Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 147

“Ngươi bị thương, ngoan ngoãn đừng lộn xộn. Ta lập tức mang ngươi rời khỏi nơi này.” Arcelor nhẹ nhàng ôm lấy tiểu mãnh sư, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Ngươi hiểu lời ta nói không?”

Tiểu mãnh sư ngẩng đầu, chóp mũi ngửi ngửi người Arcelor, sau đó lại nằm úp sấp. Hiên nhiên bé ngửi được mùi của Ngang nhưng không nghe hiểu đối phương đang nói cái gì.

Arcelor cũng không nói thêm nữa, ôm tiểu mãnh sư quay về nơi ước hẹn với Ngang. Chỉ chốc lát sau, mãnh sư khổng lồ hùng hổ chạy trở về. Tiểu mãnh sư chấn động, run rẩy co rụt vào lòng ưng nhân, tựa hồ rất sợ mãnh sư trưởng thành cao lớn trước mắt.

“Đây là……..” Ngang biến trở về hình người, bàn tay to duỗi tới, xách vật nhỏ trong lòng Arcelor ra.

Tiểu thú lấy lòng ngẩng đầu lên cọ cọ tay Ngang, bày ra tư thái ngoan ngoãn. Arcelor cũng có kinh nghiệm, biết tiểu gia hỏa này vẫn còn rất cảnh giác, mới nãy mình còn bị cắn một ngụm.

“Người tìm được ở đâu?”

“Phụ cận dòng suối, chính là nó đi.”

“Ừ, là nó.”

“Bây giờ sao, đưa nó về cốc mãnh sư sao?” Arcelor tiếp nhận tiểu mãnh sư trong tay Ngang, giúp nó vuốt ve bộ lông rối bù. Bé con này bị thương không nhẹ, vừa rồi cố gắng xốc lại tinh thần để chống đỡ; bây giờ bị người ta vuốt ve như vậy lập tức híp mắt buồn ngủ.

Ngang hơi nheo mắt, không thể phủ nhận Arcelor cẩn thận chăm sóc tiểu mãnh sư như vậy làm y có chút ghen tỵ, nhưng y cũng không keo kiệt tới mức phân cao thấp với một ấu thú mới sinh ra không lâu.

“Ấu thú sẽ không vô duyên vô cớ chạy ra khỏi sơn cốc, theo thương tích của nó phỏng chừng bị loại dã thú ăn thịt đuổi theo. E là trong cốc cũng không còn an toàn.”

“Vậy không phải nó rất nguy hiểm sao?” Arcelor nhất thời lo lắng cho bé con này: “Nó còn nhỏ như vậy……”

“Ta càng muốn biết rốt cuộc là ai có lá gan lớn đến vậy, cư nhiên dám xông vào cốc mãnh sư!” Ngang hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe hàn quang.

Mặc kệ là mãnh thú gì, dám xúc phạm mãnh sư, y tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

“Thoa cái này lên vết thương cho nó.” Ngang nói xong lấy một nhúm thảo dược trong lòng ra đưa cho Arcelor.

“Ngươi biết thảo dược?” Âm thanh Arcelor có vẻ rất kinh ngạc.

“Ta trước đây lớn lên trong rừng rậm mà, chút kiến thức ấy biết cũng không có gì lạ.”

Ngang mỉm cười, ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu tiểu mãnh sư. Bé con vốn đang mơ mơ màng màng lập tức trừng to mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực, lấy lòng nhìn thú nhân trước mắt.

“Được rồi, ngủ đi.” Ngang buồn cười vỗ cái đầu bé, hanh động này càng làm Arcelor kinh ngạc hơn. Cậu không ngờ Ngang cũng có một mặt như vậy.

Có lẽ bộ tộc mãnh sư có quá ít ấu thú, hoặc là Ngang từng nghĩ mình sẽ không có đứa nhỏ…….. mặc kệ là nguyên nhân gì, biểu hiện khoang dung cùng bảo hộ của y dành cho tiểu mãnh sư này làm Arcelor thực mở rộng tầm mắt.

Không biết sau khi đứa nhỏ trong bụng mình sinh ra, y sẽ có phản ứng gì…..Arcelor nghĩ, khóe miệng vô thức nhếch lên──xem ra đứa nhỏ này cũng không phải làm người ta hoàn toàn chán ghét.

“Trời tối rồi, chúng ta về cốc mãnh sư trước đi.”

Ngang ngẩng đầu nhìn sắc trời, xoay người trước mắt tiểu mãnh sư biến hóa thành cự thú uy phong lẫm lẫm. Tiểu thú xem đến mê mẫn, ánh mắt vàng ươm tròn xoe tràn ngập kính nể cùng hâm mộ. Arcelo mỉm cười ôm lấy tiểu thú đặt lên lưng cự thú, sau đó cậu cũng ngồi lên.

Cư thú hoàng kim bay lên bầu trời, đôi cánh quật mạnh tạo thành từng trận gió xoáy. Nó rống to một tiếng vang vọng khắp cả khu rừng, đồng thời cũng nhắn gửi lời cảnh cáo tới những kẻ không an phận.

Sâu trong rừng rậm âm u, một đám sinh vật đang ẩn núp nghe thấy tiếng rống của mãnh sư, trong ánh mắt hung tợn tràn ngập không cam lòng…..

………

Trở lại hang động đã trú ẩn hôm qua, tiểu mãnh sư lần đầu tiên được ăn thịt nướng, vui sướng gầm gừ, cái đuôi như ngọn roi không ngừng quất qua quất lại.

