Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 111

Thú nhân hừ lạnh một tiếng, ép chặt Arcelor vào người mình, nhanh chóng đập đôi cánh! Từng trận gió xoáy cuồn cuộn nỗi lên, khơi dậy mấy luồng nước đánh về phía bờ. Liên Hoa nhún người tránh được, lúc ngẩng đầu lên phát hiện thú nhân đã bay khỏi mặt hồ.

“Lôi!”

Liên Hoa ngửa đầu lên không trung hô to, nhanh chóng nhảy lên lưng điểu long. Andy trong nháy mắt phát động công kích. Bầy sói hung hãn nhảy lên, đánh về phía thú nhân, dùng móng vuốt sắc bén và răng nanh cắn xé địch nhân!

Biểu tình thú nhân bắt đầu trở nên dữ tợn, đôi mắt màu vàng nháy mắt biến thành đôi thú mâu nhỏ dài, bùng lên một ngọn lửa đỏ sậm. Y tê rống một tiếng, đôi cánh phát ra một luồng gió thật mạnh, đánh ngã toàn bộ lang tộc ngã nghiêng trên mặt đất. Tiếng bầy sói kêu rên làm Andy bị chọc giận, hắn siết chặt hai nắm tay, văn thú trên người dần dần trở nên đậm màu, đôi mắt cũng đỏ ngầu!

Cùng lúc đó, tiếng ưng kêu vang dội xé rách cả bầu trời──Lôi dẫn theo 10 tộc nhân, từ không trung lao xuống, công kích thẳng vào thú nhân!

“Ba ba!”

Arcelor kích động hô to, cơ thể vừa nhúc nhích một chút đã bị một cơn đau đớn như bị nghiền nát ập tới toàn thân, cậu thống khổ cuộn tròn người. Tay của thú nhân đang túm chặt chiếc cánh bị thương của cậu!

“Arcelor!”

Hành vi của thú nhân làm Lôi vô cùng phẫn nộ, sốt ruột muốn cứu đứa con, hắn rống giận lao vút xuống, móng vuốt hóa thú nhắm thẳng vào trái tim địch nhân! Thú nhân nâng tay đón đỡ đòn công kích của Lôi, không khí xung quanh bắt đầu cuồn cuộn dao động, là dấu hiệu sắp sửa thú hóa.

“Ba ba!” Mắt nhìn thấy Lôi bị gió đập ra xa, Arcelor vô cùng lo lắng.

Cậu không quan tâm tới cơn đau sau lưng, co gối lên đá vào cơ thể thú nhân──

“A!”

Arcelor kêu thảm thiết một tiếng, mãnh sư cúi đầu căm tức nhìn Arcelor, cánh tay mạnh mẽ bấu chặt đôi cánh cậu, đâm vào bên trong da thịt. Cái đuôi thô to như một chiếc roi đập mạnh vào mặt nước, tạo thành những cột nước!

“Rống!” Bạch lang nhảy dựng lên, như một tia chớp đánh về phía mãnh sư. Mãnh sư lảo đảo lui về sau vài bước, lập tức bị đám ưng khổng lồ sau lưng tập kích, trong nhất thời không thể để mắt tới Arcelor.

Liên Hoa chộp đúng thời cơ kéo Arcelor sau đó lệnh cho long điểu bay vụt lên không trung. Trận chiến trên mặt đất vẫn còn tiếp tục. Bên người mãnh sư vây quanh hơn mười cụ thú, một địch mười bắt đầu căng thẳng.

“Arcelor……” Liên Hoa vội vàng nâng tiểu ưng dậy, nhìn thấy miệng vết thương khủng khiếp trên lưng đứa con, đau đớn trong mắt thoáng chốc biến thành lửa giận hừng hực.

Dám tổn thương đứa con của cậu?

“Lôi! Giết──”

“Không cần!” Arcelor túm chặt mụ mụ, ánh mắt không khác biệt Liên Hoa, gắt gao quan sát hình ảnh cự thú dữ dội dưới chiến trường: “Y là của ta, ta muốn tự tay giết y!”

