Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 16

Tôi là trí năng thế hệ 3, đánh số XDFYUN32987X——7, là tập hợp tất cả ưu điểm của hệ I và II là thế hệ mới của người trí năng.

Địa cầu kỷ nguyên mới, tháng 4 năm 128, tôi cùng với 3 đại trí năng khác được sinh ra từ dây chuyền sản xuất, sắp xếp ở hạm đổi bảo vệ không trung trú ở sao Diêm Vương.

Ngày 4 tháng 5, tôi chính thức sáp nhập vào một phi thuyền tiên tiến, trở thành phi thuyền trí năng.

Sau đó, sau một thời gian dài chờ đợi chủ nhân tới khởi động chiếc phi thuyền của tôi.

Tất cả trí năng khi không được khởi động sẽ tiến vào trạng thái hôn mê, chính là tôi không có. Không biết vì nguyên nhân gì tôi lại thức tỉnh, đúng vậy, tôi không hôn mê cũng không ngủ say, ngược lại vô cùng thanh tỉnh trong một mảnh hắc ám…… vì cái gì tôi lại tỉnh, vì trong quá trình thiết kế có sai sót sao? Hay là khi sản xuất bị nhầm lẫn? Như vậy, tôi là cái gì? Trong khi chìm đắm trong bóng tối vô tận, tôi tự hỏi.

Không biết qua bao lâu, một tia sáng xuất hiện trước mắt tôi, một tia, hai tia….. chậm rãi, ánh sáng cùng nhau ập tới thành một biển ánh sáng sáng ngời…… thật ấm áp……. tôi cảm thấy điện lưu len lỏi trong cơ thể, ngày càng nhiều trình tự được thức tỉnh, hoạt động, tổ hợp thành một mớ chỉ lệnh. Mở mắt điện tử, tôi nhìn thấy chủ nhân của mình——

Thiếu úy Khải Ân Ai Đặc.

“Ngài khỏe, thiếu úy Khải Ân. Tôi là người máy trí năng của phi thuyền này được đánh số XDFYUN32987X——7, ngài có thể gọi tôi là số 7, nguyện ý vì ngài phục vụ.” Âm thanh kim loại lạnh như băng vang lên trong phi thuyền, tôi tuân theo ghi chép tự giới thiệu với thiếu úy.

“Hợp tác vui vẻ, số 7.” Thiếu úy thản nhiên mỉm cười.

Thiếu úy Khải Ân sau khi khởi động hệ thống thì bắt đầu một chuyến bay thử. Kỹ thuật của thiếu úy rất chính xác, phối hợp cũng tuyệt vời, thao tác điều khiển phi thuyền vô cùng nhẹ nhàng, tôi chỉ cần hoàn thành mệnh lệnh thiếu úy đưa ra là được. Thiếu úy là một quân nhân xuất sắc, đây là ấn tượng đầu tiên của tôi.

“Khải Ân, phi thuyền trí năng thế nào?” Sau khi phi thuyền đáp xuống, một thanh niên tóc hồng đã sớm chờ ở bên ngoài. Tôi quét hình ảnh phân tích một chút, là trung sĩ Mạc Lợi.

“Rất tốt, linh hoạt hơn hẳn thế hệ trước.” Thiếu úy mở cửa khoang thuyền để trung sĩ Mạc Lợi dễ dàng đánh giá kết cấu bên trong hơn.

“Thật sự không tồi! Ha ha, ta đã nói mà, nhóm này nên sớm cải thiện. Tên cuồng phi hành như ngươi cũng nên cao hứng, đi thôi, chúng ta đi uống một chén.”

“Không được, ta còn việc, phi thuyền có vài chỗ cần phải điều chỉnh.”

“Đừng để mất hứng chứ Khải Ân. Hay là cậu vẫn còn để ý chuyện kia? Quên đi, Khải Ân……”

Thiếu úy không trả lời, nhưng tôi rõ ràng cảm nhận được tình tự của ngài dao động.

“Ai, ta đi thôi, nếu cậu thay đổi chú ý thì tới quán bar tìm chúng ta.” Trung sĩ Mạc Lợi ly khai, thiếu úy như trước không nói gì chỉ cúi đầu, lặng lẽ ngồi xuống cabin.

“Thiếu úy, ngài không thoải mái sao?” Âm thanh của tôi vang lên, đánh vỡ trầm mặc trong phi thuyền.

“Số 7…….” Qua hồi lâu, thiếu úy Khải ân ngẩng đầu lên: “Mở chức năng tự động lái.”

“Được thiếu úy, ngài muốn đi đâu?”

Thiếu úy Khải Ân lâm vào trầm tư cũng không trả lời ta, nguyên bản ánh mắt xanh lam thanh minh giờ phút này lại thực u buồn. Thiếu úy đang nhớ tới cái gì? Nhìn thấy cặp mắt này, tôi chợt có suy nghĩ không muốn quấy rầy thiếu úy. Này không liên quan tới những quy định trong ghi chép, chỉ là chính tôi không muốn quấy rầy ngài. Ngay cả chính tôi cũng cảm thấy kỳ lạ khi mình có suy nghĩ này, tôi chỉ là một cỗ máy, không phải sao?

“Thiếu úy?” Cảm giác được tình tự của thiếu úy ngày càng tệ, tôi bất đắc dĩ đánh vỡ trầm tư của ngài.

Thiếu úy nhắm lại ánh mắt xanh thẳm, thở dài một tiếng.

“Quên đi.”

Lại chìm vào bóng tối, tôi vẫn như trước không ngủ say. Hôm nay trộm quét dữ liệu từ máy chủ, tôi phát hiện ra trong cơ thể có lưu lại một ít trình tự bị vỡ vụn, không hề có quy luật, có lẽ trong lúc chế tạo ta đã làm sai trình tự hoặc là trong quá trình thanh tẩy bỏ sót. Chính là chúng nó đã cải biến tôi sao? Tôi thật sự giống như một ý thức đang chìm trong bóng đêm vô tận, không có điểm kết thúc, cũng không biết cửa ra ở nơi nào. Có lẽ vĩnh viễn cũng không ra được. Tôi lại nghĩ tới hôm nay được nhìn thấy chủ nhân thiếu úy Khải Ân Ai Đặc. Cặp mắt kia, làm cho tôi có cảm giác không nói nên lời………rất muốn, gặp lại ngài…….. lần đầu tiên, trong bóng đêm, tôi bắt đầu cầu nguyện bóng tối nhanh chóng lui đi để biển ánh sáng một lần nữa tiến tới, cảm thụ điện lưu ấm áp chảy dọc cơ thể………
Bình Luận (0)
Comment