Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 277

Giờ phút này Y Cách Tát Tư cơ hồ muốn phát điên, không hề còn lý tính, hoàn toàn chỉ hành động theo bản năng. Y bất chấp tất cả hung ác trừu sáp vào dũng đạo nóng cháy ẩm ướt của Bội Ân, giống như muốn xé rách người dưới thân, mãnh liệt va chạm, xỏ xuyên!

“Ngô a… A──” Bội Ân chỉ cảm thấy mình sắp bị xé thành hai nửa. Cậu liều mạng đong đưa đầu, muốn giảm bớt cơn đau đớn mãnh liệt này, nhưng Y Cách Tát Tư vẫn điên cuồng luật động trong cơ thể cậu, dùng phân thân lớn như một thanh sắt đâm thẳng vào dũng đạo mềm mại mà khuấy đảo.



Bội Ân hơi khép mắt, lông mi chớp chớp run rẩy, hai chân cơ hồ chết lặng, toàn bộ dựa vào đôi tay mạnh mẽ của thú nhân chống đỡ. Loại đau đớn khi hạ thể sắp bị xé toạc làm cậu đổ một tầng mồ hôi, trước mắt hiện ra một tầng lệ quang mỏng manh.

“Y, Y Cách… A a── ta… Ta đau quá…”

Cơ thể thiêu đốt như bị sốt cao cùng đau đớn quay cuồng đánh úp về phía Bội Ân, luật động mãnh liệt làm cậu không thể không đưa tay ôm lấy bả vai Y Cách Tát Tư, nhưng không đợi Bội Ân ổn định bản thân, gắng gượng cực đại của thú nhân nương theo động tác giãy dụa của cậu lại càng hăng hái xâm nhập va chạm trong tiểu huyệt chặt chẽ.

“Ngô a…” Bội Ân ngửa đầu phát ra tiếng rên vỡ vụn, cơ thể toàn thân không thể khống chế siết chặt, vách thịt theo bản năng run rẩy co rút, lại càng ôm chặt vật lửa nóng trong cơ thể.

“Rống──” Phía trên truyền tới tiếng hô cấp bách khàn khàn của thú nhân, giống như rốt cuộc không thể nhẫn nại được nữa.

Cơ thể Bội Ân cứng đờ, không kịp hô đau thì đã bị đối phương ‘hung ác’ đưa tay thô lỗ kéo cậu ngồi dậy trong khi dục vọng lửa nóng vẫn còn chôn sâu trong cơ thể.

Y Cách Tát Tư đỏ mắt, giờ phút này hoàn toàn giống như một con dã thú mất khống chế! Y ôm Bội Ân đang mềm nhũn vô lực ngồi lên đùi mình, tiếp đó hơi nâng mông Bội Ân lên cao, để nơi bí ẩn ở khe mông lộ ra chút kẻ hở. Sau đó y mới dùng toàn lực kết hợp với thể trọng Bội Ân dập xuống thật mạnh──

“A, a a──” Tiểu huyệt trong nháy mắt bị bắt nuốt dục vọng thô to cứng rắn, nó cắm thẳng vào, mãnh liệt va chạm tới phần yếu ớt nhất ở sâu bên trong!

Thống khổ ập tới từ cú đánh sâu làm Bội Ân phát ra tiếng kêu thảm thiết, cậu cảm thấy mình giống như bị chua thành hai nửa, cơ thể bị đâm tới hỏng bét, đau tới mức kêu lên cũng kêu không nổi, cơ thể kịch liệt run rẩy, mồ hôi lạnh ứa ra, chỉ có thể xụi lơ cả người mặc Y Cách Tát Tư muốn làm gì thì làm…

“Rống──”

“A, cáp a…” Bội Ân bị đặt ngồi trên đùi cùng thắt lưng Y Cách Tát Tư, cơ thể nảy lên theo chấn động va chạm, thuận thế làm gắng gượng của Y Cách Tát Tư tiến vào càng sâu hơn.

Không thể phân rõ rốt cuộc là ai hừ nhẹ, bên tai thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng thở dốc kịch liệt của hai người.

Y Cách Tát Tư say mê ngẩng đầu lên, lộ ra hầu kết đang lăn lộn cao thấp. Y hơi rút phân thân ra phía ngoài một chút, sau đó lại càng hung hăng đâm vào bên trong Bội Ân, cảm nhận khoái cảm vô hạn mang khi cự vật của mình được kẹp chặt.

