Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 67

Mưa rơi càng lúc càng lớn, Mặc Nhã gia tăng cước bộ, tới lúc còn cách cửa hơn một khoảng, y nghe thấy tiếng la của Lôi Tấn, trong lòng Mặc Nhã cuống lên, bất chấp lúc này trên không sấm chớp dữ dội, biến ra cánh, trực tiếp bay vào, nhưng mà một màn trước mắt là chuyện gì, Lôi Tấn thân thể trần trụi bị đại ca đè bên dưới, đầu đại ca lại rúc vào cổ Lôi Tấn. Nhưng y cũng rất nhanh phát hiện sự khác thường, bởi vì đại ca không hề nhúc nhích, mà thanh âm Lôi Tấn cũng không giống như đang hành sự.

Trong lòng lập tức phản ứng lại, đã xảy ra chuyện, chạy vội tới, ngồi xổm xuống, đỡ lấy bả vai đại ca, hỏi Lôi Tấn “Đây là làm sao?”

Trong lòng Lôi Tấn hoảng loạn không biết phải làm cái gì bây giờ, mất đi hai cánh tay, hắn đã thử vài lần cũng không thể từ dưới thân Hi Nhã đứng dậy, hắn có thể chờ, nhưng miệng vết thương của Hi Nhã không thể chờ, hắn đã thấy mu bàn tay Hi Nhã từng chút từng chút biến đen. Lúc này đột nhiên thấy Mặc Nhã trở về, thế nhưng không có thời gian phản ứng, chỉ muốn vội vàng nhào tới hút miệng vết thương trên mu bàn tay Hi Nhã.

Mặc Nhã vội vàng theo tầm mắt Lôi Tấn nhìn qua, lập tức hiểu tại sao lại thế này, vội vàng ngẩng đầu tóm lấy tay hắn nói “Không được, ngươi không thể hút, trong miệng ngươi đang có vết thương.” Mặc Nhã liếc mắt một cái thấy trên miệng Lôi Tấn có vết cắn

“Mặc Nhã…” Lôi Tấn lúc này mơi thấy rõ người trước mặt, tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, dù có chút bối rối, thế nhưng rất nhanh sửa sang suy nghĩ, rõ ràng hữu lực nói “Hi Nhã bị thứ gì đó cắn phải, chỉ trong chốc lát. Ngươi mau nhìn xem.”

“Là Thỉ lam lục tích (hình như là thắn lằn), nhưng con này còn nhỏ, độc tính tương đối yếu, để ta hút độc giúp đại ca.” Mặc Nhã nhìn thoáng qua. Sau khi phán đoán chuẩn xác, cúi đầu.

“từ từ, Mặc Nhã, ngươi không bi sao chứ?” thường nghe người ta nói, người lấy miệng hút độc từ vết thương, bản thân cũng rất có thể sẽ bị trúng độc, hắn cũng không muốn cứu được một người, thì người kia lại ngã xuiíng, hắn không có nhiều thời gian nhàn rỗi chiếu cố.

Mặc Nhã tới lúc này, trong ánh mắt mới có chút ý cười dịu dàng như trong quá khứ, hôn nhẹ lên môi Lôi Tấn, nói “Không sao, trong miệng ta không có vết thương.”

Thẳng tới lúc máu trên vết thương Hi Nhã hoá thành màu đỏ, Mặc Nhã mới ngừng lại.

“Hút hết rồi, hẳn sẽ không có chuyện gì.”

Lôi Tấn thấy hô hấp Hi Nhã bình ổn lại, cũng không dồn dập như vừa rồi, liền an tâm.

Mặc Nhã trước tiên đem Hi Nhã về hang, sau đó quay lại dìu Lôi Tấn.

