đem đồ ăn uy tới miệng Lôi Tấn

Từ đêm hôm đó, sau khi Hi Nhã ép buộc Lôi Tấn. Hai người chính là lấy hình thức như vậy ở chung, Hi Nhã lầm bầm lầu bầu, Lôi Tấn im lặng không nói

Hôm nay cũng vậy, Lôi Tấn há mồm ăn, nhưng không biết nên đối mặt với Hi Nhã như thế nào.

“Qua hai tối nữa thì tốt rồi.” Hi Nhã buông đồ ăn, lại bưng nước uy cho hắn.

Lúc này Lôi Tấn mới ngẩng đầu nhìn y một cái, mấy ngày nay, đều là Hi Nhã dùng miệng cùng ngón tay giúp cho hắn, mặc kệ hắn phản đối thế nào, Hi Nhã vẫn cứ tiếp tục. Thêm hai tối nữa đại khái cũng sẽ không có gì khác, cứ theo y thôi.

Tuy rằng biết Hi Nhã là đang giúp hắn, nhưng mà loại phương thức ép buộ này, sao lại làm hắn cảm động đến rơi nước mắt chứ?

Cơm nước xong, thừa dịp còn chưa phát tác, Hi Nhã đem Lôi Tấn ra suối tắm rửa một chút.

Mấy ngày nay liên tục làm đã thành thói quen, Hi Nhã đem quần áo Lôi Tấn cởi ra, đỡ hắn vào nước, vừa định lấy khăn vải lau người cho hắn, lại phát hiện không mang theo.

“tự ngươi ngâm nước một chút đi, ta về nhà lấy khăn rồi ra.” Hi Nhã lên bờ mặc đồ, y biết rõ Lôi Tấn sẽ không đáp lời mình.

Thế nhưng Lôi Tấn lần này lại gật gật đầu.

Trong lòng Hi Nhã vui vẻ, dưới ánh trăng con ngươi màu tím lưu chuyển ý cười rõ ràng, y vọi vã nói “ta sẽ nhanh chóng quay lại.”

Lôi Tấn nhìn y thoái mái chạy đi, trong lòng lộn xộn, đơn giản nhắm mắt lại, chuyên tâm ngâm nước.

Nhưng lửa nóng trong cơ thể vào đúng lúc này kịch liệt bộc phát, làm cho hai chân hắn mềm nhũn, một đầu chìm vào trong nước, mất đi hai tay, hắn dù có giãy dụa cũng không có kết quả, cảm giác chìm trong nước cách đây không lâu lại tái diễn một lần nữa, một khắc kia người hiện lên trong lòng hắn là ai?

“Lôi Tấn…” Trong suối sủi lên bọt nước, nhưng lại không thấy thân ảnh Lôi Tấn, Hi Nhã rống lên một tiếng, bay tới, bất chấp chưa cởϊ qυầи áo nhảy xuống, ôm Lôi Tấn leo lên bờ.

Hai tay áp lên lồng ngực của hắn, môi run run nghĩ muốn gọi hắn nhưng lại không thốt lên lời, y thế nhưng lại làm cho hắn một lần nữa ở trước mặt mình….

Lôi Tấn ho khan phun ra mấy ngụm nước, tỉnh lại.

“Hi Nhã…” Cổ họng khàn khàn của Lôi Tấn phát ra một tiếng.

Chỉ có một chút thời gian, nhưng Hi Nhã tựa như cảm thấy bản thân đã chết một lần, thẳng tới khi Lôi Tấn lên tiếng, y mới cảm thấy bản thân sống lại, đôi mắt đỏ hồng, nghiêng đầu sang chỗ khác, ngồi trên mặt đất bên cạnh.

“Ta không sao.”Lôi Tấn thử ngồi dậy, nhưng khô nóng cuồn cuộn không ngừng trong người làm hắn chỉ có thể liều mạng cuộn mình có đứng dậy.

Hi Nhã lật lại thân thể Lôi Tấn, trong ánh mắt mang theo kiên định chưa từng có.

“ta giúp ngươi giải quyết hoàn toàn.” Hi Nhã nói xong tách hai chân Lôi Tấn ra, ngón tay dính nước, đâm vào rồi bắt đầu khuếch trương. Kỳ thực mấy ngày nay Hi Nhã vẫn làm cho hắn, hơn nữa bởi vì cơ thể có Bích Nhải hoa, nên nơi đó đã có chút mềm mại.

“Hi Nhã…” Lôi Tấn giật mình kêu lên, cảm giác được lần này ngón tay Hi Nhã rút ra, thay vào chính là phân thân nóng như lửa.

Hi Nhã chịu đựng làm đủ tiền diễn, sau đó xoay người áp lên trên người Lôi Tấn, một lần động liền nhấn mình vào trong thân thể Lôi Tấn.

