Sóng biển nhẹ nhàng đánh lên bờ đá, nổ tung thành những đóa hoa trắng xóa.
Thiếu niên tóc bạch kim ngồi xếp bằng trên bờ biển, nhìn từ xa xa chỉ thấy tấm lưng thẳng đứng của cậu, bất động.
“Động, động! Mắc câu rồi!” Thiếu niên ngồi bên cạnh đang nhàn nhã đong đưa chân, đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào mặt biển kêu to.
Panda vội vàng đứng dậy, dồn sức vào các đầu ngón tay từng chút kéo cần câu đang chìm sâu vào biển.
“Cố lên a, Pan!” Thiếu niên bên cạnh không ngừng cổ vũ. Tiểu hùng gật gật đầu, dùng hết sức lực toàn thân, cơ thể cơ hồ ưỡn 150º về phía sau.
“Dùng lực mạnh lên, là cá lớn.” Thiếu niên quan sát một hồi, vội vàng cởi tấm áo khoác trắng: “Ta xuống dưới nhìn thử, hẳn là một con cá hồi.”
Dưới ánh mặt trời, da thịt thiếu niên trắng như tuyết, một đầu tóc bạc dài càng tăng phần chói lóa. Hắn thả người nhảy xuống vách núi cao mấy thước, cơ thể mảnh khảnh xẹt thành một đường cong trong không trung, ‘ùm’ một tiếng rơi vào biển.
Lúc thiếu niên trồi lên khỏi mặt nước, chiếc cần câu bằng trúc không tiếng báo trước phát ra một tiếng giòn tan, gãy thành hai khúc. Mắt thấy cá lớn sắp tới tay lại trốn mất, Panda cùng thiếu niên đồng thời phát ra tiếng ảo não.
Tiểu hùng chán nản vứt nửa thanh cần câu trong tay, không ngừng lắc đầu thở dài– quên đi, lần sau lại bảo Arthur làm thêm vài cây cần câu. Đúng lúc này, một con cá heo có làn da lốm đốm nhanh chóng bơi tới. Nó dựng thẳng người lên không ngừng vẫy chiếc vây của mình, từ miệng phát ra tiếng kêu to dễ nghe.
Thiếu niên vỗ vỗ đầu cá heo, phất tay về phía vách đá gọi Panda–
“Pan, tới giờ rồi, chúng ta về thôi.”
Tiểu hùng ‘nga’ một tiếng, nhìn qua giống như vẫn còn chút tiếc nuối. Cậu chậm chạp thu thập, sau đó nắm mũi nhảy xuống biển.
“Ùng ục ~~”
Trong chớp mắt, một con gấu mèo hắc bạch xuất hiện trên biển. Nó ra sức quẫy tứ chi, động tác có vẻ thực ngây ngốc. Một thân ảnh màu bạc nhanh chóng bơi tới, nâng tiểu hùng sắp chìm lên. Cá heo nghịch ngợm bơi tới bên cạnh thiếu niên, dùng đầu đội Panda, phối hợp theo tốc độ đạp nước của tiểu hùng chầm chậm bơi tới.
Có người giúp, tiểu hùng cuối cùng cũng thở phào một hơi. Cơ thể tròn vo của nó nằm trên lưng cá heo, tứ chi màu đen giãn ra, móng vuốt khẽ vớt làn sóng nước lăn tăn.
Cái đuôi đột nhiên đau nhói, tiểu hùng cứng đờ, sau đó chậm chạp quay đầu lại…. quả nhiên, sau lưng nó không biết từ khi nào đã xuất hiện một đám nhân ngư, có vài người còn lớn mật véo đuôi cậu.
Panda ai ô một tiếng, ôm đầu rên rỉ. Động tác này hiển nhiên lại càng kích thích những nhân ngư khác, bọn họ càng lớn mật hơn tiến tới trêu đùa Panda, xoa xoa lỗ tai cậu hoặc giật nhẹ chân sau linh tinh. Cũng chỉ có khoảng thời gian Arthur rời đi, nhân ngư mới có cơ hội tiếp cận tiểu hùng. Cư dân trên đảo đã sớm tò mò về tiểu hùng hắc bạch này, chỉ tiếc là không có cách nào tới gần cậu.
Panda cũng thực ảo não, vị trí câu cá tốt nhất là một tiểu đảo bên cạnh đảo chủ đảo nhân ngư, vì thế mỗi lần đi câu cá phải bơi qua một eo biển. Không biết vì lí do gì, mỗi lần xuống biển cậu lại vô thức biến thân, đại khái là cảm giác yếu ớt khi chìm vào nước làm cơ thể cậu phát sinh biến hóa đi.
Thật vất vả trở lại bờ, tiểu hùng vội vàng lao vào bụi cây. Qua thật lâu mới chậm chạp chui ra…. cũng vì chạy quá nhanh mà quên mất quần áo, Panda chỉ có thể đỏ mặt, che chắn cơ thể từng chút đi về phía nhà gỗ nhỏ trên bờ biển. Đám nhân ngư đang chơi đùa trên bờ, trong nước đều trừng to mắt, chăm chăm nhìn tiểu hùng. Trên bờ biển rộng lớn đột nhiên lặng ngắt như tờ, không khí yên tĩnh càng làm tiểu hùng xấu hổ hơn–
Ô ô ô, mất mặt quá…… Arthur, chừng nào ngươi mới quay lại a!
