“Ngươi tỉnh?”
Âm thanh ôn nhuận dễ nghe, tựa như một dòng thanh tuyền rưới mát cơ thể khô nóng, Ưu mở mắt, không thể tin được mình vẫn còn sống.
“Ăn chút gì đi, ngươi hôn mê 3 ngày rồi, nhất định rất đói.” Người nói chuyện là một nhân ngư đang mỉm cười nhợt nhạt, mày đẹp như tranh, con ngươi đen láy bình ổn không chút gợn sóng, làm người ta vô thức chìm sâu vào đó.
Ưu nhất thời nhìn tới ngây người, thẳng đến khi người nọ đưa thức ăn tới, cậu mới giật mình phát giác bụng mình đói tới mức kêu ‘ọt ọt’. Ưu nhìn thức ăn do dự một chút, cuối cùng vẫn không ngăn được cơn khói khát tra tấn.
Nhân ngư nọ ngồi bên cạnh nhìn Ưu, gương mặt vẫn mang theo nụ cười nhạt.
“Ta no rồi, cám ơn ngươi.”
Ưu cám ơn người nọ, ôm gối ngồi trên chiếc giường tảo không nói lời nào nữa.
“Tù binh ưng nhân kia…….là bạn của ngươi sao?”
Cơ thể Ưu thoáng co rút, đôi mắt to hiện lên một tia kinh hoảng.
“Đừng sợ, nếu ta muốn giao ngươi ra thì đã không cứu ngươi.” Nhân ngư dừng lại một chút, bổ sung một câu: “Lúc ngươi hôn mê nói rất nhiều, ta vô ý nghe được.”
“…….”
“Ta thực sự sẽ không làm vậy với ngươi.” Nhân ngư nhìn ánh mắt đề phòng của Ưu, cười khổ: “Ta gọi là Tinh, ngươi có thể tin tưởng ta.”
Thấy Ưu vẫn không chịu mở miệng nói chuyện, Tinh thở dài xoay người chuẩn bị bơi ra ngoài.
“Chờ đã──” Ưu cuống quít gọi Tinh lại, cắn môi, biểu tình như sắp bật khóc.
“Fazio, ưng nhân kia thế nào rồi?”
Tinh dừng lại, lắc đầu: “Ta không rõ lắm, nghe nói bị giam dưới nhà lao.”
Ưu cắn răng, leo xuống giường vội vàng lao về phía cửa.
“Ngươi định làm gì?” Tinh vội vàng giữ cậu lại: “Bên ngoài đều là thủ vệ!”
“Ta, ta muốn cứu Fazio……hắn nhất định bị thương rất nặng.”
Nước mắt Ưu trào ra, nhưng rất nhanh tan biến trong đại dương, biến mất không còn tung tích.
“Ai, ngươi ra ngoài cũng là…….”
Tinh lôi kéo cậu đi tới cạnh cửa, chỉ hé ra một cái khe. Nhất thời, một thế giới xa hoa lộng lẫy ở đáy biển xuất hiện trước mắt Ưu: con đường lót đá trắng tinh; những căn nhà tinh xảo đủ màu sắc xây bằng vỏ sò; vườn hoa san hô dập dờn, những đàn cá nhỏ xinh đẹp đủ màu đang tung tăng……
Ưu mở to mắt không nói nên lời. Trên hải đảo, tộc nhân thích sống trên bờ hơn vì thế xây một thôn xóm dọc theo bờ biển. Nhóm tiểu nhân ngư sống dưới đáy biền, lúc mệt thì cứ tìm một đám tảo làm giường để nghỉ ngơi. Cậu làm sao biết đáy biển lại có một nơi xinh đẹp đến vậy.
“Xem này, chung quanh có rất nhiều thủ vệ đang tìm kiếm ngươi.”
Được Tinh chỉ dẫn, quả nhiên cậu thấy được không ít nhân ngư đang bơi xung quanh.
Nhân ngư giống đực trong bộ tộc chỉ có lúc thú hóa mới có thể phân biệt, bình thường cũng không khác nhân ngư khác bao nhiêu.
“Huống chi ngươi cũng không biết thủy lao ở đâu, cứ lao ra ngoài như vậy nhất định bị bọn họ quơ được.”
“Ta………” Ưu cắn môi, vẫn quyết định thử một lần: “Bọn họ chưa gặp ta bao giờ, không nhất định có thể nhận ra. Ta sẽ cẩn thận không để bọn họ nhìn thấy cái đuôi.”
“Ngươi…….ngươi nguyện ý vì một ngoại tộc mà mạo hiểm sao?”
Ưu không chút do dự gật đầu: “Fazio đã cứu mạng ta, ta không thể không quan tâm hắn. Ta biết thú nhân rơi vào trong tay nhân ngư có kết cục gì, ta đã từng nhìn thấy…..”
“Ngươi đã quyết định vậy ta không ngăn cản ngươi nữa.” Tinh lấy trong túi một viên trân châu đen, đưa cho Ưu.
“Ăn đi, màu đuôi của ngươi rất nhợt, ăn nó vào trong vòng một ngày nó sẽ thay đổi màu cơ thể.”
“Ngươi, ngươi vì cái gì phải giúp ta?” Ưu không ngốc, Tinh làm như vậy chính là gián tiếp phản bộ Felix, nhất định phải có lí do.
“Nếu ta nói, ta chỉ thuần túy muốn giúp ngươi thôi thì sao.” Tinh mỉm cười, bao hàm rất nhiều tình tự: “Ngươi cùng thú nhân kia……..ta chỉ đơn thuần muốn giúp các ngươi…….”
Ưu cúi đầu, vẻ mặt Tinh cậu rất quen thuộc. Ca ca, còn có rất nhiều tộc nhân, trên mặt họ đều từng xuất hiện vẻ mặt bi thương này, ngày ngày nhìn ra ngoài biển cả bao la…….
Cậu nhận lấy viên trân châu, một hơi nuốt xuống.
Quả nhiên không bao lâu sau, cơ thể hắn liền biến đổi màu sắc: làn da trở nên ngăm đen; cái đuôi màu bạc xinh đẹp biến thành màu tro, không còn chút sáng bóng nào; biến thành một con cá hề xấu xí.
“Đến đây.” Tinh kéo Ưu ra cửa. Lúc này cậu mới chú ý, hóa ra phòng Tinh cũng được làm từ một vỏ sò xinh đẹp.
Bọn họ len lén một đường ra khỏi thôn xóm. Trước mặt xuất hiện một tòa kiến trúc kì quái, có hình cánh quạt, một nửa trong biển, một nửa lộ ra trên mặt nước. Xung quanh nó có rất nhiều nhân ngư giống đực cầm trường thương.
Nhìn thấy hình bán thú của bọn họ, Ưu không khỏi rùng mình.
“Đi theo ta.” Tinh kéo cậu lặn xuống một chỗ đá ngầm, chỉ vào một hang động tối đen, làm một động tác ‘theo kịp’.
Nhìn huyệt động sâu không thấy đáy, trong lòng cậu dâng lên một cơn sợ hãi.
