Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 184

“Kêu lớn như vậy làm gì? Ngươi ghen tị à?” Arthur chậm rãi xoay người lại, ôm lấy Panda, cố ý bày ra bộ dáng thân thiết thị uy với đứa em song sinh.

Aggreko trợn trắng mắt, quyết định nhắm mắt làm ngơ, tranh chấp với cái tên mặt còn dày hơn một ngọn núi này chỉ lãng phí thời gian của mình. Anh đang định xoay người trở vào phòng thì phát hiện tiểu thanh xà quấn thảm lông đứng bên cạnh cửa, ánh mắt xanh biếc không chớp chăm chú nhìn Panda.

“Trúc Tử!”

Tiểu hùng vội vàng đẩy thú nhân đi tới, không ngờ Trúc Tử thấy cậu tới gần lại lui về sau vài bước–

Mái tóc đen xỏa dài che hơi phân nửa trán. Hai gò má trắng nõn có chút trong suốt, hàng mi thật dài rũ bóng trên đôi mắt xinh đẹp. Thân thể mảnh khảnh, tản mát hương dược; bên dưới tấm thảm lộ ra bắp chân thon dài trắng noãn……

Panda chưa bao giờ tưởng tượng Trúc Tử có hai chân sẽ có bộ dáng thế nào, bây giờ thấy được…… thật sự rất mĩ lệ, cứ như kiệt tác tỉ mỉ nhất trên đời này. Nhưng mà lúc này Trúc Tử lại dùng ánh mắt cực kì yếu ớt, khổ sở, bối rối, bất lực lại vô cùng sợ hãi nhìn cậu…….

“Trúc Tử……” Panda tiến tới, kéo tay hắn: “Có thể biến thành người là chuyện tốt, ngươi không cần sợ.”

Tiểu hùng vốn định an ủi Trúc Tử, không ngờ đối phương lại phản ứng kịch liệt, như bị ong chích đột nhiên giãy khỏi tay cậu.

“Pan…….” Trúc Tử nâng mặt, âm thanh thực yếu ớt. Tay hắn bấu chặt thảm lông, tiếp đó dường như hạ quyết tâm, từng chút thả lỏng……

Thảm lông mềm mại trắng tinh nhẹ nhàng rớt xuống sàn, Panda mở to mắt nhìn, từ mái tóc đen mướt của Trúc Tử tiến xuống….. đột nhiên, cậu hít vào một ngụm khí lạnh, đè ngực lảo đảo lui về sau– trên thắt lưng cùng cánh tay trắng nõn chi chít vảy rắn xanh mướt! Từ xa xa nhìn hệt như một con thanh xà uốn lượn quấn quanh ngực cùng cánh tay.

“Pan……” Thấy tiểu hùng sợ ngây người, vẻ mặt Trúc Tử chua xót. Hắn nhẹ nhàng gọi tên Panda, nâng tay vén mái tóc bên thái dương– chỉ thấy một thú văn màu xanh nằm bên khóe mắt, như một sợi dây leo yêu dị; hoặc là một con rắn nhỏ sống động…..

“Ta quả nhiên là quái vật……..”

Tiếng thì thào khe khẽ vang vọng và tai, đánh mạnh trái tim Panda.

“Không phải! Trúc Tử, ngươi tuyệt đối không kì quái, đây là….. là…….” Tiểu hùng luống cuống tay chân giải thích, thấy ánh mắt sâu kín của Trúc Tử chăm chú nhìn mình, cậu không nói nên lời.

“Cái kia….. đây là….. đây là…….”

“Một loại thú văn, không có gì kì quái cả.”

Aggreko nhặt tấm thảm, một lần nữa bọc lấy cơ thể Trúc Tử, quấn cậu thật kín. Vừa nói vừa trừng mắt nhìn Panda, tiểu hùng sợ tới mức trái tim sắp vọt ra ngoài, thiếu chút nữa muốn tông cửa mà chạy trốn.

“Nga, đúng, đây chỉ là một loại thú văn, ha ha…… cáp……….” Panda theo bản năng nhìn ngực mình, thú văn thực nhạt, nhưng cho thấy thân phận hùng nhân của cậu.

Trúc Tử cúi đầu, tầm mắt dừng trên xà lân. Đột nhiên hắn như phát điên dùng móng tay hung hăng cào cánh tay mình. Aggreko bị hành động điên cuồng của hắn dọa hoảng. anh vội vàng túm hai tay Trúc tử, kiềm chặt tiểu thanh xà đang giãy dụa không ngừng.

“Ngươi điên rồi sao! Vì cái gì lại tự tổn thương mình như vậy!”

Cánh tay bị cào đến huyết nhục mơ hồ, máu tươi không ngừng nhỏ giọt. Aggreko tức giận tới cắn răng, anh dùng một tay ôm Trúc Tử tới giường, thân hình cao lớn trong nháy mắt đè ép xuống.

