Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 250

“Tát Khắc, này… này rốt cuộc là sao?” Lạc Y Đức nhìn qua bằng hữu, vẻ mặt có chút nghi hoặc, hiển nhiên hắn cũng nghe thấy âm thanh thần bí đột nhiên xuất hiện trong đầu.

Trùng tộc đã rút lui, có không ít tộc nhân chen chúc đến trước màn ánh sáng, tò mò đưa tay chọt chọt bức màn như gợn nước trước mặt.

Tát Khắc lắc đầu, suy sụp ngồi xuống. Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, hắn thật sự cảm thấy mình đã già rồi.

“Ngươi cũng nghe thấy âm thanh kia?”

“Đúng vậy, rất kì quái, rốt cuộc là ai nói chuyện?” Lạc Y Đức không hiểu nổi: “Ta chưa từng nghe qua âm thanh kia, không phải là tộc nhân. Sâm vừa phái người đi xung quanh tìm kiếm, phụ cận căn bản không có người, có lẽ đã trốn đi?

“Ta cũng thực nghi hoặc, ‘người này’ nếu muốn giúp chúng ta, vì sao lại trốn đi không thấy thân ảnh?” Càng quỷ dị hơn chính là, âm thanh thần bí đó lại trực tiếp hiện trong đầu bọn họ!

“Quên đi, đừng nghĩ nữa. Nếu đã muốn gặp chúng ta, người nọ tự nhiên sẽ hiện thân.” Tát Khắc dùng sức lau mặt, trước mắt quan trọng nhất là dàn xếp tộc nhân: “Đúng rồi, Sâm cùng mọi người, thương tích thế nào?”

“Những người khác không đáng lo, Sâm thì bị thương khá nặng, xương sườn bị chặt đứt vài cái.” Lạc Y Đức có chút bất đắc dĩ nói: “Sâm cũng quá xúc động, biết rõ mình thua kém Phạm mà còn không sợ chết đánh nhau với y.”

“Nhưng đó chưa hẳn là chuyện xấu, ta nghĩ trải qua chuyện này, Sâm sẽ càng cẩn trọng hơn nữa. Hắn có thể làm tốt vị trí tộc trưởng, chẳng qua còn quá trẻ, hắn sẽ hiểu sau này cái gì nên làm, cái gì không nên làm.”

“Ngươi vẫn còn phải để ý nhiều.”

Lạc Y Đức đứng lên, vỗ vỗ vai bạn tốt: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi, hôm nay…”

“Phụ thân──”

Từ xa, Tát Lan Tạp vô cùng lo lắng vội vội vàng vàng chạy về phía Lạp Y Đức.

“Xảy ra chuyện gì?” Lạc Y Đức vội vàng tiến tới đón được thiếu niên.

“Phạm, Phạm không thấy đâu!”

“Cái gì?!”

“Sao lại như vậy?” Tát Khắc cũng chấn động.

“Tát Lan Tạp, đừng nóng vội, chậm rãi nói.”

“Ta, ta vốn đi lấy dược cho Phạm…” Tát Lan Tạp dừng lại thở hổn hển một chút, kể lại đầu đuôi mọi chuyện: “Nhưng ta tìm khắp nơi cũng không thấy Phạm đâu, sau đó, sau đó ta thấy Nặc Á nằm sau một gốc cây… còn Phạm thì không thấy đâu.”

“Nặc Á hiện giờ thế nào?”

“Nặc Á không có việc gì, hẳn là quá mệt mỏi nên ngủ rồi, Ngải Nhĩ đang chăm sóc.”

Tát Khắc thở phào, thoáng yên tâm, nếu Nặc Á xảy ra chuyện, hắn thật không biết nên ăn nói thế nào với Lạc ở thế giới bên kia: “Phạm sẽ không gặp chuyện gì đâu, y từ nhỏ đã lớn lên ở rừng rậm tử vong, y quen thuộc khu rừng rậm này hơn bất kì ai.”