“Tuyệt quá… thật chặt!”

Luật trong trong dũng đạo ấm nóng chật hẹp, loại siết chặt ấm nóng này cứ như một trận hỏa thiêu kiềm chặt Y Cách Tát Tư, y phát ra một tiếng thỏa mãn trầm thấp đầy say mê mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra: “Quá tuyệt vời…”

Phân thân thật lớn kịch liệt thẳng tiến vào bên trong dũng đạo, Y Cách Tát Tư nắm chặt thắt lưng tinh tế của Bội Ân, càng không ngừng dùng sức đẩy mình vào càng sâu, càng nhanh hơn. Y không chút lưu tình thô bạo lủi vào lối mòn bí ẩn vừa mềm mại vừa siết chặt làm người ta hít thở không thông, cứ như phải chiếm đoạt tới nơi sâu nhất!



Thú nhân trước sau luật động thắt lưng, nóng cháy thô kệch nhanh chóng rút khỏi, giây tiếp theo lại hung hăng chôn vùi trong dũng đạo vô cùng co dãn, tính khí mạnh mẽ cọ xát vách tường nóng cháy bên trong, phát ra tiếng dâm mị mê người.

Ồ ồ thở dốc, Y Cách Tát Tư không thể không thừa nhận y không thể khống chế được bản thân. Lần cuối cùng cắm vào nơi sâu nhất trong cơ thể Bội Ân, y gầm nhẹ đạt tới đỉnh cao tuyệt vời!

“Rống──!”

Lần đầu tiên cảm thấy mỹ mãn như vậy, không chỉ là cơ thể, còn có một loại cảm giác no đủ khó có thể diễn tả lan tràn khắp cơ thể. Y Cách Tát Tư trầm mê trong cơn khoái cảm tuyệt vời, trong lúc nhất thời không thể suy nghĩ được gì.

“Cáp… cáp a…”

Bội Ân mệt rã rời, dựa vào người Y Cách Tát Tư mà thở hồng hộc, ngay cả khí lực nâng ngón tay cũng không có.

“Dã… dã thú…” Căm giận nghiến răng, Bội ân trợn to đôi ngươi đen láy trừng thú nhân cao lớn đang ôm mình, nhưng cậu không biết vẻ mặt này của mình đối với thú nhân căn bản là một loại mị hoặc!

Vẫn còn giữ tư thế giữ chặt phân thân vừa nóng vừa cứng của đối phương, Bội Ân ngẩng đầu, vừa định quát Y Cách Tát Tư vài câu thì lại nhìn thấy vẻ mặt cơ khát như muốn ăn thịt người của đối phương.

“A, a a──”

Thắt lưng lần thứ hai bị kiềm chặt, một cú thúc mạnh mẽ làm lời nói của Bội Ân hóa thành một tiếng thở dốc kinh hoảng. Phân thân vài giây trước mới phóng xuất bạch trọc trong cơ thể Bội Ân không hề có dấu hiệu nhỏ đi, nó vẫn tràn đầy tinh lực như trước, nhét đầy trong cơ thể Bội Ân, không hề có chút khe hở!

Ông trời ơi! Để cậu chết đi!

Bội Ân chỉ cảm thấy mình sắp bị thiêu đốt trong biển lửa, trước mắt dần dần bị một mảnh bạch quang bao phủ… Tới cuối cùng, thú nhân càng làm càng hăng, càng làm càng mạnh mẽ…

Bội Ân rốt cuộc chịu không nổi, hai mắt nhắm chặt chìm vào hôn mê──



Lúc tỉnh lại trời cũng đã tối sầm, ánh trăng dịu dàng chiếu sáng, phủ lên mặt đất một lớp màn ngân bạch.

Bội Ân chậm rãi mở mắt ra, thấy ánh trăng mới giật mình phác giác mình đã hôn mê suốt một ngày.

Ngọn lửa bập bùng ấp áp trong sơn động, Y Cách Tát Tư ngồi bên người cậu, tóc tai hỗn độn không chịu nổi, chỉ mới một ngày mà cằm đã mọc rất nhiều râu, bộ dáng chật vật vô cùng. Đôi mắt y nhìn chằm chằm đống lửa, biết Bội Ân tình, cơ thể thú nhân trong nháy mắt trở nên cứng đờ.

