Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 76

Mới đầu Hi Nhã cũng không cảm thấy cái gì, vẫn tự nhiên giảng giải về bộ lông màu trắng trong tự nhiên cùng vấn đề sinh tồn, bất quá rất nhanh y phát hiện thấy Lôi Tấn không bình thường, ánh mắt kia nhìn thế nào cũng không giống như đang nghe y nói chuyện, giống như đang xác nhận kĩ một cái gì đó, trong lòng bắt đầu lặng lẽ đề phòng, Lôi Tấn lắm thủ đoạn, đôi khi y cũng không khỏi ứng đối cẩn thận một chút

Ngươi bóp cổ giúp ta, có chút mỏi.” Lôi Tấn trái phải cử động hai cái, đột nhiên mở miệng, tối qua tinh thần khẩn trương cao độ, thân thể đều cứng lại rồi.

“Nga.” Hi Nhã ngồi vào phía sau Lôi Tấn, cái này y không giỏi, nhưng ấn hai cái, hẳn vẫn có thể

“Thế này thì sao, có mạnh quá hay không?” khí lực thú nhân rất lớn, Hi Nhã không dám dùng toàn lực

“Được, bên trái đó ấn ấn đi.”

“Chỗ này?”

“Ừ.”

“Nhớ rõ lần đầu ăn gà nướng ngươi cùng Mặc Nhã làm cũng không tệ lắm.” Lôi Tấn mở miệng nói chuyện phiếm

“Nga, cái kia a,” Hi Nhã nghe thấy khích lệ, theo thường lệ muốn khiêm tốn nói hai câu, bất quá rất nhanh một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, y biết mình đã lỡ miệng, cười gượng hai tiếng, ý đồ vãn hồi chút gì đó: “Cái kia a, cái kia là,” Hiện tại nhìn không thấy biểu tình của Lôi Tấn, cũng không biết thái độ của hắn, nên không dám biện bạch gì nhiều cho họ, nói quanh co nửa ngày cũng không dặn ra được đạo lý gì.

Thấy thái độ này của Hi Nhã, thì cón cái gì mà không rõ, mộng ngày đó của mình phỏng chừng là chuyện tốt của ba tên này, cái này cuối cùng cũng tìm được chánh chủ rồi, Lôi Tấn ngầm cắn nhẹ môi, quyết định, hiện tại hành động bất tiện, xem tương lai ta làm thế nào để thu dọn các ngươi, chính là không nghĩ tới cơ hội lại tới rất nhanh.

Việc này nếu đặt ở trước kia, Lôi Tấn tâm muốn chém người đều có, chính là hiện tại ba người chuyện nên làm đều đã làm, nếu só đo này nọ ngay cả bản thân cũng có chút làm kiêu, nhưng dám sau lưng thừa dịp bản thân hôn mê để chiếm tiện nghi, mặc cho ai cũng nuốt không trôi khẩu khí này.

Lúc Mặc Nhã tới không chú ý tới sóng ngầm mãnh liệt giữa Hi Nhã cùng Lôi Tấn, chỉ là thấy sắc mặt Hi Nhã có chút không đúng, thế nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ tối qua mọi người đều mệt muốn chết rồi, có chút xuống sắc cũng là bình thường

“Tuy rằng Săn xỉ thú ở đây bị chúng ta giết không ít, tạm thời hẳn có thể đe doạ chúng không dám tới phản kích, thế nhưng cũng khó bảo chứng chúng sẽ không tới nữa, hay là chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi, chờ ra khỏi cánh đồng hoang này, chúng ta có thể dễ dàng nghỉ ngơi hơn. Nếu như nhanh chóng thì một ngày nữa sẽ về đến bộ tộc.” Đây cũng là nguyên nhân maàhọ lựa chọn con đường này, tương đối mà nói, chỗ này khá gần,

Hi Nhã cùng Lôi Tấn cũng cảm thấy rất đúng, nếu đến một đàn nữa như vậy, họ không thể bảo chứng kết quả sẽ ra sao, Hi Nhã đem Minh Nhã còn đang ngủ say lay tỉnh, lại gọi Bối Cách, mọi người thu dọn một chút, tiếp tục di chuyển

Một đường bằng phẳng, không cần nói thêm.