Cuối cùng, tâm tình lo lắng cho Fazio chiến thắng sợ hãi. Ưu hít sâu chui vào trong động…… chừng 5 phút sau cậu mới bơi tới cửa ra. Dùng lồng ngực hít thở không khí tươi mát, cậu theo Tinh leo lên bờ.
Tinh nói cho Ưu biến, nơi bọn họ vừa vào chính là phần bên trên của tòa kiến trúc kì lạ khi nãy, 90% Fazio bị nhốt ở đây.
Bọn họ một đường cẩn thận đi tới cũng không phát hiện tên thủ vệ nào. Tinh nói, bởi vì thủ vệ nhân ngư đều ở trong biển, không ai biết dưới đáy biển có một đường bí mật thông tới đây. Về cái thông đạo bí mật đó, cũng là tổ tiên Tinh vì cứu người mà tìm được, về phần khác, Tinh cũng không nói nhiều.
Fazio!
Đi thêm một chút, Ưu nhạy bén thấy được ưng nhân đang ngồi dựa vào góc tường. Hai tay, hai chân bị trói, mắt nhắm chặt, không hề nhúc nhích……
Ưu cả kinh, vội vàng nhào tới chỗ Fazio lại bị một thứ vô hình bắn ngược trở lại.
“Đau quá……đây là cái gì?”
Ưu vuốt bức màn trong suốt, vừa nãy vội quá cậu không nhìn thấy có một thứ gì đó đang bọc bên ngoài.
Nghe được tiếng động, ưng nhân nhíu mày mở mắt. Vết thương trên người bỏng rát đau đớn, hắn vất vả lắm mới có thể ngủ được, là ai dám tới quấy rầy hắn!
“Gì đây? Nơi này cũng có nhân ngư xấu xí đến vậy?” Đen thui, cứ như một con cá chạch.
“Ngươi, ngươi!” Ưu nghẹn ở cổ họng, tức giận đến mức lắp bắp nói không nên lời. Chính mình tốt bụng tới cứu hắn, cư nhiên còn bị hắn ghét bỏ!
“Ưu?” nghe được âm thanh quen thuộc, Fazio nheo mắt tinh tế đánh giá người trước mắt.
Đột nhiên, hắn nhảy dựng lên, trầm giọng, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Ưu mà gầm lên.
“Đứa ngốc! Ngươi một mình chạy tới đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng bị bắt……còn không mau tìm chỗ trốn đi!”
“Ta tới cứu ngươi.”
“Ta không cần! Ngươi, ngươi đi mau! Mau tìm chỗ trốn đi, đừng để bọn họ quơ được!”
“Ta mới không đi!” Ưu oán hận nhì Fazio: “Muốn trốn thì cùng nhau trốn, cùng lắm thì cùng nhau bị bắt! Ta không bao giờ…. không bao giờ…. một mình nữa……” Nói xong cậu liền thút thít khóc.
“………..”
“Chết tiệt! Nếu không phải ta quá sơ ý──” Fazio hung hăng đấm mạnh lên lá chắn trong suốt, quầng sáng lan ra từng trận sóng nước, nhưng không chút lay động.
“………nghĩ biện pháp cứu ngươi ra trước đã.” Ưu dụi mắt, đưa tay áp lên quầng sáng, lành lạnh, thoạt nhìn như một tầng nước mỏng, nhưng lại vô cùng cứng rắn: “Đây rốt cuộc là gì?”
“Không biết, mọi thứ ở đây đều thực quỷ dị.”
Fazio ảo não, nhớ lại tình cảnh lúc hắn bị đưa tới tòa kiến trúc quỷ dị này. Trong này hắn thấy rất nhiều thứ không thể tưởng tượng được, nhất là thủ lĩnh nhân ngư Felix, hắn lạnh như băng! Còn thao túng được những vật thể kì lạ, còn nói những thứ người ta nghe không hiểu. Điểm này có chút giống Liên Hoa.
Fazio đương nhiên không biết, cả đảo chủ nhân ngư chính là căn cứ bí ẩn còn sót lại dưới đáy đại dương sau trận đại kiếp lúc xưa; mà tòa kiến trúc nơi hắn bị nhốt── đúng là trung tâm của căn cứ!
“Đúng rồi, ta nhớ rõ lúc thủ vệ đưa ta tới đây, nó bấm cái gì đó trên tường ấy.” Fazio chỉ chỉ thạch bích bóng loáng bên phải: “Ngươi tìm thử xem, có lẽ nó là chốt mở.”
“Chính là…….nơi này cái gì cũng không có a?” Ưu sờ soạng nửa ngày cũng không tìm được cái gì.
“Chờ đã, ta tìm được rồi! Có phải cái này không?”
Ưu nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy bên cạnh Tinh xuất hiện một cái hộp vuông màu lam to cỡ lòng bàn tay.
Kì quái, rõ ràng lúc nãy cậu đã tìm ở đó, không có thứ gì cả mà?
“Ưu, ngươi phát ngốc cái gì đó?”
“A, không có gì.” Ưu quẫy quẫy đầu, có lẽ trùng hợp đi. Cậu cẩn thận nhấn cái nút xanh biếc bên dưới cái hộp, quầng sáng trong suốt giam Fazio lập tức biến mất không thấy nữa.
“Ưu, lại đây.” Fazio hoạt động đốt ngón tay đã cứng đờ, vươn tay với tiểu nhân ngư.
“Chuyện gì──a!” Ưu bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn bắt được, đầu đập mạnh vào lồng ngực rắn chắc của ưng nhân.
“Fazio, ngươi làm cái gì vậy? Tinh!” Biến cố thình thình xảy ra làm Ưu chấn động──chỉ thấy Fazio vươn tay bóp chặt cổ Tinh!
“Fazio, mau buông tay, ngươi đang làm gì?”
Ưu ở một bên gấp tới độ giơ chân, nhưng Fazio không hề có ý tứ muốn thả lỏng, bàn tay đang siết cổ nhân ngư lại càng tăng thêm lực đạo!
“Nói! Ngươi tiếp cận Ưu có mục đích gì?”
“Khụ, khụ……..ta chỉ muốn………giúp các ngươi, Ưu.”
Nhận được ánh mắt cầu xin giúp đỡ, Ưu nhịn không được định tiến tới, lập tức bị Fazio trừng mắt lui trở về.
“Ưu? Ngay cả ngươi…….cũng không tin ta?”
Trong mắt Ưu hiện lên một tia do dự, cuối cùng vẫn đứng bên người Fazio.
“………….tốt, rất tốt, ngươi tình nguyện tin tưởng một thú nhân dơ bẩn cũng không tin đồng tộc của mình!”
Biểu tình ôn hòa dần dần biến mất, ngay cả âm thanh cũng trở nên lạnh như băng.
“Ưng nhân, ngươi làm sao phát hiện được?” Tinh lúc này như biến hóa thành một người khác, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Sắc mặt Fazio khẽ biến, đột nhiên thả tay, đầu ngón tay tỏa ra một làn khói trắng.
“Giọng nói của ngươi, ta nghe qua một lần sẽ không quên.”
Tinh hơi sửng sốt, y là người đánh gảy quá trình thú hóa của ưng nhân. Chỉ có một câu nói, hắn liền nhớ rõ âm thanh mình?