Trúc Tử trừng to mắt, lông tơ toàn thân trong nháy mắt dựng thẳng. Khí thế phẫn nộ mãnh liệt tản mát từ người thú nhân, làm hắn cảm thấy sợ hãi trước nay chưa từng có, hai tay bị túm chặt truyền tới đau đớn cũng không còn cảm nhận được. Trúc Tử liều mạng giãy dụa nhưng vô lực, cánh tay Aggreko cứng như sắt thép, kiềm chặt cơ thể hắn.

“Ta không có kiên nhẫn, đừng có cáu kỉnh với ta.” Aggreko dùng một tay đã dễ dàng ngăn chặn tất cả phản kháng của tiểu thanh xà. Anh nâng cằm Trúc Tử, đối mặt với đôi mắt trong suốt thanh minh kia.

“Nghe rõ! Lần sau nếu còn dám tự tổn thương mình, đừng trách ta không khách khí!”

Anh cơ hồ là dán lên mặt Trúc Tử mà nói chuyện, đối phương cắn chặt răng, ánh mắt xanh lục như đang bùng lên ngọn lửa khinh miệt cùng xem thường.

Aggreko nheo mắt, thắt lưng dùng sức, hạ thân áp sát vào người Trúc Tử, không còn chút khe hở nào. Sắc mặt Trúc Tử biến đổi trong nháy mắt, hắn không dám tin trợn mắt nhìn thú nhân, đầu tiên vì xấu hổ cùng giận dữ mà đỏ lên, giây tiếp theo liền tái nhợt.

Cơ thể hắn cứng đờ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ cần vặn vẹo một chút thôi hắn có thể cảm nhận rõ rệt vật thể cứng rắn trên bụng mình, trong khoảng thời gian ngắn lại trướng lớn hơn một vòng.

Hai người trên giường bị bầu không khí quỷ dị vây quanh. Nhưng theo góc nhìn của Panda thì không biết được bọn họ đang làm gì. Cậu lo Aggreko làm gì tổn thương Trúc Tử. Panda lúc này cũng thực chán ghét tính cách nhát gan của mình, cậu rất muốn chạy tới giúp Trúc Tử nhưng lại sợ Aggreko.

“Arthur, giúp Trúc Tử đi!” Panda giữ chặt góc áo thú nhân, ánh mắt tràn ngập cầu xin.

Arthur vội vàng ho một tiếng, chẳng những không tiến lên ‘cứu’ tiểu thanh xà; ngược lại chụp bàn tay to vác tiểu hùng lao ra ngoài. Hắn không muốn phá hư chuyện của đứa em, thú nhân không được đáp ứng ham muốn chuyện gì cũng làm ra được.

“Arthur! Ngươi làm gì! Mau buông ta xuống!”

“Ngoan, đừng nháo~~” Arthur cười tủm tỉm vỗ mông tiểu hùng, tiểu hùng tức giận thật muốn hét to ‘phi lễ’. “Lúc này mà chạy vào quấy rầy, Trúc Tử sẽ hận ngươi nga.”

“Cái gì? Trúc Tử sẽ hận ta…. không có khả năng! Ngươi đừng hòng gạt ta!”

“Ta nói thật a, chuyện bọn họ muốn làm tiếp đó~~chính là chuyện vô cùng sung sướng.”

Panda không chút nể mặt quăng ánh mắt khinh bỉ cho hắn, khi dễ cậu ngu ngốc sao? Aggreko cùng Trúc Tử rõ ràng muốn đánh nhau. Trúc Tử mặc dù có răng nanh nhưng hình thể so với giống cái còn nhỏ hơn. Aggreko nếu đấm một quyền thì Trúc Tử ngay cả mạng cũng không giữ được!

“Không được, ta muốn cứu Trúc Tử! Chúng ta mau trở về!”

“Ngươi thật muốn trở về?” Arthur dừng lại, quay mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn Panda.

“Đương nhiên, Trúc Tử đang gặp nguy hiểm tính mạng!”

Không nghiêm trọng vậy đi, cùng lắm thì trinh tiết bị nguy hiểm mà thôi. Arthur cười tủm tỉm vuốt cằm, không định nói cho Panda biết sự thực. Dù sao, tiểu hùng của hắn rất đơn thuần, nhân cơ hội này cho cậu có thêm kiến thức cũng tốt, coi như chuẩn bị cho ‘tính phúc’ tương lai của bọn họ.

“Được rồi, nếu ngươi đã kiên trì, chúng ta quay lại. Bất quá ngươi phải đáp ứng–” Arthur đưa tay nhẹ nhàng điểm môi Panda: “Mặc kệ là thấy gì cũng không được lên tiếng a.”
Bình Luận (0)
Comment