Lôi Tấn không rõ ý tứ của Bối Cách, thấy thần sắc ga quái dị, chỉ cho là trái cây này khó kiếm được, nên không muốn cho mình ăn, nghĩ thầm, Bối Cách này đúng là càng ngày càng keo kiệt, ăn có hai cái trái cũng không được, nhưng ai bảo dựng phu là lớn nhất, có thể nhịn liền nhịn. Kìm nén dục vọng muốn ăn thêm vài trái nữa, trong lòng gần đây có chút buồn bực, ăn được hai trái cây kia cảm thấy thoải mái hơn không ít, Lôi Tấn nhìn thoáng qua cái bát trái cây vẫn còn hơn phân nửa kia, cuối cùng vẫn không hạ thủ
Hắn vỗ vỗ vai Bối Cách, tính toán tiếp tục trao đổi đề tài sâu sắc kia, trước kia hắn cho rằng nhân ngư chỉ là trong truyền thuyết, không nghĩ lại thực sự gặp được, lúc trước hắn cùng Bối Cách nhìn nhau là thấy ghét, chỉ có thể tạm thời áp chế lòng hiếu kỳ của mình, hiện tại nếu đã ở cùng dưới một mái hiên, hỏi một chút sẽ không thành vấn đề đi?
Bối Cách bị vấn đề của Lôi Tấn làm nghẹn họng, vốn muốn mở miệng phản bác hai câu: Ta cũng tò mò, tương lai bảo bảo ngươi sinh là giống cái bảo bảo hay là con báo con?
Cũng may đúng lúc nhớ ra Lôi Tấn không thể sinh dục, tuy rằng bản thân hắn không thèm để ý, thế nhưng loại vui đùa này ít nói ra thì vẫn hay hơn, dù sao tầm quan trọng của bảo bảo trong thú nhân bộ lạc không cần nói cũng biết.
Bối Cách liền áp chế cái cảm giác quái dị vừa mới dâng lên khi nhìn thấy Lôi Tấn ăn Nhũ quả, gã gần đây thực sự không có ăn uống gì, hơn nữa Nhân ngư vốn chỉ có hứng thú với hải sản, nhưng ở đây mỗi ngày chỉ ăn thịt và rau dại, tiểu tử kia ở trong bụng gã đã ầm ĩ đến lợi hại, gần như ăn cái gì thì phun ra cái đó. La Kiệt đành đi hái cho gã ít Nhũ quả
Theo lời La Kiệt nói, Nhũ quả này chuyên môn được chuẩn bị cho những giống cái có thai, người bình thường không thể tiếp thu được vị chua của nó, lúc ban đầu gã ăn cũng chua đến ê răng, đến mức thậm chí ngay cả món rau dại nấu đến nát nhừ cũng không nhai nổi.
Lôi Tấn thực đúng là một ngoại lệ kỳ quái.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Chẳng lẽ thai phu đều kỳ quái như vậy? Nói chuyện cũng có thể thất thần
“Ta nói ta không muốn nói cho ngươi biết, ngươi chậm rãi đoán đi.” Bối Cách không nhanh không chậm nói.
“Dựa vào, ngươi cho là có thể giữ bí mật bao lâu chứ, hơn một tháng nữa không phải ta cũng đã biết sao.” Lôi Tấn hơi lộ rõ bất mãn hừ một tiếng, ngầm nghĩ tính tình Bối Cách thật sự không đáng yêu, bất quá nhìn thời gian bình phục cánh tay của mình, nếu muốn hoàn toàn khôi phục như trước có thể còn phải mất bốn năm tháng nữa, hắn tổng cũng có thể nhìn thấy Bối Cách sinh ra cái gì đi.
“Vậy một tháng sau hãy nói.” Mặt ngoài Bối Cách không hề để ý nhún nhún vai, thừa dịp Lôi Tấn không chú ý, liếc mắt nhìn cái bụng cao ngất dưới lớp áo của mình, trong lòng ảo não, gã cũng muốn biết a.
