Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 154

Hôm sau, Ngang bớt chút thời giờ tới thăm cục cưng cùng Đề Khắc Tư, thuận tiện mang theo Keister ầm ĩ không ngớt.

Tiểu mãnh sư vừa vào cửa đã lao thẳng tới tiểu bảo bối đang nằm trên giường say ngủ, mắt thấy đã sắp tiếp cận mục tiêu thì bị một bàn tay to chộp lấy.

Đề Khắc Tư nhướng mi cùng nhóc con này mắt to trừng mắt nhỏ, tay vung lên quăng nó về phía Ngang. Hắn vất vả lắm mới dỗ tiểu bảo bối ngủ, bị tên này nhào tới thì cục cưng thức giấc mất.

“Im lặng cho ta!” Đại chưởng không chút khách khí đập lên đầu Keister.

“Sắc mặt ngươi kém quá, thế nào, còn chịu được không?” Đề Khắc Tư ngồi xuống chống tay nhìn bạn tốt. Ngang nhìn có vẻ tiều tụy rất nhiều, sắc mặt ngưng trọng phỏng chừng đã ăn không ít khổ.

“Ta không sao.” Ngang thở hắt ra, cơ thể y thật ra không có vấn đề gì, nhưng Arcelor thì thảm rồi. Đứa con lúc trước rõ ràng rất ngoan, không ngờ càng lớn lại càng nghịch ngợm, làm bọn họ nghẹt thở. Arcelor nghẹn một bụng hỏa, đương nhiên sẽ không làm mặt vui vẻ với y.

Ngang không khỏi cười khổ, vị kia của Đề Khắc Tư không tồi, vất vả lắm chỉ cho hắn xem sắc mặt khó coi. Nhưng Arcelor không giống vậy, nghiêm mặt suốt vài ngày không để ý tới y chỉ là việc nhỏ……

“Đáng chết! Mang đứa nhỏ sao lại phiền phức đến vậy!” Ngang buồn bực cào tóc, Keister tò mò nghiêng đầu. Đôi mắt đảo tròn suy tư nhìn hành động dị thường của ba ba.

“Ta không biết tình huống của Arcelor thế nào, bất quá Selair…….”

Đề Khắc Tư quay đầu lại thoáng nhìn qua bầu bạn vẫn còn say ngủ, hai tay thả lỏng chợt siết chặt thành quyền.

“Từ lúc sinh đứa nhỏ xong, cơ thể Selair ngày càng suy yếu hơn……..” Vì đứa nhỏ này, cậu đã chịu rất nhiều khổ sở, mỗi ngày bị hắn ép ăn những thứ mình chán ghét. Thậm chí có ngày ói không biết bao nhiêu lần, ăn xong lại ói, ói xong lại cố ăn; tới tối lại phải trằn trọc không ngủ được, nhiều lần cậu khổ sở không chịu được phải bật khóc. Hắn chỉ có thể ở bên cạnh yên lặng nhìn cậu, cái gì cũng không giúp được!

“Đủ mọi thống khổ chỉ có Selair hiểu được, ta mỗi ngày nhìn cậu ta đau đớn, ta thật sự──”

Đề Khắc Tư cắn răng, cơ thể siết chặt, co rúm lại, âm thanh như phát ra từ cổ họng.

“Nếu có thể, ta thực sự hi vọng mình có thể thay cậu ta chịu đựng loại thống khổ này! May mắn, Selair rất kiên cường, so với ta tưởng tượng còn mạnh mẽ hơn.”

Đề Khắc Tư nói xong, biểu tình trên mặt dần dần dịu đi, vóc dáng tiều tụy xuất hiện một nụ cười thật tươi.

“Bây giờ cục cưng đã bình an chào đồi, ta thực sự cảm kích cậu ấy. Ngang, là Selair──cậu ta cho ta sinh mệnh thứ hai!” Âm thanh Đề Khắc Tư có chút nghẹn ngào, hắn cúi đầu, bả vai hơn rung động.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ có bầu bạn gắng kết cả đời, càng không hi vọng xa vời sẽ có đứa nhỏ của mình. Chính là Selair đã làm được, không chỉ cho hắn một đứa con, còn cho hắn một gia đình hoàn chỉnh.