“Nhưng mà… Phạm bị thương rất nặng…”

“Bị thương cũng không thành vấn đề, thú nhân chịu chút thương tích căn bản không tính là gì.” Lạc Y Đức nhăn mi, cảm thấy chuyện Phạm rời đi có chút kỳ hoặc: “Phạm lo cho Nặc Á như vậy, hẳn sẽ không rời bỏ Nặc Á trong thời điểm rối loạn này.”

“Ngươi nói…” Lạc Y Đức liếc mắt nhìn bạn tốt, chậm rãi nói ra suy đoán của mình: “Phạm rời đi có liên quan gì tới âm thanh thần bí kia không?”

Tát Khắc sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại lời Lạc Y Đức nói, cũng cảm thấy rất có khả năng. Trước đó vì quá mệt mỏi nên hắn chưa kịp nghĩ tới. Phạm lúc rối loạn này lại mất tích quả thật có chút bất thường; bất quá cũng có thể Lạc Y Đức đã nghĩ quá nhiều, Phạm có lẽ chỉ tạm thời đi tìm thức ăn linh tinh.

“Đừng nghĩ lung tung nữa, nói không chừng chốc nữa Phạm sẽ quay trở lại, chúng ta cứ chờ xem đã.” Tát Khắc nhìn không trung đen ngòm, lại nhìn tộc nhân mỏi mệt không chịu nổi, mệt nhọc bắt đầu len lỏi trong lòng…

“Để an toàn… chúng ta tạm thời qua đêm ở đây. Các vấn đề bộ lạc, ngày mai, chờ mọi người đều khôi phục khí lực nhắc lại cũng không muộn.”

“Đúng vậy, tất cả mọi người đều mệt mỏi. Ta sẽ sắp xếp người gác đêm, hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Lạc Y Đức phân phó Tát Lan Tạp hảo hảo chiếu cố Nặc Á, sau đó xoay người đi tìm tộc nhân sắp xếp chuyện gác đêm── trùng tộc mặc dù đã rút lui, nhưng bọn họ không thể lơ là nữa. Lần này bộ lạc bị trùng tộc đánh lén chính vì phòng ngự qua qua loa, bọn họ không thể dẫm lên vết xe đổ nữa, huống chi hiện giờ tộc nhân còn đang ở rừng rậm tử vong vô cùng khủng bố… Hi vọng không xảy ra chuyện gì nữa!



Một đêm trắc trở cuối cùng cũng trôi qua── lúc sáng sớm, Phạm trở về nơi ở tạm thời của bộ tộc khuê báo. Bộ dáng của y rất kì quái, mặc kệ Tát Khắc hỏi thế nào cũng không chịu nói, chỉ lẳng lặng nhìn Nặc Á đang ngủ say.

Thân hình cao lớn ngồi xổm xuống, Phạm nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc đen mềm của bầu bạn, gương mặt là biểu tình vô cùng ôn nhu, ngay cả Tát Khắc cũng nhìn không dời mắt. Hắn chưa từng thấy Phạm lộ ra vẻ mặt này, trái tim vô thức đập thật nhanh, cứ cảm thấy có chuyện gì đó sắp phát sinh…

Thú nhân tiếp tục đưa tay chậm rãi vuốt ve gương mặt bầu bạn, vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng, giống như chỉ cần dùng sức một chút thôi sẽ đánh thức đối phương vậy.

“Nặc Á… Nặc Á…” Phạm không ngừng thì thào, vùi đầu vào bên cổ bầu bạn, vuốt ve sợi tóc mềm mượt.

Thực xin lỗi… Phạm im lặng kề sát bên tai Nặc Á, trái tim co rút đau đớn. Cơ thể y căng cứng rồi lại đột nhiên thả lỏng, lộ ra một nụ cười chua sót, chôn dấu tất cả tình cảm tha thiết vào sâu trong trái tim.