Hai người còn đang nói chuyện, thì Mặc Nhã bước vào, cùng họ chào hỏi xong, đem cái bát trong tay đặt lên bàn.
Bối Cách phỏng chừng thấy họ muốn nói chuyện, lắc lắc tay, ôm cái bát của mình nhảy ra ngoài
Lôi Tấn thấy Bối Cách mang thai vẫn còn rất soi nổi, thực lòng thay gã nhỏ mồ hôi lạnh, đứa nhỏ sẽ không bị gã nhảy mà trực tiếp rớt xuống đi?
“Nhìn cái gì thế?” Mặc Nhã từ phía sau ôm lấy thắt lưng Lôi Tấn, cằm dụi vào trong cổ hắn thân mật cọ cọ
Lôi Tấn sợ nhột, rụt rụt cổ, cười nói “Đừng làm rộn.”
Mặc Nhã ở trên bụng hắn sờ soạng hai cái, thở dài nói “Như thế nào ở nhà cũng không thấy có thêm thịt, còn ở nhà Xuân Kỷ hai tháng lại béo ra không ít.”
“đừng lộn xộn,” Lôi Tấn chế trụ cái móng vuốt không an phận kia, nghiêng đầu trừng ý một cái, nói “Tối qua vừa mới làm…”
Lời còn chưa nói xong, đã bị Mặc Nhã chặn miệng.
“Trên người cũng bóng loáng không ít.” Mặc Nhã ngậm vành tai hắn cười khẽ, tối hôm qua lúc ôm y cũng cảm giác được, tuy rằng làn da Lôi Tấn luôn luôn không tồi, thế nhưng hiện tại lại càng thêm nhẵn nhụi tựa như lụa mà hàng năm trong tộc chỉ làm ra một ít.
Điểm ấy Lôi Tấn cũng chú ý tới, thế nhưng hắn cũng không phải nữ nhân, cái này thực sự không có gì đáng để khoe ra cả. Lôi Tấn quy tội đây là kết quả của việc gần đây ăn quá ngon, quá nhiều, lại lười vận động. Âm thầm quyết định, chờ cánh tay khỏi hẳn, nhất định phải chăm chỉ rèn luyện, khôi phục bản sắc nam nhân anh tuấn vô cùng của mình.
“ăn cơm, ăm cơm.” Lôi Tấn nhắc nhở, nếu cứ tiếp tục bị Mặc Nhã cọ xát như vậy, sớm hay muộn cũng châm ra lửa, cuối cùng chịu trách nhiệm dập lửa còn không phải là hắn
“được, chúng ta đi ăn cơm.” Mặc Nhã đem hắn bế ngang lên.
Lôi Tấn phản kháng hai cái, thấy không có hiệu quả, ở đây cũng không có ai, đành mặc y.
Mặc Nhã vốn muốn đem Lôi Tấn ngồi ở trên đùi mình, nhưng biết hắn sẽ không đồng ý, còn nháo tiếp, cháo sẽ nguội, liền đem Lôi Tấn đặt lên giường, không để ý tới phản đối của hắn, bừng cháo qua múc từng muỗng từng muỗng uy.
”Cháo cá? Là ngươi làm” Lúc đầu nhìn thấy không có gì, Lôi Tấn còn tưởng là cơm cháo.
“Ừ, ăn nhiều một chút, nhịn từ sáng rồi.” Ngày hôm qua bắt được hai con cá, đều đặt nuôi trong cái hang nước ở phòng bếp, hôm nay đem một con ra mổ sạch, bỏ vào trong bình gốm nấu cùng cơm, thịt cá trắng bóc hoà lẫn trong cháo, cuối cùng cho thêm chút muối, vừa dính vừa trơn.
“Bọn Hi Nhã đâu?” Lôi Tấn thừa lúc không nuốt cơm hỏi.
“Đại ca sáng nay qua thay thuốc cho ngươi, mọi người trong nhà đều qua nhà Tề La hỗ trợ rồi.” Mặc Nhã múc thêm một muỗng cháo đưa qua.
