Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 117

“Đề Khắc Tư, xem trọng đồ của mình đi.”

Ngang kéo Arcelor qua, kéo con thỏ nhỏ trong lòng cậu ra. Mãnh sư có tính độc chiếm rất mạnh với tất cả những thứ mình sở hữu, mặc kệ là y hay Đề Khắc Tư, cũng không thích thú gì khi nhìn tình cảnh này.

“Ngang, thật bất ngờ khi ngươi đột nhiên tới.” Thú nhân tên Đề Khắc Tư thu cánh lại, vững vàng đáp xuống trước mặt mọi người.

“Ta bao lâu rồi không được thấy bộ dáng chật vật như vầy của ngươi?” Hắn trêu tức chậm rãi đi tới trước mặt Ngang, ánh mắt liếc qua thiếu niên trong tay y thì càng trở nên sắc bén.

“Lại đây.”

Tiếng gầm nhẹ đột nhiên vang lên làm thiếu niên vô cùng hoảng sợ, gương mặt thoáng chốc trắng bệt. Cậu bé thậm chí còn không dám nhìn mắt Đề Khắc Tư, cánh môi mấp máy không phát ra âm thanh nào.

“Lại đây, Đừng để ta lặp lại lần nữa!” Thú nhân hiển nhiên không có nhiều kiên nhẫn, vòng tay trước ngực không kiên nhẫn trừng thiếu niên.

Đợi một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, Đề Khắc Tư bật ra một tiếng gầm nhẹ, đưa tay túm lấy cánh tay mảnh khảnh của thiếu niên kéo về phía mình.

“Trở về sẽ tính sổ với ngươi!” Hắn hung tợn cắn một ngụm lên cần cổ trắng nõn của đối phương, động tác trên tay lại hoàn toàn trái ngược với lời lẽ hung ác, nhẹ nhàng vén lọn tóc rũ trước ngực thiếu niên ra sau vành tai.

“Ngang, cánh của ngươi bị sao thế?” Bàn tay to biểu thị chủ quyền bấu chặt bên thắt lưng thiếu niên, lúc này Đề Khắc Tư mới có tâm tình quan tâm ‘bạn tốt’.

“Chỉ là chút ngoài ý muốn thôi.” Ngang liếc mắt nhìn Đề Khắc Tư, hời hợt nói tới vết thương của mình: “Trước khi vết thương tốt lên ta sẽ ở lại đây một thời gian.”

Đề Khắc Tư nhướng mi, tầm mắt dừng lại trên người Arcelor có chút hiểu ra. Hắn đương nhiên không tin mọi chuyện chỉ đơn giản là ‘ngoài ý muốn’ như Ngang nói. Bất quá đây là chuyện của Ngang, hắn không có hứng thú cũng không muốn quản.

“Ta biết rồi, nơi ở tự mình tìm, đừng tới quấy rầy ta.” Nói xong, Đề Khắc Tư nâng thiếu niên lên, không chút lưu luyến xoay người bay vào sâu trong rừng.

Arcelor nhìn bóng người dần dần xa tít trên bầu trời, cắn răng siết chặt nắm tay. Ánh mắt tuyệt vọng của thiếu niên trong khoảng khắc đó đã khắc sâu vào trong óc cậu, không thể gạt bỏ được, thiếu niên làm cậu suýt chút nữa không khắc chế được muốn đuổi theo!

“Đừng làm chuyện điên rồ, ngươi không phải đối thủ của Đề Khắc Tư.”

“Có ý gì?”

“Đừng cho là ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì.” Ngang giữ chặt Arcelor, dùng sức túm cậu tới trước mặt mình, lớn tiếng cảnh cáo: “Đừng có đi khiêu chiến những đối thủ ngươi không thể đối phó, không phải tất cả mọi người sẽ giống ta lưu giữ mạng của ngươi!”

Arcelor hờ hững gạt tay thú nhân, khóe miệng nhếch lên một độ cung trào phúng. Đúng vậy, sao cậu lại quên mất, mãnh sư rất tự đại, là dã thú không coi ai ra gì. Thực đáng tiếc cậu lại thích đối nghịch với người khác, thiếu niên kia, cậu nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu ra!

………

“Đêm nay ở tạm đây.”

Ngang mang Arcelor tới một bộ lạc bỏ hoang, thu thập một chút sau ngay giữa trung tâm bộ lạc bùng lên một đống lửa.

“Kì lạ, sao ở đây lại có một bộ lạc bỏ hoang?”

Sau khi đi vào mảnh đất hoang này, trong lòng Arcelor luôn có nghi hoặc: phụ cận có nguồn nước và thực vật dồi dào, rất khó hiểu vì sao bọn họ lại từ bỏ nơi này.

“Đại khái là bị Đề Khắc Tư đuổi đi. Nơi này có thể xem là bãi săn của mãnh sư.” Ngang nhấc con mồi vừa nướng xong xuống, xé một cái chân lộc đưa cho Arcelor.

