Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 196

Coinhư chấm dứt đi, mặc kệ thế nào, Arthur với mình cũng không có quan hệ gì. Tiểu hùng buồn bã nghĩ, lặng lẽ tách khỏi đám người–

“Này! Nhóc con kia, đừng tách đội!” Bái Luân bay trên không trung, liếc mắt liền thấy Panda ở sau cùng. Chỉ thấy đối phương cứng đờ, không những không vội vàng đuổi theo đội ngũ, còn chạy trốn về hướng ngược lại.

“Chậc, làm cái gì a. Tìm phiền toái cho ta sao.” Bái Luân bất đắc dĩ lắc đầu, nháy mắt từ trên không lao xuống, chuẩn xác bắt được tiểu hùng đang chạy loạn, túm cậu bay lên không.

Panda sợ hãi, lúc này cậu mới phát hiện mình mắc chứng sợ độ cao! Nghe cuồng phong gào thét bên tai, tiểu hùng sợ tới mức run rẩy, ngay cả nói cũng không nên lời. Bái Luân cảm nhận được cậu sợ hãi, xoay vài vòng liền thả tiểu hùng xuống.

“Pan!” Tạp Địch vội vàng tách đám người, trong tình thế cấp bách gọi tên tiểu hùng. Hắn ngồi xổm trước mặt Panda, nhìn sắc mặt trắng bệt của cậu mà đau lòng.

“Trong rừng rất nguy hiểm, đừng chạy loạn.” Bái Luân gãi đầu, kì thật hắn không phải cố ý muốn dọa hồ tộc này. Ai bảo đối phương không chịu nghe lời chạy lung tung. Bất quá người này cũng nhát gan quá đi, hắn đâu có bay quá cao, không sợ tới mức nói không nên lời đi.

“Thực xin lỗi, làm phiền ngươi.” Tạp Địch nói xong vội vàng kéo Panda chui vào đám người. Cục cưng trong lòng mẫu thân nhú đầu ta tìm hiểu, y nha leo lên người tiểu hùng.

“Pan, người kia nói đúng. Rừng rậm rất nguy hiểm, ngươi tạm thời cứ theo chúng ta lên núi tị nạn thì tốt hơn.” Tạp Địch nhẹ giọng nói bên tai cậu.

“Ta, ta có lí do không thể không đi.”

“Vì cái gì? Có chuyện gì quan trọng hơn tánh mạng sao!” Có chút tức giận nhìn đối phương, Tạp Địch thở dài, mở miệng nói: “Từ lúc dũng sĩ thú nhân tới đây, ngươi có chút bất thường, ngươi muốn trốn bọn họ sao? Mặc kệ thế nào, Panda, sinh mệnh của ngươi là quan trọng nhất. Một khi chết đi thì cái gì cũng không có……”

“Tạp Địch…….” Lời nói nghẹn trong cổ họng, Panda không thể phản bác đối phương. Cậu biết Tạp Địch nhất định đang nhớ tới người bầu bạn đã chết. Panda không khỏi nhớ tới tình cảnh nguy hiểm trong rừng. Nhưng tâm tình thống khổ lại mâu thuẫn khi thấy Arthur thì càng không thể chịu được.

Lúc phụ mẫu rời khỏi nhân thế, Panda thực thương tâm, cậu cảm thấy mình thực cô độc; nhưng cảm giác này, không bằng cảm giác trống rỗng khi Arthur làm lơ cậu! Lúc bị tộc nhân chế nhạo, cậu chưa bao giờ tức giận, chỉ cộc lốc mỉm cười đáp lại; lúc nhìn thấy Arthur cẩn thận chăm sóc tiểu nhân ngư, cậu không thể nào cười nổi….. Trong nháy mắt, Panda thậm chí còn xuất hiện một ý tưởng đáng sợ: nếu tiểu nhân ngư chết đi, nếu cậu ta không tồn tại thì tốt rồi…… ý tưởng này làm Panda cảm thấy sợ hãi! Ghen tị, sợ hãi…… cùng với chán ghét chính bản thân mình làm tiểu hùng chùn bước. Cậu lựa chọn trốn tránh, trốn tránh tình cảm của mình.

“Đừng nói gì nữa, lên núi trước đã.” Tạp Địch thở dài, thoát khỏi mớ bi thương. Hắn ôn nhu nhìn Panda, trong mắt mang theo tia kiên cường: “Nếu ngươi muốn tránh thú nhân, ta có thể giúp. Tạp Ân, là tên đệ đệ ta, ngươi tạm thời giả làm nó đi.”

“Đệ đệ….. có thể sao?” Panda lộ cái đầu ra khỏi tấm thảm, trợn đôi mắt to tròn nhìn đối phương.

Tạp Địch mỉm cười, khóe mắt có chút ươn ướt: “Có thể, nó sẽ không để ý.”

…….

Sắc trời dần chuyển về hoàng hôn, hồ tộc dưới sự bảo vệ của dũng sĩ thú nhân, thuận lợi tới nơi tránh nạn bên sườn núi.

