Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 209

Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua khe cửa chiếu vào ốc trúc, chiếu sáng thiếu niên tóc bạch kim đang nằm trên giường say ngủ. Mày hơi nhíu lại, giấc ngủ cũng không sâu– cả người đau nhức, cứ như bị nghiền nát, nhất là bộ vị dưới thân bỏng rát đau đớn, hơn nữa một mớ hình ảnh mờ nhạt trong đầu làm người ta khó mà ngủ được.

“Ngô…….” Người trên giường phát ra tiếng than nhẹ, lập tức kinh động thú nhân đang canh giữ bên cạnh.

“Hùng hùng, có khỏe không?” Arthur nhẹ nhàng vỗ mặt Panda, chỉ thấy hàng mi dày khẽ run, cái mũi nhỏ nhắn đáng yêu, cánh môi khẽ nhếch….. ngón tay chạm vào làn da bóng loáng làm hắn nhịn không được phát ra tiếng thở dài thoải mái, thật muốn nhào tới, hung hăng hôn một phen đánh thức tiểu hùng ham ngủ này.

“Ba!”

Một cú tát như trời giáng ụp tới, Panda phát ra tiếng nỉ non bất mãn, xoay người, cuộn lớp thảm lông sau đó tiếp tục vù vù ngủ.

Nhìn bàn tay có chút run rẩy của mình, Arthur có chút ngẩn người– hắn nói sai rồi, đây không phải tiểu hùng ham ngủ, mà là tiểu hùng bạo lực!

“Tiểu bạo hùng, ngươi rốt cuộc phải ngủ bao lâu nữa. Nếu không thức ta sẽ hôn ngươi nga~”

Arthur cúi đầu, phun nhiệt khí lên mặt tiểu hùng. Thấy đối phương vẫn không có phản ứng, hắn xem là cậu đã đáp ứng, vô sỉ nhếch môi, mắt thấy sẽ sắp hôn xuống–

“A a a a!” –Đúng lúc này, Panda đột nhiên mở mắt, kêu to giật bắn lên. Vội vàng thở hổn hển mấy hơi, tiểu hùng mới tỉnh táo lại sau màn bóng đè– cậu cư nhiên nằm mơ thấy mình biến về hình dáng gấu mèo, bị một con đại hổ sặc sỡ áp dưới thân hung hăng chà đạp!

Mặc kệ cậu khóc thế nào, cầu xin thế nào cũng trốn không thoát….. thật đáng sợ!

Panda thở hắt ra, lúc này mới phát hiện mình cư nhiên ở trong ốc trúc Arthur xây dựng cho cậu. Nhìn quanh bốn phía, trong lòng Panda bốc lên cảm giá gia đình. Quả nhiên nơi có trúc là tốt nhất a, ngay cả tâm tình cũng bình tĩnh lại.

“Đau quá……”

Một tiếng rên thống khổ đánh gãy suy nghĩ tiểu hùng. Cậu tò mò nhích về phía mép giường, chỉ thấy Arthur nằm chỏng vó trên mặt đất, đỡ trán bày ra vẻ mặt thống khổ.

–người này lại làm trò quỷ gì a?!

Phản ứng đầu tiên của Panda là lùi về sau vài bước, cả người dán sát vào tường, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chăm chăm chú nhân. Hai vành tai tròn của cậu khẩn trương dựng thẳng, tuy vẻ mặt có vẻ tức giận, nhưng hai gò má cùng phần cổ đỏ ửng đã tiết lộ tâm tình hiện tại của chủ nhân: “Arthur, ngươi định làm gì! Ta, chúng ta……”

“Chúng ta làm sao?” Arthur chép miệng bò dậy, khẩu khí nghe có vẻ không tốt. Hắn xoa xoa thái dương sưng đỏ, dùng sức kéo tiểu hùng vào lòng mình, cứ như muốn hung hăng nhét cậu vào cơ thể mình, không bao giờ tách ra nữa! Một chút phòng bị cũng không kịp, Panda đã bị thú nhân ôm chặt, cánh môi cũng bị đối phương mạnh mẽ mút vào. Nụ hôn của Arthur mạnh bạo như bão tố, đầu lưỡi hắn xâm nhập vào miệng Panda mà khuấy đảo, làm tiểu hùng nhớ tới hình ảnh nóng bỏng ngày hôm qua.