Bởi vì lần này Hi Nhã cùng Mặc Nhã thể lực dồi dào, lộ trình hai ngày bọn họ chỉ cần một ngày rưỡi đã đi xong, đến chiều ngày hôm sau, họ đã ra khỏi cánh đồng hoang, đi tới một phiến đất rừng.

Phiến đất rừng này tiếp giáp với thảo nguyên, cho nên cây cối không rậm rạp cao lớn, mà thưa thớt, trong rừng đất trống khá nhiều, ánh mặt trời sung túc, các loại bụi cây cùng thảm thực vật sinh trưởng dị thường tươi tốt

Lần này họ không tìm được cái hang nào, nhưng cách đó không xa lại tìm thấy một hốc cây thiên nhiên không tồi, cái hốc này phân không rõ là do một cây hay mấy cây tạo thành, rễ cây dưới chân đan xen cùng một chỗ, cách chỗ đó cao khoảng một thân người, lại tách ra, hình thành một cái hốc rộng lớn, tán cây trên cao rậm rạp chia nhánh, tựa như nóc nhà, phỏng chừng trời có mưa cũng có thể che chắn được

Cây này có màu xanh đậm, bề ngoài có một tầng sáp, cuống là có kết trái cây, nhỏ cỡ quả mơ, có màu đỏ màu xanh biếc màu vàng, nhan sắc rực rõ, đính giữa những chiếc lá nhìn thực đẹp mắt, có con chim màu nâu bụng trắng chọn một quả màu đỏ để mổ, thấy mọi người cũng không tránh né.

Bọn họ tìm được chút cỏ khô ở phụ cận, trải thành giường trong hốc, tuy rằng cái chỗ này mọc trên cây, nhưng dù sao cũng là do rễ cây hình thành, cứ như vậy mà nằm xuống thực sự không ổn

Hi Nhã thấy Lôi Tấn giống như có hứng thú với trái cây kia, bản thân liền hái xuống nếm thử trước, màu vàng cùng màu xanh vừa chát lại vừa sít, màu đỏ đúng là trái chín, ăn có chút vị ngọt, nhưng cũng không tính laàngon.

“Ta cùng Mặc Nhã vào rừng đi dạo, chuẩn bị con mồi, thuận tiện xem có trái cây gì không, thứ này rất khó ăn, hay là đừng ăn.” Hi Nhã miệng phát đắng, cau mày nói với Lôi Tấn.

Lôi Tấn cũng không phải tham mấy cái trái này, chỉ là bảy tám ngày toàn ăn thịt khô, miệng cũng chán, thật sự muốn tìm một chút hương vị khác để thay đổi, cũng không quản thứ đó ăn có ngon hay không, chỉ cần không chết người là được

“ta chỉ cần ăn mấy quả thôi.”

Hi Nhã cũng không cưỡng ép nhiều, hái những traá màu đỏ nhất đem đến rửa trong suối, rồi đưa cho Minh Nhã, để nó đút cho Lôi Tấn ăn.

Thừa dịp trời còn sáng, Hi Nhã cùng Mặc Nhã ra ngoài săn thú.

Tối đó, mọi người nghiêm chỉnh nướng một con hươu, cuối cùng cũng ăn được chút đồ nóng, lại nghĩ lập tức có thể về nhà, tâm tình mọi người cũng không tồi.

Bối Cách thức thời ngồi ở bên kia, ăn phần ăn thuộc về mình, nhưng cho dù có cố không suy nghĩ đi chăng nữa, trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất mác, đặc biệt khi nhìn thấy ba huynh đệ  kia đối với Lôi Tấn không chút che dấu yêu thích cùng bảo hộ. Nhìn vết thương ngày đó bị Săn xỉ thú cắn, dù Mặc Nhã giúp đỡ bôi dược cho, nhưng khi cảm thấy đau nhức, gã lại có chút nhớ tới a cha còn ở bộ tộc, chính là lúc cúi đầu nhìn cái bụng hơi hơi có dấu vết lộ ra, lại nhớ tới bản thân sau khi bị nam nhân kia dùng Giao nhân sa buộc ở trên giường, tới lúc bị ép buộc, gã càng phản kháng lợi hại, thì động tác của người kia lại càng thô bạo.