“Xem ra, ta quá coi thường ngươi.”
Fazio bất động thanh sắc kéo Ưu ra sau lưng mình, tìm kiếm được chạy trốn.
“Ngươi tiếp cận Ưu, lấy tín nhiệm của cậu ta vì muốn nói mấy lới sáo rỗng với chúng ta sao?”
“Xem ra ngươi cũng không ngốc.” Tinh nâng tay lên gõ thạch bích phía sau một chút, thông đạo bốn phía lập tức bị lấp kín, chặt đứt đường lui của Fazio.
“Các ngươi có thể đi vào đây làm tộc nhân vô cùng khiếp sợ. Tuy rằng không biết vì sao Felix đại nhân vẫn chưa hành động, nhưng ta không thể cứ như vậy buông tha cho các ngươi.”
“Thú nhân! Các ngươi rốt cuộc có âm mưu gì? Có phải muốn chiếm cứ đảo chủ của chúng ta không?”
“Âm mưu? Chiếm cứ?” Fazio hừ lạnh một tiếng: “Nơi quỷ quái này có tặng ta cũng không thèm. Nhưng thật ra bọn các ngươi thật kì quái, nói tới thú nhân cứ như có thâm thù đại hận vậy.”
“Ngươi!” Tinh tức giận, hận không thể lập tức xé xác Fazio: “Nếu không phải đám thú nhân các ngươi, tộc nhân của chúng ta cũng không giảm bớt như vậy! Felix đại nhân đã nói là huyết thống dơ bẩn của các ngươi đã vấy bẩn nhân ngư, mới làm bộ tộc, bộ tộc chúng ta……… đáng giận!
“Tinh, không phải!” Ưu vội vàng nói, cậu có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của Tinh, không thể cứ để như vậy, thú nhân cùng nhân ngư nhất định có hiểu lầm.
“Ca ca nói qua những tộc nhân ở lục địa đều tự nguyện! Ta từ nhỏ đã lớn lên ở hải đảo, trên đó có rất nhiều tộc nhân chưa từng đi tới lục địa nhưng bọn họ cũng rất khó có hậu đại. Tộc trưởng thú nhân cũng đã nói qua, đây là do tự bản thân chúng ta chứ không liên quan tới thú nhân. Vì cái gì phải đổ hết tội lỗi lên đầu thú nhân cơ chứ!”
Ưu ôm chặt lấy cánh tay Fazio. So với đồng tộc lạnh lùng, tộc quy hà khắc, cậu càng nguyện ý được sinh sống với thú nhân!
“Ưu………ngươi vì cái gì lại giống như Huân………các ngươi đều bị lừa cả rồi! Bị đám vô liêm sỉ đó lừa gạt!”
Tinh thương tiếc nhìn Ưu: “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mau rời khỏi ưng nhân này.”
“Không! Fazio hắn không có sai!”
“……….” Tinh nhìn Ưu thật lâu, lông minh khép lại che đi tình tự trong đôi mắt, lần thứ hai ngẩng đầu lên, đôi tinh mâu đen láy tăng thêm một phần tàn nhẫn.
Thú nhân này rốt cuộc có năng lực gì, có thể làm tộc nhân một lòng đi theo bọn họ? Huân như thế, ngay cả Ưu cũng thế!
Nhân ngư cũng không thích chiến tranh, chỉ hi vọng có một cuộc sống an bình dưới đại dương, nhưng vì đám thú nhân này cố tình không buông tha cho bọn họ!
“Ưu, ngươi hẳn là biết tộc quy, thú nhân xâm nhập hải đảo một người cũng không thể tha!”
Ánh mắt Tinh hiện lên tia sáng lạnh, thông đạo bốn phía đều bị chặn, bọn họ đừng hòng rời khỏi nơi này.
Fazio thầm cắn răng, cơ thể toàn thân căng cứng. Người trước mắt không giống đám nhân ngư bình thường, có thể phóng ra điện lưu rất mạnh, lần đầu tiên hắn bị dính tia điện này mà bất tỉnh.
“Ngươi trốn không thoát đâu!” Tinh giơ tay trái lên, sau lưng Fazio lập tức xuất hiện một quả cầu màu lam.
‘Xì xèo’ một tiếng, quả cầu nổ tung, mấy đạo điện lưu trong khoảnh khắc ập xuống lưng Fazio, bốc lên một trận khói trắng.
“Ngô.” Fazio nhịn xuống cảm giác bị nướng cháy trên lưng, lại một quả cầu điện đánh úp xuống, Tinh một lần nữa dựng lên tấm lá chắn, sau đó lại một quả cầu công kích bay tới, lần này ngay cả Ưu cũng cảm nhận được một trận đau tê dại.
Cánh tay Fazio rũ xuống, ánh mắt chim ưng căm tức trừng đối phương.
Tinh cao ngạo liếc mắt nhìn đối thủ đang lâm vào thế hạ phong. Đây chính là vũ khí Felix đại nhân ban cho y, không có ai có thể né tránh công kích của nó.
“Fazio…….”
“Ta không sao.” Fazio miễn cưỡng đứng vững, đè đầu Ưu vào ngực mình. Trên lưng và cánh tay hắn không còn nơi nào lành lặn. Hắn không muốn tiểu nhân ngư nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình lúc này.
Tinh định tốc chiến tốc thắng, chỉ một chốc sau những quả cầu nho nhỏ bắt đầu vây quanh Fazio, mặc kệ hắn chạy tới góc nào cũng trốn không thoát.
Người này rốt cuộc là quái vật gì?
Fazio căm giận ngẩng đầu, không khí tràn ngập mùi da thịt cháy khét, ngay cả Ưu cũng co rụt trong lòng hắn thống khổ rên rỉ.
Nghe được tiếng khóc của tiểu nhân ngư, Tinh đột ngột dừng động tác lại. Mắt Fazio sáng lên, nhanh chóng lao tới. Hắn sớm nhận ra, người này không thể cận chiến! Chỉ cần không có mớ điện lưu chết tiệt này, hắn có thể bẻ gãy cổ y──
“Ầm!”
Fazio bị quăng mạnh ra ngoài, đánh mạnh lên quần sáng sau đó ngã ầm xuống đất, trên người còn lưu lại một tia điện lưu. Tinh cũng bị dọa một thân mồ hôi lạnh, chỉ suýt chút nữa thôi……..may mắn y phản ứng nhanh, nếu không đã chết dưới móng vuốt của ưng nhân.
Fazio thấp giọng gầm gừ một tiếng bò lên, Ưu được hắn bảo hộ trong lòng cũng không chịu thương tích gì, bất quá chỉ bị dọa không nhẹ.
Tinh hô hấp có chút gấp gáp, gương mặt lộ ra một tia mệt mỏi. Không ngờ ưng nhân này còn nhiều năng lượng như vậy! Nếu không phải để ý Ưu, y đã sớm tung ra một kích trí mạng! Bất quá nhận nhiều cú công kích như vậy còn đứng lên nỗi, ưng nhân này có thể xem là quái vật!