Lôi Tấn há mồm ăn, cũng không hỏi Hi Nhã làm sao biết hắn phải bôi thuốc, phỏng chừng là Xuân Kỷ tối qua đã nói đi, hắn ở nơi đó lâu như vậy, lúc đi cũng không chào người ta một tiếng.
Mặc Nhã tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của hắn, nói “hai ngày nữa, chuyện nhà Tề La làm tốt xong, ta đi bắt nhiều con mồi một chút, hái thêm ít thảo dược rồi cùng ngươi qua đó.”
Lôi Tấn gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy, tuy Xuân Kỷ lần này giúp đỡ chiếu cố hắn nhiều như vậy, đưa qua có vài thứ đương nhiên không đủ, thế nhưng ít nhất phải có phần tâm ý.
Mặc Nhã thấy hắn không nói đến chuyện muốn quay về nhà Xuân Kỷ, tảng đá trong lòng thoáng thả xuống.
———
Uy Lôi Tấn ăn cơm xong, Mặc Nhã muốn qua nhà Tề La hỗ trợ, Lôi Tấn nói cũng muốn theo xem.
Hờ hững không đồng ý, vừa giúp Lôi Tấn thay quần ao, vừa nói “Nơi đó đang dựng phòng ở, người nhiều lắm, chỉ sợ không chú ý một cái lại khién ngươi bị thương. Hay ngươi cùng Bối Cách ngồi ở nhà đi.”
“Ngươi cho ta là nắm bùn, chạm một cái thì vỡ vụn à?” Lôi Tấn trầm giọng, trong người hắn bây giờ tuy còn có thương tích, nhưng khôg có phế đến loại trình độ này, hơn nữa hắn hiện tại cảm thấy cánh tay của mình đã khá hơn nhiều, cũng có thể ra ngoài gặp người.
Mặc Nhã bất đắc dĩ cười cười, với Lôi Tấn cho tới giờ đều không có biện pháp.
Phòng ở mới được xây dựng trên một con dốc gần dòng suối, Lôi Tấn cũng thường đi qua chỗ này, trước kia ở đây đều là cỏ dại cùng một ít bụi cây, cũng cách nhà bọn Lôi Tấn không xa, chỉ có vài bước chân, cho nên Minh Nhã nói bên cạnh cũng đúng, chẳng qua ở giữa có cách một khoảng đất trống thực lớn
“để Minh Nhã đi theo ngươi đi.” Mặc Nhã sợ Lôi Tấn không đồng ý, lại bổ sung thêm một câu “Dù sao nó cũng chẳng giúp đỡ được cái gì.”
Lôi Tấn cũng chỉ có thể thoả hiệp gật đầu đồng ý.
Bề ngoài phòng ở cũng đã xong xuôi, nhìn sơ sơ bên trong cũng có khoảng ba bốn cái phòng, phía đông có hai phòng kề nhau, là phòng bếp cùng phòng trữ đồ, mặt tường là những tảng đá xanh mài nhẵn, nhìn qua rắn chắc dị thường
Tề La ôm một bó rơm được cắt nhỏ bỏ vào trong nước bùn cùng đá, thấy Lôi Tấn cùng Mặc Nhã đi tới, liền cười nói ghênh đón “Lôi Tấn, thương tích của ngươi tốt chưa? Ngày đó ngươi té xỉu, tất cả mọi người đều thực lo lắng cho ngươi.”
