Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 214

–trời ạ!!

Panda vội che miệng mình lại, sợ mình nhịn không được mà phát ra tiếng kinh hô, kinh động hai người bên hồ. Cậu âm thầm cứng lưỡi, tiếp đó hoang mang dời tầm mắt, mặt đỏ rực tới mức có thể xuất huyết.

Nghĩ nghĩ, Panda quyết định biến về hình thú. Tiểu hùng hắc bạch cố gắng đè thấp đầu, dùng đệm thịt thật dày trên bàn chân cẩn thận bước đi, tận lực không phát ra âm thanh gì……

Cự thú cao hứng đột nhiên phát ra tiếng rít gào, tiểu hùng sợ tới mức ôm đầu run rẩy quỳ rạp trên mặt đất. Qua một hồi lâu, nó mới dám chậm rãi mở mắt ra, bối rối chạy ra khỏi bụi cỏ.

Panda vội vàng chạy trốn không hề phát hiện, sau khi cậu rời đi, ánh mắt cự thú chợt lóe lên quang mang sắc bén……

Tình huống trở về điểm khởi đầu, Panda mờ mịt đứng trong rừng, như cũ không tìm được hướng về nhà. Cái đầu màu trắng vô lực gục xuống, gấu mèo nhỏ hắc bạch đáng yêu thở dài, đặt mông ngồi xuống đất. Ngay lúc nó cùng đường phân không rõ phương hướng thì một đôi tay nhỏ bé từ phía sau đánh úp tới, ôm chặt Panda–

“Pan, ngươi chạy đi đâu đó? Ta tìm khắp nơi mà không thấy ngươi!” Ánh mắt Trúc Tử tràn ngập sợ hãi, ôm chặt tiểu hùng mềm mại trong lòng không chịu buông tay.

Nghe được âm thanh quen thuộc, Panda có chút sửng sốt, tiếp theo đắc ý nhìn xung quanh, sau đó mới phát hiện hóa ra mình ở khu rừng cách bộ lạc không xa– nguyên lai cậu căn bản không chạy quá xa a.

Lén lút nhìn xung quanh, Panda kéo tiểu thanh xà vào bụi cỏ.

“An, An cậu ta, cậu ta cùng Lạc Khắc–” Vội vàng biến về hình người, Panda thở phì phò kể lại chuyện mình thấy cho Trúc Tử.

“An làm sao?” Trúc Tử dẩu mỏ, đôi mắt trông mong ghé vào người Panda, thực bất mãn chuyện cậu biến về hình người. Tiểu hùng hắc bạch thực đáng yêu a, Panda vì cái gì không muốn để người khác xem? Thật là, hắn vẫn chưa xem đủ! Mềm mềm, ấm ấm, thật muốn sờ lần nữa a!

“An…… cậu ta, cậu ta cùng Lạc Khắc….. cậu ta, bọn họ…….” Nhớ tới hình ảnh kích thích khi nãy, gương mặt Panda không khỏi đỏ bừng, lắp bắp nói không ra nguyên cớ.

“Bọn họ….. bọn họ…….” Cắn răng, tiều hùng quyết định phải nói ra– “Bọn họ đang làm cái chuyện kia!”

“? Chuyện gì?”

“Chính là…. chuyện thân mật chỉ bầu bạn mới có thể làm.”

Trúc Tử chớp mắt, nghe thấy tin này gương mặt hắn không có chút gì mất tự nhiên, cứ như An cùng Lạc Khắc làm vậy là đương nhiên, không có gì kinh ngạc hay kì quái cả.

“Đó là chuyện thực thoải mái a, sao lại không thể làm?”

“Ách……” Panda nhất thời nghẹn lời, không biết giải thích thế nào với Trúc Tử đơn thuần.

“Dù sao, bọn họ như vậy là không đúng!”

“Vì cái gì?”

“An là trưởng bối của Lạc Khắc a!”

“Vậy thì sao?”

“Này….. tộc nhân sẽ phản đối, mọi người sẽ không chấp nhận bọn họ ở cùng một chỗ…..”

“Pan, vì sao phải để ý ánh mắt của người khác?” Đôi ngươi ngọc bích không chớp, chăm chú nhìn Panda, ánh mắt Trúc Tử thực trong suốt, thanh linh như làn nước, tha thiết chân thành thấm vào tận lòng người.

“Ví cài gì ngươi cứ phải thỏa hiệp với người khác? Làm chuyện mà mình muốn, không tốt sao?”

“Ta…….” Panda hơi mấp máy môi, một câu phản bác cũng không nói nên lời– quả thực, không biết từ khi nào, cậu luôn suy đoán suy nghĩ của người khác. Vô luận là làm chuyện gì, cậu đều cẩn thận quan sát sắc mặt người khác…… nếu không thuận theo ý mọi người, cậu sẽ bị chán ghét, bị vứt bỏ, kết quả chỉ còn một mình cô độc……

“Ta….. không muốn bị mọi người chán ghét….. ta thích Arthur, thích Trúc Tử, thích mọi người…… vì thế, ta không muốn bị chán ghét…….”