Ráng chiều đỏ au lăn lộn trên không trung, sau đó lặng lẽ chìm vào đường chân trời âm u. Bóng dáng rừng rậm ở phía xa xa dần dần trở nên ảm đạm, màu da cam, màu vàng, cuối cùng hòa vào màu xanh bất tận.

Panda lẳng lặng ngồi ở một góc sơn động, cục cưng nằm trong lòng ngực cậu ngủ say sưa. Tạp Địch cầm chút thức ăn về, hắn cố tình tìm một góc hẻo lánh để tộc nhân không phát hiện ra thân phận Panda.

Hồ tộc tốp 5 tốp 3 ngồi quây quần một chỗ, phần lớn giống đực cùng dũng sĩ thú nhân ra ngoài săn bắn, giống cái lưu lại chăm sóc đứa nhỏ cùng lão nhân.

Tới lúc tối, Arthur cũng những người khác cũng chạy lên núi, hắn ném con mồi tiện tay bắt trên đường cho tộc nhân xử lý, chính mình cùng nhóm đồng bạn ngồi quây vòng bên người lão tộc trưởng, bàn bạc chuyện tấn mãnh long.

“Chúng ta đã tra xét sào huyệt tấn mãnh long, số lượng rất lớn.”

“Ý ngươi là phải một lưới bắt hết?”

“Đúng vậy, chúng nó đã công kích mấy bộ lạc, uy hiếp nghiêm trọng tới sự sinh tồn của thú nhân.”

Lão tộc trưởng suy nghĩ cẩn thận, vẫn cảm thấy có chút lo lắng: “Tấn mãnh long rất lợi hại, muốn tiêu diệt chúng nó nói dễ hơn làm, huống chi sức chiến đấu của bộ tộc chúng ta……”

“Yên tâm đi, giao cho chúng ta là được.” Arthur nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười tự tin: “Dũng sĩ thú nhân là những chiến binh giỏi nhất.”

“Vậy thì tốt quá.” Lão tộc trưởng vui tươi hớn hở cười nói. Bộ lạc thú nhân mà ra mặt thì không còn gì tốt hơn, bộ lạc hồ tộc vốn không am hiểu chiến đấu, bọn họ giỏi về thiết kế bẫy rập.

“Hôm nay đã vất vả các vị, hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Arthur gật đầu: “Ta sẽ an bài người gác đêm. Trước khi tiêu diệt toàn bộ tấn mãnh long, hồ tộc cứ an tâm ở trong sơn động, tộc thú nhân sẽ bảo hộ các ngươi.”

Lão tộc trưởng nói cảm tạ xong được các tộc nhân đỡ xuống. Arthur dặn dò vài tộc nhân gác đêm xong thì quay vào sơn động nhắm mắt nghỉ ngơi. Hồ tộc cùng thú nhân tộc phân giới hạn rất rõ ràng, tất cả dũng sĩ thú nhân đều canh giữ bên ngoài cửa động, hồ tộc an tâm ở bên trong, đối với các dũng sĩ thú nhân vừa kính lại vừa sợ.

Ánh mắt Arthur lướt qua đám hồ tộc đang thì thầm, cuối cùng dừng lại ở vị trí sâu tít bên trong sơn động, một tộc nhân trùm thảm kín mít. Lần đầu tiên nhìn thấy người này, Arthur có cảm giác rất kì lạ. Rõ ràng chỉ là một người xa lạ, nhưng trong lòng lại có một âm thanh cứ hò hét, kêu gào phải bắt lấy người này. Thực kì quái, hắn căn bản không quen biết ai là hồ tộc. Người nọ dường như cảm nhận được Arthur nhìn mình, lại càng cúi gầm xuống, cơ thể co thành một đoàn, dường như còn phát run. Sinh bệnh sao? Arthur đứng lên, bước về phía góc hang. Dọc theo đường đi, tầm mắt hồ tộc đều đảo về phía hắn, lúc thấy Arthur dừng lại trước mặt Tạp Địch, bọn họ đều lộ ra biểu tình thất vọng.

“Cậu ta có việc gì không, có phải sinh bệnh không?”

Nghe thấy âm thanh trầm thấp của Arthur, cơ thể Panda càng run rẩy kịch liệt.

“Không sao, em trai ta không sao cả.” Tạp Địch cầm tay Panda, bình tĩnh trả lời.

“Cậu ta thoạt nhìn rất sợ lạnh, hình như là một chứng bệnh ta từng gặp.” Hiện tại chỉ mới vào thu mà thôi, hồ tộc này có cần bọc mình kín tới vậy không?”

“Em trai ta đó giờ đã vậy. Từ nhỏ đã rất sợ lạnh, cơ thể rất yếu.”

“……..Nếu cần gì cứ nói. Đúng rồi, ta gọi là Arthur, các ngươi là–”

“Ta gọi là Tạp Địch, đây là đệ đệ ta, Tạp Ân.”