Thực sự là na hồ không ra đề na hồ (không hỉu lắm….T^T)
Mí mắt Lôi Tấn nhảy nhảy, thấy Tề La cái laọi ít cân não này, hắn cũng đành phải ra vẻ phóng khoáng nói “Nga, không có việc gì, mệt nhọc, không cẩn thận ngủ mất.” Cho Mặc Nhã cũng không có can đảm đi vạch trần hắn
Nghe người bên cạnh rõ ràng nhịn cười một tiếng, Lôi Tấn quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt Mặc Nhã bình tĩnh đạm mạc, chính là khoé mắt òcn sót ý cười không lừa được ai
Thế nhưng Lôi Tấn luôn luôn đại nhân đại lượng, khinh thường cùng y so đo
Chỉ có Tề La ngây ngốc gật gật đầu, chỉ về một cái phòng có cửa sổ đặc biệt lớn nằm phía nam, nói “Lôi Tấn, ngươi cảm thấy cửa sổ lớn như vậy có được không? Như vậy ánh sáng trong phòng sẽ sung túc, bảo bảo hẳn sẽ thích chứ?”
Từ lúc Gia Hách nói với y, thì Tề La một lòng đều nghĩ về sau khi Lôi Tấn sinh vài đứa nhỏ, bọn họ sẽ giúp nuôi dưỡng, cho nên lần này dựng phòng ở mới, cố ý lưu lại cái phòng lớn nhất cho bảo bảo ở.
Lôi Tấn nhìn thoáng qua Mặc Nhã, không rõ lắm ý tứ của Tề La, Tề La cùng Gia Hách đều là thú nhân, hẳn là không có khả năng có đứa nhỏ đi? Chẳng lẽ Bích Ngải hoa cũng có thể làm cho thú nhân có đứa nhỏ, thế nhưng ngẫm lại thì không thể a, nếu thú nhân cũng có thể sinh đứa nhỏ, vậy làm chi còn mỗi ngày đều thét to giống cái trân quý, chính mình sinh không phải được sao.
Mặc Nhã cũng hiểu được, cho dù đã tiếp nhận sự thực chuyện Lôi Tấn không thể sinh con, thế nhưng mỗi lần nhắc đến đề tài này, trong lòng vẫn còn có chút không cam lòng…. Bỏ qua quan niệm bảo bảo được bộ tộc coi trọng mà nói, bọn họ thích Lôi Tấn, tự nhiên sẽ muốn có được bảo bảo do Lôi Tấn sinh, nhưng việc đã tới nước này, Lôi Tấn mới là tối trọng yếu, những thứ khác y sẽ không nghĩ tới nữa.
Tề La là huynh đệ lớn lên cùng với họ, nếu Lôi Tấn thực có thể sinh được, bọn họ tự nhiên sẽ không ngại cùng Tề La nuôi dưỡng, chính là hiện tại đã không có khả năng
Lôi Tấn thấy Mặc Nhã không nói lời nào, liền mở miệng “Ừ, rất tốt, tiểu hài tử tổng thích địa phương sáng sủa một chút.” Ai cũng không quy định, nếu không thể sinh đứa nhỏ, thì không thể có phòng trẻ con đi? hắn nghĩ Tề La cùng Gia Hách muốn có đứa nhỏ đến điên rồi, tự nhiên không nghĩ tới người ta đang đánh chủ ý tới cái bụng của hắn.
Tề La nghe vậy cười đến lông mi đều cong cong, vẻ mặt kích động, không ngừng gật đầu nói “đúng, đúng, Gia Hách cũng nói như vậy.” Y nghĩ Lôi Tấn nói lời này, có nghĩa là đáp ứng rồi, dù sao chuyện trợ giúp nuôi dưỡng này, bình thường đều tìm người thân cận nhất, ở trong bộ tộc, ai cũng biết Tề La cùng gia đình Hi Nhã thân nhất. Nếu nhà Tề La muốn trợ giúp dưỡng đứa nhỏ, nhà Hi Nhã đương nhiên là lựa chọn đầu tiên.
Nhưng Lôi Tấn lại không rõ, nhìn Tề La kích động thành như vậy, vẫn không hiểu ra sao.
Mặc Nhã biết Tề La đã hiểu lầm, dù sao chuyện Lôi Tấn không thể sinh dục, người trong bộ tộc không có ai biết, Tề La cũng nằm trong số đó. Y nghĩ mình phải nói chuyện một chút với Tề La, để cho Tề La đánh mất ý niệm này đi.