Gã thực sự sợ hãi nam nhân kia, đặc biệt là lúc hai người ở cạnh nhau, nam nhân kia luôn ép gã gọi ca ca. Chuỵện đã qua gã cũng không muốn truy cứu nữa, mặc kệ thế nào, nếu đứa bé này đã ở trong bụng, cũng không thể bỏ, chỉ có thể nuôi, hy vọng cuộc sống ở Báo tộc có thể an bình, về phần Mặc Nhã, gã hẳn phải giết chết tâm tư kia rồi.

Nhìn bọ họ như vậy, có ai còn có thể xen vào nữa?

Mặc Nhã đem miếng thị hươu đã nướng chín, chấm vào một đĩa muối nhỏ, rồi lấy một cái lá cuốn lại đút cho Lôi Tấn ăn “Trong rừng lớn này chỉ có lá Đậu là ăn được. a sao cuũg rất thích ăn cái này, sau núi bộ tộc chúng ta cũng có rất nhiều, trước đây ta thường đi theo a sao lấy nó.”

Xem ra La Kiệt giáo dưỡng bọn họ rất tốt, Lôi Tấn thầm nghĩ

Có thể Minh Nhã do ngày đó đột nhiên bạo phát nên có chút mệt nhọc, hai ngày nay đều lười biếng, nhưng vẫn dính chặt như kẹo cao su, chỉ cần Lôi Tấn đi đến đâu, Minh Nhã nhất định cũng bò tới gần đó, lúc này đang nằm bẹp dưới chân Lôi Tấn, gặm một cái chân trước của con hươu mà Hi Nhã đưa, thường thường ngẩng đầu liếm hai cái lên tay Lôi Tấn, cố gắng không để bản thân bị xem nhẹ

“Đúng rồi, con cáo cuùn con quạ đen bên cạnh ngươi đâu?” Lôi Tấn nhớ ngày ấy khi thấy Minh Nhã, còn nhìn thấy chúng, đặc biệt là con quạ đen còn đậu trên vai hắn, nhìn hắn, lẩm bẩm nửa ngày, toàn thân cao thấp tựa hồ tản ra oán hận cường đại, có đủ quỷ dị đi

“Minh Nhã bảo chúng về trước báo tin rồi.” Minh Nhã miệng cắn một khối thịt hươu, giương mắt nhìn Hi Nhã, bị đại ca đánh một cái vào lưng, kỳ thực nó cũng biết sai rồi, a sao nhất định sẽ rất lo lắng

“Quạ đen về báo tin, bọn La Kiệt nghe hiểu sao?” Lôi Tấn tỏ vẻ rất hoài nghi

“Minh Nhã có gửi thư.”

“Ngươi biết viết chữ?” Đúng rồi, đi vào thế giới này lâu như vậy, thế nhưng hắn chưa từng hỏi qua nơi này có văn tự hay không

“Là a sao dạy chúng ta.” Lời này là Hi Nhã nói

Minh Nhã gật gật đầu theo.

A, Lôi Tấn nghĩ thầm, vạn nhất, chính là vạn nhất, nếu ngày nào đó hắn thực sự không về được, vậy thì phải ở nơi này phát huy mạnh mẽ ánh sáng văn hoá của Trung Quốc thật tốt, ít nhất chữ vuông hắn cũng biết, La Kiệt chữ như gà bới cũng biết, hắn tuy không biết mấy chữ gà bới kia, nhưng cũng không thể thất học ở đây đi

Chính vì cái quyết định này của Lôi Tấn, trực tiếp trở thành căn nguyên cho nỗi rối rắm cực kỳ thống khổ của ba người Hi Nhã cùng đám nhỏ, nhưng đây không phải điều hắn quan tâm, dĩ nhiên chuyện này đều làvề sau, hiện tại không cần đề cập đến

