Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 229

Lúc mặt trời mọc, người trong lòng hơi giật giật.

Phạm im lặng không lên tiếng, lẳng lặng ngắm nhìn bóng lửa lay động tạo thành bóng ma trên gương mặt thiếu niên── gương mặt nhỏ nhắn thậm chí còn không lớn bằng bàn tay mình, hình dáng tuấn mỹ chọc người ta thương tiếc, mà ánh mắt long lanh gần như trong suốt kia giờ phút này đang khép chặt, hàng mi thật dài rũ trên mi mắt, cái mũi khéo léo cùng cánh môi đỏ hồng xinh đẹp có chút mông lung dưới ánh lửa bập bùng, có vẻ điềm tĩnh cùng ôn nhu rất hiếm thấy khi tỉnh lại.

Nặc Á hàm hàm hồ hồ than thở một tiếng, bàn tay từ lớp da lông bao kín trên người lộ ra, da dẽ trắng nõn mịn màng, trên cánh tay trải rộng những ấn ký đỏ sậm.

Nặc Á bất an nhíu mày, vô thức dựa dầu vào lồng ngực thú nhân, hệt như tiểu thú mới được sinh ra tìm kiếm nơi che chở.

Sợi tóc mềm mại phất qua cằm Phạm, làm khóe miệng thú nhân vô thức nhếch lên.

Rất nhanh, ánh mắt trong suốt kia cuối cùng cũng chậm rãi mở ra… ánh mắt Nặc Á có chút mê mang, tựa hồ vẫn chưa thanh tỉnh. Cậu hoang mang ngẩng đầu, con ngươi đen láy chống lại ánh mắt xanh biếc như bảo thạch──

Ánh mắt trừng to, toát ra sự sợ hãi của nai con bị chấn kinh!

Phạm quan sát tất cả biểu tình của Nặc Á, gương mặt anh tuấn nháy mắt trầm xuống. Y hừ lạnh một tiếng, ngay khoảnh khắc Nặc Á định bỏ trốn, y nhanh chóng bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của đối phương. Y đã tận lực khống chế lực đạo của mình nhưng không ngờ vẫn làm tổn thương Nặc Á.

“Đau…” Cánh môi tái nhợt bật ra một tiếng than nhẹ.

Cánh tay đau tới tê dại, sức mạnh của thú nhân rất lớn, móng tay so với móng vuốt chim ưng còn sắc bén hơn, bấu sâu vào da thịt. Nặc Á hiện giờ không chỉ cánh tay, mà chỉ cần động một chút thôi, toàn thân cao thấp đều đau đớn như bị xé rách.

Phạm hơi sửng sốt, buông lỏng tay ra. Nặc Á lập tức lùi về góc hang động, đôi tay ôm chặt cơ thể, chỉ lộ ra đôi mắt, cách đống lửa sắp tắt, căm giận trừng thú nhân.

“Lại đây.” Phạm nhíu chặt hàng chân mày, chỉ chỉ cái giường làm từ cỏ khô cùng lông thú dưới thân.

Nặc Á trừng đối phương, cắn răng không nói một lời.

“Lại đây.” Thú nhân nhẫn nại lặp lại, thấy Nặc Á không hề phản ứng thì tựa hồ có chút tức giận, y đứng lên, trần trụi đi về phía Nặc Á. Bộ dáng nguy hiểm hệt như dã thú chuẩn bị vồ con mồi.

Thân hình cao lớn nhanh chóng chiếm cứ hơn phân nửa hang động, thú nhân dừng lại trước mặt Nặc Á, từ trên cao nhìn xuống đối phương. Bả vai y to lớn, lồng ngực dày rộng, cơ bụng rắn chắc, đôi chân thon dài mạnh mẽ, và giữa hai chân là biểu tượng tượng trưng cho giống đực thật lớn, tràn đầy sức sống──

Tầm mắt vì quá hoảng sợ mà không thể di động, đập vào trước mắt Nặc Á là phần khố bộ đối phương, cậu ngây ngốc nhìn ‘thứ’ trước mắt, não bộ ‘ông’ một tiếng, nổ tung.

“A a a a──” Nặc Á hoảng sợ thét chói tai, lưng áp sát vào vách hang sau lưng, cơ thể không ngừng co rút ra sau, giống như vật thể trước mắt là độc xà không gì sánh được!

Thú nhân không chút biến sắc ngồi xổm xuống, bàn tay to kiềm chặt cằm Nặc Á, để cậu phải nhìn thẳng y.

“Tên.” Cánh môi mỏng hơi khép mở, hộc ra một chữ.

Dưới khoảng khách thật gần, ngũ quan thú nhân thoạt nhìn càng tuấn lãng hơn, lạnh lùng cương nghị hơn; dưới hàng mày rậm ương ngạnh là đôi mắt sắc bén, giờ phút này hệt như diều hâu đang khóa chặt con mồi.

“…”

“Tên, của ngươi.”

Lực đạo của Phạm lại tăng thêm vài phần, thân hình cao lớn trần như nhộng hệt như một tảng đá khổng lồ treo lơ lửng trên đỉnh đầu Nặc Á, càng làm người ta uy hiếp hơn là cảm giác áp bách, cường đại vô hình phát ra từ sâu trong nội tâm.

Đột nhiên, một vật thể nóng bỏng bất ngờ cọ vào đùi… kí ức thống khổ càn quét cuống tới, trái tim Nặc Á trong nháy mắt đông cứng lại!

“Không, không cần── van cầu ngươi, không cần!”

“Nói ra, tên của ngươi!”

“Ô ô… không…”

“Tên!”

“Nặc Á──!”

Gương mặt nhỏ nhắn bị bàn tay to kiềm chặt có vẻ rất chật vật, có thể nhận ra đối phương đã hoảng sợ tới cực điểm. Đôi ngươi xanh biếc của Phạm ảm đạm đi, y ôm Nặc Á lên, cảm nhận cơ thể trong lòng mình lại càng run rẩy lợi hại hơn, cơ thể y trong nháy mắt có chút cứng đờ.

Thật cẩn thận đặt Nặc Á lên tấm thảm da mềm mại, Phạm yên lặng thối lui, đứng bên cạnh không nói tiếng nào, chỉ nhìn cậu.

“Nặc Á…”

Âm thanh trầm thấp không còn sự sắc bén như dĩ vãng, giọng điệu có chút đông cứng, hơi kì quái.

Đây là lần đầu tiên thú nhân gọi tên cậu.

Đôi ngươi trong suốt vô cùng kinh ngạc, không phải vì thú nhân có thể nói mà là sự thân thiết lộ ra từ âm thanh của y.

Tiếp đó, Nặc Á lại nghe thấy một tiếng gầm nhẹ phát ra từ cổ họng thú nhân, tiếp đó là âm thanh trầm thấp, ôn nhu giống như không khống chế được…

“Nặc Á.”
Bình Luận (0)
Comment