————–
Hôm nay phải dựng xà nhà ở phòng chính, một ít thú nhân thân thể cường tráng ở loã thân trên đứng trên nóc nhà, dùng dây thừng cột chặt thân gỗ
Cho dù có nhiều người như vậy, nhưng Lôi Tấn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hi Nhã, dù sao cái đầu tóc vàng kia vẫn rất bắt mắt.
Hiển nhiên Hi Nhã cũng thấy bọn họ, trên tay không rảnh, liền phụ tặng một nụ cười thực lớn
Mặt đất bằng phẳng bên dòng suối đang phơi nắng không ít cỏ lau khô héo. Ở phía hạ du của con suối này, có một đồng cỏ lau, nghe nói khi có người đi vào, khiến cho vịt hoang bay loạn, Lôi Tấn theo Mặc Nhã từng thấy qua một lần.
“A sao ở bên kia.” Ánh mắt thú nhân đúng là tốt, Mặc Nhã liếc mắt một cái liền nhận ra người đang ngồi xổm bên nồi liên tục thêm củi lửa là La Kiệt.
Đi tới bên đó, mới phát hiện dưới bóng cây, có rất nhiều giống cái, đang đan cỏ lau làm chiếu, dùng tiểu đao đem cỏ lau cắt ra, xếp cho bằng, lúc này mới bắt đầu bện, bởi vì trên giường Lôi Tấn cũng là loại chiếu này, nên hắn tự nhiên sẽ nhận ra được. Khả cái mà bọn họ hiện đang bện cũng quá lớn đi, như thế nào lại có cái giường lớn như vậy?
“Những cái này là đặt trên nóc nhà, đan chặt một chút, mùa mưa sẽ không dễ bị dột.” Mặc Nhã ở một bên nói
Lôi Tấn cẩn thận nhìn kĩ, quả thực so với trên giường thì chặt kỹ hơn nhiều
Những người cùng Lôi Tấn quen biết đều qua chào hỏi hắn, nhất là những giống cái trẻ tuổi đều hướng lại gần Lôi Tấn, họ cảm thấy những chuyện mà hắn biết rất nhiều, nói chuyện lại thú vị, thường làm cho họ cười không ngừng
So với thích nam nhân, Lôi Tấn lại càng yêu nữ nhân, so với thích thú nhân, hắn lại càng yêu giống cái, ít nhất nhưng giống cái này so với thú nhân người sẽ mềm mại hơn, đương nhiên điểm mấu chốt nhất là hắn ở trong những giống cái này tìm thấy một chút tự tin, lấy chiều cao của Lôi Tấn mà ngay cả bả vai thú nhân cũng không với tới, hắn tối không muốn đến gần đàn thú nhân để tự tìm mất mặt
Cho nên Lôi Tấn đối với những giống cái trẻ tuổi đáng yêu tự động nhào đến này ai ai cũng không cự tuyệt, xoa bóp bên này, ôm một cái bên kia, một bộ dáng tình nhân quần chúng
Đám thú nhân cách đó không xa ánh mắt phiếm hồng đầy hôm mộ, hận không thể bay tới đó, thay thế hắn
Lôi Tấn mặt ngoài cười tiêu sái đến không kềm chế được, đáy lòng lại cực kỳ buồn bực, hắn không chỉ một lần nghĩ cho dù nếu không trở về được, thì tìm một giống cái sống tiếp cũng không sao, lúc trước làm cùng Xuân Kỷ, cũng rất có tình cảm mãnh liệt a, thế nhưng lúc này khi đối mặt với các giống cái, trong đó có đủ loaị dung mạo không tồi, thế nhưng lại không có cảm giác, cho dù thử nhiều lần, vẫn không có cảm giác, cho dù thân thể hai bên kề sát nhau, không có cảm giác vẫn là không có cảm giác. Cánh tay vừa mới khôi phục một chút, ôm đến ôm đi, lại bắt đầu thấy đau.