—————-

Cơm chiều hôm nay ăn xong sớm, vài người ăn xong ở trong hốc cây nghỉ ngơi một lúc, mặt trời còn chưa có xuống núi, Lôi Tấn muốn đi tắm rửa, nhưng nước suối trong rừng rất lạnh, Mặc Nhã đột nhiên nhớ tới, lúc nãy khi họ đi săn thú thời điểm đi qua một sơn cốc thấy bên trong có một hồ nước thực lớn, có khói trắng phiêu lượn, hẳn chỗ đó rất ấm đi

Minh Nhã lại ngủ, Bối Cách tỏ vẻ  không muốn đi, nên Hi Nhã cùng Mặc Nhã mang Lôi Tấn theo.

Lôi Tấn nghe Mặc Nhã miêu tả liền nghĩ đến suối nước nóng, tới rồi, quả nhiên hắn ngửi thấy mùi lưu huynh vô cùng quen thuộc

Đây là một sơn cốc bí ẩn, có năm sáu ao nước nóng to to nhỏ nhỏ hình thành tự nhiên, theo thứ tự từ ngoài vào trong mà độ ấm tăng lên. Lôi Tấn đề nghi một đám ngâm nước trước, trên vai hắn có thương, không thể dính nước, Hi Nhã ở trong nước đỡ lấy Lôi Tấn. Thân thêểhai người gắt gao dính sát vào nhau, thỉnh thoảng còn ma sát hai cái, vừa mới bắt đầu Hi Nhã coò có thể chịu được, nhưng theo độ ấm trong ao càng lúc càng cao, dần dần cũng dẫn hảo trong người bùng cháy, thế nhưng Lôi Tấn tự hồ không phát hiện, theo cánh tay cọ rửa của Hi Nhã, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc mê người.

“Xuống chút nữa…” trong tiếng nói khàn khàn của Lôi Tấn ẩn ẩn mang theo vài phần thân  thiết, ý bảo cánh tay Hi Nhã ở trên lưng hắn nhanh chóng chuyển động

“Ngươi…” Hi Nhã cúi đầu nhìn hắn, Lôi Tấn từ từ nhắm hai mắt lại, đôi môi trong làn hơi nước dị thường hồng nhuận khẽ hé mở

“Nhanh.” Lôi Tấn thúc giục

Hi Nhã sao chịu được, lập tức dán lên môi Lôi Tấn, hai người nhanh chóng quấn quít dây dưa cùng một chỗ

Mặc Nhã đem chuẩn bị xong quần áo cho ba người, mới bơi xuống

Hi Nhã cùng Lôi Tấn đứng trong nước, nước còn chưa qua thắt lưng Lôi Tấn, chất nước coi như trong suốt, phong cảnh nhìn không sót thứ gì

Mặc Nhã đi vào từ phía sau Lôi Tấn, dọc theo lưng một đường liếm hôn tới phụ cận cấm địa

“Ngô…” thân thể Lôi Tấn căng thẳng, bị kẹp giữa hai người, cảm nhận thứ nóng rực của cả hai đang dán lên người hắn

Trên người Lôi Tấn có thương, ở trong nước tự nhiên không tiện, ba người nhanh chóng đi tới dưới tàng cây bên cạnh, Lôi Tấn bị Mặc Nhã ôm vào trong ngực, trên lưng được một bàn tay to nhẹ nhàng đỡ lấy, phái trước được Hi Nhã phun ra nuốt vào, cấm địa phái sau bị hai ngón tay của Mặc Nhã khai phá, không ngừng ở điểm mẫn cảm trong cơ thể kích thích, Lôi Tấn khó nhịn phát ra tiếng thở dốc

Đột nhiên thêm vào ngón tay thứ ba khiến Lôi Tấn suýt nữa thét chói tai, cuối cùng nhờ chút lý trí còn sót lại àm bảo lưu, mục đích hôm nay còn chưa có đạt được đâu

Lôi Tấn không kiên trì được bao lâu, rất nhanh phóng ra, nhíu mày thửo dài “Hai người các ngươi cùng vào đi.”