“Y… Cách…” Khàn khàn mở miệng, Bội Ân chỉ cảm thấy yết hầu mình khô rang.

Nhưng thú nhân vẫn ngồi đó trừng cậu cứ như sắp phát điên, ngay cả nước cũng không biết đưa qua.

“Khát… khụ, khụ!” Cậu chết khát mất, mãnh sư ngu ngốc này!

Thú nhân kinh hoảng nhảy dựng lên, lúc này mới bối rối lấy nước đưa tới bên miệng Bội ân── nước suối mát lạnh tiến vào cổ họng, Bội Ân cảm giác mình được hồi sinh.

“Thực xin lỗi!”

Không khí xung quanh đột nhiên bị quấy nhiễu, theo hơi thở ấm áp quen thuộc, cơ thể Bội Ân đột nhiên bị ôm vào vòng tay rộng lớn.

“Khụ, khụ!” Bất ngờ không kịp đề phòng làm Bội Ân ho khan vài tiếng, đôi tay rắn chắc ôm lấy Bội Ân hơi run rẩy nhè nhẹ.

“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!” Thống khổ trầm giọng nói, vẻ mặt tiều tụy, bộ dáng mệt mỏi. Gục đầu xuống, y vùi mặt vào mái tóc mềm mại của Bội Ân, hít một hơi thật sâu: “Ta… thực xin lỗi! Ta cuối cùng không khống chế được!”

Hóa ra y sợ chuyện này!

Bội Ân thở dài, đưa tay ôm lấy lưng thú nhân, rõ ràng cảm nhận được đối phương đang run rẩy, cảm giác thương tiếc cũng yêu thương lập tức dâng trào.

“Không sao mà, hẳn không may tới mức một lần đã dính đi.” Bội Ân vỗ vỗ bả vai đồi phương, an ủi.

Nghe vậy, Y Cách Tát Tư hung hăng ngẩng đầu, đen mặt trừng Bội Ân.

“Ta cũng đâu có nói sai.” Bĩu môi, Bội Ân dán mặt vào lồng ngực cường tráng của thú nhân cọ cọ: “Y Cách, ngươi một chút cũng không quan tâm ta, người đau quá a~~”

Thú nhân lập tức chột dạ ôm lấy cậu, ôn nhu che chở trong lòng: “Đau ở đâu?” Bàn tay to nhẹ nhàng xoa ấn cơ thể chi chít những ấn ký xanh tím, gương mặt Y Cách Tát Tư tràn đầy thần sắc hối hận, áy náy cùng bất an.

“Thực xin lỗi, lúc ấy… ta không khống chế được.”

“Ân…” Hưởng thụ thú nhân ôn nhu mát xa, Bội Ân thoải mái nhắm mắt lại. Cậu ra hiệu bảo Y Cách Tát Tư trở người mình lại, để cậu thoải mái nằm sấp xuống.

“Bội Ân…” Dán bên tai nói nhỏ, âm thanh trầm thấp có chút khàn khàn, lại thuần hậu có thể cảm thấy thật ôn nhu.

“Ân?”

“Lần sau sẽ không, ta sẽ khống chế được.” Nhẹ nhàng ấn một nụ hôn xuống đỉnh đầu thanh niên, Y Cách Tát Tư tựa hồ nghĩ thông suốt gì đó, âm thanh lại tăng thêm vài phần kiên định.

Đứa ngốc này a! Bội Ân nhếch khóe miệng, cậu đương nhiên hiểu ý Y Cách Tát Tư, cậu cũng không nghĩ sẽ có đứa nhỏ vào lúc này, vốn tính toán lúc cuối cùng sẽ ngăn cản Y Cách bắn vào trong cơ thể mình, nhưng không ngờ thú nhân lại mãnh liệt đến vậy… Kết quả này xem như ngoài ý muốn đi. Kỳ thật cậu cũng quá lo lắng rồi, giống cái muốn hoài đứa nhỏ cũng không phải chuyện dễ, nhất là hoài bảo bảo mãnh sư, vận khí của cậu không tệ đến vậy đi, một lần liền dính…

Bội Ân nghĩ vậy, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bình Luận (0)
Comment