Fazio nghiến răng, cơ thể lui ra sau tựa vào quầng sáng thở phì phò. Đột nhiên, ánh mắt hắn chú ý tới chút biến hỏa nhỏ trên quầng sáng ── quầng sáng này hình như có chút yếu hơn lúc nãy…….chẳng lẽ vì điện lưu va chạm?
Fazio nhìn Tinh đã bắt đầu có chút mệt mỏi, một kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu.
Hắn cố ý khiêu khích Tinh, tiếp đó vội vàng lưu về phía quầng sáng. Tia chớp từng đạo rớt xuống, phần lớn đánh trúng phía trên quầng sáng, nổ tung thành từng trận gợn sóng.
Không qua bao lâu, lá chắn trong suốt chống đỡ không nỗi nữa, vỡ thành từng khối dần dần biến mất.
Fazio ôm lấy Ưu, canh đúng thời cơ phá vỡ trở ngại trước mặt. Tinh nhìn thấy phương hướng hắn đào tẩu thầm kêu không tốt, đường kia thông vào chính điện! Bất quá y không còn đủ khí lực truy Fazio nữa.
“Tinh, ngươi thất bại.”
Âm thanh lạnh như băng đột ngột vang lên làm người ta không khỏi rùng mình.
“Thực xin lỗi, Felix đại nhân………” Tinh cúi đầu, vẻ mặt sợ hãi. Hắn nên sớm biết, không có việc gì có thể qua được ánh mắt Felix đại nhân.
“Ta cũng không bảo ngươi đi đối phó bọn họ.”
“Đúng, là ta tự tiện làm chủ……….”
“Không, ngươi làm không tồi. Ít nhất đã cho ta thấy được năng lực của thú nhân.”
“Ta, ta làm ngài thất vọng rồi, ta thua ưng nhân kia.” Tinh cắn răng, vẻ mặt không cam lòng. Y thua, thua bởi một thú nhân mà tộc nhân ngư trước nay luôn xem thường!
“Không………….” Rất lâu sau đó, âm thanh mới vang lên một lần nữa: “Có lẽ, chúng ta đều sai rồi……..”
……….
“Fazio, đây là đâu?” Ưu cảnh giác nhìn xung quanh, cẩn thận hỏi: “Fazio?”
Ưng nhân khó khăn ngẩng đầu, trên người đổ đầy mồ hôi. Trên lưng giống như bị hỏa thiêu, có thể chạy tới tận đây đã là cực hạn của hắn.
“Nghe này, Ưu.” Fazio thở hổn hển, phía trước là chính điện, hắn từng bị Felix nhốt ở đây một ngày.
“Phía trước là chính điện, ngươi nghĩ cách trà trộn vào đó đi.”
“Chính điện?! Fazio, ngươi điên rồi sao?”
“Nghe ta nói!” Fazio khụ một tiếng, khóe miệng chảy ra máu tươi, khoang miệng tràn ngập mùi tanh: “Chính điện có một cái thông đạo hệt như ở hải đảo các ngươi, hẳn là có thể đưa ngươi đi nơi khác.”
Felix cũng không thường xuyên ở đó, bình thường chỉ có 2 thủ vệ canh gác.” Fazio thở phì phò, mỗi chữ nói ra đều thực khó khăn.
“Một hồi nữa ra sẽ dẫn dắt đám thủ vệ rời đi, ngươi……khụ, khụ, nhân cơ hội vào đó──”
“Không!” Ưu lắc mạnh đầu: “Ta nói đi thì đi cùng nhau, ngươi đừng hòng bỏ ta lại!”
“Đứa ngốc.” Fazio thờ dài, cúi đầu áp lên trán tiểu nhân ngư: “Nếu như ta có cách thì làm sao bỏ ngươi lại.”
“Nghe ta nói, nhất định phải rời khỏi đây……..cho dù ta chết, ngươi cũng phải sống sót! ……….Sau khi rời khỏi đây thì quên ta đi, tìm một người yêu thương ngươi, đừng giống ta luôn khi dễ ngươi…….sau đó bình an mà sống.”
“Không………ta không cần…….” Ưu đã sớm khóc không thành tiếng, gắt gao ôm chặt lấy Fazio: “Ngươi khi dễ ta còn chưa tính hết…..ngươi không thể bỏ ta lại……ta không muốn, ngươi phải dùng cả đời đền bù cho ta! Fazio, không cần bỏ lại ta, không cần…..”
“Ưu, nghe lời, làm theo lời ta── ai?”
Fazio cả kinh, vội vàng kéo Ưu ra sau lưng mình. Trong góc tối xuất hiện một thân ảnh thon dài, không biết đã đứng ở đó bao lâu. Fazio thầm tự trách, thời gian dài như vậy hắn cư nhiên không phát hiện!
Người nọ dần bước ra khỏi bóng tối, một thân áo trắng tinh, sợi tóc xanh biếc mềm mại xõa sau vành tai, theo động tác của người nọ mà lay động. Tựa như một vùng biển tràn ngập ánh mặt trời, bập bềnh gợn sóng.
“Fe…….lix!”
Fazio dồn hết sức lực chắn trước mặt Ưu, trong mắt lộ ra một tia tuyệt vọng. Nếu là người khác, hắn còn có thể liều chết đấu một trận. Nhưng đổi là Felix…..
“Fe……thủ, thủ lĩnh?!”
Ưu sợ hãi nhìn con người tuyệt mĩ trước mặt, cậu lần đầu tiên được gặp thủ lĩnh nhân ngư thần bí, Felix đại nhân cao cao tại thượng.
“Tinh, mang bọn họ tới chính điện.”
“Dạ!”
Tinh từ phía sau Felix đi ra, kéo Fazio đã nửa hôn mê đi. Ưu sợ hãi không nói nên lời, dọc theo đường đi chỉ biết ôm chặt lấy cánh tay Fazio, nghiêng ngả lảo đảo tới chính điện.
Chính điện rất rộng, được chống đỡ bằng bốn chiếc cột đá rất lớn. Dưới chân cùng vách tường được lót một lớp đá được mài nhẵn, có thể thấy bóng người phản chiếu.
“Nơi này là một phần phía trên của căn cứ nghiên cứu, bên dưới được xây dựng thành cung điện trong nước.”
Felix khẽ gật đầu, Tinh liền nâng Fazio bỏ vào một cái lọ hình trứng.
“Các ngươi làm gì hắn?” Ưu gấp tới độ sắp bật khóc, ôm chặt lấy Fazio không chịu buông tay.
Felix ngồi xuống vị trí của mình, thản nhiên nói: “Cứu hắn!”
Ưu không dám tin nhìn Felix. Fazio bị đặt vào lọ xong, toàn thân bắt đầu được bao bọc bởi một lớp chất lỏng trog suốt, miệng vết thương đang khép lại với tốc độ kinh người.
“Ngươi, ngươi vì cái gì phải………”
“Vì cái gì phải cứu hắn, đúng không?” Felix giương mắt nhìn về phương xa, qua một lúc lâu, âm thanh mờ ảo dường như từ phương xa vang tới: “Nơi này từng là thiên đường nhân ngư, là vườn địa đàng xinh đẹp nhất do tự tay ta kiến tạo nên. Nhưng Eden không nên cự tuyệt nhân ngư, không nên phân biệt giai cấp.”