Nói xong, Lôi Tấn phát hiện chỗ kia của hai người biến hoá càng thêm kịch liệt, nhìn đến ánh mắt ăn thịt cua rHi Nhã, trong lòng có chút do dự, thế nhưng lời đã nói ra, không có đạo lý sẽ thu hồi

“Không được, ngươi sẽ không chịu nổi.” Mặc Nhã cũng là miễn cưỡng mới tìm về vài phần lí trí

“nhưng ta muốn thử cảm giác ba người cùng một chỗ.” Nói xong câu đó, Lôi Tấn trong lòng thầm mắng, quả nhiên đủ vô sỉ

Nghe nói như vậy, Hi Nhã cùng Mặc Nhã nếu còn có thể chịu, vậy thì không phải người, tiền diễn đã chuẩn bị xong, hai người để tại chỗ kia, vận sức chờ phaá động.

“Bả vai đau quá.” Lôi Tấn nhăn mày, thống khổ mở miệng

“Là chỗ bị Săn xỉ thú làm thương sao?” Cho dù có gấp, hai người cũng đành dừng lại, Mặc Nhã mới rồi đã cẩn thận chú ý tránh ra, nhưng hiện tại lại phát hiện miệng vết thương vừa mới khép miệng một chút lại bắt đầu chảy máu.

“Chúng ta nhất định phải về bôi thuốc.” Mặc Nhã quyết đoán nói

Hi Nhã gật gật đầu, mặc chỗ kia đã cứng đến phát đau. Thế nhưng thân thể của Lôi Tấn, tuyệt đối là vấn đề hàng đầu

Hi Nhã cùng Mặc Nhã xoa dược cho Lôi Tấn, thấy máu ngừng lại, nhìn mày hắn giãn ra, hai người mới vội vã đi giải quyết vấn đề của mình

Lôi Tấn thấy hai người lấy tư thế kỳ quái chạy đi, sương mù trong đôi mắt vừa rồi lập tức không thấy, chỉ còn quang mang sắc bén, thời điểm vừa rồi khi ngâm nước nóng gặp phải phản ứng của Hi Nhã, cũng An Lạcf lúc nghĩ ra cái biện pháp kia, bất quá hiệu quả cũng không tệ là được, dám thừa dịp lão tử hôm mêm mà chiếm tiện nghi sao? Về sau sẽ cho các ngươi ngày lành

—————-

Lại chạy thêm một ngày đường, đoàn người rốt cục ở lúc mặt trời lặn về tới thảo nguyên, bầu trời mênh mông, lục lãng cuồn cuộn (thảm cỏ chuyển động hình sóng đó), khắp nơi đều là hoa dại nở rộ, nhìn ra xa, rộng lớn vô ngần (không có điểm dừng), trái tim xung theo đó mà rực sáng

“thì ra đây là thảo nguyên.” Bối Cách hít sâu một hơi

Trong bộ tộc có khói bếp lượn lờ bay lên, đã có thú nhân tuần tra nhìn thấy bọn họ, đang bay về phía này

“Chúng ta rốt cục đã về nhà.” Hi Nhã cười nói với mọi người đứng sau

Lôi Tấn cũng muốn gật đầu đồng ý, chính là bỗng nhiên cảm thấy cảnh sắc trước mắt có chút mơ hồ

“Lôi Tấn…” Mặc Nhã khó có được mất đi bình tĩnh

“Hình như chảy máu mũi.” Lôi Tấn âm thầm kêu khổ, nhiều người trong bộ tộc đã đến như vậy, treo hai hàng máu mũi như vậy, thực ảnh hưỏng đến hình tượng vinh quang đi, hắn muốn bảo Mặc Nhã nhanh lau lau cho hắn, nhưng phát hiện miệng cũng mằn mặn

Bầu trười tối đen, chính là điều cuối cùng Lôi Tấn ý thức được
Bình Luận (0)
Comment