Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 159

Ô ô……. sắp bị ăn thịt rồi! Cậu nhất định sẽ bị ăn luôn! Panda thút tha thút thít ôm đầu, cơ thể cuộn thành một đoàn thành một quả cầu trắng đen thật lớn.

“Thật đáng yêu a, làm bầu bạn của ta đi!”

Bên tai vang lên tiếng nuốt nước miếng ừng ực, tiểu hùng hoang mang ngẩng đầu, hùng chưởng đen tuyền, béo đô đô tách ra một khe nhỏ, lộ ra ánh mắt tròn vo khiếp sợ nhìn ra bên ngoài.

A? Lão hỗ đâu? Sao lại không thấy?

“Đừng sợ, đừng sợ, ta không phải người xấu!”

Thú nhân vừa nuốt nước miếng vừa cọ cọ lên người cậu, bộ dáng không có tí sức thuyết phục nào. Tiểu hùng cả kinh, bị ánh mắt tràn ngập dục vọng trắng trợn của hắn dọa, so với khi nãy còn co người lại tợn hơn, quỳ rạp trên mặt đất run rẩy.

“Ngoan, ta sẽ thương ngươi, đừng sợ a~~~”

Thú nhân cười hắc hắc-dâm đãng, đại chưởng dùng sức xoa nắn đầu tiểu hùng, túm hai cái lỗ tai đen tuyền tròn tròn ra.

Đau quá đau đau đau–gấu mèo nhỏ nước mắt lưng tròng, bị bắt nâng đầu lên. Đối phương còn chưa thỏa mãn, lật cả người cậu lại, vùi mặt vào trong lớp lông mao mềm mại trắng như tuyết trên bụng cậu.

Con thỏ bị chọc giận cũng biết cắn người! Bị khi dễ nhưng không có nghĩa cứ mặc kệ người ta xoa xoa nắn mình như bọt biển!

Lúc bàn tay đáng khinh của thú nhân hướng xuống tìm kiếm hạ thân của tiểu hùng- Panda rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hung hăng chụp một chưởng xuống đầu thú nhân!

“Ầm!”

Đầu thú nhân dúi vào trong đất, phát ra một tiếng vang thật lớn, mặt đất mềm mại bị tạc thành một cái hố to.

Mặt Arthur bị dúi xuống, té trên mặt đất vẫn không nhúc nhích. Panda cũng ngây ngẩn cả người, nâng hùng chưởng béo đô đô của mình, nhìn trước nhìn sau cẩn thận quan sát một lần. Kì quái a, từ khi nào cậu trở nên mạnh mẽ như vậy?

Không bao lâu sau, thú nhân trên mặt đất chậm rãi nhấc tay lên. Tiểu hùng cả kinh, sợ hãi làm cậu có dũng khí bò bò nhảy lên, vội vàng biến về hình người ù té vọt tới trước!

“A–”

Panda kêu to, mắt cá chân bị bấu chặt, kéo không được, chật vật gục xuống đất.

“Dám chạy?” Âm thanh u ám vang lên, làm người ta thấy lạnh cả người.

Panda cắn răng, căn bản không dám quay đầu lại. Cậu đạp chân, chưa từ bỏ ý định bò về phía trước, nhưng người phía sau cậy mạnh túm chặt cậu, hơn nữa còn dùng sức kéo cậu vào hố sâu đáng sợ.

Arthur một tay chống người, một tay dễ dàng tha tiểu hùng về. Hắn ‘phi’ một tiếng phun bùn đất trong miệng, khóe môi nhếch lên một độ cung dữ tợn.

Panda hiện tại hệt như một người bị chết đuối sống chết túm lấy một cọng rơm cứu mạng, bấu chặt lấy bụi cỏ không buông. Đáng buồn là sức lực của cậu hiển nhiên không địch lại thú nhân, cho dù ôm một gốc đại thụ cũng bị lực đạo này nhổ tận gốc tha qua……

“Ta vốn nói sẽ không ăn ngươi, đáng tiếc, bây giờ ta đổi ý rồi.” Thú nhân lạnh nhạt nghiến răng, đầu lưỡi liếm một vòng quanh khóe miệng.

Cơ thể Panda lại càng run rẩy kịch liệt hơn, môi cũng run run, một câu cũng không nói nên lời. Theo cơ thể từng chút từng chút bị tha về sau, ánh mắt đen láy của cậu cũng dần ảm đạm, mất đi ánh sáng. Cuộc sống 18 năm như một đoạn phim quay nhanh hiện lên trước mắt, cha mẹ nuôi chăm sóc cậu; ngoài miệng không nói nhưng từ ánh mắt vẫn thấy được tộc trưởng Hữu Gia rất quan tâm cậu; còn có gương mặt Lợi Lan luôn mỉm cười, dùng âm thanh ngọt ngào gọi tên cậu ‘Pan’!

55555………cậu vẫn chưa lập gia đình, cậu chưa có bầu bạn, cậu còn chưa có tiểu hùng, cậu không muốn chết a!

