Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 273

“Lạnh không?” Chớp chớp mắt mấy cáu, Bội Ân lấy lòng đưa y phục qua. Oa a… toàn thân Y Cách Tát Tư đều lộ rõ ràng rành, dáng người thật không sai a.

Đỉnh đầu truyền xuống âm thanh nghiến răng căm giận, không cần nghĩ cũng biết, tâm tình đối phương giờ phút này phi thường, phi thường không xong.

Bội Ân ngoan ngoãn ngậm miệng lại không nói nữa, im lặng nằm trong lòng đối phương, cụp mi mắt, bày ra bộ dáng mặc người xử lý.

Y Cách Tát Tư lúc này với vừa lòng một chút… y hiện giờ ôm một bụng oán khí không có chỗ phát tiết, thật sự muốn một ngụm cắn chết vật nhỏ giảo hoạt trước mắt… nhưng mà, y luyến tiếc.

Đúng vậy, y luyến tiếc. Nhận thức được điểm này, Y Cách Tát Tư phi thường chán nản, y biết cho dù Bội Ân thật sự làm ra chuyện quá phận, y cũng không thể làm gì cậu.

“Đi vào!”

Tùy tiện tìm một sơn động có thể qua đêm, thú nhân thô lỗ ném Bội Ân vào trong. Sau đó y không thèm liếc nhìn thanh niên tới một cái, ngồi bệch xuống đất hờn dỗi.

“Y Cách?” Bội Ân thử gọi đối phương một chút.

Thú nhân hừ lạnh, đưa lưng về phía thanh niên, thân hình cao lớn chặn hết cả cửa sơn động, cả người tản mát ra hơi thở sắc bén ‘đừng có tới gần’, nhưng bộ dáng kia cũng có chút cô đơn.

Y Cách tát Tư cứ ngồi đó nhắm mắt, mím môi, không chút nhúc nhích ngồi ở cửa sơn động làm trong lòng Bội Ân lan tràn tình tự đau lòng cùng áy náy.

“Thực xin lỗi… Y Cách.”

Cậu thận cẩn thận nhích tới gần, thấy đối phương không bài xích mới lớn mật kéo cánh tay thú nhân.

“Thực xin lỗi, Y Cách, ta không phải cố ý muốn gạt ngươi.”

Y Cách Tát Tư quay đầu, không nói gì, cứ như vậy lạnh lùng nhìn chằm chằm Bội Ân, ánh mắt lạnh như băng làm người ta không rét mà run.

“Lúc đầu, ta sợ ngươi trả thù tộc nhân nên mới cố ý nói dối.”

Bội Ân bị ánh mắt lạnh lẽo kia làm sợ hãi, vô thức run bần bật, nhưng vẫn như cũ nắm chặt cánh tay Y Cách Tát Tư không chịu buông.

“Ngươi liên tục cướp con mồi của bộ tộc suốt vài ngày, tất cả mọi người đều thực tức giận; hơn nữa ai cũng không biết lai lịch của ngươi, ngươi đột nhiên xuất hiện trước mắt ta, còn hung tợn nói muốn tìm ta, thế nên ta mới…”

“Kỳ thật ta vẫn muốn tìm cơ hội nói với ngươi, Y Cách, ta…”

“Đùa giỡn ta vui lắm sao? Thú nhân bất thình lình nói một câu.

“Cái gì?”

“Ta nói——” Bàn tay to ngăm đen đột nhiên góp lấy quai hàm trắng nõn xinh xắn của thanh niên, Y Cách Tát Tư nghiến răng nói: “Ngươi luôn chê cười ta đi, đùa giỡn ta xoay vòng vòng như vậy trong lòng ngươi rất vui vẻ đúng không?”

“Ta không có.” Bội Ân vội vàng lắc đầu, nhưng cằm bị nắm chặt nên không thể động đậy.

“Ta chỉ không tìm được cơ hội để giải thích.”