Arthur ở bộ lạc thú nhân xa xa, lúc này đột nhiên hắt xì một cái. Hắn hồn nhiên xoa xoa cái mũi, nghĩ nghĩ, không phải tiểu hùng ngốc đang nhớ mình đi.
Mọi việc xong xuôi phải lập tức quay lại, tiểu tiểu hùng đã sắp chào đời, gương mặt thú nhân lại lộ ra nụ cười ngây ngốc, theo thường lệ lại bắt đầu ngẩn người…..
…….
Nửa đêm, Panda bị một trận rung động kì lạ đánh thức.
Cậu mơ mơ màng màng bò xuống giường, mở cửa, cơn gió lạnh mang mùi biển đậm đặc quất vào mặt làm cậu rùng mình. Đêm rất tĩnh lặng, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng treo trên cao cao. Biển tựa hồ cũng đang ngủ, mặt nước lóng lánh tia sáng trang nghiêm mà thánh khiết.
Panda cũng không biết mình bị sao, tự nhiên có cảm giác thúc đẩy cậu đi về phía sơn động thông tới thạch thất. Vách núi u ám được khảm chi chít những viên thủy tinh, chúng nó tỏa quang mang lóng lánh, tựa hồ đang thúc dục Panda mau hơn, mau hơn nữa…. cơ hồ là chạy thật nhanh, tiểu hùng vọt thẳng vào thạch thất. Cậu thở hồng hộc vịn vào tường, phát hiện cả thạch thất cũng kì lạ, năm ngọn thủy tinh so với bình thường càng chói mắt hơn.
Vật trong suốt đặt ở trung ương thạch thất, tiểu cầu vốn bé xíu hiện tại đã trưởng thành to cỡ nắm tay Arthur. Giờ phút này nó đang khua loạn xung quanh, tựa hồ muốn xé nát trở ngại xung quanh.
“A–” Panda không khỏi phát ra một tiếng kêu kinh hãi. Cậu vội vàng tiến tới, vươn tay nhưng lại không biết phải làm gì. Cục cưng sắp ra sao? Chính là Felix nói phải hơn 10 ngày nữa, vì thế Arthur mới yên tâm quay về bộ lạc xử lý chính vụ. Chẳng lẽ….. Felix cố ý?
Không đợi Panda nghĩ nhiều, cục cưng lại hung hăng va chạm lớp màng. Động tác của nó vô cùng nôn nóng, cứ như thực khẩn cấp muốn nhìn thấy thế giới này.
Panda luống cuống, cậu không chút nghĩ ngợi liền vói hai tay vào trong lớp màng, ôm lấy tiểu cầu nhẹ nhàng vuốt ve. Nói ra cũng thực kì quái, cục cưng vừa nãy còn rất nghịch ngợm lập tức im lặng. Lớp màng màu bạc mấp máy, cục cưng đang cố gắng ra ngoài. Panda nín thở chờ đợi, chớp mắt cũng không dám, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc cục cưng chào đời. Ngắn ngủn vài phút lại dài như cả thế kỷ……
Biên độ giãy dụa ngày càng lớn, lớp màng bạc dường như trở nên trong suốt. Trái tim Panda ‘thình thịch’ nảy lên, cậu có thể cảm nhận lớp màng mịn màng trong tay đang dần dần bị dòng nước hòa tan…… ấm ấm, mềm mại, là cánh tay của cục cưng đi. Gương mặt nhỏ nhắn phấn nộn dần dần rõ lên….. cơ thể Panda run rẩy, kích động không nói nên lời– cái miệng nho nhỏ, cái mũi nho nhỏ, hai gò má trắng mịn, mái tóc bạch kim mềm mại….. nhìn thấy hết thảy, trong lòng Panda lan tràn cảm giác cảm động cùng vui sướng tột cùng…..
Cậu thật cẩn thận bế cục cưng ra.
Cái đuôi nhỏ màu trắng nhẹ nhàng ma xát lòng bàn tay Panda. Cục cưng thích ý vẩu cái miệng nhỏ, lỗ tai tròn tròn màu nâu sậm xoắn lại, còn chưa hoàn toàn mở ra.
“Thật là đứa nhỏ đáng yêu.”
Không một tiếng động đi tới, âm thanh Felix vẫn cứng nhắc như trước, nhưng vẫn có thể nhận ra vài phần lo lắng trong đó.
“Cám ơn ngươi…… cám ơn…….” Panda nghẹn ngào nói không nên lời, ánh mắt cậu một giây cũng luyến tiếc rời khỏi cục cưng trong tay.
“Ngươi không cần cám ơn ta.” Cánh môi duyên dáng hơi nhếch lên, biểu tình Felix tựa tiếu phi tiếu: “Được thấy bộ dáng hối tiếc không kịp của Arthur, ta thực hưởng thụ.”