Có lẽ mệnh vẫn chưa thể tuyệt; có lẽ ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của tiểu hùng. Ngay khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, một con quái thật lớn khác từ trên cây nhanh nhẹn nhảy xuống, một móng vuốt giẫm lên lưng thú nhân!

Va chạm này không phải nhỏ, Arthur lại ‘ầm’ một phát quay trở về mặt đất, hơn nửa ngày cũng chưa hồi phục lại. Panda ngây ngốc nhìn cự thú trước mắt, giống hệt con hổ sặc sỡ lúc nãy; nhưng mà lúc này, trong ánh mắt màu lam của nó lại lóe lên quang mang đùa cợt.

Chẳng lẽ lại hoa mắt? Lão hổ cũng biết ‘châm biếm’? Mặc kệ, chạy trốn quan trọng hơn! Panda một cước đá văng tay thú nhân, ù té lao tới trước, nhanh như một tia chớp thoáng cái đã không thấy thân ảnh.

Cự thú không đuổi theo, tương phản nó tao nhã xoay xoay một chỗ, chậm rãi đi qua đi lại trên lưng thú nhân.

“Ag?gre?ko!” Thú nhân căm giận từ khớp hàm hộc ra tên của đứa em: “Ngươi lại phá hư chuyện của ta!”

Cự thú nâng móng gãi gãi lỗ tai, cái gì cũng không nghe thấy.

“Ngươi quên mất ai là anh trai rồi sao, hử? Ta không ngại dùng quyền nhắc cho ngươi nhớ!” Arthur cười lạnh, khớp ngón tay rung động ‘khanh khách’.

“Ngươi chỉ sinh sớm mấy giờ.”

Cự thú chậm rãi biến hóa, gương mặt tuấn tú như đúc đối phương, giống như bọn họ được sản xuất ra từ một cỗ máy, ngay cả hoa văn trước ngực cũng không khác tí nào.

“Không tự chủ cũng không biết tiết tháo lại cứ mạnh miệng cả ngày! Xét về trình độ biến thái mà nói, ngươi đúng là anh trai ta.”

Arthur nhíu mi, không chút báo trước nện một quyền, hung hăng hướng về phía gương mặt băng sơn vạn năm không đổi của đứa em! Aggreko cũng không phải kẻ ngốc, làm gì có đạo lí ngoan ngoãn chờ người ta đánh, lắc mình trong nháy mắt đá một cước–

Hai anh em quấn lấy nhau thành một đoàn, xét về trình độ ngây thơ mà nói, hai người này thực sự tương xứng.

…….

Đại khái chạy hơn 10 dặm, thấy phía sau không có truy đuổi, Panda lúc này mới dừng lại thở hổn hển.

Nhìn hai tay rỗng tuếch, tiểu hùng khóc không ra nước mắt– trúc của cậu, túi da của cậu! Không có trú cậu thực sự không xong, bảo cậu làm sao sống nỗi a!

Ai…….tiểu hùng thở dài, quyết định đi tìm cây trúc trước, không biết núi này có không nữa…….đi tới đi tới, đúng là để Panda đi lung tung tìm được một rừng trúc (giác quan thứ 6 của gấu mèo?).

Cậu trợn mắt nhìn một mảng xanh rì rì trước mặt, là một rừng trúc thẳng đứng, khóe miệng vô thức trào nước miếng……. dụi mắt, không có biến mất; lại dụi dụi, không phải ảo giác! Tiểu hùng hoan hô một tiếng, cười thật to lao vào rừng trúc.

Gió ào ào thổi qua, thân trúc lay động phát ra âm thanh sàn sạt.

Panda vẫn đắm chìm trong vui sướng vì tìm được rừng trúc, không phát hiện ra ngoại trừ cậu trong cánh rừng này còn một sinh vật khác…….

Cái bụng đúng lúc càu nhàu kêu vang, Panda quyết định không nghĩ gì nữa, trước phải ăn mớ mĩ vị này đã. Cậu vui sướng trực tiếp tước một nhánh trúc tươi ngon, nhét vào miệng vội vàng nhai nhai.

“Rầm lạp……rầm lạp……” Một cái đuôi màu xanh thật dài trườn qua, cùng với tiếng ma sát lá cây trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy như cành trúc đong đưa.

“Rầm lạp……rầm lạp……” Âm thanh ngày càng gần, ngày càng ngần, giống như sát bên tai!

Một cái đuôi thật dài quấn quanh một thân trúc to thành từng vòng từng vòng; nhìn thoáng qua nghiễm nhiên đã hòa thành một thể với rừng trúc xanh um.

“Tê tê~~tê tê~~” Âm thanh kì quái, không ngừng quanh quẩn bên tai, Panda rốt cuộc hoang mang ngẩng đầu lên–

Một gương mặt chổng ngược xuất hiện trước mắt– còn hé ra đầu lưỡi đỏ au, ‘tê tê’ múa may trong không trung; hai chiếc răng nanh trắng toát đầy nọc độc như ẩn như hiện; cái đuôi rắn xanh biếc thật dài như đang khiêu vũ, vặn vẹo tới lui trước mắt tiểu hùng bị hóa đá…….

“A a a a a a a a —-!”
Bình Luận (0)
Comment