“Đề Khắc Tư, hắn cư nhiên cho phép ngươi săn thú trên địa bàn của mình?”

“Ngươi muốn biết cái gì?” Ngang dứt mắt khỏi thức ăn, nhướng mày nhìn về phía Arcelor.

“Các ngươi là anh em?” Arcelor bình tĩnh hỏi thử.

Mãnh sư có bản năng dã thú về lãnh địa rất mạnh, cho dù là đồng loại tiến vào địa bàn của nó, chúng nó cũng không chút lưu tình đuổi đi. Quy luật của tự nhiên là vậy, một lãnh địa không cần hai cường giả.

Người thắng làm vua, đây chính là quy luật sinh tồn của dã thú. Ưng nhân tuy cũng là thú nhân, nhưng so với mãnh sư, bản tính của bọn họ gần với ‘người’ hơn.

“Không phải.” Ngang nhếch môi, lộ ra răng nanh sắc nhọn: “Cho dù là anh em, chỉ sợ dám bước tới khu rừng này phút đầu tiên đã bị xé xác.” Mãnh sư không phải người thiện tâm.

“Nếu như vậy sao hắn lại buông tha ngươi.”

“Nghe khẩu khí của ngươi có vẻ rất tiếc nuối.” Ngang ngừng lại, thích thú nhìn ưng nhân: “Thực đáng tiếc a, Đề Khắc Tư không xung đột với ta.”

“Đúng vậy, thực đáng tiếc, nhìn thấy ngươi đổ máu ta sẽ rất cao hứng.” Arcelor tức giận cắn một ngụm thịt lộc cho hả giận.

“Hôm nay ngươi nói nhiều với ta như vậy, tất cả chỉ vì muốn hỏi thăm tin tức của Đề Khắc Tư?” Ngữ khí của Ngang trở nên nghiêm túc: “Ta nói rồi, đừng có đánh chủ ý với thiếu niên kia.”

“Thiếu niên? A! Nếu ngươi không nhắc tới ta cũng quên mất.” Arcelor hếch cằm, khiêu khích nhìn về phía thú nhân: “Thiếu niên kia lớn lên thật không tồi, đúng không?”

Ngang ngừng lại, nheo mắt trừng Arcelor một hồi lâu.

“Ta nói rồi đừng có đánh chủ ý với thiếu niên kia.”

“Thực buồn cười, ta nghĩ gì cần ngươi quản?”

“Ta chỉ cảnh cáo ngươi.” Ngang nằm xuống, áp tay lên trán nhắm mắt lại: “Thiếu niên đó không còn sống được bao lâu nữa.”

“Có ý gì?” Lời này làm Arcelor giật mình không nhỏ, nhìn chằm chằm thú nhân.

“Cậu ta, mang thai…….” Ngang chậm rãi mở mắt, không chút chớp mắt nhìn biển sao trên đầu, ánh mắt ngẫu nhiên tràn ra một chút chua xót, nhưng chỉ trong giây lát lại tan biến.

“Mang thai…………….ngươi!” Arcelor thẹn quá thành giận. Thú nhân này rõ ràng đang đùa giỡn cậu! Một khi giống cái mang thai, giống đực sẽ càng che chở đối phương hơn mới đúng.

“Ta không lừa ngươi.” Ngang quay đầu nhìn thẳng Arcelor, trong mắt không hề có tý vui đùa: “Phương thức sinh sản của mãnh sư bất đồng với ưng nhân, trứng sẽ ở trong cơ thể giống cái suốt 8 tháng.”

“………”

Đây là lần đầu tiên Arcelor nghe được phương thức sinh sản của mãnh sư. Ưng nhân thì trứng sẽ được dựng dục thành hình trong cơ thể giống cái, 4 tháng sau sẽ sinh ra trứng, giống đực sẽ bắt đầu ấp trứng, quá trình này sẽ giảm bớt gánh nặng cho giống cái.

Động thời cậu cũng nghe tộc nhân nói qua, trứng ưng nhân ở trong giống cái càng lâu thì lúc sinh sản càng nguy hiểm.

“Bởi vì trứng quá lớn, rất hiếm có giống cái có thể bình thường sinh ra hậu đại mãnh sư.” Qua một lúc lâu, Ngang mới chậm rãi mở miệng nói ra sự thật.

“Này……. có ý gì?”

“Ý nghĩa gì à?” Ngang lạnh lùng nhếch khóe miệng, hàn ý tràn ngập trong mắt: “Ngươi có biết ta sinh ra thế nào không?” Mặt y không chút biến đổi nhìn Arcelor, tiếp đó chậm rãi đưa tay, móng vuốt hóa thú sắc bén chỉ vào phần bụng Arcelor, nhẹ nhàng  vẽ thành một lỗ hổng………

Arcelor trừng to mắt, nhìn Ngang há mồm không nói nên lời.
Bình Luận (0)
Comment