Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 172

“Arthur………..”

Gương mặt thú nhân lộ ra biểu tình cuồng nộ, không khỏi làm tiểu hùng nhớ tới kí ức đáng sợ lúc trước. Cậu khẩn trương nhìn Arthur, tính toán nếu có gì không hợp phải lập tức chạy trốn!

Thú nhân hít sâu vài hơi, ép buộc mình tỉnh táo lại. Lần trước hắn không khống chế được đã làm tổn thương Panda, trong lòng tiểu hùng đã có một chiếc bóng ma rất lớn. Sau đó hắn phải tốn rất nhiều công sức mới làm tiểu hùng một lần nữa tin tưởng mình. Arthur biết chuyện này không được gấp, hắn phải cẩn thận, từng bước chiếm giữ nội tâm đối phương. Panda là một người đơn thuần, nhưng không có nghĩa cậu không cáu kỉnh.

–Làm thế nào mới làm một giống đực như Panda chấp nhận mình, hắn phải hảo hảo suy ngẫm lại mới được.

Arthur nhìn chằm chằm tiểu hùng, đôi lam mâu hiện lên vài suy nghĩ sâu xa. Tiểu hùng này ăn mềm không ăn cứng, bằng không phu bám chết không buông của mình, Arthur không tin mình không theo đuổi được!

Thú nhân nháy mắt, tâm tình buồn bực lập tức tan biến. Hắn nhếch khóe miệng, lộ ra gương mặt tươi cười sáng lạn hoàn toàn bất đồng  bộ dáng hung thần ác sát khi nãy.

Hắc hắc~~ tiểu hùng ngoan ngoãn, chờ tiếp chiêu đi–

“Arthur, ngươi không sao chứ……”

Panda lặng lẽ nhích qua bên cạnh một chút. Cậu cảm thấy nụ cười của Arthur có thâm ý khác: rõ ràng vừa rồi rất tức giận, bây giờ lại cứ như không có việc gì, cười tủm tỉm nhìn cậu….. không phải là tức quá nên vậy đi!

“Không có gì, ta đương nhiên không có gì.” Thú nhân nhanh tay lẹ mắt, túm lấy tiểu hùng đang định bỏ chạy, bày ra nụ cười ôn nhu nhất: “Ta chỉ hơi kích động, ngươi thực sự rất thích tiểu hùng sao?”

“Đương nhiên!” Ánh mắt đen tỏa sáng, sau đó lại dần ảm đạm: “Ta đã thấy tiểu hùng cục cưng, rất nhỏ, rất đáng yêu…… nhưng ta như vầy, không ai nguyện ý sinh tiểu hùng cho ta cả……”

Arthur bất động nhích tới gần, bàn tay to lặng lẽ ôm tiểu hùng, cắm gác lên đầu cậu, giống như an ủi nhẹ nhàng ma xát lớp tóc bạch kim mềm mại.

“Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể cho ngươi rất nhiều tiểu hùng.” Arthur cố ý hạ giọng chậm rãi nói, hơi thở nóng bỏng phun vào lỗ tai tiểu hùng.

Đáng tiếc Panda không hiểu phong tình, vừa nghe Arthur có thể cho mình tiểu hùng, lập tức nghĩ lệch hướng. Cậu ngẩng đầu, dùng ánh mắt như thấy quái vật nhìn chăm chăm Arthur– “Arthur, ngươi có thể sinh? Chẳng lẽ ngươi là giống cái?”

Thú nhân không né kịp, cằm bị đầu tiểu hùng đánh mạnh, đau tới mức nửa ngày không nói nên lời.

“A, rất đau sao?” Panda sờ sờ đầu mình, cậu không có cảm giác gì, bất quá Arthur có vẻ rất đau đớn. Hắn không phải thực là giống cái đi, không có khả năng a?

“………….ta không phải.” Arthur cắn răng, bắt đầu có chút hối hận quyết định lúc trước của mình–ai, nếu có thể trực tiếp khiêng về thì tốt rồi……. “Ta nói là chúng ta có thể thu dưỡng rất nhiều đứa nhỏ.”

“Thu dưỡng? Ta không nghĩ tới, bất quá chủ ý này không tồi…….” Ánh mắt tiểu hùng đột nhiên sáng ngời, trong đầu hiện ra tình cảnh rất nhiều tiểu hùng hắc bạch vây quanh mình.

“Bất quá, ta vì cái gì phải cùng ngươi thu dưỡng a. Arthur, ngươi hẳn là không thiếu giống cái đi.”

Thú nhân nhếch khóe môi, lam mâu phát ra quang mang nguy hiểm, vẻ biếng nhác hoàn toàn biến mất. Hắn nắm tay Panda nhẹ nhàng áp lên ngực mình, để cậu cảm nhận được nhịp tim bên dưới da thịt.

“Bởi vì lòng ra đã đặt trên người một con gấu ngốc.”

Panda ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn nụ cười đẹp mê người của Arthur, cảm giác mình đang đi trên một cụm mây, mơ hồ tới mức có chút mê muội. Cậu hơi đỏ mặt, vội vàng lắc đầu, trong lòng thầm phỉ nhổ chính mình. Một khắc khi nãy cậu lại ‘thèm nhỏ dãi’ mĩ sắc của Arthur! Không được, người Arthur nói có lẽ là giống cái đồng tộc của cậu, là bằng hữu cậu nên hỗ trợ Arthur mới đúng!

“Ngươi nói người ta quen biết sao?” Tiểu hùng rầu rĩ mở miệng, không phát giác ngữ khí mình có bao nhiêu tịch mịch. Không biết người may mắn nào trong tộc, Arthur chính là một bầu bạn rất tuyệt vời.