“tay ngươi làm sao vậy?” lúc Mặc Nhã đỡ lấy tay hắn, mới phát hiện cánh tay Lôi Tấn vận một chút lực cũng không được

“Bị thương.” Lôi Tấn nhẹ nhàng miêu tả, thấy Mặc Nhã lo lắng rõ ràng, liền bồi thêm một câu “rất nhanh sẽ tốt thôi.” Không phải hắn không hảo tâm, chỉ là đơn thuần suy nghĩ, không cần vì chuyện này mà cảm thấy nhất định phải có trách nhiệm gì đó với mình.

Mặc Nhã thực sự không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên hai vai Lôi Tấn. Đã kết vảy, thế nhưng vẫn chưa lành lặn, dấu vết dữ tợn thoạt nhìn có chút doạ người.

Lôi Tấn vừa ngẩng đầu đã thấy sâu trong mắt y, có tự trách, có hối hận, cso cảm động, mà càng nhiều hơn là đau lòng, hắn chưa bao giờ biết ánh mắt một người lại có thể biểu đạt cùng lúc nhiều tình cảm như vậy, hơn nữa hắn thế nhưng xem hiểu

“Ngươi cho là ở đây đóng phim truyền hình à, còn muốn thâm tình ôm nhau trong mưa đến bao giờ, mưa thực lạnh, ta không còn bộ đồ nào đâu.” Lôi Tấn vừa mở miệng, bầu không khí vi diệu vừa rồi bị phá hư hầu như không còn. Thằng nhãi này quả nhiên không có tế bào lãng mạng gì hết.

Miệng Lôi Tấn nói rất nhiều, y nghe đều không hiểu, cũng may từ chỗ a sao đã có không ít kinh nghiệm, không hiểu thì tốt nhất đừng hỏi, miễn cho bị niệm. Mặc Nhã chỉ cười cười. Đem quần áo trên đất nhặt lên, nhét vào trong ngực Lôi Tấn, rồi đem Lôi Tấn bế lên ôm vào ngực

“ta đã nói qua với ngươi, ta ghét nhất là tư thế này, ngươi thực tâm muốn đối nghịch với ta phải không?”

Mặc Nhã không đáp, chỉ chuyên tâm ôm hắn, ở trong cơn mưa to tìm đường.

“Mặc Nhã chết tiệt, tay ngươi để đâu đó? Muốn lão tử phế nó đi.” Lôi Tấn chỉ cảm thấy dưới mông mình có một bàn tay lớn đang đặt, còn có một ngón tảytượt tới chỗ kia rồi nhẹ nhàng ấn một cái, da đầu tê rần, lập tức bùng nổ.

“Chỗ này có nhớ ta không?” cho dù Mặc Nhã đã cố sức áp chế, nhưng Lôi Tấn vẫn nghe thấy ý tứ trêu đùa bên trong câu nói

Mặt của hắn càng ngày càng âm trầm, không thể tin được lời này là từ trong miệng Mặc Nhã nói ra, toàn bộ là một bộ dáng lưu manh. Cánh tay không có lực, hai chân còn khoát lên tay người ta, Lôi Tấn há mồm ở trên cổ Mặc Nhã hung hăng cắn một cái, hận không thể xé xuống một miếng thịt, thẳng đến khi chảy máu mới thôi.

Mặc Nhã hơi hơi cau mày, cũng không tính ngăn cản, chờ tới lúc Lôi Tấn nhả ra, mới ra vẻ không chút để ý nói “A sao ta trước đây từng dạy ta, nợ máu phải trả bằng máu.”

Mí mắt trái của Lôi Tấn nhảy một cái, trong lòng mắt: chết tiệt, La Kiệt, ngươi dạy con trai giỏi? Nói lưu manh còn là vũ nhục hai chữ lưu manh.

————

Thời tiết thảo nguyên hôm nay thực không tệ, nhưng gió phía Bắc thổi tới có chút lạnh, La Kiệt vừa mới mở cửa đã hắt hơi một cái, hít hít cái mũi nói “Hình như có người mắng ta, không phải là Lôi Tấn đi.” La Kiệt nghí tới nghĩ lui, cũng chỉ có mình Lôi Tấn sẽ ở sau lưng mắng y.

