Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 164

“Đáng chết!”

Arthur chửi một tiếng, vội vàng lấy ống trúc nhỏ bên người. Hắn bóp miệng Aggreko, nghiêng ống trúc cẩn thận đổ bột phấn màu trắng vào miệng đứa em; tiếp đó lấy túi ta đựng nước ẩn thận áp tới bên môi Aggreko.

Tay hắn run rẩy, nước bị đổ ra ngoài không ít, toàn bộ theo khóe miệng Aggreko chảy xuống: “Aggreko, tỉnh lại! Uống hết đi!” Âm thanh Arthur khàn khàn, ngữ điệu đã rối loạn.

Aggreko vẫn như trước không hề có phản ứng, tương phản thú văn trên ngực anh cơ hồ đã không thấy nữa!

“Aggreko!” Thú nhân rống lớn, thân hình cao lớn cứng ngắc, sau đó không thể khắc chế được mà run  rẩy. Sinh mệnh đứa em đang nhanh chóng biến mất, nhưng hắn lại bất lực, cái gì cũng không làm được!

“Ta đến!” Panda cũng gấp muốn chết, cậu xông tới nâng đầu Aggreko, ngón tay đặt trên cổ đối phương, đồng thời dùng sức kéo cằm anh–

“Mau a–tiếp tục rót nước, chậm một chút!”

Arthur lúc này mới như người tỉnh mộng, cẩn thận dùng cái miệng nhỏ của túi da uy nước………cổ họng Aggreko cao thấp cuộn, rốt cuộc hỗn hợp nước cùng bột thuốc cũng đi xuống!

Dược hiệu rất nhanh phát huy tác dụng, gương mặt như tro tàn hiện tại đã có chút nhan sắc, nhưng vẫn còn tái nhợt; nhưng hơi thở của anh đã dần dần vững vàng hơn.

“Giúp ta đỡ nó.”

Arthur trầm giọng dặn dò, còn không kịp bình phục hô hấp đã lập tức biến thân thành cự thú. Panda gật gật đầu, leo lên lưng Arthur, một tay ôm cự thú, một tay vững vàng đỡ đè lại Aggreko.

Cự thú gầm nhẹ một tiếng, triển khai bốn chân, phóng như bay nhanh chóng biến mất trong màn đêm–

………

“An!”

Thú nhân rống lên, nhấc chân đá văng cửa gỗ đang đóng chặt.

Nam tử mặt áo choàng trắng xoa xoa mắt từ buồng trong bước ra, vừa định chửi ra mớ từ thô tục nhưng thấy Aggreko đang hôn mê bất tỉnh thì lập tức nuốt trở vào.

“Sao lại thế này?”

“Xà, bị xà cắn!”

“Nâng hắn qua bên kia.” Nam tử xem xét miệng vết thương Aggreko, phân phó Arthur đỡ anh lên một cái giường gỗ lớn bên cạnh.

“Biết là rắn gì cắn không?”

“Không biết, lúc ta tới Aggreko đã bị trúng độc.”

“Vậy không dễ làm.” Nam tử nói xong cũng không rảnh rang, dùng một loại chất lỏng vàng nhạt thoa đều lên vết thương và xung quanh: “Gọi số 7 đại nhân tới, ta ở đây trông.”

Arthur không nói hai lời lập tức chạy ra cửa, trước khi đi còn vội vàng dặn tiểu hùng cứ ở đây đừng chạy loạn.

“Cái kia……….Aggreko không có việc gì đi?” Panda đứng bên giường, vẻ mặt bất an nhìn gương mặt tái mét của thú nhân.

“Tạm thời không có vấn đề, nhưng phải nhanh chóng tìm ra là rắn gì cắn, tiêm huyết thanh mới được.” Nam tử áo trắng tên An ngẩng đầu, hơi liếc mắt nhìn Panda một chút.

“Tóc bạch kim? Ngươi là hùng tộc?”

“Ân, đúng vậy…….” Tiểu hùng có chút không yên lòng, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Aggreko. Arthur nói hắn bị rắn cắn, là Trúc Tử sao? Không, sẽ không, không có khả năng là Trúc Tử…….. nhưng miệng vết thương kia rõ ràng là rắn cắn, kích cỡ lớn nhỏ cũng không sai biệt với răng nanh của Trúc Tử lắm…… Tiểu hùng càng nghĩ càng bất an, hận không thể lập tức tìm Trúc Tử hỏi rõ sự tình! Chính là, Trúc Tử rốt cuộc đã đi đâu rồi!

Đúng lúc này, Arthur hấp tấp ôm một viên cầu trở về. Nam tử áo trắng đã sớm làm tốt chuẩn bị, lấy huyết từ miệng vết thương Aggreko giao cho số 7.

“Là thanh diệp xà! Loại xà này cả người màu xanh, rất độc, sao Aggreko lại bất cẩn như vậy chọc giận nó.” Phân tích xong, số 7 xoay xoay cái đầu tròn trịa: “May mắn chỗ ta còn nọc độc của thanh diệp xà, rất nhanh có thể làm ra huyết thanh.”

“Như vậy………Aggreko không có việc gì đi.”