Ngang vỗ nhẹ vai hắn: “Chờ Arcelor sinh đứa nhỏ xong, chúng ta cùng nhau quay về cốc mãnh sư đi.” ──Quay về cốc mãnh sư, giúp đỡ các tộc nhân khác.

Từng trải qua thống khổ, y cùng Đề Khắc Tư đã có được sự cứu vớt. Nhưng trên đại lục rộng lớn này còn rất nhiều tộc nhân phải trải qua cuộc đời bi thảm tương tự bọn họ.

Mãnh sư là sinh vật cao ngạo độc tôn, nhưng cũng là sinh vật tịch mịch nhất. Y cùng Đề Khắc Tư từ nhỏ đã cố gắng sinh tồn trong thiên nhiên tàn khốc, dần dần bọn họ đã quên đi ý nghĩa sinh tồn; quên đi hơi ấm giữa người với người; quên đi khát vọng sâu trong nội tâm mà mình luôn ao ước…..

Bọn họ theo đuổi sức mạnh theo quy luật cường giả vi vương, nghĩ rằng chỉ cần có sức mạnh bọn họ có thể đạt được mọi thứ!

──nhưng y cùng Đề Khắc Tư đều sai rồi!

Cho dù là sinh vật cao ngạo nhất cũng có thời điểm cô độc. Bọn họ là mãnh sư nhưng cũng có cảm xúc! Đồng thời với theo đuổi sức mạnh, bọn họ cũng cần bầu bạn sưởi ấm tâm hồn mình.

Y cùng Đề Khắc Tư rất may mắn, sau khi phạm những sai lầm liên tiếp, bọn họ còn cơ hội để cứu vãn tình yêu của mình. Nhưng không phải tất cả mãnh sư đều có số phận may mắn như họ.

Ngang đưa tay vỗ về Keister trong lòng mình, có chuyện y không nói cho Arcelor biết, trước ngày tìm thấy Keister, y phát hiện một bộ hài cốt trong cốc mãnh sư: là xương cốt của mãnh sư…. nhưng trong lòng ngực của bộ hài tốt kia còn đang ôm chặt một nhân loại đã sớm chết đi……

“Chúng ta nên trở về, Selair cũng nói rồi, cậu ta sẽ cùng đi với ta.” Đề Khắc Tư nói xong lại ngây ngốc cười. Hoàn toàn sa chân vào thứ gọi là hạnh phúc.

“Vậy là tốt rồi.” Ngang bất ngờ nhét tiểu mãnh sư vào tay hắn.

“Khoảng thời gian này ngươi chăm sóc nó đi.”

“A?”

Không chờ đối phương có cơ hội phản đối, Ngang vội vàng nói câu tạm biệt rồi lập tức bay biến đi. Đề Khắc Tư tức giận trừng bé con trong tay, suy nghĩ một chút: Liên Hoa không phải nói hắn tay chân vụng về không có kinh nghiệm chăm sóc đứa nhỏ sao, ‘vật thí nghiệm’ vừa vặn lại đưa tới cửa! Hắn cười hắc hắc, xách Keister lên.

Tiểu mãnh sư vô thức rùng mình, ô ô co rụt người, sống lưng rét lạnh. Bé có dự cảm ngày tháng sau này của mình sẽ không khá giả…….

Ngang nhẹ nhàng bước vào nhà gỗ, người nằm trên giường đưa lưng về phía y, có vẻ vẫn còn ngủ.

“Thấy đứa nhỏ chưa?”

Âm thanh mệt mỏi từ thảm lông truyền ra, Arcelor trở mình, ánh mắt hồng hồng.

Ngang vội vàng đi qua, ôm cậu vào lòng: “Tỉnh lúc nào, hôm qua không phải muộn lắm ngươi mới ngủ được sao?”

“Ngủ không được.” Arcelor từ từ nhắm mắt lại, dựa vào lòng thú nhân thở dài một hơi. Bé con này rất thích gây sức ép, nếu cậu đứng lên hoạt động một chút thì xương sống cùng thắt lưng lại đau nhức đừng hòng ngủ được.

