Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 87

Hai người thương lượng ổn thoả, nhìn Lôi Tấn có chút lạnh mà co người lại, Hi Nhã nói “Xem ra luồng không khí lạnh đã về rồi, chúng ta phải bay tới Vũ tộc một lần, đổi cái thảm giường dầy một chút, hiện tại trời lạnh, thân thể hắn bây giờ cũng không chịu được lạnh, ngươi buổi tối ôm hắn chặt một chút, bất quá chú ý đừng có đè nặng lên bụng hắn.”

Mặc Nhã gật đầu, nhanh tay nhanh chân ôm lấy Lôi Tấn vào bên người, sau đó xoay người lên giường

Hi Nhã thấy Mặc Nhã vừa lên giường, Lôi Tấn lền tự giác dựa vào trong ngực y, cười cười ở trên môi hắn hôn trộm một cái, nói “Lúc trước a cha đem giường làm thực nhỏ, nếu lớn một chút, là có thẻ cùng nhau ngủ.” Thực sự không có cách, ai bảo Lôi Tấn hiện tại vừa ngủ liền tự động chọn lấy giường của Mặc Nhã chứ. Bất quá điều này cũng không có gì đáng để hen tị, hiện tại Lôi Tấn đã chấp nhận y, y đã thực thoả mãn

“Minh Nhã đã trở về.” Lúc họ ra ngoài nói chuyện, Minh Nhã rất nghe lời vào ngủ cùng Lôi Tấn, thẳng tới lúc hai người họ vào cửa, mới nhịn không được bay về phía nhà xí.

“Hôm nay Minh Nhã ngủ cùng đại ca đi.” Hi Nhã thấy tư thế Minh Nhã như muốn nhảy lên giường, quyết đoán đưa tay ra chặn lại.

“Minh Nhã muốn ngủ cùng Lôi Tấn.” Minh Nhã ở trong ngực Hi Nhã bất mãn ngọ nguậy, nghĩ muốn đi xuống

“Ngoan, thân thể Lôi Tấn gần đây không tốt, ngươi nằm cạnh hắn, tối hắn ngủ không ngon.” Hi Nhã dụ lừa nói, chỉ sợ Minh Nhã buổi tối ngủ không cẩn thận, đá một cước vào bụng Lôi Tấn, hiện tại còn chưa tới ba tháng, vẫn là thời điểm nguy hiểm

“Nga.” Cho dù không tình nguyện, nhưng Minh Nhã vẫn cụp tai đồng ý.

Hi Nhã ra ngoài, thuận tiện tắt nến trong phòng, từ sau khi Lôi Tấn tới đây, bọn họ đã có thói quen buổi tối thắp một cái đèn bằng nhựa thông

“Lôi Tấn, ngươi hẳn là cũng sẽ thích bảo bảo của chúng ta đi? Không biết rồi nó sẽ giống ai đây? Ừ, giống ai cũng được, ta đều sẽ thích.” Mặc Nhã ở dưới thảm, sờ sờ cái bụng nhỏ của Lôi Tấn, tự hỏi tự đáp, trên mặt mang vẻ dịu dàng sâu lắng

————–

Cứ thế qua vài ngày, Lôi Tấn vẫn theo La Kiệt qua nhà Tề La giúp đỡ, lần này Mặc Nhã bay tới Vũ tộc, người trong bộ tộc đều muốn trước khi mùa rét tới chuẩn bị rất nhiều thứ.

Thảo nguyên dần dần thay đổi màu sắc, ngọn cây bắt đầu chuyển sang màu vàng óng, tới buổi sáng, trong sân đã có đầy lá rụng, Mặc Nhã đã đi gần một tháng

Cánh tay Lôi Tấn đa khá lên rất nhiều, ít nhất nếu không phải là động tác quá mức kịch liệt, thì sẽ không đau, cứ tiếp tục bôi thuốc hẳn rất nhanh có thể khôi phục