Tiểu hùng thoáng thở phào, nhưng lời nói của viên tròn kì quái này như một khối đá đặt trong lòng cậu. Thanh diệp xà, màu xanh……. chẳng lẽ thực sự là Trúc Tử?

“Arthur, ngươi đi đâu?” Nam tử áo trắng lên tiếng làm tiểu hùng bừng tỉnh. Thú nhân dừng lại, tuy đưa lưng về phía Panda, nhưng toàn thân phát ra tức giận mãnh liệt làm kẻ khác không rét mà run.

Arthur không nói gì, quay đầu lại, biểu tình lạnh lùng Arthur chưa bao giờ thấy qua, ánh mắt xanh thẳm tích tụ hàn ý làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Panda vô thực lui từng bước về sau, Arthur như vậy làm cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi, lạnh tới tận xương tủy!

“Ngươi…… ngươi muốn tìm Trúc Tử…….” Panda thở phì phò, cảm giác đối mặt với hắn ngay cả hô hấp cũng khó khăn: “Không phải, không phải là Trúc Tử, sẽ không phải hắn–!”

“Không phải hắn thì còn ai vào đây.” Arthur nhàn nhạt hỏi lại, ngữ khí ôn hòa nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: “Ta biết Trúc Tử là bạn ngươi, nhưng hắn suýt chút nữa hại chết Aggreko! Hắn nhất định phải chết!”

“Arthur, đừng như vậy. Có lẽ thực sự không phải Trúc Tử đâu? có lẽ là con rắn khác…….đừng, đừng tổn thương Trúc Tử, được không!” Tiểu hùng cố lấy gan dạ, đi tới kéo thú nhân.

“Ngươi không cần nói nữa.” Arthur thở hắt ra, vẻ mặt thoáng dịu đi: “Ta sẽ không buông tha hắn.”

“Không được! Arthur, ngươi bình tĩnh một chút! Trúc Tử sẽ không tổn thương Aggreko, ta tin tưởng Trúc Tử–”

“Chính là ta không tin.”

Arthur nghiêm mặt gạt tay Panda, vừa muốn nhích người đi lại bị tiểu hùng bước tới trước chặn đường.

“Đừng đi! Tin tưởng ta Arthur, không phải Trúc Tử làm!”

“Tin tưởng ngươi? Dựa vào cái gì.” Thú nhân nhìn chằm chằm tiểu hùng, lam mâu càng lạnh lẽo hơn, ngọn lửa tàn khốc không ngừng dâng cao: “Ngươi cùng hắn nhận thức được bao lâu? Chỉ bằng một câu ‘ta tin tưởng’ của ngươi, xứng đánh để đánh mất tánh mạng em trai ta?!”

“Arthur…….” Lồng ngực Panda siết chặt, chỉ có thể sững sờ nhìn ánh mắt đối phương, đôi lam mâu sắc bén chỉ còn lửa giận ngập trời, rốt cuộc không còn một tia ý cười ôn hòa, bướng bình thường ngày…….

“Tránh ra!” Thú nhân thấp giọng rống giận, bộ dáng hung ác như muốn xé xác người.

“Không, ta không cho ngươi rời đi.” Tiểu hùng lảo đảo lui về sau, nhưng lại cố chấp không chịu tránh: “Ta sẽ không cho ngươi đi tổn thương Trúc Tử!”

“Ngươi cho ngươi là ai!” Arthur hung hăng trừng mắt, toàn thân bị thiêu đốt bởi ngọn lửa phẫn nộ. Hắn đột ngột ra tay, bóp cổ tiểu hùng.

Panda trừng to mắt không dám tin nhìn Arthur, trong nhất thời cũng quên mất phản kháng–gương mặt cậu vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, dần dần cũng sắp không duy trì được!

Cậu đạp mạnh chân, hai tay túm lấy cánh tay thú nhân. Dần dần ánh mắt đen láy chậm rãi đánh mất tiêu cự, đôi đồng tử chỉ còn lưu lại tuyệt vọng cùng đau thương nồng đậm…..

Hóa ra, hóa ra tất cả đều là cậu vọng tưởng………cậu tưởng Arthur đối xử với mình tốt như vậy bởi vì bọn họ là bằng hữu! Nhưng mà sự thật cũng như thế thôi, hết thảy chỉ do cậu quá cuồng dại, Arthur chưa từng xem cậu là bạn…….

Đau khổ quá, thở không nổi, thực sự khổ sở quá…… chính là trái tim cậu càng đau hơn! Đang khóc, đang kêu gào! Cậu không muốn cứ như vậy mà chết đi……

Quả nhiên a! Là cậu quá ngu ngốc, cậu đúng là con gấu ngốc nhất thế giới……

“Arthur, ngươi muốn bóp chết cậu ta à– mau dừng tay!”

An kêu to đánh tỉnh thú nhân. Khi hắn phản ứng lại mình đang làm gì thì tiểu hùng đã hơi khép mắt, lâm vào hôn mê.

Arthur vội vàng buông tay, ngây ngốc đứng tại chỗ……. hắn nhẹ nhàng phe phẩy tiểu hùng, tiếp đó thống khổ cào tóc mình, tựa như một đứa bé làm sai chuyện……

–hắn đã làm gì! Chết tiệt hắn đã làm cái gì!
Bình Luận (0)
Comment