Thực xin lỗi, ta không thể thực hiện lời hứa của mình… Không thể tiếp tục ở bên cạnh ngươi, thực xin lỗi… Nặc Á của ta, ngươi nhất định phải hạnh phúc…

“Tát Khắc.”

Phạm chậm rãi nhắm mắt lại, lúc mở ra, đôi ngươi xanh biếc trong nháy mắt trở nên băng giá.

“Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”



Buổi trưa hôm đó, Sâm tập trung tất cả tộc nhân lại. Hắn dùng thân phận tộc trưởng tuyên bố, sáng sớm hôm sau toàn tộc sẽ di chuyển tới ngọn núi Ai Tháp Lạc. Quyết định thực vội vàng, các tộc nhân đều nghi hoặc nhìn Sâm, nhưng thấy Tát Khắc, Lạc Y Đức cùng các vị nguyên lão đều nhất trí tán đồng quyết định này thì chỉ có thể tạm thời áp chế bất mãn trong lòng.

Ngày rời khỏi rừng rậm tử vong, Nặc Á vẫn không tỉnh lại, các tộc nhân đều thực lo lắng, Tát Khắc lại nói không có việc gì. Tát Lan Tạp cùng Ngải Nhĩ suốt hai ngày nay vẫn canh giữ bên người Nặc Á. Sáng sớm, Phạm trở lại một lúc rồi lại không thấy đâu nữa. Hỏi Tát Khắc không chịu nói, chỉ bảo bọn họ hảo hảo chiếu cố Nặc Á.

“Tát Lan Tạp, Lạc Y Đức không nói gì với ngươi sao?” Vẻ mặt Ngải Nhĩ có chút u sầu, qua vài ngày nữa bọn họ sẽ tới một mảnh đất mới, chính là Nặc Á vẫn một mực hôn mê, Phạm cũng không thấy xuất hiện.

Tát Lan Tạp lắc đầu: “Phụ thân nói Nặc Á rất nhanh sẽ tỉnh lại, bảo ta đừng lo lắng… Còn Phạm, phụ thân nói sau này chúng ta sẽ không gặp lại Phạm nữa… ta hỏi nguyên nhân thì phụ thân cũng như Tát Khắc, không chịu nói gì cả.”

“Cái gì! Sao lại như vậy? Kia, kia Nặc Á làm sao bây giờ?”

“Ta cũng không biết…”

“Nếu là thật, Nặc Á hẳn sẽ rất thương tâm a, ta thật lo lắng…”

Hai người nhìn nhau, tiếp đó không hẹn mà cùng thở dài. Xảy ra quá nhiều chuyện quỷ dị, bọn họ thật sự không có khả năng lý giải.



Nửa đêm, Nặc Á bị âm thanh huyên náo đánh thức, chậm rãi mở mắt. Cảnh vật xung quanh được hỏa diễm chiếu sáng, vô cùng xa lạ. Cậu mờ mịt đưa mắt nhìn tộc nhân xung quanh, nhất thời đầu óc vẫn còn mơ màng.

“A, ngươi tỉnh!” Ngải Nhĩ vội vàng chạy tới.

“Cơ thể có cảm thấy khó chịu không, có muốn ăn gì không, ta đi lấy thức ăn cho ngươi?” Chớp chớp đôi mắt to tròn, cái miệng tươi cười đáng yêu, thiếu niên tinh thuần ngây thơ làm trái tim người ta cũng thả lỏng hơn.

“Tốt lắm… ta muốn uống nước.”

Thiếu niên lập tức ‘thình thịch thình thịch’ chạy ra ngoài, không bao lâu sau cầm một chén nước chạy trở về đưa cho Nặc Á.

“Cám ơn… Ngải Nhĩ, đây là đâu?”

“Chúng ta đang trên đường di chuyển, bộ lạc bị trùng tộc hủy, Sâm quyết định mang mọi người di chuyển lên trên núi.”

“Vậy sao.” Nặc Á gật đầu, nhưng trong lòng cậu thấy trống rỗng, cứ cảm thấy có chút bất an, giống như mình đã quên đi chuyện gì đó rất quan trọng.