“Tìm không được cơ hội?” Thú nhân cười nhạo một tiếng, đưa tay túm mạnh thanh niên tới trước mắt: “Ngươi ở cùng ta nhiều ngày như vậy, có cả đống cơ hội để giải thích. Nếu không phải bị giống cái tộc săn kiêu kia vạch trần thân phận, ngươi vẫn định gạt ta tiếp đúng không!”

“Không phải, Y Cách——”

“Ta điên rồi mới hết lần này tới lần khác tin tưởng ngươi!” Y Cách Tát Tư đột nhiên rống to, nắm tay hung hăng nện lên vách sơn động bên người Bội Ân, làm cả sơn động đều run rẩy, chấn động.

Bội Ân khẩn trương nhìn đối phương, trái tim đập dồn dập. Chỉ kém mấy cm nửa thôi, nắm tay hung ác kia đã nện lên người cậu.

“Ngươi nghe rõ cho ta!” Tay phải bị thương nhỏ máu xuống đất nhưng Y Cách Tát Tư một chút cũng không cảm thấy đau đớn, y nghiêng người áp tới khóa chặt Bội La, khóe miệng nhếch lên một nụ cười dữ tợn.

“Mặc kệ ngươi là Bội Ân hay Lile, ta con mẹ nó đều không cần! Ta không cần—— về sau ta không bao giờ… muốn gặp ngươi nữa!” Một câu cuối cùng cơ hồ là rống lên, thú nhân hung tợn trừng mắt nhìn thanh niên đang thừ người một cái, sau đó xoay người đi nhanh ra khỏi sơn động.

Huyết sắc trong phút chốc rút đi khỏi gương mặt, Bội Ân không hề nghĩ ngợi, cơ hồ là phản xạ lập tức nhào tới ôm lấy thắt lưng thú nhân.

“Ngươi buông ra cho ta!”

“Không!”

“Chết tiệt, buông ra!”

“Không!”

Đôi mắt đỏ hồng, Bội Ân sống chết ôm chặt thú nhân, gương mặt dùng sức cọ cọ hõm vai đối phương, phát ra tiếng nức nở.

“Y Cách đừng bỏ ta lại, ta biết sai rồi, ô ô… ta thật sự thích ngươi a…”

“Câm miệng, ngươi còn dám nói!” Cằm dưới co rúm, Y Cách Tát Tư đưa tay nắm lấy đầu vai thiếu niên, do dự một hồi, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm đẩy đối phương ra.

“Ngươi còn dám nói thích ta, nói không chừng những lời này cũng là giả dối!”

Thú nhân phẫn nộ rống lớn, lồng ngực kịch liệt phập phồng—— điều làm Y Cách Tát Tư thật sự tức giận không phải Bội Ân có nói tên thật cho y biết hay không, cái y sợ chính là ngay cả câu nói yêu thương của Bội Ân cũng chỉ là một lời nói dối…

Lâu lắm rồi, cuộc sống đơn độc một mình quá lâu, lâu đến mức làm y chết lặng. Thật vất vả rốt cuộc xuất hiện một người có thể tác động tới trái tim y, ảnh hưởng hỉ nộ ái ố của y… nhưng lại là một điều dối trá.

Y Cách Tát Tư từ rất lâu trước kia vẫn luôn chờ đợi một người như vậy xuất hiện, một người có thể ở bên cạnh bầu bạn với y, một người mang tới sự ấm áp cho trái tim y, nhưng lúc chân chính xuất hiện, lại là một chuyện cười thảm thương.

Đúng vậy, rõ ràng biết tất cả mọi người đều bài xích mãnh sư, chán ghét mãnh sư, vì sao lại cứ ôm hi vọng kia không chịu buông tay…

“Không phải! Y Cách Tát Tư!”

Bội Ân luống cuống, từ nhỏ đến lớn chưa từng có cảm giác kinh hoảng như vậy. Ánh mắt tuyệt vọng của Y Cách Tát Tư làm trái tim cậu co rút, đau đến mức không thể thở nổi.

“Ta thật sự thích ngươi! Ta biết ta lừa ngươi là không đúng, nhưng tình cảm của ta là thật! Y Cách, ngươi phải tin tưởng ta!”

Ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, không mang theo bất cứ biểu tình nào, y nhìn cứ vậy nhìn lâu tới mức Bội ân nghĩ mình sắp bị ánh nhìn châm chú của y hóa đá.

“Ta không tin.”

Sau một lúc lâu, thú nhân cười lạnh quay mặt đi… bỏ lại một câu, sau đó tiếp tục đi ra ngoài sơn động.

“Ngươi có bản lĩnh thì tự mình trở về đi, dù sao ta cũng không muốn gặp ngươi nữa.”

“Y Cách——”

Bội Ân quá sợ hãi, lại nhào tới ôm lấy thú nhân, cậu biết bây giờ có nói gì Y Cách Tát Tư cũng không nghe lọt, một khi đã vậy, chỉ có thể dùng hành động chứng minh——

“Ngô!”

Hành động bất ngờ làm thú nhân ngây dại, y cứng đờ người tùy ý Bội Ân quấn lấy mình… Xúc cảm ấm áp mềm mại rất nhanh từ cánh môi truyền tới, hơi thở nhẹ nhàng, tuyệt vời như trong tưởng tượng.

Hàng mi run rẩy, gò má hơi đỏ bừng. Y Cách cúi đầu, ngây ngốc nhìn vẻ mặt vô cùng chuyên chú của thanh niên, đối phương tập trung hết vào nụ hôn, vừa thẹn thùng lại chăm chú, giống như đang hôn người mình yêu thương nhất.

“Ngươi…”

“Suỵt, đừng nói.” Ngón tay thon dài điểm nhẹ lên môi y, Y Cách Tát Tư nhìn đối phương mỉm cười, nụ cười như muốn thúc đẩy người ta, con ngươi đen láy, ướt át trong suốt, tràn ngập tình cảm chân thành, tha thiết nhất.

“Để ta chứng minh cho ngươi xem.” Người nọ mỉm cười, gương mặt đầy thành kính.

“Để ta chứng minh, ta thật sự thích ngươi, Y Cách Tát Tư.”

Bội Ân cụp mi mắt, lần này có chút thẹn thùng. Cánh môi mềm mại nhẹ nhàng áp lên đôi môi mỏng vì kinh ngạc mà hé mở của Y Cách Tát Tư, nhẹ nhàng mút vào, đầu lưỡi bướng bỉnh thậm chí còn thử thăm dò vào miệng đối phương.

Cậu nắm lấy tay đối phương cùng đan vào tay mình, sau đó đặt lên ngực, để đối phương cảm nhận được trái tim của mình đang nảy lên kịch liệt—— tha vì nói bằng miệng, không bằng để trái tim kể ra kết tình yêu của mình.

“Cảm nhận được không, tình yêu của ta dành cho y Cách, là thật…” Âm thanh như đang lẩm bẩm, lại giống như nói mê, nhẹ nhàng tới mức có thể bị gió thổi đi.

Nghe âm thanh trong trẻo như dòng nước mát lạnh kia, Y Cách Tát Tư cũng hỏng mất tia lý trí cuối cùng——

Đảo khách thành chủ, nắm cổ tay Bội Ân thuận thế đẩy ngã ra sau, ôm đối phương vào lòng, ngay sau đó Bội Ân bị đặt dưới một thân hình cường tráng nóng rực.

“Ngô a——”

Đôi môi bất ngờ không kịp phòng thủ bị hút vào một cơn lốc xoáy nóng rực lại bức thiết. Kinh hô gần như chỉ trong nháy mắt, rất nhanh Bội Ân liền khẽ mỉm cười. Nhưng giây tiếp theo, đầu lưỡi Y Cách Tát Tư lập tức quấn tới, làm cậu ngay cả hô hấp cùng suy nghĩ đều quên mất.

Hoàn toàn bất đồng với nụ hôn dịu nhẹ của cậu, Y Cách hôn vô cùng mãnh liệt, không chút che dấu tuyên bố tình cảm mãnh liệt của mình. Y kiềm chặt đầu Bội Ân, đầu lưỡi ngang ngược xâm nhập vào khoang miệng điên cuồng liếm mút, răng nanh không ngừng cắn xé cánh môi mềm mại cùng đầu lưỡi non mềm của người trong lòng.