Arthur nhìn Panda thật sâu, xoay người trở về cửa hang. Thấy đối phương rời đi, Tạp Địch mới dám thở ra một hơi. Không ngờ khí thế của thú nhân kia mãnh liệt đến vậy, chỉ mới nói vài câu mà chân hắn muốn nhũn ra.

“Pan…… Tạp Ân, Tạp Ân, ngươi có khỏe không?”

Panda ngơ ngác ngồi bệt dưới đất, đầu óc trống rỗng–cậu tưởng mình có thể buông tay, nhưng khi nãy nghe thấy âm thanh ôn nhu quen thuộc kia, Panda mới phát hiện kiên trì của mình yếu ớt như vậy….. cậu thực nhớ Arthur, nhớ Trúc Tử….. Cậu nhớ bộ lạc hùng tộc, nhớ mọi người….. cũng cũng muốn về nhà nữa……

Tiểu hùng cơ hồ khắc chế không được muốn lao vào lòng Arthur, nói cho hắn biết 3 tháng này mình vất vả cỡ nào. Chính là không được, một ngày nào đó Arthur sẽ cùng giống cái mình thích xây dựng một gia đình. Cậu không thể ích kĩ như vậy, không thể hại Arthur không có tiểu thú của mình….. cậu cũng có tôn nghiêm của mình, tựa như lời phụ thân nói — Panda, ngươi phải trở thành một dũng sĩ dũng cảm mà thiện thương, dũng sĩ hùng tộc.

Quên đi….. quên hắn đi sẽ không còn thống khổ…. để mọi thứ chấm dứt đi.

Sáng sớm hôm sau, Arthur dẫn dũng sĩ thú nhân ra ngoài tuần tra. Tấn mãnh long rất giảo hoạt, bọn nó có rất nhiều sào huyệt, phải thăm dò hết địa điểm. Arthur đi không bao lâu, Panda liền nói với Tạp Địch mình phải rời đi.

“Ngươi quyết định kĩ chưa? Rừng rậm thực sự rất nguy hiểm!”

Mặc kệ Tạp Địch khuyên thế nào, Panda vẫn kiên quyết rời đi. Ở lại đây, mỗi ngày nhìn thấy Arthur, nghe giọng nói của hắn, cậu biết kiên định của mình ngày càng dao động mãnh liệt hơn.

“Vậy ngươi ngàn vạn lần phải cẩn trọng.” Trong lòng lo lắng muốn chết, nhưng Tạp Địch cũng đành chịu. Con đường này do chính Panda quyết định, hắn không có quyền can thiệp.

“Y nha nha~~” Bé con dường như biết được Panda phải rời đi. Bé quơ bàn tay bé xíu túm lấy vạt áo cậu, đôi mắt to ướt át ai oán nhìn đối phương.

“Các ngươi…… bảo trọng!” Cắn răng, Panda xoay người chạy xuống núi. Cậu bụm lấy đôi tai mình, quyết tâm không nghe tiếng khóc thê thảm của cục cưng– thực xin lỗi, cậu phải rời khỏi đây!

Nhìn thân ảnh màu trắng biến mất trong rừng cây um tùm, Tạp Địch thở dài……

“Ai, các ngươi lại phái ta đi làm cu li.” Bái Luân bay vài vòng trên không khu rừng, ngay cả chút bóng dáng tấn mãnh long cũng không thấy. Hắn căm giận xếp cánh, nhìn đám người ‘rãnh rỗi’ mà phun nước miếng: “Có cánh cũng không phải để các ngươi dùng làm nô dịch, sao không bảo Thuấn đi kiểm tra.”

“Thuấn có nhiệm vụ khác, ai bảo trong bộ lạc chỉ có mình ngươi có cánh, ngươi không làm ai làm.” Arthur nhếch miệng cười nói, an ủi vỗ vỗ đầu đứa em họ.

“Quên đi, ta làm là được. Bất quá hồ tộc cũng nhát gan quá đi!” Bái Luân kêu to, kể lại chuyện tình hôm qua.

…….

“Ngươi nói cái gì! Lổ tai màu đen?!”

“Đúng vậy, hồ tộc tụt lại phía sau kia có tai màu đen.” Bái Luân khoa tay múa chân nói: “Ta nhớ rất rõ, toàn thân cậu ta bọc thảm da hồ li, bất quá ta thấy được. Lỗ tai cậu ta rất kì quái, như nửa hình tròn vậy, không như lỗ tai dài dài của hồ tộc.”

“…….. Tạp Ân…… Pan……..” Arthur gầm một tiếng, không để ý tới nhiệm vụ, lập tức biến thành cự thú lao như bay trở về, để lại một đám người xoay mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Pan, không– Tạp Ân, Tạp Ân đâu!”

Dùng tốc độ nhanh nhất trở về sơn động trên sườn núi, Arthur túm lấy một hồ tộc, quát.

“Tạp Ân…… Tạp Ân một năm trước đã bị mãnh sư bắt đi a.”
Bình Luận (0)
Comment