“Arcelor!” Liên Hoa kinh hô, ôm lấy người đứa con đột nhiên co gập lại suýt rơi xuống đất.

Arcelor dựa trên người mụ mụ từng ngụm hít thở, trán đổ đầy mồ hôi. Liên Hoa đau lòng vuốt ve đôi cánh run rẩy của tiểu ưng, không cam lòng nhìn về phía mãnh sư. Tuy trong lòng không muốn chút nào, nhưng đây là quyết định của Arcelor…….

── Nghe thấy tín hiệu trên bầu trời, Lôi có chút sửng sốt, đôi mắt đỏ ngầu trừng mãnh sư đang bị thương. Vì cái gì phải ngừng lại? Tên khốn khiếp này dám tổn thương đứa con bảo bối của hắn!

Tín hiệu liên tiếp vang lên, hùng ưng bất đắc dĩ xoay người bay lên, trong mắt lộ ra biểu tình không cam tâm. Theo sau động tác của Lôi, các thú nhân mặc dù có chút khó hiểu nhưng cũng đành phải thối lui. Andy đang giằng co với mãnh sư, nghe thấy tín hiệu không ngừng vang lên, cuối cùng tức giận gầm một tiếng cùng bầy sói nhảy vọt trở về.

Lang tộc cùng ưng nhân thoáng chốc đã rút lui sạch sẽ, lưu lại mãnh sư bị thương ngã vào trong nước. Đôi thú mâu hoàng kim của cự thú nhìn thẳng về phía điểu long rời đi, không hề chớp mắt, thật lâu không dời.

Nghỉ ngơi một lúc sau, mãnh sư hóa về hình người. Thú nhân cao lớn chậm rãi chống đỡ cơ thể ngồi dậy, thong thả nện bước, chậm rãi tiến vào bên trong rừng rậm…….

———-

“Arcelor!”

Arcelor vừa quay về bộ lạc ưng tộc, ngoài ý muốn thấy người vừa xuất hiện trước mặt mình.

“Hilda? Sao ngươi lại ở đây?”

“Ta nhờ ca ca mang tới. Thực xin lỗi, nếu không phải vì cứu ta…….”

“Đừng ngốc như vậy.” Arcelor sủng nịch xoa ánh mắt đã phiếm hồng của Hilda: “Ta phải nói xin lỗi mới đúng, mang ngươi tới nơi nguy hiểm như vậy.”

“Không, không phải. Không có ngươi, ta và Walker cũng không…… A! Arcelor──”

“Đợt lát nữa hãy nói, cậu ta cần trị liệu ngay lập tức.” Andy nhẹ nhàng kéo đứa em, mang Arcelor vào nhà gỗ.

Vành mắt Liên Hoa đỏ hồng, cẩn thận cố định phần cánh bị gãy của Arcelor, trong lòng vừa tức vừa đau. Cậu tức Arcelor không biết trời cao đất dày, cứ gây phiền toái khắp nơi; nhưng nhìn thấy miệng vết thương trên người tiểu ưng, tâm tình cũng co rút đau đớn.

Arcelor biết mình làm sai, cắn răng không dám hừ một tiếng, chỉ đành trợn tròn mắt đáng thương nhìn ba ba.

“Liên Hoa, nhẹ một chút…………” Lôi còn chưa nói hết, Liên Hoa đã hung hăng nhéo cánh tiểu ưng.

Đau quá, đau, đau──Arcelor há to miệng không dám lên tiếng kêu rên, chỉ có thể cắn răng chịu đựng cơn giận của mụ mụ, ngay cả dũng khí quay đầu lại cũng không có.

“Nhẹ một chút? Lúc nó làm vậy không biết dùng tới đầu óc sao?” Liên Hoa chỉ ngón tay về phía hai cha con.

“Nó bình thường gây chuyện khắp nơi còn chưa tính, ngươi suốt ngày cứ che chở nó! Hay rồi, giờ xảy ra chuyện thì đau lòng?”