“Ưu, sống trên hải đảo hẻo lánh, ngươi có vui vẻ không?”
Không ngờ Felix đột nhiên lại hỏi chuyện này, Ưu nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Ta, ra rất vui vẻ! Ca ca cùng đồng tộc ở một chỗ, ta rất vui!”
“Huân sao, ta còn nhớ rõ hắn.”
Felix thu hồi tầm mắt, đôi mắt lóe lên quang mang kì dị. Mười năm trước, thiếu niên đó từng vì tộc nhân của mình mà tranh đấu.
“Hắn chất vấn ta vì cái gì tộc nhân của hắn không thể quay về đảo chủ, là vì nhan sắc cái đuôi sao? Ưu, ngươi thì sao? Có từng vì không được coi trọng mà oán hận ta không?”
“Ta……….” Ưu trừng to mắt, có chút không biết làm sao: “Ta không có, ca ca cùng tộc nhân rất thương ta.”
“Phải không……..từ xưa tới nay, ta luôn cố gắng, muốn nhân ngư thành chủng tộc hoàn mĩ nhất. Ta tin tưởng một ngày nào đó bọn họ có thể lật đổ thú nhân, trở thành chủ nhân của tinh cầu này.”
Âm thanh Felix nhẹ nhàng vang lên, một tia đau thương lóe lên trong mắt.
“Không ngờ nhân ngư lại ngày càng yếu ớt, mà thú nhân thì bắt đầu cường đại hơn. Những tinh linh xinh đẹp không thể chịu nỗi một quyền của thú nhân, ta không hiểu, ta đã hao hết tâm huyết, cẩn thận hộ mệnh nhân ngư, vì cái gì không thể mạnh mẽ như đám thú nhân sinh sống ngoài hoang dã.”
Felix thở dài một hơi: “Càng đáng sợ chính là bọn họ lại bắt đầu hấp dẫn lẫn nhau. Gen của nhân ngư quá yếu, kết hợp với thú nhân là đồng nghĩa chủng tộc bị hủy diệt. Ta phải tách các ngươi ra.”
Ưu nghe vậy trong lòng khẽ run lên, lặng lẽ lùi về phía Fazio. Felix chú ý tới hành động của cậu, con ngươi hơi tối sầm lại.
Ngay cả bé con này cũng đứng bên thú nhân……..vương quốc nhân ngư tốt đẹp trong lòng hắn, có lẽ chỉ là một giấc mộng.
Felix nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh nam nhân 200 năm trước, đang hô lớn bảo hắn dừng tay, buông tha cho nhân ngư……….A, hắn đã sai lầm rồi sao? Bất quá hắn luyến tiếc phải bương tay, luyến tiếc những tinh linh hắn tự tay sáng tạo ra rơi vào tay đám thú nhân hoang dã, luyến tiếc Eden mĩ lệ bị trộn lẫn huyết thống dị tộc.
Hắn thực sự đã sai lầm sao?
Felix nhẹ nhàng phất tay, trung tâm đại điện xuất hiện một hình ảnh hỗn loạn. Dần dần bắt đầu ổn định lại, một bóng người quen thuộc dần dần rõ hơn.
Ưu nhớ rõ người này, là tộc trưởng bộ lạc thú nhân──Khải Ân!
Thời gian từng chút trôi qua, Ưu vẫn im lặng đứng một bên. Cậu biết Felix không phải người bình thường, ngay cả Khải Ân cũng vậy.
Lời bọn họ nói Ưu nghe không hiểu, nhưng Ưu biết, đoạn đối thoại của Khải Ân và Felix sẽ trở thành mấu chốt quyết định vận mệnh của nhân ngư!
Tuy nghe không hiểu, nhưng Ưu cũng không còn sợ hãi. Bởi vì cậu có thể nhìn ra vẻ kinh hỉ trên gương mặt Khải Ân──tương lai của nhân ngư tuy rằng xa vời, nhưng cũng không phải là tuyệt vọng.
Ưu vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Fazio: không ngờ hắn cũng có lúc có bộ dáng trẻ con như vậy.
Đầu ngón tay cậu chạm vào trán đối phương, lướt qua đôi mày tuấn lãng, cái mũi cao thẳng, cuối cùng dừng lại trên cánh môi mỏng.
Ưng nhân ngủ say đã giảm bớt khí chất buông thả, cũng không còn nhiệt lực hừng hực, nhưng vẫn rất anh tuấn…..làm tim người ta đập thình thịch.
“Fazio……..” Ưu cúi đầu thì thào gọi tên hắn. Tới giờ cậu chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ dây dưa cùng một chỗ với ngươi này.
Cậu từ bé đã lớn lên ở hải đảo, trong vòng tay bảo bọc của ca ca cùng tộc nhân. Thú nhân cùng nhân ngư lúc đó có xung đột, tộc đàn gặp nguy cơ, tất cả đều bị đại dương bao la cản trở.
Trong đoạn trí nhớ mười lăm năm, hạnh phúc trơi đùa trong biển xanh nắng vàng, truy đuổi trong rặng san hô cùng những đàn cá nhỏ, thường làm nũng với ca ca, cuộc sống vô tư vô lự. Mỗi ngày cậu đều cảm thấy rất hạnh phúc, mỗi ngày lúc mặt trời lặn xuống sẽ tắm trong mặt biển nhuộm một màu đỏ rực, nghênh đón ca ca cùng tộc nhân trở về.
Nhưng hết thảy đều bị khoảnh khắc gặp gỡ Fazio đánh vỡ.
Tên xấu xa này, một này ở cùng hắn còn lâu hơn 15 năm. Động tác Faizo rất thô lỗ, biểu tình hung ác, hở một chút liền trêu chọc cậu. So với các tộc nhân luôn ôn nhu che chở cậu, hắn đại khái là lựa chọn tồi tệ nhất, nhưng hắn đã nguyện ý vì cậu mà hi sinh tính mạng……….
Sợi tóc quệt qua đầu ngón tay, truyền tới từng trận tê dại, Ưu khẽ mỉm cười, nhưng nước mắt lại không kìm được từng giọt nhiễu xuống, hòa tan với lớp chất lỏng trong suốt bên trong, thấm vào lòng ngực Fazio. Nguyện vọng của cậu đã biến đổi, cho dù không thể trở thành giống đực xuất sắc nhất cũng không sao, chỉ cần có thể ở bên người Fazio…..chỉ cần có thể cùng Fazio ở một chỗ, cậu cảm thấy cảm giác hạnh phúc cuồn cuộn ập tới.
Chân trời xuất hiện một tia nắng ban mai, màu vàng ươm chậm rãi nhuộm sắc màu trên biển cả xanh biếc. Đại dương bao la, những cơn sóng mạnh mẽ, cuồn cuộn lao về phương xa…..
Có lẽ giờ phút này, hết thảy đã bắt đầu thay đổi──
Thánh địa──
Liên Hoa đi tới đi lui, có chút nôn nóng, sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Khải Ân vẫn duy trì tư thế đó hơn 5 phút rồi. Không phải Felix lại nói gì đó làm sự tình càng phức tạp hơn đi?