“Đừng lo lắng, lần này trong bộ tộc có rất nhiều người đi cùng, muốn đổi gì đó nhiều, khó trách khỏi phải chậm trễ thời gian, Mặc Nhã không có chuyện gì đâu.” Dùng xong điểm tâm, Hi Nhã bưng tới một cái bát đựng hơn một nửa là Nhũ quả nhỏ nhắn

Lôi Tấn hiện tại đối với trái cây này đã không còn xa lạ, hắn đã ăn không ít ngày, bất quá Hi Nhã sợ hắn chịu không nổi vị chua này, trước đó đã nấu mật ong, rồi ngâm những Nhũ quaảnày vào đó, trái cây nhỏ nhắn bọc một lớp đường mỏng màu vàng kim sáng óng ánh, ăn vào vừa chua vừa ngọt, lại còn nồng đậm hương vị trái cây, Lôi Tấn ban đầu không thích ăn quà vặt bằng cái thứ chua chua ngọt ngọt này, thế nhưng hiện tại không biết vì cái gì, lại ăn phát nghiện, một ngày không ăn, liền cảm thấy trong ngực khó chịu

Còn có một chuyện làm Lôi Tấn không mấy vui vẻ đó chính là bụng hắn tựa hồ lại lớn hơn một chút, bất quá cũng may hiện tại trời lạnh, quần áo mặc dầy, hơn nữa dáng người hắn vốn thon dài, trong khoảng thời gian ngắn người ngoài không thể nhìn ra cái gì, nhưng trong lòng Lôi Tấn rõ ràng thấy bụng mình ngày một lớn. Buổi tối khi Hi Nhã nằm cùng một giường với hắn, luôn hữu ý vô ý hướng bụng hắn sờ sờ, điều này làm Lôi Tấn một lần nữa hoài nghi trong bụng mình có phải mang thai hay không.

Lôi Tấn không muốn nghĩ tới chuyện này, thế nhưng nếu phải nhất định phải đi đối mặt, dù sao chuyện này cũng không thể kéo dài, càng kéo dài thì càng phiền toái, hắn nghĩ trước nên đi hỏi Xuân Kỷ, ít nhất người quen dễ nói chuyện hơn, thế nhưng Xuân Kỷ lại uỷ thác người quen nhân tiện đi qua nhắn rằng gã muốn vào sâu trong thảo nguyên hái thuốc, phỏng chừng tới lúc tuyết rơi mới có thể quay về. Chuyện này cứ như vậy mà trì hoãn lại.

Thế nhưng trừ bỏ nhìn bên ngoài bụng có lớn một chút, hắn lại không có bất cứ phản ứng bất thường nao, Lôi Tấn cảm thấy bản thân có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều.

“Đúng rồi, Bối Cách thế nào?” Lôi Tấn hỏi, đó mới chân chính là thai phu, hơn nữa còn chưa đến một tháng là tới ngày sinh, mọi người trong nhà đèu cẩn thận chăm sóc

“Không có việc gì, hôm qua Thanh Kiều dược sư cũng đã tới xem, nói sẽ sinh trong thánh này.” Hi Nhã không nói ra miệng được chuyện ngày hôm qua Thanh Kiều dược sư cũng đã bắt mạch cho Lôi Tấn, lúc này đã có thể cảm nhận được nhịp đập rất khẽ của đứa bé ở trong người hắn. Chính là không biết tại sao lại thấy thực sự yếu ớt như vậy.

“Ừ. Vậy là tốt rồi.” Dù sao hắn cũng không hy vọng Bối Cách xảy ra chuện, ngược lại lại nghĩ đến một vấn đề khác, Lôi Tấn hỏi “Ngươi gần đây sao lại thành thực thế?” Mượn đêm qua mà nói đi, hắn khó được có một lần chủ động, thế nhưng Hi Nhã lai sợ tới mức trực tiếp nhảy xuống giường, hắn gần đây đúng là có chút béo, thế nhưng cũng không xấu đến mức doạ người như vậy đi, hành vi cuủaHi Nhã thực sự đả kích người

Hô hấp Hi Nhã bị kiềm lại, thật sự là oan muốn chết, y thật ra hận mỗi ngày không thể đè Lôi Tấn xuống, thế nhưng y cũng nhớ rõ lời Thanh Kiều dược sư nói, người có thai nhu cầu đối với phương diện kia có thể gia tăng, đã ba tháng, nguyên bản vận động một chút thì việc sinh sau này cũng có lợi, thế nhưng tình hình cái bụng của Lôi Tấn hiện nay, lại là ngoại lệ, mọi chuyện đều phải cẩn thận. Cho nên dù y nghẹn muốn chết, cũng không dám động đến một ngón tay của Lôi Tấn a.