Thứ kia của Hi Nhã đúng là không thể so với ngón tay, phía dưới truyền đến cảm giác đau đớn do bị xé rách, Lôi Tấn đau tới mức sắc mặt trắng bệch, hít mạnh lãnh khí, cắn răng quát “Hi Nhã…”

Hi Nhã nắm hai chân Lôi Tấn vòng lên thắt lưng mình, bắt đầu trừu động. Nói “Lôi Tấn, ta là ai? Ngươi có thấy rõ người hiện tại đang ở bên trong cơ thể ngươi là ai không?”

“Ngươi cút…”

Hi Nhã cũng không nói lời nào nữa, y vốn nghĩ muốn dừng lại để cho Lôi Tấn thích ứng hơn một chút, nhưng ấm áp trong giấc mộng bấy lâu rất nhanh đã dồn ép khiến y không nhịn được nữa, tuỳ tiện xâm nhập, hai tay ở hai bên cánh mông Lôi Tấn vỗ về chơi đùa, bắt đầu hung hăng va chạm.

Lôi Tấn kêu thảm một tiếng, thân thể không tự giác muốn lùi về sau.

Hi Nhã nắm vòng eo hắn kéo lại, nhẹ giọng nói “Thực xin lỗi.” Tốc độ va chạm cũng thả chậm hơn, nhẹ nhàng va chạm từng chút một các nơi trong cơ thể, theo bản năng tìm kiếm điểm mẫn cảm mấy lần trước đã phát hiện.

“Ra ngoài…” Lôi Tấn thống khổ rêи ɾỉ ra tiếng.

Bỗng nhiên đỉnh tới một chỗ, tiểu huyệt Lôi Tấn bỗng buộc chặt, hừ một tiếng, cũng không hoàn toàn là thống khổ.

Hi Nhã biết chính là chỗ này rồi, liền chuyên hướng tới nơi đó đỉnh qua, cố ý vô ý khi nặng khi nhẹ ma sát qua đó, Lôi Tấn muốn chống cự, nhưng thân thể nhiều ngày bị dược tính tra tấn làm lý trí bị xói mòn khiến du͙ƈ vọиɠ tương phản lại bắt đầu trỗi dậy, đón ý hùa theo sự xuyên vào rút ra như bão tố của Hi Nhã, tiểu huyệt tự giác co bóp lấy phân thân Hi Nhã.

Hi Nhã thoải mái phát ra một tiếng rên.

Lôi Tấn ngửa đầu nhìn những vì sao trên cao, mặc dù hắn có cảm giác thế nhưng không thể tiếp tục như vậy nữa, hai tay dù không thể di chuyển, nhưng hắn còn có chân.

“Được rồi, Hi Nhã đừng trách ta không khách khí.” Trong lòng Lôi Tấn mặc niệm một tiếng, chân trượt xuống, đá mạnh lên lưng Hi Nhã, nhưng lại không nghĩ tới bị Hi Nhã phản công vươn tay trái bắt lấy, tách ra, tay phải nâng cao thắt lưng Lôi Tấn, đâm vào sâu hơn.

“A….” Lôi Tấn bị va chạm liền phát ra thanh âm tan vỡ

“Thoải mái không?” Hi Nhã cắn hồng anh trước ngực Lôi Tấn, khẩu khí dịu dàng tương phản với động tác hung mãnh dị thường dưới thân.

Hô hấp Lôi Tấn ồ ồ dồn dập, âm thanh khàn khàn lại tăng thêm vài phần quyến rũ “Hi Nhã…” Nơi yếu ớt trong tiểu huyệt càng thêm phần ngứa ngáy, làm cho toàn thân hắn như nhũn ra, bắt đầu từ từ sa vào.

Lôi Tấn há to miệng thở phì phò, trơ mắt nhìn Hi Nhã đem một chân của mình khoát lên trên vai y.

Tiểu huyệt của hắn tại nơi hắn không nhìn thấy hé ra hợp lại hấp dẫn, Hi Nhã hạ thấp thắt lưng, đột nhiên đâm hạ thân vào, kíƈɦ ŧɦíƈɦ bị lấp đầy, làm cho Lôi Tấn ngửa đầu hô một tiếng, thân thể hai người dán cùng một chỗ, kết hợp càng thêm thông thuận.

Lôi Tấn cau mày, chịu đựng thứ kia trong cơ thể, cắn răng cảnh cáo “Ra ngoài, Hi Nhã, chúng ta không nên là loại quan hệ này.”

“Ngươi nói lời này, không biết là đã chậm sao?” Hi Nhã rút ra thật mạnh, nói lên tư thế tương liên hiện tại giữa hai người

Lôi Tấn gần như muốn nhảy dựng lên, nhưng lại vô lực phản kháng, chỉ có thể tuỳ ý nằm dưới thân Hi Nhã mặc y muốn làm gì thì làm, kɦoáı ƈảʍ trong tiểu huyệt càng ngày càng rõ.