“Mau vào, đã qua hai tháng rồi, bọn họ như thế nào đến một chút tin tức cũng không có?” An Sâm cầm trong tay hai sợi dây thừng, trong đôi mắt tím chứa đầy lo lắng.

La Kiệt ngẩng đầu nhìn phương Bắc.

“Yên tâm, Hi Nhã cùng Mặc Nhã sẽ tìm được Lôi Tấn, hai đứa chúng nó thích hắn như vậy.” An Sâm kéo nhẹ bả vai La Kiệt, an ủi nói

Chính bởi vì thích nên mới lo lắng, vạn nhất Lôi Tấn có chuyện gì ngoài ý muốn, Hi Nhã tạm không nói tới, Mặc Nhã phỏng chừng sẽ không thể tha thứ cho mình, huống hồ y không quên, một đêm trước khi đi kia, lời của Mặc Nhã, y thực sự sợ nhất ngữ thành sự thực, hơn nữa Lôi Tấn hắn sao từ bỏ được?

“An Lạc đã ra ngoài tìm Minh Nhã, Minh Nhã lập tức sẽ trưởng thành, ngươi phải tin vào năng lực của nó, dù sao nói thế nào nó cũng là thú nhân Báo tộc, gặp phải dã thú bình thường, tự bảo vệ mình cũng dư dả.”

La Kiệt gật đầu, hiện tại chỉ có thể nghĩ như vậy, hy vọng bọn ho đều có thể bình bình an an trở về, mấy ngày hôm nay, y càng ngày càng cảm thấy, trong cái sân trống rỗng không một bóng người, không có chút tiếng động nào thực đáng sợ.

————–

Mặc Nhã đốt một đống lửa lớn trong động, đỡ đại ca nằm xuống, đem Lôi Tấn cùng mình ngồi lại gần lửa.

“Lại gần một chút, bên lửa cho ấm.” Mặc Nhã phi thường vui vẻ nói.

“Vậy ngươi lấy quần áo mới cho ta thay.” Lôi Tấn ý chỉ cái tay nải trong góc sáng sủa, Hạo Thần thúc thúc đã chuẩn bị vài bộ đồ, hắn lúc ấy chỉ thử một chút, bởi vì sợ trên đường đi bị hỏng, nên vẫn để trong bọc, không có lấy ra nữa.

“rất nhanh sẽ khô, đổi một bộ mới làm gì?” lông mi dầy của Mặc Nhã khẽ hạ, che lại ý cười chọc ghẹo trong mắt. Đưa tay đem Lôi Tấn ôm đến bên mình, để hắn nằm xuống hai chân mình.

Lôi Tấn cảm thấy thực thoải mái, cũng không có ý gây khó khăn cho bản thân nữa.

Mặc Nhã hôn hôn trán hắn, lại cầm lấy bàn tay hắn, lần lượt hôn qua từng ngón.

“Bối Cách đánh ngươi sao?” Mặc Nhã vuốt ve tóc hắn, quấn quấn những sợi tóc màu đen mềm mại giữa tay mình

“Bối Cách là ai?”Lôi Tấn hình như đã nghe qua cái tên này, thế nhưng con mèo con chó hắn sao cso thể đều nhớ hết a? Nhưng mà vừa nói ra miệng, thì hắn hiểu được, hỏi lại “là con cá vàng kia?”

Mặc Nhã cười cười, hảo hảo một Kim sắc Nhân ngư, tới miệng Lôi Tấn lại biến thành cá vàng, bất quá cách nói này cũng không sai, vốn chính là một con cá màu vàng, vì thế gật gật đầu, đáp “ừ, là con cá vàng kia, gã làm ngươi bị thương ở đâu?”