“Ngươi…” Ngải Nhỉ chăm chú nhìn Nặc Á hồi lâu, muốn nói lại thôi, bộ dáng mâu thuẫn như có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không dám mở miệng. Ngải Nhĩ khẽ cắn môi, tuy Tát Khắc vẫn nhắc nhở không được nhắc tới Phạm, nhưng hắn vẫn nhịn không được muốn hỏi rõ ràng.

“Nặc Á, ngươi cùng Phạm đã xảy ra chuyện gì? Ngày đó rốt cuộc là sao a, vì sao Phạm không cùng chúng ta di chuyển?”

“Phạm…” Nặc Á nghiêng đầu suy nghĩ, vẻ mặt mê mang.

“Phạm là ai?”

Ngải Nhĩ trừng to mắt, hút một ngụm khí lạnh. Hắn cùng Nặc Á nhìn nhau vài giây, tiếp đó bắt đầu gào to──

“Không, không tốt! Nặc Á mất trí nhớ rồi!”

Ngải Nhĩ ồn ào làm tất cả tộc nhân đều xông tới, xôn xao đặt câu hỏi, trường hợp nhất thời hỗn loạn không chịu nổi.

“Nặc Á, ngươi không nhớ chúng ta sao?”

“Nặc Á, ngươi không sao chứ?”

“Sao vừa ngủ một giấc liền mất trí nhớ, Tát Khắc không phải nói không có việc gì sao?”

Nặc Á vừa bực mình lại vừa buồn cười nhìn Ngải Nhĩ đang gào to ở ngoài động, bất đắc dĩ gọi hắn lại: “Ta không sao, nhưng ngươi a Ngải Nhĩ, sao lại nói ta mất trí nhớ.”

“Ngươi còn nói không sao!” Thiếu niên khoa trương gào lên: “Ngươi rõ ràng không nhớ Phạm!”

Đột nhiên tất cả mọi người đều im lặng, toàn bộ quay đầu lại, dùng ánh mắt kì quái chăm chú nhìn Nặc Á.

“Phạm là ai a? Bộ Lạc chúng ta không có người này đi?”

“Ngươi thật sự không nhớ? Tát Lan Tạp đẩy đám người tiến tới bên cạnh Nặc Á: “Ta thì sao, Nặc Á, ngươi có nhớ ta không?”

“Đương nhiên nhớ a.” Nặc Á bất đắc dĩ cười khổ, mọi người thực kì lạ a.

“Ngươi là Tát Lan Tạp a. Còn có Đặc Lý Ân, Khoa Tư, Đặc Lâm, Mạc Địch Á… sao ta lại không nhớ mọi người chứ?”

“May quá may quá.” Tát Lan Tạp thở hắt ra, bất quá thật kì quái a, Nặc Á vì sao lại chỉ quên mình Phạm?

“Ngươi thật sự không nhớ rõ Phạm? Y, y là…. phụ thân đứa nhỏ của ngươi…”

“Từ từ──” Nặc Á vội vàng lên tiếng đánh gảy: “Ngươi nói đứa nhỏ, đứa nhỏ nào?”

“Ngay cả chuyện này ngươi cũng quên?”

“Đầu óc ta hiện giờ thực rối loạn…” Nặc Á đỡ trán, trong đầu xuất hiện vào đoạn hình ảnh mơ mơ hồ hồ: “Đúng rồi, ta nhớ rồi, đứa nhỏ… ta có đứa nhỏ! chính là…”

“Ngươi cái gì cũng không cần nghĩ.” Âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên.

Sâm chậm rãi đi tới, tộc nhân đều tránh ra nhường đường. Tầm mắt Sâm lạnh lùng lướt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Nặc Á.

“Ngươi không cần lo lắng, bộ tộc sẽ chiếu cố ngươi cùng hài tử.”

Hoàn Chương 29.
Bình Luận (0)
Comment