“Nó thế nào?”

“Rất khỏe mạnh, là giống cái cục cưng.”

“Selair đâu, có khỏe không?”

Ngang ngừng một chút, chậm rãi mở miệng: “Quá trình sinh sản quá vất vả, cậu ta vẫn chưa tỉnh.”

“Ta nghe nói cậu ta sinh mất một ngày.”

Ngón tay nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương. Arcelor không khỏi có chút hoảng hốt. Lúc sinh đứa nhỏ này, không lẽ cậu cũng vậy sao!

“Không có việc gì, Selair sẽ khỏe lại.”

“Ngươi!” Arcelor hung hăng trừng mắt nhìn thú nhân vừa nói rất nhẹ nhàng: “Vì cái gì không phải là ngươi? Vì cái gì phải là ta sinh? A?”

Bị người áp dưới thân đã đủ buồn bực, bây giờ lại còn…… nghĩ tới âm thanh thảm thiết của Selair hôm qua, mặt mày Arcelor lại xanh mét.

“Đáng giận, đáng giận! Đều tại tên hỗn đản ngươi hại!”

Ngang bất đắc dĩ cười khổ, vừa cố gắng trấn an bầu bạn đang vô cùng khó chịu, vừa nghiến răng chịu đựng cậu cắn bả vai mình. Đúng rồi, Đề Khắc Tư nói gì nhỉ…… lúc này chỉ cần để đối phương phát tiết hết cảm xúc trong lòng là tốt rồi. Chính mình da dày thịt béo bị cắn một chút cũng không sao, để Arcelor bị nghẹn thì cậu cùng tiểu bảo bảo đều không tốt!

Vỗ vỗ một hồi có chút biến đổi, Ngang cẩn thận quan sát sắc mặt Arcelor, hành động chuyển thành vuốt ve, nhẹ nhàng dao động trên lưng cậu.

Bàn tay to ấm áp vuốt ve qua lại, cơ thể vô cùng mẫn cảm không khỏi lủi lên một trận điện lưu.

“Ân……….”

Tiếng than nhẹ bật ra khỏi miệng, Arcelor thoải mái nhắm mắt lại, hưởng thụ âu yếm của đối phương.

Ngang hơi điều chỉnh tư thế, để Arcelor đưa lưng về phía mình sau đó ôm lấy cậu. Bàn tay dời trận địa đi xuống thắt lưng nhẹ nhàng xoa nắn, tay phải từ trên đùi tiến vào chính  giữa tách đôi chân thon dài trắng nõn bắt đầu cọ xát phần gốc.

“Ân a…….”

Arcelor từ từ nhắm mắt lại, hàng mi hơi rung động, thoải mái tới mức toàn thân nhịn không được bắt đầu run rẩy. Cái tay kia như có ý thức, không ngừng trêu chọc những nơi mẫn cảm trên cơ thể cậu.

“Thoải mái không?” Ngang thấp giọng thì thầm bên tai cậu, hô hấp nóng rực cũng ập tới, lướt qua gáy cổ.

Mặt hơi đỏ lên, ưng nhân cắn môi không nói tiếng nào.

Ngang khẽ mỉm cười, lồng ngực có chút chấn động, Arcelor chỉ cảm thấy lưng truyền tới một trận tê dại.

“Thả lỏng một chút, ta chỉ muốn làm ngươi thoải mái.” Ngang nói xong, hai tay lại tiếp tục dao động.

Arcelor ngẩng mặt vừa lúc đối mặt với biểu tình vô cùng chuyên chú của thú nhân── cẩn thận dè dặt, ánh mắt tràn ngập mong đợi cùng vui sướng.

Cậu chưa bao giờ biết, hóa ra biểu tình của Ngang cũng có thể động lòng người như vậy. Cho dù giờ phút này vết sẹo trên mặt y vẫn dữ tợn đáng sợ như cũ nhưng Arcelor vẫn cảm thấy đây là gương mặt anh tuấn nhất mà cậu từng gặp!
Bình Luận (0)
Comment