“Khải Ân, Felix hắn…..tìm ngươi nói gì?”
Liên Hoa cẩn thận mở miệng, biểu tình của hắn có vẻ không được tốt lắm a.
Tộc trưởng đại nhân đứng yên bất động rốt cuộc có phản ứng, thở dài một hơi, ánh mắt trong veo có chút kích động cùng phức tạp.
“Liên Hoa, Felix đã bỏ hết sóng quấy nhiễu ở đảo chủ.”
“Cái gì! Vì sao hắn lại làm vậy?”
“Hắn nói với ta rất nhiều, hắn đồng ý công khai tư liệu tuyệt mật ở căn cứ cho chúng ta.”
“Trời ạ! Không phải ta đang nằm mơ đi!” Liên Hoa hiển nhiên còn chưa tin được, sự tình sao đột ngột chuyển biến như vậy?
“Felix tốt bụng vậy sao?”
“Đúng vậy, tới giờ ta cũng không dám tin.” Khải Ân lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ: “Nhưng hắn có điều kiện, nếu chúng ta không thể tìm được nguyên nhân tộc nhân ngư suy yếu, hắn sẽ hoàn toàn ngăn cách nhân ngư và thú nhân.”
“Nói cách khác, chúng ta buộc phải thành công?” Liên Hoa thở dài, cảm giác gánh nặng trên vai lại càng nặng thêm: “Bất quá, vì sao Felix lại đồng ý thỏa hiệp? Không phải hắn đã ngoan cố suốt mấy vạn năm rồi sao!”
“Bởi vì sự tình đã rất nghiêm trọng. Felix nhất định đã chú ý, nếu không hành động nhất định sẽ dẫn tới sự tuyệt vong của nhân ngư.”
Khải Ân có chút sâu ra nhì số 7, thản nhiên nói: “Có lẽ xét theo một góc độ khác, có lẽ ý thức của Felix đối với nhân ngư đã có cảm tình hơn, nó đã vượt khỏi chỉ lệnh được lập trình.”
“Thiếu úy?” Chiếc đèn màu đỏ trước ngực số 7 lóe sáng hơn một chút. Ý của thiếu úy là Felix giống mình, đã bắt đầu sinh ra ý thức sao?
“Có thể nào là bẫy rập không, ta không tin Felix tốt bụng như vậy.” Liên Hoa lắc đầu, vẫn có chút hoài nghi.
“Cho dù là bẫy rập, ta cũng chỉ có thể nhảy xuống, sự hấp dẫn này ta không thể kháng cự.”
Khải Ân thản nhiên giơ khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhạt.
Hắn xoa đầu số 7, cười nói: “Tình cảm mãnh liệt sẽ trở thành trói buộc, cuối cùng sẽ dẫn dắt mọi thứ về chính đạo. Felix nhất định sẽ không để dùng đảo nhân ngư để mạo hiệm, ngươi nói đúng không, số 7?”
Tiểu người máy đáng thương giống như bị trúng một cú sét 10 triệu volt, chiếc đèn đỏ trước ngực chớp lóe với tầng suất nhanh nhất, rốt cuộc không chịu nỗi kích thích mãnh liệt, ‘ô hô’ một tiếng tuyên cáo chập mạch.
“Ngao ô~~”
Hai nhóc con lông xù từ hai bên chân Khải Ân, một trái một phải vung móng vuốt xem số 7 là cái trống chơi đùa quên cả trời đất.
“Arthur! Aggreko!” Khải Ân ngồi xổm xuống, bế bổng hai bé con nghịch ngợm lên. Nhất định là Á Luân Đặc chịu không nổi bị hai bé con này quấn chặt nên đưa bọn nhỏ tới thánh địa.
“Khải Ân, ngươi định làm thế nào?”
Liên Hoa trêu tiểu thú vừa tiếp tục chủ để lúc nãy.
“Ta định tới đảo chủ.”
“Cái gì, ngươi muốn đi? Không được, rất nguy hiểm.”
“Tất cả hồ sơ dữ liệu đều đặt ở căn cứ, hơn nữa phải là ‘con người’ mới mở ra được.”
“Sao có thể…….chẳng lẽ ngươi không sợ Felix lấy đó làm cớ để dụ chúng ta lên đảo chủ?”
Lấy cớ cũng tốt, bẫy rập cũng tốt, ta nhất định phải đi một chuyến, đây là cơ hội duy nhất để chúng ta tiếp cận sự thật.” Khải Ân không nôn nóng như Liên Hoa, giọng nói nhẹ nhàng, đồng thời còn không quên chăm sóc hai bảo bối trong lòng.
“Khải Ân, ngươi──”
“Liên Hoa, tin tưởng ta, cũng tin vào Lan Địch Tư.”
“Lan Địch Tư?”
“Đúng vậy, Lan Địch Tư từng lẻn vào đảo chủ nhân ngư. Thực tế thì suýt chút nữa hắn đã thành công. Chúng ta chỉ dựa theo những manh mối hắn cung cấp mới có thể tiến được tới đây. Cho dù không tin Felix cũng nên tin Lan Địch Tư.”
“……..”
“Được rồi, nhưng ta muốn đi cùng với ngươi!”
Khải Ân còn chưa kịp trả lời, số 7 cũng đã nhanh như chớp bò dậy khỏi mặt đất, vội vàng nói.
“Thiếu úy, còn tôi nữa!”
“Đương nhiên, ngươi là quan trọng nhất, còn có──”
“Viên cầu này là quan trọng nhất?” Âm thanh nguy hiểm vang lên phía sau Khải Ân, đánh gãy lời hắn. Vẻ mặt Tây Thụy Tư hầm hầm, đôi thú mâu vàng chóe tức giận trừng số 7, lóng lánh quang mang khát máu.
“Ngươi đương nhiên biết ta không phải ý tứ này.”
Khải Ân tức giận trừng bầu bạn, nhét hai tiểu thú đang vô cùng hưng phấn vào tay y. Hai bé con lập tức ‘thở phì phò’ vươn tứ chi mập mạp tranh nhau leo lên ‘ngai vàng’──bả vai Tây Thụy Tư. Cuối cùng ca ca Arthur lấy ưu thế cân nặng chen chúc với đệ đệ, phe phẩy cái đuôi ngắn ngũn hò hét chiến thắng.
“Thật sự muốn đi?”
“Ừ.”
“Ta đi với ngươi.” Tây Thụy Tư ôm lấy thắt lưng Khải Ân, kéo hắn vào lòng ngực mình. Tuy rằng y khó chịu khi thấy Khải Ân vì nhân ngư mà bận rộn, nhưng chỉ cần hắn quyết định, y nhất định sẽ ủng hộ, không quan tâm địch nhân hung hiểm cỡ nào!
“Chúng ta làm thế nào tới đảo chủ?” Liên Hoa hâm mộ nhìn hai người 20 tình vẫn keo như son trước mặt, lên tiếng hỏi.
“Felix sẽ mở truyền tống trận từ đảo chủ, lúc đó số 7 sẽ kết nối với nó.”
“Thiếu úy, ngươi yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt.”