“Còn có ngươi!” Liên Hoa nhéo lỗ tai tiểu ưng, Arcelor đau tới cắn răng không tiếng động mà kêu la thảm thiết: “Ta nói bao nhiêu lần rồi, không được xâm nhập sâu vào khu rừng đó! Ngươi có nghe lọt tai không hả? Tức chết ta! Ngươi không biết ta sẽ lo lắng sao hả…………mấy ngày nay ta gấp tới độ…….. ngươi!”

Liên Hoa nghĩ tới mấy ngày này không rõ sinh tử của tiểu ưng, tâm tình mình chịu đủ dày vò, âm thanh tức giận dần trở nên nghẹn ngào. Nếu Arcelor thực sự xảy ra chuyện, cậu sẽ không chịu nỗi!

“Thực xin lỗi……….”

Arcelor úp sấp trên giường rầu rĩ mở miệng. Cậu trước giờ không hề suy xét tới tâm tình của cha mẹ, thích cái gì cứ làm cái đó…… thật sự đã làm cha mẹ lo lắng………

“Quên đi, trở về là tốt rồi.” Lôi ôm Liên Hoa đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn tiểu ưng một lúc mới nói: “Arcelor trưởng thành rồi, để nó tự suy nghĩ lại đi.”

Nhìn cha mẹ rời đi, Arcelor lúc này mới thở pháo một hơi, xoay người ngồi dậy.

“Thực chật vật a.” Andy dựa vào cạnh cửa, biểu tình trên mặt nhìn không ra vui hay giận.

“Tiểu Bạch…….” Arcelor sụ mặt nhìn bạn tốt, bất quá nghĩ tới tiểu Bạch chiến đấu quên mình để cứu mình, tâm tình lập tức tốt lên, cười hì hì túm lấy áo Andy.

“Ta nói rồi đừng có kêu ta như vậy!” Andy chén ghét bĩu môi. Tiểu Bạch, tiểu Bạch, khó nghe muốn chết! Hắn chính là vương tương lai của lang tộc, lại bị gọi là tiểu Bạch, nghe qua hệt như một tên ngốc!

“Vì sao chứ, trước đây không phải vẫn kêu như vậy sao?” Arcelor chớp mắt, cậu cảm thấy cái tên tiểu Bạch rất hay a.

“Đó là trước đây!” Andy nhớ tới lại phát cáu, lúc còn bé bị người này gọi ‘tiểu Bạch’, còn ngây ngốc, cười hớn hở, oán hận nghiến răng. Đều tại con xuẩn ưng này, làm hại tất cả mọi người đều học theo gọi hắn là ‘tiểu Bạch’!

“Tiểu Bạch, tiểu Bạch, nghe rất tốt a, ngươi tức giận cái gì chứ.” Arcelor ngáp một cái, nghiêng đầu thưởng thức gương mặt tức giận của bạn tốt. Ai nha nha, tiểu Bạch trước đây rất thích cười, lớn lên cứ hé ra cái mặt lạnh lùng.

“Ngươi!” Andy hung hăng trừng mắt lườm Arcelor, cuối cùng thở dài ngồi xuống: “Nói đi, ngươi với tên mãnh sư kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nghĩ tới cự thú dã man kia, sắc mặt Arcelor nhất thời trở nên rất khó coi, hai nắm tay siết chặt, hơn nữa còn nghiến răng ken két.

“Ta nhất định sẽ giết y!”

“Ngươi?” Andy nhìn một vòng đánh giá Arcelor. Không phải nói chứ cho dù có 10 Arcelor cũng không phải đối thủ của mãnh sư.

“Thu hồi ánh mắt của ngươi!” Arcelor trợn trắng mắt: “Ta đương nhiên biết dựa vào sức mình không thể đánh bại y. Bất quá ta đã sớm nghĩ được biện pháp.”

“Biện pháp…… ngươi không phải muốn!” Andy chân động, suýt chút nữa bị nước miếng mình sặc chết.

“Đúng vậy, chính là điều ngươi nghĩ.” Arcelor xoay người leo xuống giường, khóe miệng nhếch lên một tia gian xảo.

“Đi, chúng ta đi tìm cá nhỏ!”
Bình Luận (0)
Comment