“Đánh lén sau lưng là tiểu nhân.” Lôi Tấn nhịn không được xì một cái “Hôm nay năm xưa bất lợi, luôn bị tiểu nhân tập kích sau lưng.”

“gã làm ngươi bị thương ở đâu?” Mặc Nhã vừa nghe, thế nhưng thật sự làm Lôi Tấn bị thương, đem hắn lật lại, vết sưng đỏ trên lưng đã biến mất, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy chút mơ hồ

Bối Cách, ân oán giữa hai chúng ta như thế nào cũng được, nhưng liên luỵ đến Lôi Tấn, thù hận này không thể báo.

“Ngươi muốn nghẹn tử ta à?” đầu Lôi Tấn bị chôn vùi giữa hai chân Mặc Nhã, này cũng không sao, mấu chốt là Mặc Nhã cũng không mặc quần áo, thứ kia gần trong gang tấc, hắn cũng không muốn lúc này lại lau súng ra lửa.

Hơn nữa hai người cũng không phải ở cùng một chỗ một hai lần, ai lại không biết a.

Vốn Lôi Tấn không nói lời nào thì còn không sao, nhưng vừa nói ra, nhiệt khí trong miệng phun ra trên thứ đó, thứ nóng dực của Mặc Nhã dưới mi mắt của Lôi Tấn, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được cứng lên.

Khi đỉnh tới đôi môi Lôi Tấn, hắn lập tức ngậm chặt miệng, không nói.

Một bàn tay ẩm ớt ấm áp quen thuộc dán lên lưng hắn, dọc theo những dấu vết màu đỏ chậm rãi di chuyển, một lát sau mới ngừng lại, đột nhiên nói “Quần áo khô rồi, mặc vào.”

Mặc Nhã giúp Lôi Tấn mặc quần áo xong, mới mặc cho bản thân

Bầu không khí giữa hai người lúc đó nhất thời có chút khó tả, Mặc Nhã hiển nhiên không có ý định nói gì, Lôi Tấn thanh thanh cổ họng trước, rồi hỏi “Lâu như vậy, sao Hi Nhã còn chưa tỉnh?”

“thú nhân sau khi bị thương, nghỉ ngơi đối với chúng ta mà nói là phương pháp chữa trị tốt nhất, nọc độc của Thỉ lam lục tích kỳ thực giấu ở trong mắt, nếu đụng phải nọc độc trong mắt mới tương đối nghiêm trọng, trong miệng thì ít, huống hồ đây chỉ là con nhỏ, chắc là mới đi kiếm ăn,” Mặc Nhã giải thích “Bất qua, ta thấy thần sắc đại ca cũng không tốt lắm, có lẽ gần đây quá sức mệt nhọc, lại thêm bị thương, thân thể vừa lúc cần nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Lôi Tấn nhìn sắc mặt rõ ràng gầy yếu của Hi Nhã, biết mấy ngày nay, y thực sự mệt nhọc, vừa phải chiếu cố mình, còn muốn mỗi ngày ra ngoài tìm Mặc Nhã, buổi tối lại không có hảo hảo nghỉ ngơi.

“Ngươi bồi đại ca ở đây nghỉ ngơi chút đi, ta ra ngoài kiếm ít thảo dược.” Mặc Nhã đột nhiên đứng lên nói

Lôi Tấn nhìn cơn mưa lớn như vậy vẫn không ngừng trút xuống ngoài động, hỏi “thảo dược gì?Ngươi vội vã như vậy? Mưa bên ngoài quá lớn, ngươi chờ tới lúc mưa nhỏ đi không được à?”

“Ta đi tìm một ít Thạch phong lam, thứ đó chuyên để khắc chế nọc độc của Thỉ lam lục tích, nếu nơi này xuất hiện Thỉ lam lục tích, gần đây nhất định có Thạch phong lan.”

“Ngươi không phải nói Hi Nhã không còn đáng ngại sao?”

“Để ngừa vạn nhất thôi.”
Bình Luận (0)
Comment