Panda đỏ mặt, cố gắng giãy dụa phản kháng, nhưng âm thanh kháng nghị lại bị môi lưỡi nóng rực của đối phương ngăn chặn, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ ‘ô ô ô’. Cậu đấm lên ngực thú nhân, nhưng không thể thoát khỏi vòng tay cường tráng của hắn. Cả người không thể động đậy, chỉ có thể để mặt đối phương tùy ý nhấm nháp, chiếm đoạt môi lưỡi mình, bàn tay lại càn rỡ ma xát thắt lưng và mông cậu. Không khí trong phổi sắp bị rút hết, xương sườn đau đớn như bị gãy vụn. Động tác kế tiếp của Arthur làm cậu suýt chút nữa cả kinh nhảy dựng lên– tay Arthur, cư nhiên vói vào……

“Đáng giận! Nơi đó–rất đau a!”

Tiểu hùng không thể nhịn được nữa, thở phì phì vung một cái tát. Bộ vị khó mở miệng kia bỏng rát như bị hỏa thiêu, toàn thân hư thoát, chân cũng run rẩy, đứng thẳng cũng không được. Panda hung tợn trừng đối phương, đôi mắt to tròn hừng hực ngọn lửa phẫn nộ, đôi ngươi xinh đẹp như đang tỏa sáng, càng làm thú nhân yêu thích không thôi.

“Ai bảo ngươi ham ngủ không thèm để ý tới ta~~”

Công phu biến đổi sắc mặt của Arthur có thể nói là đệ nhất, vừa nãy là một dã thú đói khát, giờ đã biến thành đại miêu nũng nịu, cọ tới cọ lui trên người tiểu hùng.

“Đừng có áp vào ta, Arthur, ngươi nặng quá!”

“555~~ hùng hùng, ngươi ăn xong thì không muốn chịu trách nhiệm sao.”

“Cái gì! Ngươi, ngươi, ngươi vô sỉ! Rõ ràng là ngươi–”

“Ai nha, hùng hùng, chúng ta đã tới quan hệ này rồi, ngươi còn thẹn thùng gì chứ ~~đến, hôn một cái ~~”

“Tránh ra!” Tiểu hùng tức giận tới mức muốn kêu cứu. Arthur cứ như một tên vô lại, vừa ôm vừa đòi hôn cậu. Từ nhỏ tới lớn, Panda chưa từng bị đùa giỡn như vậy. Cậu bi an phát hiện, rất nhiều ‘lần đầu tiên’ của cậu bị hủy trong tay đại lão hổ vô sỉ này! Nếu lúc trước không đụng phải hắn thì tốt biết mấy…….nếu mình không tự tiện rời khỏi bộ lạc hùng tộc thì đâu gặp phải Arthur! Nói không chừng, nói không chừng cậu cũng có thể có được tiểu hùng của mình……. kết quả hiện tại….. Ô ô ô, thật sự là càng nghĩ càng thương tâm.

“Sao lại làm ra vẻ mặt này? Hùng hùng ngươi đừng quá kích động.” Arthur vô cùng đắc ý, say mê nói: “Hắc hắc, tìm ta làm bầu bạn quả nhiên là sự lựa chọn sáng suốt nhất, hùng hùng thực tinh mắt ~ không hổ là người ta xem trọng!”

Sáng suốt cái đầu ngươi! Panda tức đến nghiến răng nhưng lại không có cách nào với đối phương.

“Chờ thu thập đám tấn mãnh long xong, ta sẽ mang ngươi tới gặp tộc trưởng, để ngươi chính thức trở thành thành viên của bộ lạc thú nhân.”