“Ừ, tốt lắm. Còn có, Liên Hoa, lo lắng của ngươi có lẽ cũng nên đề phòng một chút.” Khải Ân suy tư một hồi gọi Uy Tạp Đặc tới, bảo y an bài tộc nhân bảo vệ thánh địa.
Cứ như vậy chuyện này kinh động một ít người, cuối cùng trừ bỏ Tây Thụy Tư và số 7, Huân và Mosa cũng gia nhập đội ngũ. Liên Hoa sau khi được Khải Ân thuyết phục, đành lưu lại thánh địa. Bởi vì một khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, người có khả năng cứu viện bọn họ chỉ còn Liên Hoa.
Ngày hôm sau, Felix đúng hẹn mở trận truyền tống.
Trong ánh nhìn của mọi người, bọn Khải Ân lục tục tiến vào trong quầng sáng, mang theo hi vọng của mọi người tiến về bờ đối diện xa lạ.
“Ưu!” Huân xuyên qua trận truyền tống, đập vào mắt chính là đứa em làm mình lo lắng mấy ngày nay.
“Ca ca!” Ưu ngây ngốc nhìn người vừa chạy tới, nhất thời không kịp phản ứng. Cậu không phải đang nằm mơ đi, ca ca sao lại tới đây?
“Có sao không, có bị thương không?” Nhìn gương mặt tái nhợt của đứa em, Huân vội vàng kiểm tra.
“Ca, ta không sao. Ta, ta rất nhớ ngươi……” Ưu vùi đầu vào lòng Huân, giống như một đứa nhỏ bơ vơ ôm chặt lấy đối phương.
Huân ôm lấy đứa em, trong lòng nhịn không được dâng lên một trận chua xót. Nếu không vì mình, Ưu cũng không bị cuốn vào việc này.
“Đó là……….Fazio?” Nhìn thấy bóng người quen thuộc nằm trong chiếc lọ hình trứng bên cạnh Ưu, Huân chấn động.
Trên người đối phương loang lổ vết thương, có thể nhận ra hắn đã trải qua một trận chiến tàn khốc. Ngược lại Ưu tuy có chút nhợt nhạt nhưng không hề có vết thương nghiêm trọng gì.
Liếc mắt một cái Huân liền hiểu ra.
“Fazio vì bảo hộ ta mới…..mới………” Âm thanh Ưu bật ra giọng mũi, nước mắt cố kìm xuống lại ào lên.
Huân không biết nói gì, ôn nhu trấn an đứa em trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Fazio cũng tăng thêm một phần ấm áp.
“Sinh mệnh của thú nhân rất ương ngạnh, không cần lo lắng.” Felix nhẹ nhàng vung tay, bức tường bên phải đại điện mở ra một cánh cửa ngầm: “Đi theo ta.”
Khải Ân cùng Tây Thụy Tư nhìn nhau, sau đó theo Felix đi vào trong.
Thông đạo rất dài, liếc mắt không thấy điểm dừng. Vách tường loang lổ mọc đầy rêu xanh, lộ ra một chút vách tường màu trắng bên dưới; trong đó phần lớn đã bắt đầu xói mòn, hư hỏng. Khải Ân một đường đi tới, phát hiện trung gian có rất nhiều gian cách li và trạm kiểm xoát, mấy cánh cửa điện tử vẫn còn hoàn hảo, làm việc không biết mệt mỏi.
“Phòng nghiên cứu của căn cứ ẩn trong lòng núi. Thông đạo này trực tiếp thông tới trung tâm.” Felix dắt bọn họ đi thẳng một đường, đơn giản thuyết minh thiết kế đảo chủ.”
Đảo chủ nhân ngư có ba phần: vòng ngoài là một vành đai cao ngất, bao bọc số đảo nhỏ xung quanh, được kết nối bởi các thông đạo, nhưng chỉ có một thông đảo thông ra bên ngoài, cùng vị trí trung tâm của đảo chủ.
(Chính là tòa kiến trúc kì dị Ưu từng thấy) Căn cứ nghiên cứu nhân ngư bị xếp vào bí mật cao cấp, tất cả công tác nghiên cứu đều tiến hành ở một nơi bí mật, nghiên cứu cũng bị dấu kín trên vành đai xung quanh đảo. Còn bên trong là vườn Eden hoa mĩ được kiến tạo cho nhân ngư, là phương pháp để che dấu bí mật ở đảo chủ. Từ trên đỉnh tháp ở trung tâm, nó sẽ phát ra một luồng sóng từ trường cực mạnh vô hình với tất cả các thiết bị dò tìm.
“Phía trước chính là phòng nghiên cứu chính.”
Băng qua một ngỏ quanh, thông đạo trở nên trống trải hơn, nhưng bất đồng so với đoạn đường trước đó, vách đá nơi này khảm rất nhiều tinh thể lớn nhỏ, tản mát ra quang mang âm u.
“Đó là cái gì?”
Khải Ân gở xuống một khối tinh thể, số 7 lập tức nhận lấy nó bỏ vào cơ thể mình tiến hành phân tích.
“Là môi giới, nó có thể kích thích cơ thể nhân ngư, để bọn họ nhanh chóng tiến vào kì động dục.” Felix thản nhiên giải thích: “Đây cũng là nguyên nhân nơi này được chọn làm đảo chủ.”
“Nguyên nhân?”
“Đúng vậy, nhân ngư không phải kết quả tự nhiên. Lúc đầu sáng tạo ra nhân ngư, trong cơ thể bọn họ có rất ít gen ‘con người’, vì thế tập tính của bọn họ rất gần với động vật. So với nhân loại, một năm bọn họ mới động dục một lần, thậm chí có thể 2, 3 năm mới động dục. Việc này rất quan trọng với nhân ngư, sinh trưởng của nhân ngư phải thông qua tình cảm dao động mãnh liệt mà kích phát. Chỉ có nhân ngư hoàn toàn trưởng thành mới có thể biến hóa hai chân.
Hải đảo này lại có loại tinh thể kích thích nhân ngư tới kì động dục, thứ nhất có thể trợ giúp nhân ngư sinh sản, thứ hai cũng có thể giúp mọi người nghiên cứu.”
“Như vậy, còn khoáng thạch giúp nhân ngư hóa thành giống đực là gì?” Khải Ân nói ra nghi hoặc bấy lâu nay của mình.
“Khoáng thạch đó sau khi tiến vào cơ thể sẽ nhanh chóng hòa tan, vận chuyển tới trái tim sau đó một lần nữa phân tán ra. Nó có tác dụng tăng sinh trưởng, nếu cơ thể kết hợp có thể hoàn toàn phát huy năng lượng tiềm tàng trong cơ thể nhân ngư.”
“Thế nhưng……….sao lại phải dùng thứ này……..” Khải Ân nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.”
“Lúc đó mọi người lo lắng nhân ngư quá yếu ớt, mà cố ý chế tạo ra. Không ngờ hết thảy cònchưa hoàn thành, thế giới đã xảy ra biến cố hủy diệt…….”
Felix sâu xa nhìn Khải Ân, sau đó dừng lại trước một ‘cánh cửa’ che kín bởi rêu xanh.