Thân thể hai người run lên, thét một tiếng, song song đạt tới cao trào. Chất lỏng nóng bỏng khuếch tán trong người Lôi Tấn. Hi Nhã chôn mình trong địa phương mềm mại nhất trong cơ thể Lôi Tấn, cảm thấy sự thoả mãn chưa từng có.

Hi Nhã khó có đựoc nhìn thấy bộ dáng mờ mịt của Lôi Tấn, cúi đầu hôn lên nửa bên mặt ẩm ướt của hắn, khàn giọng nói “Ngươi rốt cuộc cũng là của ta.”

“Ngươi có thể buông ta ra chưa?” Lôi Tấn bình ổn hô hấp, hơi có vẻ bình tĩnh hỏi

“Một lần sao có thể đủ?” kỳ thực Hi Nhã suy nghĩ, ngươi cùng Mặc Nhã làm nhiều lần như vậy, ta nhất định phải hảo hảo đòi lại, nhưng mà giờ khắc này, y không dám nhắc tới Mặc Nhã.

Hi Nhã ôm Lôi Tấn đi vào trong suối, còn không kịp chờ hắn phản ứng lại, liền đem hắn đè ở bên bờ, nhấc thắt lưng Lôi Tấn lên, từ phía sau xuyên vào.

Lôi Tấn bị y va chạm ghe vào bờ sông, mở miệng mắng “Hi Nhã, ngươi sao không chết đi?”

“ta chết, sao có thể thoả mãn ngươi?” Hi Nhã bĩ bĩ cười xấu xa nói.

Hắn gục xuống, cái mộng tự nhiên nhếch lên, thuận lợi cho Hi Nhã rút ra đâm vào, Hi Nhã ấn hắn tiến tiến xuất xuất, làm hoàn toàn.

“Trong người ngươi còn khó chịu không?” Hi Nhã mạnh mẽ di chuyển, tay ở trong nước duỗi tới phía trước, nắm lấy phân thân Lôi Tấn, ghé mình bên tai Lôi Tấn cười nói “Vẫn là thân thể của ngươi tương đối thành thực hơn, đã cứng như vậy rồi.”

Lôi Tấn ở trong tay y tiền hậu giáp kích mà tan rã quân lính, nghĩ muốn ngăn cản đã không còn kịp, Hi Nhã lại một lần nữa phóng xuất trong người hắn.

Hai người giữ lấy tư thế tương liên ôm nhau ở trong suối nghỉ ngơi một lúc.

Cảm giác cái thứ nóng bỏng đang còn trong người mình một lần nữa cứng lại, Lôi Tấn kinh hải nói “Ngươi còn muốn làm gì? Còn không chịu yên sao?”

“Không yên, thực muốn ở lại luôn trong đó.” Hi Nhã nói xong, liền sờ soạng một phen trên ngực Lôi Tấn, lại còn rất nhỏ, xúc cảm thực tốt.

Luôn là bản thân hắn đi đùa giỡn người khác, không nghĩ tới lúc đi vào thế giới này, ngược lại bản thân lại… lại… bị nam nhân khác đùa giỡn, Lôi Tấn tức đên mức nhất thời không nói ra lời.

Hi Nhã ăn ngay nói thực, cảm giác ấm áp ẩm ướt bên trong Lôi Tấn, làm cho y càng lúc càng không muốn ra.

“ta làm ba lần.” Hi Nhã còn dùng một loại khẩu khí thương lượng nói với Lôi Tấn, y nhớ rõ lúc trước Lôi Tấn lần đầu tiên làm cùng Mặc Nhã làm tới hai lần, như vậy y sẽ làm ba lần.

“Hi Nhã, ngươi buông, nếu không đừng trách ta trở mặt với ngươi.”

“Thật sự không muốn sao?” Hi Nhã ở trong cơ thể hắn cọ xát hai cái, từ phía sau cắn vành tai Lôi Tấn, hấp dẫn nói

Kɦoáı ƈảʍ còn lưu lại trong nơi mềm yếu nhất cơ thể, rất nhanh bị kích phát lại, vì để nghiệm chứng lời nói của Hi Nhã, huyệt khẩu lại một lần nữa cắn chặt phân thân Hi Nhã

Hi Nhã lật người Lôi Tấn lại, tách hai chân hắn ra, ở trong nước lấy tư thế mặt đối mặt nhanh chóng đi vào, hai tay y đỡ lấy người, thắt lưng Lôi Tấn bủn rủn, thân thể từng chút một chìm xuống, cảm giác nổi lên rồi chìm xuống nước, hắn chỉ có thể buộc chặt hai chân, kẹp trên lưng Hi Nhã, làm cho Hi Nhã càng lúc càng vào sâu bên trong.
Bình Luận (0)
Comment