Mưa dần nhỏ đi, cuối cùng cũng chấm dứt.
Ánh trăng mông lung ảm đạm, giống như được phủ một một tấm vải bông màu bạc, sau cơn mưa thế giới bao trùm trong màn sương mù…. phương đông xa xôi, vầng thái dương để lộ tia sáng đầu tiên của mình, ánh sáng kim sắc mỏng manh lộ ra từ tầng mây, chiếu sáng viễn phương…..
……
Một buổi sớm 3 tháng sau–
Một con hồng tước ríu rít nhảy nhót, không ngừng xướng lên giai điệu êm tai. Lá cây um tùm, nhánh cây khẽ rung động, lộ ra những chùm quả chín ươm dưới những tán lá.
Giọt sương lóng ánh chiết xạ ánh sáng mặt trời, chúng nó tích tụ ngày càng nhiều, cuối cùng chạy dọc theo lá cây, chậm rãi nhiễu lên người đang say ngủ bên dưới tàng cây.
Giọt nước lạnh ngắt rơi vào gáy cổ, thiếu niên tóc bạch kim đang ngủ bất thình lình rùng mình.
Panda duỗi người, mơ mơ màng màng, tựa hồ vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Vẻ mặt còn chút bối rối, vành tai tròn màu đen tuyền cùng cái đuôi trắng tuyết phía sau vô thức lắc lắc.
Qua thật lâu, đôi mắt to tròn kia cuối cùng cũng tìm được tiêu cự. Nhưng Panda vẫn ngồi trên cỏ, đôi mắt nhìn không trung xanh biếc tới sững sờ, từ trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ tiến vào ngẩn người……
…….
Cách đó khoảng 10 thước là một dòng suối nhỏ, nước chảy róc rách, trong suốt có thể thấy đáy.
Panda vùi đầu vào nước, qua loa lau vài cái. Nước suối lạnh ngắt thấm vào người, làm tiểu hùng quen sống ở phương nam ấm áp nhất thời hắt xì vài cái.
Tự mình đi tìm thức ăn, tìm nơi qua đêm; tự mình nghĩ biện pháp né tránh dã thú công kích– từ khi quyết định rời khỏi bộ lạc thú nhân, tiểu hùng đã tỉnh ngộ. Tuy cuộc sống thực vất vả, nhưng vẫn hơn trước kia cứ sống nhờ vào bộ lạc, dựa vào người khác mà sinh tồn, Panda cảm thấy phong phú, cũng học hơn rất nhiều.
Đương nhiên, cậu cũng kết giao được bằng hữu mới.
Tiểu tước điểu khi nãy còn ríu rít líu lo không ngừng, giờ phút này nhẹ nhàng đập đôi cánh, vững vàng đáp xuống vai Panda. Vài ngày trước, trong lúc vô tình đã cứu được nó trong rừng, bé con này khi đó vẫn còn là chim non, bất hạnh ngã xuống khỏi tổ, bị gãy cả đôi cánh non nớt.
Dựa vào chút tri thức học được từ An, Panda thành công cứu sống bé con rất có linh tính này, sau đó một đường mang theo nó, dọc đường cũng coi như có bầu bạn.
[bầu bạn ở đây là bạn bè k phải bạn đời]Nhìn tiểu tước điểu, Panda thường xuyên nhớ tới tiểu xà bên người Trúc Tử. Bất tri bất giác lại nhớ tới Trúc Tử, nhớ An…. còn có Arthur……
Bụng phát ra tiếng càu nhàu kháng nghị, Panda lắc lắc đầu, quyết định giải quyết cái bụng đói trước. Từ đêm qua tới giờ, cậu chỉ gặm vài quả rừng cho đỡ đói.
Kì thực trong rừng không thiếu thực vật, nhưng toàn là các loại quả chua chua chát chát, so thế nào cũng thua kém thịt nướng thơm ngào ngạt cùng nhánh trúc ngon miệng.
Con người quả nhiên không nên sống quá an nhàn. Sờ sờ cái bụng thì thầm kêu réo, Panda đứng bên dòng suối có chút vô thố: “Nên bắt gì thì tốt đây?” Thực tế ba tháng nay Panda rất hiếm khi thành công bắt được con mồi. Có vài lần, tiểu hùng phải chịu đói khát mà ngủ, hoặc uống nước rồi tự thôi miên mình.
“Con suối này hẳn là có cá đi?” Panda hít sâu một hơi, thử thăm dò muốn xuống nước. Nhưng mà từ xa xa, trên mặt nước có vật gì đó đang từ từ trôi tới, hấp dẫn lực chú ý của Panda.
Là một cái thùng gỗ nhỏ đang nổi trên dòng nước.
–thượng du có bộ lạc! Đây là dụng cụ chứa nước của bộ lạc.
Panda hai ba bước nhảy xuống, túm lấy thùng gỗ kéo vào bờ. Chỉ thấy bên trong trống trơn, được phủ một lớp da hồ li thật dày.