“cái kia trời lạnh, ta sợ ngươi ra mồ hôi rồi bị cảm lạnh.” Hi Nhã dưới tình thế cấp bách tìm đại một cái cớ nghe cũng rất hợp lý

Quỷ mới tin y, bất quá Lôi Tấn cũng không nghĩ muốn so đo thêm về vấn đề này. Hắn còn phải qua nhà Tề La hỗ trợ, ngày mai Tề La sẽ cử hành nghi thức, trong nhà hiện đã vội thành một đoàn

———-

Nhà mới của Tề La đã xây xong, trong sân vẫn chưa thu dọn hết, đất đá ngổn ngang, chính là lâm thời còn rời thêm vào sân hai cái cây nhỏ, trong sân nối giữa cánh cổng cùng cửa nhà là một con đường nhỏ bằng đá, những cục đá nhỏ này đều là nhặt về từ bên sông, Lôi Tấn còn cõng qua hai cái giỏ, bốn căn phòng bằng đá xanh vậy mà rất rộng rãi sáng sủa

Bởi vì trời rét, bên ngoài cửa sổ đều treo một tầng da thú thông khí, giờ phút này đều cuốn lên cao.

Lúc họ tới, nhà Tề La đã có không ít người tới giúp, phần lớn đều là giống cái, công việc hiện tại đều là chút việc tinh tế, việc cần thú nhân xuất lực cũng không nhiều

Hi Nhã đem người đưa tới cửa thì trở về, có a sao ở đó, cũng không có gì phải lo lắng

Trong phòng bởi vì mới dựng xong, vẫn còn giữ lại một ít mùi vị của khói, rất nhiều giống cái đều bận rộn bày biện thật tốt đồ dùng trong nhà, kỳ thực cũng không có gì nhiều lắm, giường trước hết đã làm xong, còn lại chỉ là thêm cái bàn, băng ghế, thêm hai tủ quần áo, đồ dùng trong nhà đều làm bằng gỗ đốn về từ trong núi, dùng mộc cái chêm đặt hảo, không có sơn, nhưng cũng mài gỗ đến nhẵn nhụi.

“La Kiệt thúc thúc, Lôi Tấn, các ngươi tới rồi.” Mộ Á đứng ở trên giường mở hai tay kéo căng một tấm thảm màu đỏ tươi, thấy La Kiệt cùng Lôi Tấn vào cửa, vui vẻ tiếp đón.

“Cái thảm này thực đẹp.” Lôi Tấn khen thưởng từ đáy lòng. Nền là màu đỏ tiên diễm, ở giữa bện đồ án gì đó bằng bốn sợi màu đen vàng xanh trắng, bao xung quanh những bông hoa lớn màu trắng xanh, là hai đường sợi màu đen vàng, phi thường đại khí

“chờ các ngươi cử hành nghi thức, thảm đan còn hấp dẫn hơn cái này nhiều.” Tô Thụy ôm một cái thảm trải giường màu xám vào cửa, vừa lúc nghe thấy lời Lôi Tấn nói

Lôi Tấn cười cười, cũng không có đồng ý với ông, bọn họ đại khía sẽ vĩnh viễn không cử hành nghi thức

Có người hừ một tiếng, thanh âm lớn đến mức dù Lôi Tấn có muốn xem nhẹ cũng khó, không cần nghĩ cũng biết đó là đệ đệ giống cái của Gia Hách Gia Nặc, luôn thích Hi Nhã, cũng lấy việc lật đổ cái gọi là tình địch là hắn đây làm mục tiêu phấn đấu