Âm thanh thực nhỏ, như tiếng rì rầm mê mang, nhẹ tới mức có thể bị gió thổi bay. Panda chậm rãi lắc đầu, tựa hồ nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn. Một dòng nước ấm áp, theo huyết mạch chảy khắp cơ thể.

Cảm xúc mềm mại ấp áp nhẹ nhàng in dấu bên gò má, Panda mờ mịt ngẩng đầu…. gương mặt xinh đẹp của Trúc tử đột nhiên phóng đại trước mắt, đôi mâu ngọc bích ướt át, nụ cười sáng lạn so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn.

“Không ai chán ghét ngươi, Pan, tất cả mọi người đều thích ngươi.”

Gió thổi qua, mang tới mùi thơm ngát, róc rách rung động, từng giọt, từng giọt phá nát tầng lá chắn cuối cùng. Trong nháy mắt Panda có chút hoảng hốt, cậu ngây ngốc gật đầu, kiên trì trong lòng vô thức đã im lặng thay đổi…..

…….

Duỗi tay, xoa xoa thắt lưng, An đứng dậy khỏi bàn thảo dược.

Ngoài cửa truyền tới tiếng tất tất tác. Âm thanh này hẳn là Pan đi, sao lại không dám tiến vào? An cười cười, vễnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài–

“Pan, ngươi đi vài vòng rồi, sao lại không vào trong?” Âm thanh Trúc Tử  có vẻ rất mê mang, lời nói có chút lóng ngóng. An che miệng cười trộm, cậu có thể tưởng tượng ra bộ dáng lim dim mắt buồn ngủ của tiểu thanh xà.

“Ta, ta xấu hổ……” Panda cố tình hạ thấp âm thanh, lại che dấu không được ngữ khí có chút lúng túng, càng làm An tò mò hơn.

“Mau lên, ta thực buồn ngủ. Ngươi không phải nói muốn học thảo dược với An sao, mau vào đi.” Âm thanh Trúc Tử có chút mất kiên nhẫn, sợ là sắp nhe răng nọc ra uy hiếp tiểu hùng ngốc đi. Trúc Tử đơn thuần thì đơn thuần, nhưng tính tình cũng không nhỏ, ngay cả Aggreko cũng không ít lần bị cắn.

“Ta………ta vào……”

“Ân, mau.”

“Ta….. ta còn….. Trúc Tử ta……”

“Ngươi thực phiền quá!” Tiểu thanh xà tựa hồ đã bùng nổ, ngữ khí không khỏi sắc bén: “Không phải chỉ là thấy An cùng Lạc Khắc làm chuyện kia thôi sao, có gì mà ngượng ngùng chứ.”

“Suỵt suỵt– ngươi nhỏ giọng thôi!”

Nụ cười nhất thời cương cứng bên miệng. An trừng to mắt, sắc mặt biến đổi– chẳng lẽ, bị Panda thấy? Không, không có khả năng! Cậu càng nghĩ càng lo lắng, vọt tới kéo cửa gỗ.

Panda ngây dại, đầu óc nhất thời không biết nên vận chuyển thế nào, toàn bộ loạn thành một đoàn, ngay cả đầu lưỡi cũng thắt lại: “An, ta ta ta….. ngươi ngươi…. ngươi nghe….. nghe thấy cả rồi sao?”

An nhìn cậu, gương mặt tuấn tú không có chút huyết sắc, tròng mắt dị sắc trước nay luôn kiên nghị lại có chút hoang mang bối rối không biết làm thế nào.

“Ngươi thấy rồi?” Âm thanh An rất nhẹ, run rẩy, cơ thể căng cứng, giống như chỉ cần dùng chút sức lực sẽ bùng nổ. Tiểu hùng không biết nói dối chậm rãi gật đầu, đồng thời xấu hổ cùi đầu nhìn mặt đất, không dám nhìn sắc mặt An. Quả nhiên, cậu làm chuyện xấu rồi, An hất định rất tức giận.

Hai tay siết chặt thành quyền, An không nói được một lời, không khí nặng nề tới mức làm người ta hít thở không thông. Đột nhiên, cậu xoay người vọt vào phòng nhỏ, hung hăng đóng sầm cửa lại, khí lực trên người giống như bị rút đi, sup sụp trượt xuống đất.

–không có khả năng, Panda không có khả năng nhìn thấy! Trừ phi, trừ phi là Lạc Khắc cố ý….. ý niệm này xuất hiện trong đầu, trong nháy mắt làm An sợ tới mức đình chỉ hô hấp.

Vì cái gì, bọn họ đã nói rõ ràng! Chẳng lẽ…. chẳng lẽ bị Lạc Khắc phát hiện……

Tay an chậm rãi siết chặt, móng tay bấu sâu vào da thịt; máu đỏ tươi từ lòng bàn tay tích lên mặt đất– ngươi phát hiện rồi đúng không, vì thế dùng phương thức này để trừng phạt ta……

Là ta không tốt, ngươi nhất định cảm thấy thực bi thương đi…..

Hối hận sao? Ta chính là người như vậy, ngươi nên sớm nhận ra…..

Ta và ngươi, vĩnh viễn không thể tới được với nhau……
Bình Luận (0)
Comment