Tiểu tước điểu tò mò bay vào trong– dùng cái mỏ nhỏ xíu xem xét, nó cùng Panda kinh hãi: “Là một đứa nhỏ!” Panda nhịn không được kêu thành tiếng.
Đứa nhỏ này hình như chưa sinh được bao lâu, được bọc trong một lớp lông hồ li thật dày. Bé mở đôi mắt to tròn, tuyệt đối không sợ người lạ, giờ phút này đang nghiêng đầu đánh giá Panda.
“Đây, đây là chuyện gì a?” Panda có chút mơ hồ nghĩ.
Đứa nhỏ trên mặt có vài vệt hoa văn thú nhân màu nâu sậm, trên đầu là đôi tai dài, Panda nhéo nhéo lỗ tai đứa nhỏ, không thể xác định bé là cục cưng của chủng tộc thú nhân nào. Bất quá, hẳn là không có cha mẹ nào ném con mình vào nước đi? Panda nghĩ, có lẽ cha mẹ nào đó sơ ý để lạc mất đứa nhỏ. Cậu ôm lấy cục cưng thú nhân, dọc theo dòng suối tiến về phía trước.
Chậm rãi, một mùi hương theo gió truyền tới làm Panda cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu phát hiện rừng rậm phía trước bốc lên một cụm bụi mù. Tiếng dã thú gầm gừ ồn ào loáng thoáng truyền vào tai cậu!
Không thích hợp, tình huống không thích hợp!
Trực giác nói Panda biết phía trước có nguy hiểm, cậu vừa định quay đầu lại thì trong nháy mắt đứng sững lại. Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm bụi cỏ trước mặt– chỉ thấy một cái đuôi màu xám thô to nhú ra, theo động tác của chủ nhân mà đong đưa qua lại. Mùi máu tươi đậm đặc phả vào mặt làm người ta buồn nôn.
Panda che mũi, thật cẩn thận từng chút lui về sau. Sinh vật trong bụi cỏ hiển nhiên đang say sưa ăn cơm, âm thanh xương cốt gãy vụn ‘răng rắc răng rắc’ làm người ta không rét mà run. Panda không dám tưởng tượng xem nó đang ăn cái gì, cố chống đỡ đôi chân run lập cập, từng bước lui về phía sau.
Ngay lúc này, một tiếng rống lớn vang lên, lại một con quái vật màu xám chạy ra. Panda thấy rõ, đó là một con tấn mãnh long cao tới 3 met. Nó không ngừng bày ra tư thái công kích, nó cúi thấp đầu, muốn cướp lấy phần thức ăn trong miệng đồng bạn. Panda bị dọa đổ mồ hôi lạnh. May mắn hai con tấn mãnh long tựa hồ không thấy cậu, lực chú ý của chúng hoàn toàn tập trung vào thức ăn trước mắt.
Panda yên lặng cầu nguyện: chỉ một chút nữa, một chút nữa là cậu có thể trốn đi!
Dây thần kinh căng cứng, một chân đã lui tới bụi cây–
Một vật thể đỏ au bị hai con tấn mãnh long tranh giành chuẩn xác bay tới ngay chân Panda. Tiểu hùng trợn mắt, kinh hãi nhìn chằm chằm thứ huyết nhục mơ hồ trên mặt đất– đó là cánh tay người!
Không khí một khắc này như đông cứng lại…..
Đôi đồng tử màu hổ phách của dã thú đột nhiên đảo một vòng lại đây, khóa chặt Panda. Tấn mãnh long há mồm, cái đầu lớn như thằn lằn hơi rung động, một loạt răng nanh sắc nhọn lóe sáng quang mang lạnh lẽo.
Panda giống như con mồi bị thợ săn phát hiện, toàn thân cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng quên mất. Cậu đột nhiên nhớ tới lời Arthur từng nói– tấn mãnh long, là loài hung tàn nhất trong các loài khủng long. Chúng nó thường hành động theo quần đội, có thể xâm nhập bất cứ ngõ ngách nào trong rừng, là địch nhân lớn nhất của thú nhân! Cho dù loại cao cấp hơn, lợi hại hơn, bá chủ trong các loài khủng long — bá vương long, cũng không muốn giao tranh với chúng. Đột nhiên thú nhân cục cưng trong lòng Panda gào khóc. Tình huống giằng co bị phá vỡ trong nháy mắt, một con tấn mãnh long rống lên sắc bén, nhảy dựng tới há mồm lao về phía Panda–
Tiếng khóc cũng lôi kéo lí trí Panda trở về, cậu giật mình một cái, sau đó lập tức xoay người bỏ chạy.
Panda không dám quay đầu lại, một mực lao thẳng tới trước. Cậu biết, chỉ cần sơ ý một chút sẽ có kết cục giống như chủ nhân của cánh tay kia, trở thành món ăn ngon miệng của tấn mãnh long!