Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 129

Năm ngày sau, Selair theo Arcelor quay về bộ lạc ưng tộc.

Bộ lạc khổng lồ được xây dựng trên một cổ thụ ngàn năm, như ẩn như hiện trên vòm lá xanh tươi làm người ta không thể không bội phục trí thông minh tuyệt vời của ưng nhân.

“Đến đây, ta đưa ngươi đi đường khác.”

Đối mặt với Liên Hoa nồng nhiệt Selair có chút cẩn trọng. Cậu vô thức quay đầu lại nhìn Arcelor, đối phương mỉm cười gật đầu với cậu.

Arcelor biết Liên Hoa nhất định có vài chuyện muốn hỏi Selair, vì thế biết điều không đi quấy rầy, cùng Lôi cất cánh bay thẳng lên bộ lạc.

Đi sâu vào trong rừng rậm, liếc mắt nhìn xung quanh đều là rễ của những gốc cổ thụ ngàn năm tuổi vô cùng tráng kiện, đan xen với nhau thành một tấm lưới chằng chịt. Lá khô rơi rụng chồng chất qua một thời gian dài, trải qua ngàn năm lắng tụ lại thành chất dinh dưỡng, bước lên nó hệt như đang giẫm lên một tấm thảm dày, vô cùng mềm mại.

Liên Hoa đưa Selair tới một gốc cây thật lớn, ánh mắt trời xuyên thấu qua những nhánh cây, chiếu sáng vào bên trong. Mắt thường có thể nhìn thấy những hạt bụi li ti lượn lờ trong không khí.

Bên trong thân cây là một thông đạo, một đường xuyên thẳng lên trên, tản mát ra mùi thơm của gỗ cổ, pha lần với hỗn hợp bùn đất làm người ta có cảm giác mình đang lạc vào một công viên vui chơi bí ẩn.

“Thật là lợi hại……”

Selair nhìn thông đạo theo hình xoắn ốc nối thẳng lên cao, nhịn không được tán thưởng. Liên Hoa mỉm cười, chậm rãi kể lịch sử ưng tộc cho thiếu niên nghe.

Hóa ra ưng tộc trước kia là một bộ lạc dã man theo chế độ độc tài chuyên chế, gần như là cường đạo. Bọn họ sinh sống trên vách núi đen hiểm yếu, tất cả giống cái đều là cướp đoạt từ các bộ lạc khác.

Ba ba Lôi của Arcelor, vốn là đứa con của lão tộc trưởng. Hắn biết nhìn xa cũng rất có dã tâm, biết ưng tộc nếu cứ như vậy sẽ là kẻ thù chung của các bộ lạc khác, một ngày nào đó sẽ gặp hậu quả rất bi thảm. Vì thế hắn liền mang theo những tinh anh trong bộ lạc, rất vất vả mới tìm được vùng đất lí tưởng này xây dựng bộ lạc hiện tại.

“Kia nhất định rất vất vả đi.”

“Đúng vậy, rất vất vả. Bất quá có thể làm cho tộc nhân có một cuộc sống hòa bình an ổn, bọn họ không hề cảm thấy khổ.” Liên Hoa mỉm cười: “Arcelor là tiểu ưng đầu tiên sinh ra trong bộ lạc, Lôi rất vui sướng. Sau đó liên tiếp có rất nhiều sinh mệnh mới của ưng tộc chào đời, từng chút xóa đi vất vả và mệt nhọc lúc ban sơ xây dựng bộ lạc.”

“Chỉ cần thấy đám nhỏ liền cảm thấy những việc đó rất đáng giá.”

“Không phải ai như vậy……” Selair nhịn không được đánh gãy lời Liên Hoa: “Không phải bất cứ ai cũng chờ mong đứa nhỏ ra đời……” Cậu cắn môi, âm thanh như bị bóp ra khỏi cổ họng.

“………..”

“A──”

Trầm mặc một hồi, Liên Hoa đột nhiên hét lớn.

“Sao, sao vậy?”

“Ta vẫn chưa nói cho ngươi biết ta và Lôi gặp nhau thế nào đi?” Liên Hoa nháy mắt, nụ cười  dí dỏm không khác biệt gì Arcelor; nên nói là Arcelor di truyền hoàn toàn từ Liên Hoa mới đúng.

“Chưa………” Selair ngây ngốc nhìn Liên Hoa.

“Đi thôi, chậm rãi kể cho ngươi biết.” Liên Hoa cười nhẹ, kéo cậu tiếp tục leo lên.

……….

“Hóa ra ngươi lúc đầu cũng là……..”

“Đúng vậy, hiện tại nhớ lại chuyện đó ta vẫn còn tức giận.”

Liên Hoa nhếch môi, nghĩ tới vẻ mặt ngây ngốc của Lôi vì không hiểu mình vì cái gì tức giận, bộ dáng vụng về mà không khỏi bật cười ‘khúc khích’.

“Ta và ngươi…….. không giống.”

Selair cúi đầu bấu chặt lên thân cây.

“Ta chán ghét Đề Khắc Tư………”

“Ta biết, lúc đó ta cũng có cảm giác hệt như ngươi vậy, nhưng đứa nhỏ này, ta nghĩ ngươi không nên chuyển căm hận trên người Đề Khắc Tư qua nó.” Liên Hoa khẽ thở dài: “Những chuyện trên núi San Carlo ta đã nghe Arcelor kể lại rồi. Cho dù có hận đến thế nào thì Đề Khắc Tư cũng đã chết rồi…….”