“Nó nhỏ như vậy đã ăn thịt được sao?”

“Có thể, bất quá tự mình săn mồi thì vẫn còn khó khăn.”

Ngang ngừng lại một chút, tiếp đó nheo mắt nhìn về phía tiểu mãnh sư. Arcelor nhìn theo tầm mắt y, không khỏi ‘a’ một tiếng.

Tiểu thú trước mặt không còn bóng dáng, ngồi đó là một đứa nhỏ 3, 4 tuổi. Dưới mái tóc xoăn là gương mặt nhỏ nhắn non nớt, đôi mắt vàng ươm to tròn long lanh nước; thú văn tượng trưng cho mãnh sư lúc này vẫn còn nhợt nhạt, chỉ kéo dài từ vành tai tới cổ.

Bé con hiển nhiên vẫn chưa quen dùng hai tay, cố gắng ôm lấy cái chân linh dương còn cao hơn mình, dùng mấy chiếc răng nanh ‘hổn hển’ gặm cắn, gương mặt nhỏ nhắn bóng loáng, Arcelor nhìn mà nhịn không được bật cười.

Bởi vì biến về hình người nên bông băng trên đùi bé con bị tróc ra. Arcelor nhẹ nhàng bước tới gần, một lần nữa băng lại cho bé. Lúc này bé con rất phối hợp, không nhúc nhích cũng không làm loạn, đôi mắt to long lanh đảo qua Ngang cùng Arcelor.

Ngang biết, nhóc con này đã hoàn toàn tín nhiệm bọn họ. Ấu thú sinh tồn trong tự nhiên rất hiếm khi rút bỏ hình thú, thứ nhất là vì an toàn, thứ hai là bởi vì mãnh sư không tín nhiệm bất cứ ai ngoại trừ đồng tộc. Gặp gỡ thú nhân so với gặp mãnh thú còn đáng sợ hơn! Xuất phát từ căm hận với mãnh sư, thú nhân nhất định sẽ không buông tha ấu thú mãnh sư đơn độc một mình!

“Bẩn quá, ta mang ngươi đi rửa mặt.”

Arcelor xách bé con lên mang ra ngoài──bé con ăn uống no đủ, trương cái bụng tròn xoe, gương mặt đầy mỡ nằm úp xuống da thú ngủ.

Arcelor vốn rất coi trọng vệ sinh đương nhiên không để bé thực hiện âm ưu! Nhưng ưng nhân rõ ràng không có kinh nghiệm chăm sóc con nít, chà xát lung tung vài cái lập tức lưu lại vài vệt đỏ trên mặt tiểu mãnh sư.

Bé con ủy khuất nhìn cậu, phát ra âm thanh ‘ô ô’ kháng nghị. Arcelor lúng túng quay đầu lại thì nhìn thấy nụ cười thích thú của Ngang, trong lòng lại càng xấu hổ hơn, gương mặt tuấn tú nhất thời đỏ bừng.

Cậu bùng hỏa xách tiểu mãnh sư đưa cho Ngang, sau đó không nói tiếng nào nằm xuống tấm da thú. Tiểu mãnh sư không hiểu gì, tự tìm cho mình một góc thảm mềm mại, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Ngang đi tới dập lửa, sau đó nằm xuống bên cạnh ưng nhân. Arcelor lúc đầu còn kháng cự một chút, nhưng mặc kệ làm thế nào cũng không thoát được công phu ‘bám dính’ của đối phương. Cậu hung hăng trừng ngang, sợ đánh thức tiểu mãnh sư, chỉ có thể tùy ý đối phương mặt dày ôm mình.

……….

Đêm khuya yên tĩnh. Vài bóng đen nương theo bóng tối chậm rãi tới gần cốc mãnh sư.

Một khắc tiến nhập vào cốc, bóng đen có chút do dự, động tác vô cùng cẩn thận. Dần dần phát hiện mãnh sư không có động tĩnh gì lá gan của bọn nó cũng to lên, bước nhanh hơn về hướng sơn động mãnh sư đang cư ngụ.

Trong không khí truyền tới một mùi hôi thối……

Ngang mở choàng mắt, cùng lúc đó tiểu mãnh sư cũng bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Bé xoay người biến về hình thú, cái đầu cúi thấp phát ra tiếng gầm gừ giận dự. Arcelor vội vàng ôm lấy tiểu mãnh sư, ra dấu im lặng. Bé con tuy có chút nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Một sinh vật xấu xí chưa bao giờ thấy dần dần hiện hình dưới ánh trăng, Arcelor là người có kiến thức rộng rãi cũng phải hút một ngụm khí lạnh.

──sinh vật có hình dáng như thằn lằn lại có phần giống khủng long vây quanh bên ngoài hang. Làn da chúng nó phủ đầy lợi giáp,giống như loài bò sát dùng tứ chi để di chuyển. Cái đuôi của chúng thô to mạnh mẽ, vẫy vẫy qua lại như một phương thức trao đổi với đồng bạn.

Con cầm đầu đột nhiên hé miệng, cái lưỡi đỏ tươi như lưỡi rắn, phát ra âm thanh ‘ti ti’.

Hàm răng nhọn chi chít sáng bóng dưới ánh trăng phản xạ quang mang lạnh lẽo, đôi mắt đỏ ngầu tản mát ra hơi thở tà ác, không hề chớp mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ngang.
Bình Luận (0)
Comment