Cũng may Mặc Nhã thực biết nhìn sắc mặt, vừa thấy Lôi Tấn nhíu mày, liền nhanh chóng chạy qua giải vây, nắm bả vai hắn kéo ra khỏi vòng vây
Lúc này Hi Nhã cũng bước nhanh qua, thân trên không mặc áo, lúc đi đường, mồ hôi theo thân thể rắn chắc chảy xuống, biến mất cạnh mép quần
Vậy mà cũng có cảm giác, Lôi Tấn hận không thể gõ lên đầu mình hai cái, thực sự là điên rồi.
“Nghĩ tới ta sao?” Hi Nhã nở nụ cười hai tiếng, nâng đầu Lôi Tấn lên ở trên môi hắn mạnh mẽ hôn xuống hai cái.
Những thú nhân nhìn thấy đều ầm ầm trầm trồ khen ngợi
Này là chuyện gì a? Lôi Tấn ngầm lườm y một cái, ý bảo y thu liễm lại.
“bọn họ đều hâm mộ ta.” Da mặt Hi Nhã thực dầy, nhưng cũng có chút xấu hổ
Lôi Tấn cảm thấy trên đùi khác thường, liền cúi xuống, tiểu tử kia đang ngồi xổm bên chân hắn, ngửa đầu, vẻ mặt chờ mong.
“Một tên hai tên, đến ba tên, thực muốn bóp chết các người.” Lôi Tấn cắn răng, nhỏ giọng nói.
————–
Cuối cùng cũng đem được hai cái đuôi đuổi đi, Lôi Tấn mới rảnh rỗi ngồi xuống cùng nói chuyện với La Kiệt.
Hai người tìm chỗ dưới bóng râm ngồi xuống, tiểu tử kia ghé nằm giữa cả hai, tiểu móng vuốt cọ cọ chỗ này, sờ sờ chỗ kia, nhằm bày tỏ sự hiện hữu của mình.
La Kiệt thỉnh thoảng đứng dậy, bỏ thêm vào nồi một ít cây cỏ hoặc lá cây linh tinh gì đó
Lôi Tấn thử nhiều lần, muốn hỏi chuyện lúc đấy La Kiệt sinh đứa nhỏ, thế nhưng khi tới bên miệng, lại biến thành “La Kiệt, thứ trong nồi ngươi nấu dùng để làm gì?”
La Kiệt dùng một cái đũa gỗ thực dài móc lên một ít mang ra, phơi lên gậy trúc để ngoài nắng, nghe hắn hỏi liền nói “thứ này dùng để đan thảm, bên trong nồi là dùng để dệt vải, làm quần áo.”
“vậy sao có nhiều nồi như vậy?” Lôi Tấn đếm đếm, cũng có đến sáu bảy cái.
“Từng cái nồi có thuốc nhuộm khác nhau, cho ra màu sắc cũng khác nhau.”
“Nga.” Tâm Lôi Tấn cũng không ở đây, tuỳ ý đáp lại một tiếng, kỳ thực nhìn qua đều là đen tuyền, ướt sũng, căn bản nhìn chẳng ra có gì khác biệt.
“Phải đợi làm ra mới có thể nhìn ra màu sắc. Thảm được đan ra vô cùng xinh đẹp, trong bộ tộc người có tay nghề làm không còn nhiều đâu.” La Kiệt ý bảo Lôi Tấn nhìn ra phía xa xa xem, quả nhiên thấy vài giống cái tuổi đã khá lớn, trên châm giẫm lên một cái đầu gỗ cứ hợp lại đón lên một thứ khí cụ nhỏ, một tay kéo sợi, tay kia nắm đao bằng vỏ sò, lưu loát cắt, lộ ra một góc tấm thảm, nhan sắc màu đỏ tươi thực sự chói mắt
Vừa lúc có một ít sợi màu lam đã khô, La Kiệt bảo Minh Nhã đưa lại đây, Lôi Tấn nhân cơ hội sờ soạng một cái, xúc cảm tuy không phải thực mềm mại, thậm chí có chút ráp, lại hỏi “Cái này có gì?”