Thực đáng buồn, thú nhân luôn không hiểu cách biểu đạt. Trước kia Lôi cũng vậy, giờ thì Đề Khắc Tư cũng thế, nếu không biết biểu đạt tâm ý, không hiểu nên tôn trọng đối phương, kết quả cả hai chỉ có thể là hai đường thẳng song song, ngày càng tách xa nhau hơn………

Selair há miệng thở dốc không nói nên lời, cổ họng như bị cái gì đó chắn ngang, trong nháy mắt ngay cả thở cũng không nỗi.

Đã chết…….. đúng vậy, Đề Khắc Tư đã chết rồi, cậu hẳn là nên cao hứng mới đúng….. cậu không cần lo sợ mỗi đêm nữa; cậu có thể quang minh chính đại quay về bộ lạc của mình, không cần lo lắng tộc nhân bị trả thù. Chính là vì sao nội tâm cậu không hề cảm thấy vui sướng, thậm chí còn có thứ gì đó nghẹn ở ngực; nhớ tới tình cảnh cuối cùng của Đề Khắc Tư trong sơn động thì lại càng khó chịu hơn…….

Trước kia lúc hắn còn sống cậu luôn nghĩ hắn thật xấu xa; hiện tại hắn mất đi thì chợt nhận ra hắn ta lúc nào cũng đối xử với mình rất tốt………. Selair ngửa đầu, ép nước mắt vào trong…….. Đề Khắc Tư, cho dù đã chết rồi ngươi vẫn không chịu buông tha ta sao?

“Suy nghĩ kĩ lại đi, có lưu lại đứa nhỏ này hay không, quyết định tùy ở ngươi.” Liên Hoa đưa tay đẩy nhánh cây trước mặt, ánh sáng lập tức chiếu vào tỏa sáng cả vòm thụ.

“Nhưng mà có một điều ngươi nhất định phải tin tưởng ta.” Liên Hoa chìa tay tới trước đón lấy luồng ánh sáng ấm áp: “Ta cam đoan ngươi cùng đứa nhỏ sẽ bình an.”

“Vì thế, ngươi hãy suy nghĩ lại đi.”

……….

Arcelor chờ ở lối ra, vừa thấy Selair đi tới lập tức đỡ cậu leo lên.

“Ta mang ngươi tới phòng.” Nói xong liền kéo cậu đi.

Lôi chậm rãi đi tới, nhìn thấy đứa con vội vàng rời đi mà thở dài: “Arcelor cũng lớn rồi, nên tìm bầu bạn đi.”

Ngay lập tức đón nhận ánh mắt chết người của Liên Hoa.

“Sao thế?” Hắn nói sai cái gì sao?

Liên Hoa tức giận lắc đầu, quan điểm của Lôi sao vậy chứ, tình huống của Arcelor hắn đã biết rõ còn gì.

“Ngươi lo lắng về ‘chuyện kia’ sao? Yên tâm đi.” Lôi có vẻ rất tự tin, hoàn toàn không như vẻ mặt lo lắng của Liên Hoa: “Khải Ân không phải nói đó cũng không có vấn đề gì lớn sao? Huống chi như vậy mới biểu hiện Arcelor của chúng ta không giống người bình thường.”

“Ngươi thật là, ai……..” Liên Hoa bất đắc dĩ vỗ trán.

Năm đó lúc gặp Lôi, cơ thể còn chưa kịp khôi phục, vẫn còn bị ảnh hưởng của từ trường đặc biệt của phi thuyền. Sau khi sanh Arcelor, chỉ nghĩ rằng đứa nhỏ có chút xinh đẹp chứ cũng không nghĩ nhiều.

Không ngờ 5 năm sau, Arcelor bắt đầu thay lông, dần dần lộ ra bất đồng của nó với những đứa nhỏ khác──mặc kệ là bộ dáng hay màu lông khi trưởng thành, hoàn toàn khác biệt với những đứa nhỏ ưng tộc trong bộ lạc.

Liên Hoa lúc đó mới lo lắng lập tức mang tiểu ưng tới tìm Khải Ân. Cuối cùng kết quả kiểm tra làm người ta kinh hãi, không ngờ Arcelor cư nhiên lại là…….

“Chúng ta vẫn chưa nói cho Arcelor biết, ta sợ nó──”

“Không cần lo lắng, như vậy không phải tốt lắm sao?”

“Ngươi không hiểu!”

Liên Hoa tức giận trừng mắt lườm bầu bạn, Lôi thực sự quá trì độn, cậu chỉ sợ Arcelor cùng mãnh sư tên Ngang kia đã xảy ra chuyện. Với tính cách của Arcelor, nếu biết chính xác tình huống của mình….. ôi không, cậu căn bản không dám tưởng tượng.

“Hi vọng là ta đã nghĩ nhiều đi.” Liên Hoa thở dài.

Cậu đã bắt đầu cảm thấy có gì đó không thích hợp, tuy tiểu ưng vẫn giống như trước nhưng nó chỉ đang giả vờ làm bộ dáng không có gì, nhưng có ai hiểu Arcelor hơn cậu.

Huống hồ chi một khi dính tới mãnh sư sự tình lại càng phức tạp hơn. Bất quá bây giờ cậu có lo lắng cũng vô dụng, Arcelor đã trưởng thành rồi, nó tự có suy nghĩ của mình. Hiện tại vẫn nên tập trung tìm biện pháp giúp đỡ Selair đi.
Bình Luận (0)
Comment