Đối với tiểu bằng hữu ngây thơ như vậy, Lôi Tấn luôn luôn coi người ta là không khí, dù sao mình cũng không muốn bồi gã diễn màn cẩu huyết lúc tám giờ. Bất quá vừa nghĩ tới niên kỷ của bọn Hi Nhã, Lôi Tấn thực ra lại sinh ra vài phần cảm giác quái dị trâu già gặm cỏ non, lấy cái ‘Tuổi’ hai mươi tám của hắn như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có lúc cùng mấy tiểu hài tử xấu xa quấn cùng một chỗ

“hừ cũng vô dụng, ca ca Hi Nhã của ta vẫn thích Lôi Tấn.” Mộ Á cùng Gia Nặc từ trước tới nay đều không hợp, vốn hai người ở trong bộ tộc đều là hai giống cái xinh đẹp, người theo đuổi nhiều, trời sinh khí tràng đã không hợp, Mộ Á còn phá lệ nhìn không thích Gia Nặc cố tình giả bộ mảnh mai

“Ngươi cũng không tốt hơn chỗ nào.” một lời không hợp, vừa thấy hai người sắp sửa ồn ào, Tô Thụy là chủ nhà, tự nhiên chạy tới khuyên giải

Lôi Tấn cùng La Kiệt hỗ trợ làm chút công tác lau dọn cuối cùng, mở toàn bộ cửa sổ ra thông khí, nói là tân phòng, thế nhưng trừ bỏ cái thảm đỏ trên giường cùng hai chậu hoa cũng màu đỏ mới mang tới để trên bàn, hắn cũng nhìn không ra, cái phòng này cùng phòng của hắn có gì khác biệt.

Nghi thức trong bộ tộc đều bắt đầu cử hành từ lúc sớm lên, Lôi Tấn vuốn muốn đi xem, thế nhưng vừa ngủ là thẳng tới hừng đông, lúc tỉnh lại thì Hi Nhã đã tham gia nghi thức quay về.

“Ngươi sao không gọi ta dậy?” Lôi Tấn xoa thắt lưng xốc cái thảm từ trên giường đứng lên, bụng trướng trướng, khó chịu.

“Cũng không có gì hay để mà xem, chỉ là chút nghi thức đơn giản, bọn họ hiện đã đi vào thần miếu. Giữa trưa mới ra, sẽ ở nhà họ tập trung ăn cơm, ngươi muốn đi không?” Hi Nhã ngồi xổm xuống giúp hắn đi giày vào.

“Chỉ có vậy? không có gì đặc biệt?” Điều này cũng quá đơn gảin đi?

“Ngươi cho là còn cái gì?” Hi Nhã bỡn cợt cười cười, tựa hồ lơ đãng nói “Không bằng tới lúc đó, chính ngươi tự cảm nhận một chút”

“Không hứng.” Lôi Tấn không chút do dự cự tuyệt

Hi Nhã nghe vậy, con ngươi không đổi cảm thấy một chút tăm tối.

————–

Cơm trưa bọn Hi Nhã nhất định phải tới, thuận tiện mang theo một gói thịt khô thật to cùng với mấy miếng da tốt nhất. Trên người Lôi Tấn mệt đến lợi hại, không muốn đến gần chỗ náo nhiệt kia, nên ở nhà bồi Bối Cách ăn cơm.

Giữa lúc đó thì Mộ Á chạy tới, tức giận đặt mông ngồi cạnh bàn cơm, nói “Tức chết ta, tức chết ta, nếu hôm nay không phải vì ca ca gã cử hành nghi thức, ta nhất định phải quyết đấu với gã, cảm thấy bản thân có bao nhiêu giỏi giang a, không phải chỉ có xinh đẹp một chút thôi sao, hơn nữa ta cũng không cảm thấy gã đẹp hơn Lôi Tấn.”

Lôi Tấn biết y nhất định lại có mâu thuẫn với Gia Nặc rồi.

“Woa, giống cái các ngươi ở đây cũng lưu hành quyết đấu à?” Bối Cách xé một miếng thịt nhét vào miệng, nhai nhai vài cái rồi nuốt xuống, cà lơ phất phơ mở miệng trêu ghẹo Mộ Á.