Thú nhân đột nhiên cảm thấy tiểu hùng thực sự rất ngốc, đầu hắn cúi xuống càng thấp hơn, gương mặt tuấn mĩ cơ hồ áp sát mặt Panda: “Ngươi cảm thấy ta thế nào?”

“Ách?” Tiểu hùng lúng túng, đột nhiên cảm giác miệng lưỡi khô ran–Arthur dựa gần quá, bọn họ sắp đụng rồi!

“Tốt lắm, ngươi tốt lắm……” Cậu không được tự nhiên vặn vẹo cơ thể, thô lỗ phất tay, đẩy gương mặt tựa tiếu phi tiếu của Arthur ra.

“Đừng dựa gần như vậy, rất kì quái!” Tiểu hùng thở phì phì nói, tóc có chút hỗn độn, hai lỗ tai tròn đáng iu dựng thẳng trên mái tóc bạch kim, đôi mắt đen láy lòe lòe tỏa sáng làm cậu thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Thú nhân hô hào trong đáy lòng, hận không thể lập tức nhào tới, áp tiểu hùng xuống đất mà chà đạp một phen!

“Thật xin lỗi~” Arthur buông tay, bộ dáng có chút vô tội. Hắn liếc mắt nhìn giác lộc bên cạnh, sờ sờ cằm, có chút đăm chiêu nhìn Panda.

“Ngươi muốn bắt tốc lộc?”

“Ân!” Tiểu hùng gật mạnh đầu: “Nếu không làm được thì ta thảm rồi, 3 ngày không đươc ăn trúc.”

“Còn nhớ ta đã đáp ứng sẽ dạy ngươi săn thú không?”

“Nhớ rõ!” Hai mắt tiểu hùng trợn tròn, dùng ánh mắt vô cùng trông mong, ‘thâm tình’ nhìn thú nhân: “Arthur, ngươi nhất định sẽ giúp ta, đúng không!”

“Đương nhiên, bất quá đây là bí mật của chúng ta.” Thú nhân mỉm cười xấu xa, một tay ôm lấy tiểu hùng, vô cùng thân thiết véo nhẹ tai cậu.

“Đi thôi~~săn lộc!”

……..

Tốc lộc là một sinh vật phi thường xinh đẹp, cổ dài nhỏ, đường cong tao nhã, toàn thân cao thấp che kín những đốm vàng nâu lấm tấm xinh đẹp.

Panda lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với chúng như vậy, tán tưởng tạo hóa vĩ đại, đồng thời nhiệt huyết toàn thân của hắn đang dâng trào, thú tính nguyên thủy kêu gào muốn được giải phóng, tựa hồ giây tiếp theo sẽ mãnh liệt ào ra!

Bất quá–

Trong bụi cỏ, một vật thể hắc bạch bò rạp trên mặt đất, chậm rãi nhích về phía đàn tốc lộc. Thỉnh thoảng dừng lại quan sát xung quanh, dùng đôi mắt to đen láy ướt át xin chỉ thị của thú nhân tránh ở sau thân cây.

Arthur nhịn cười, giả bộ nghiêm trang, dùng tay thủ thế với tiểu hùng.

Trong mắt Panda vẫn còn do dự, muốn lui về, nhưng nghĩ tới 3 ngày không thể ăn trúc cậu liền dâng lên dũng khí. Arthur nói đúng, nếu hắn giúp thì rất dễ dàng nhưng mà như vậy không khác chi nói rằng cậu thức ngốc. Cậu cần phải dùng chính sức lực của mình, dùng phương thức của mình bắt được con mồi!

Gấu mèo hừ mạnh một tiếng, tiếp tục dựa theo phương pháp của thú nhân dạy chậm rãi tiếp cận đàn lộc. Mấy con tốc độc phát hiện Panda, lập tức nhạy bén chạy đi.

Tốc lộc có lẽ là sinh vật chạy nhanh nhất thế giới, nhưng bọn nó có một nhược điểm trí mạng, chính là rất tò mò.

Đàn lộc chưa từng thấy qua gấu mèo, chạy vài lần chúng nó cũng thấy rõ con gấu hắc bạch này, trò vo, béo ú không có chút uy hiếp, cũng không phí sức chạy trốn nữa, tốp năm tốp ba tụ lại gặm cỏ non tươi mơn mởn.

Đúng lúc này, một con tiểu tốc lộc lanh lợi chạy tới bên cạnh Panda, dùng cái mũi nhỏ màu đen ngửi ngửi sinh vật kì quái này.

Panda lập tức biến thân, ôm lấy nai con chạy trở về. Đàn lộc lúc này mới phản ứng, mẫu lộc phẫn nộ cùng mấy con hùng lộc vội vàng lao về phía Panda, nhưng thấy thú nhân cười tủm tỉm sau Panda thì không còn dũng khí đi tới.

“Arthur……ta, ta làm được! Tiểu hùng kích động ngay cả nói cũng không xong.

Thú nhân sờ sờ đầu cậu, thích thú tiếp nhận ánh mắt sùng bái của bé con. Đương nhiên, hắn không dạy Panda kĩ xảo săn bắn chân chính, lỡ như chữa tốt thành xấu thì toi. Hắn dỗ Panda biến về hình thú, hoàn toàn xuất phát từ tư lợi cho mình–ai bảo tiểu hùng không chịu cho hắn xem bộ dáng béo đô đô đáng iu kia a!
Bình Luận (0)
Comment