——thật muốn cứ vậy mà cắn người này nuốt vào bụng, cả đời cũng không tách ra! Thú nhân căm giận nghĩ, lực đạo trong miệng lại không khỏi tăng thêm vài phần.

“Ân…” Bội Ân ăn đau, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.

Động tác thô lỗ của đối phương làm cậu đau, nhưng cậu không chán ghét, thậm chí còn có chút thích vì đối phương mất khống chế mà thô bạo thế kia. Đầu lưỡi tham lam không ngừng quấy rối, cẩn thận nhấp từng tấc có thể xâm chiếm trong khoang miệng; từ đầu đến chân lưỡi, từ răng lới nứu, không có chỗ nào tránh được sự yêu thương của nó…

Khi thì nặng nề mút vào, khi thì nhẹ nhàng cắn xé, lúc thì đầu lưỡi cố tình bồi hồi không chịu tiến vào làm Bội Ân khó chịu không thôi. Cậu chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, từng tế bào trong cơ thể đều khao khát được nam nhân trước mắt vuốt ve. Bội Ân cảm giác mình sắp bị thiêu rụi hết thảy, thân mình vô thức vặn vẹo, hai tay ôm lấy cổ thú nhân, chủ động khát cầu nụ hôn nóng rực kịch liệt của đối phương.

“Ân… A… Y Cách…”

“Không biết qua bao lâu, ngay lúc Bội Ân cơ hồ sắp bị đối phương cướp đi tất cả dưỡng khí, Y Cách Tát Tư lúc này mới buông cánh môi cậu ra, không khí mới mẽ tiến vào lồng ngực xoa dịu gương mặt đỏ ửng vì thiếu dưỡng khí của Bội Ân.

“Ngươi muốn chứng minh đến vậy sao, ân?”

Âm thanh trêu tức cùng hơi thở nóng rực thổi bên tai. Bởi vì cơ thể hai người áp sát lên nhau nên Bội Ân thực dễ dàng cảm nhận dục vọng thô to của thú nhân áp bên hông mình.

Bỏ qua chút ngượng ngùng nhỏ nhoi, Bội Ân vốn không tính buông Y Cách Tát Tư, chỉ hi vọng lần đầu tiên đối phương có thể ôn nhu một chút.

“Đúng vậy, ngươi thích không?” Bội Ân cười tủm tỉm ôm lấy phần cổ tráng kiện của Y Cách Tát Tư, cơ thể cũng không nhàn rỗi, giống như muốn khiêu khích mà cọ tới cọ lui trong lòng ngực đối phương.

“Vì Y Cách ta có thể làm mọi thứ, ta muốn sinh đứa nhỏ cho ngươi.”

Nháy mắt nói ra lời này, cơ thể thú nhân đột nhiên cứng ngắc, không khí cũng ngưng tụ lại, hết thảy đều im lặng… Bầu không khí bất an quanh quẩn quanh hai người.

“Y Cách?”

Kinh hoảng phát hiện mình nói sai rồi, Bội Ân mở to mắt nhìn đối phương rời đi, nhiệt tình trong nháy mắt bị dập tắt. Hai người không ai nói gì, Bội Ân cắn môi dưới nhìn Y Cách Tát Tư, ánh mắt đối phương nhìn chằm chằm vào vách sơn động, giống như đang kiềm chế cái gì đó…

Hồi lâu sau, Y Cách Tát Tư mới vươn tay, kéo Bội Ân vào lòng, sâu kín nói một câu.

“Ngủ đi.”

Đêm yên lặng như tờ, ánh trăng thê lương xuyên thấu qua cửa hang chiếu vào sơn động nhỏ hẹp, lạnh lùng chiếu rọi mặt đất… Trong không khí như có như không truyền tới một tiếng thở dài bất đắc dĩ, thật lâu vẫn không tiêu tan…

Hoàn Chương 14.
Bình Luận (0)
Comment