Mộ Á liếc nhìn Lôi Tấn một cái.

“Vì ta?” Lôi Tấn tự nhiên nhận ra ánh mắt của y, hắn đã không đi, cũng có thể khiến cho mâu thuẫn nổ ra sao?

“Lôi Tấn, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?” Mộ Á cắn môi, do dự thực lâu mới mở miệng.

“Ngươi nói.” Vị thịt có chút ngán, hắn cũng vừa lúc ăn không vô nữa.

“Ngươi thực sự không thể sinh bảo bảo sao? Cho dù dùng Bích Ngải hoa?” Y hôm nay trong lúc vô tình đã nghe thấy Gia Nặc cùng một vài giống cái tụ tập một chỗ, đàm luận cười nhạo Lôi Tấn có khuôn mặt nhiều người yêu thích, thế nhưng lại không thể sinh bảo bảo, tìm một giống cái như vậy làm bầu bạn còn không bằng tìm thú nhân, ít nhất còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, còn cười bọn Hi Nhã ca ca không có mắt.

“Ngươi nghe ai nói?” Bối Cách hỏi, chuyện này tuy không phải là bí mật, thế nhưng nghe lời Mộ Á nói, như thế nào giống như rất nhiều người đều đã biết.

“À, là vậy à.” Lôi Tấn uống chút nước ấm, tản đi vị mỡ ngấy đầy trong miệng, sự thật chính là vậy, cũng không có gì phải giấu diếm cả.

“Vậy bọn Hi Nhã ca ca vĩnh viễn cũng không có bảo bảo sao?” Thì ra lời Gia Nặc nói đều là thực, cảm xúc Mộ Á hạ xuống thì thào nói

“Bọn họ sẽ có, ngươi không cần lo lắng chuyện này.” Chỉ cần bản thân ra đi, khó có thể nào bọn họ còn có thể cả đời không tìm bầu bạn sao?

“Này là có ý gì?” Mộ Á không rõ.

“Tương lai ngươi sẽ biết, đúng rồi, bên Tề La náo nhiệt không?” Lôi Tấn không muốn giải thích nhiều, nói qua chuyện khác

“ Cũng thường thôi, kỳ thực chuyện sau khi tới Thánh Hồ mới là quan trọng nhất, bất quá Tề La cùng Gia Hách cũng sinh không được bảo bảo, cho nên có đi hay không đều được.” Mộ Á hiển nhiên vẫn chưa từ trong tin tức mới nghe khôi phục lại, nên không có tinh thần đáp.

“Thánh Hồ là gì? Sao lại có quan hệ tới chuyện sinh bảo bảo?” Lôi Tấn khó hiểu hỏi một câu

Mộ Á lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi đã nói cái gì, sắc mặt có chút ửng đỏ, dù sao y cũng là giống cái chưa cử hành nghi thức, nói những thứ này thực không thích hợp, nhưng nhìn hai người bên cạnh, một người đang có mang, một người lại là giống cái. hẳn là cũng không có gì kiêng kị phải tránh, liền đem hết mọi chuyện, hào phóng nói ra.

“Ở trên ngọn núi cao phía sau bộ tộc chúng ta có một Thánh Hồ, bình thường cấm người ra vào, thế nhưng khi cử hành nghi thức bầu bạn, nhất định sau hôm đó phải tới nơi đó, ở trong đó một tháng…” Sắc mặt Mộ Á đỏ bừng, muốn nói lại thôi

“Vì cái gì?” Lôi Tấn tò mò, không lẽ nơi này còn có hưởng tuần trăng mật?

“Bởi vì ở đó, thú nhân rất khó bảo trì hình người của mình, thú hình cùng bầu bạn của mình giao…phối một tháng, dễ dàng mang thai.”

Tay Lôi Tấn không biết vì sao lại run lên, bát nước nhanh như chớp rớt xuống, vừa vặn rơi bên chân người mới vào cửa.
Bình Luận (0)
Comment