“Chính là nơi này. Nhưng cánh cửa này ta không thể mở được.” Felix di chuyển ngón tay, chỉ thấy trên vách tường lập tức xuất hiện một quầng sáng lớn cỡ bàn tay.
“Cánh cửa này chỉ cho phép nhân viên tiến vào.”
Khải Ân kì quái hỏi: “Ngươi không phải trí năng khống chế căn cứ này sao? Ngay cả ngươi cũng không mở được?”
“Không được.” Felix lắc đầu: “Phòng nghiên cứu chính được dùng máy tính độc lập, ta không thể khống chế. Ta cố gắng lắm chỉ có thể sửa lại chỉ lệnh của nó một chút.”
“Ta phải làm sao?”
“Tiếp nhận kiểm tra là được.”
Felix lui ra sau một chút, hai chùm sáng song song chậm rãi quét qua toàn thân Khải Ân──chỉ thấy đèn tín hiệu bắt đầu nhấp nháy phát ra ánh sáng xanh biếc, cánh cửa vốn đang đóng chặt đột ngột mở ra.
Thấy thần sắc kinh ngạc của Khải Ân, Felix thản nhiên giải thích: “Ta hủy bỏ chỉ lệnh hạn chế ‘người đặc biệt’ đổi thành chỉ cần là ‘người’ thì có thể thông qua.”
Tuy rằng Felix nói rất dễ dàng, nhưng Khải Ân biết, hắn có thể làm tới bước này có lẽ đã tốn rất nhiều công sức. Huống chi cả tinh cầu này không phải nhân ngư thì chính là thú nhân, ngay cả giống cái cũng nhiễm gen thú nhân. Muốn tím một người ‘nhân loại’ tinh khiết căn bản không có khả năng.
Khải Ân khẽ gật đầu, dẫn đầu vào phòng nghiên cứu bị bỏ hoang từ rất lâu. Theo tiếng bước chân thanh thúy vang lên, đèn cảm ứng trong phòng nghiên cứu bừng sáng.
Căn phòng phủ một lớp bụi dày, chính giữa là một loạt dụng cụ vi tính. Xung quanh còn có một ít thùng lạnh, nhưng sớm đã bị hư hỏng; trong đó còn bảo tồn một ít tế bảo mẫu của nhân ngư, đã sắp bị thạch hóa.
Khải Ân vội vã bước nhanh vào dàn vi tính trung tâm, Felix theo sát phía sau hắn, những nơi hắn bước qua ẩn ẩn có điện lưu tỏa ra. Rất nhanh, nguồn năng lượng được nạp đầy trong phòng nghiên cứu.
Màn hình điều khiển cảm ứng nổi 3 chiều xuất hiện trước mắt mọi người. Khải Ân kìm chế tâm tình kích động, nhanh chóng tìm kiếm bản ghi chép về nghiên cứu, cẩn thận đọc.
Theo thời gian từng giây trôi qua, mày hắn càng nhíu lại chặt hơn. Những tư liệu tìm được hoàn toàn vô ích.
“Sao lại có thể như vậy…….”
Ngay cả Felix cũng dần dần ngưng trọng, hắn vốn hi vọng có thể phát hiện được gì đó ở đây, không ngờ kết quả cũng là công dã tràng.
“Cái này!” Khải Ân đột nhiên chỉ vào một tư liệu kinh hô.
Đây là một phần báo cáo, không phải bản văn kiện chính thức. Nếu không phải Khải Ân tinh mắt rất dễ dàng bỏ qua nó.
“Kỉ nguyên mới, ngày 18 tháng 7 năm 29, ghi chép của bác sĩ Haggard về phòng thí nghiệm số 9: 9 giờ sáng hôm nay, nhóm bác sĩ phát ra tình huống dị thường khi đang tiến hành kiểm tra cơ thể nhân ngư số ‘6’. Nhân ngư số ‘6’ bắt đầu có hiện tượng bài xích gen song tính trong cơ thể, tế bào trở nên bất ổn, thí nghiệm phải ngừng lại.”
Ánh mắt Khải Ân cùng Felix lập tức sáng ngời, vội vàng mở các báo cáo nghiên cứu khác của bác sĩ Haggard.
──ngày 20 tháng 7, không phát hiện hiện tượng đồng dạng trên cơ thể các nhân ngư khác, tạm thời xếp vào trường hợp đặc biệt.
──ngày 25 tháng 7, nhân ngư số ‘6’ bắt đầu biến dị gen, tình huống một lần nữa không thể khống chế.
──ngày 30 tháng 7, tổ nghiên cứu lấy gen DNA của con người, tiến hành chửa chị gen hỗn loạn trong cơ thể nhân ngư số ‘6’.
──ngày 5 tháng 8, nhân ngư số ‘6’ lại tiếp tục xảy ra biến dị gen, tử vong.
Bản báo cáo ngắn ngủn viết sơ lại kết quả nghiên cứu, sự cố này được cho là sai lầm lúc cấy ghép gen nên cũng không làm mọi người quá để tâm.
Felix lập tức kiểm tra tỉ mỉ báo cáo, một lúc lâu, gương mặt trước giờ vốn lạnh băng lại xuất hiện một biểu tình có thể nói là khiếp sợ.
“Này……rất tương tự! Nhưng tình hình của nhân ngư không nghiêm trọng như báo cáo này.”
Đúng vậy, rất giống, đây chỉ là trùng hợp thôi sao?
Khải Ân nhìn những dòng cuối trong bản báo cáo có chút đăm chiêu, ngay cả Felix cũng bắt đầu trầm tư.
Tây Thụy Tư ở bên cạnh nhàn rỗi không có gì làm. Y bắt đầu đánh giá phòng nghiên cứu này, mọi thứ ở đây đều rất mới lạ.
Đột nhiên, một cái bục tròn tròn nhô lên hấp dẫn lực chú ý của y, quang mang chợt lóe lên rồi biến mất không thể thoát được ánh mắt sắc bén của thú nhân.
Tây Thụy Tư đi tới, tuy bị tro bụi phủ đầy nhưng vẫn có thể thấy được một vật thể dài nhỏ màu bạc.
Đây là cái gì? Y tò mò đưa tay qua sờ thử, không ngờ vật thể này lại vô cùng sắc bén. Y cảm giác đầu ngón tay mình bị đâm một chút, tràn ra vài giọt máu.
Tây Thụy Tư vội vàng rụt tay về, cùng lúc đó trên vách tường đối diện xuất hiện một màn hình lớn── bộ máy phân tích kì tích vẫn còn hoàn hảo lập tức bắt đầu cần cù làm công tác của mình, rất nhanh sau đó tất cả thông số về cơ thể thú nhân đều hiện ra trên màn hình.
Khải Ân cùng Felix vẫn còn trầm tư suy nghĩ nên không phát hiện tình huống này. Nhưng số 7 nhìn thấy lại nhịn không được chấn động.
“Thiếu úy!”
“Chuyện gì vậy số 7?”
“Xin, xin xem màn hình đối diện.”
Khải Ân nghe vậy ngẩng đầu, nhìn lướt qua sau đó cơ thể hắn hệt như bị sét đánh trúng, trừng to mắt nhìn hết nửa ngày không nói nên lời.