Đám tấn mãnh long đáng giận này phải hảo hảo giáo huấn một trận…… chờ đã, gặp tộc trường? Chính thức trở thành thành viên bộ lạc? Có ý gì!!

“Cha mẹ ta ngươi đã gặp rồi, bọn họ ấn tượng về ngươi không tồi. Có điều, khó là cửa bên tộc trưởng.” Arthur không chú ý tới sắc mặt thoáng chốc đã trắng bệt của tiểu hùng, tự nói với mình: “Tộc trưởng tựa hồ rất xem trọng ngươi a, xem ra ‘gấu mèo’ là chủng tộc quý hiếm. Bất quá yên tâm, ta sẽ có biện pháp.” Quản cậu có là gấu mèo hay không, tuyệt chủng hay gì đó, dù sao hắn đã quyết định muốn con tiểu hùng thô lỗ này!

“Ngươi….. ngươi nói gì?” Panda nuốt mấy khẩu nước miếng, lặng lẽ dịch mông. Không ngờ chút động tác nhỏ này lại làm bộ vị sau mông đau đớn vô cùng, đau tới mức suýt chút nữa tiểu hùng nhịn không được mà khóc rống lên.

Ô ô ô, thực là đau quá! Arthur đáng giận, lần sau còn để hắn chạm vào, cậu không lấy tên Panda nữa!

“Tiểu hùng! Ngươi trốn xa vậy làm gì!” Arthur dùng một tay bắt tiểu hùng đang trốn chạy trở về, thấy đối phương làm ra biểu tình không tình nguyện, gương mặt tuấn tú nhất thời trầm xuống, âm trầm đáng sợ.

“Ngươi không phải muốn, ân?” Âm thanh hắn thực chậm, bất quá lại làm Panda rùng mình.

“Không, không phải!” Lời giải thích lập tức thốt ra, cơ hồ là xuất phát từ bản năng, tiểu hùng liều mạng lắc đầu, lắp bắp nói hết lo lắng trong đầu.

“Ta….. chúng ta dù sao cũng đều là…. ngươi cùng ta cùng một chỗ….. sẽ không có tiểu thú đáng yêu……” Panda cắn chặt môi, âm thanh dần nhỏ đi, câu cuối cùng dường như không thể nghe thấy. Cậu giương mắt trộm nhìn sắc mặt Arthur, thấy thú nhân không chút biến đổi, chỉ chăm chăm nhìn mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên, Arthur bật dậy, không hề quay đầu lại bước ra khỏi ốc trúc. Panda nhìn theo bóng dáng hắn mà ngây ngẩn, một cơn đau đớn đột nhiên lan tràn trong lồng ngực….. Quả nhiên, vẫn không được sao? Cậu cùng Arthur vẫn……

Ngay lúc tiểu hùng hối hận thương tâm, Arthur vội vàng chạy về. Lần này trong tay hắn có thêm một thứ gì đó tròn tròn, trắng trắng.

–này, này không phải thần sáng thế đại nhân ở thánh địa sao? Panda trừng mắt nhìn, có chút không rõ tình huống lắm. Chỉ thấy Arthur thô lỗ buông ‘Thần Sáng Thế’ đại nhân xuống, không có chút nào gọi là tôn kính ‘trưởng bối’.

Thú nhân không kiên nhẫn gõ gõ cái đầu hợp kim của số 7, hỏi thẳng trọng điểm: “Ta và hùng hùng muốn có đứa nhỏ, có biện pháp gì không?”

Một loạt hắc tuyến chảy xuống từ đỉnh đầu, số 7 vươn cánh tay tròn tròn của mình sờ sờ cái ót. Nó xuất hiện lỗi sao? Cư nhiên có ảo giác đổ mồ hôi lạnh….

“Rốt cuộc có biện pháp nào không?”

“Này…. cái này……”

“Nói mau!” Arthur nhếch môi, lộ ra nụ cười dữ tợn. Hắn tiến tới trước mặt số 7, đốt ngón tay khanh khách rung động.

“Có! Theo lí thuyết là có!”
Bình Luận (0)
Comment