“Lông dê, chỉ gai, còn có chút sợi bông, lông dê không cần nói, săn về là có, gai chỉ mọc trên núi hoang, còn bông là mua từ Lang tộc về.” La Kiệt ngồi xuống, rõ ràng nói một lần cho hắn nghe
Trách không được lần trước ở Lang tộc nhà cái con tiểu phì lang kia lại tặng một khối vải bông lớn như vậy, thì ra là đặc sản của họ a.
“Lôi Tấn, ngươi kéo đông kéo tây như vậy, rốt cuộc muốn hỏi ta cái gì, hiện tại Minh Nhã cũng bị ta đuổi đi rồi.” La Kiệt cúi đầu cười hai tiếng. Lôi Tấn căn bản không phải người hứng thú với mấy thứ này, làm khó hắn kéo dài lâu như vậy.
Nếu đã bị lộ, Lôi Tấn cũng không tính toán dấu diếm nữa, thế nhưng hắn vẫn có chút lo lắng, dù sao hắn cũng không biết thái độ của La Kiệt đối với đoạn quá khứ kia là như thế nào, tuỳ tiện hỏi, có thể nào gợi lên chuyện thương tâm của La Kiệt hay không.
Hắn ho khan vài tiếng, nghĩ mở miệng như thế nào mới tận lực biểu hiện sự lơ đãng.
“được rồi, ngươi đừng cố giả bộ nữa, ngươi cũng biết bọn Hi Nhã là do ta sinh rồi đi?”La Kiệt tức giận liếc hắn một cái, y còn không thèm để ý, Lôi Tấn không được tự nhiên cái khỉ gì a.
Lôi Tấn hắc hắc cười hai tiếng.
Vừa lúc có người đưa tới sơn tra đã rửa sạch, mùa này, sơn tra trên núi đều chín đỏ, chua chua ngọt ngọt, các giống cái trong tộc thường hái về ăn.
“Ta từ hai mươi năm trước đã tới đây…” La Kiệt nắm sơn tra trong tay chưa ăn, đại khái là do nhớ tới chuyện cũ, âm thanh không tự giác mang theo vài phần ngưng trọng khi nhớ lại.
Vì vậy động tác há miệng ném sơn tra của Lôi Tấn cũng ngừng lại, hình như hắn vừa cảm thấy khi La Kiệt nói hai mươi năm, thì có cái gì đó chợt loé lên, lại bị hắn xem nhẹ.
Hai mươi năm? Hai mươi năm? Lôi Tấn rốt cục cũng nghĩ ra, nếu bọn Hi Nhã thực đúng là do La Kiệt sinh, vậy họ rốt cục bao nhiêu tuổi? trách không đựơc lần đó hắn hỏi Hi Nhã, y lại che che lấp lấp không muốn nói.
Lôi Tấn đang định hỏi La Kiệt, thì thấy Thanh Kiều dược sư tới, từ lần trước nơi này có người bị thương do kiến độc cắn, ông không có việc gì đều tới qua xem, tuy rằng cái ông am hiểu nhất là chiếu cố giống cái mang thai, nhưng các phương diện khác cũng không tồi.
Bởi vì chuyện Hi Nhã bị thương lần trước, được Lôi Tấn dùng rượu để tiêu độc, nên Thanh Kiều dược sư đã tới nhà vài lần, từng cùng Lôi Tấn thảo luận vài lần. Lần này nhìn thấy hắn, thì chuẩn bị ở lại nói chuyện, đi đến bên người, ánh mắt Thanh Kiều dược sư vòng vo luân chuyển trên người Lôi Tấn, đoạt lấy chỗ sơn tra còn lại trong tay hắn, đùng đùng nổi giận nói “Như thế nào thân thể đã có hơn hai tháng, còn dám ăn cái thứ này?”