Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 292

Ba ngày sau, Arcelor cùng Ngang chạy về cốc mãnh sư, đồng thời cũng mang về dược vật thần kì có thể mềm hóa lớp vỏ cứng của trứng mãnh sư, có thể cứu vớt sinh mạng Bội Ân.

Tất cả mọi người đều tụ tập trong căn nhà gỗ nhỏ của Selair, đương nhiên, Ngang cùng Đề Khắc Tư bị bỏ ở ngoài, bởi vì hai người này thực sự quá cao lớn, ở trong phòng sẽ làm người ta cảm thấy áp bách.

“Y Cách Tát Tư…” Arcelor khẽ thở dài: “Nếu không ngươi cũng ra ngoài trước đi, ngươi khẩn trương quá.” Đúng vậy, sắc mặt mãnh sư trẻ tuổi trước mắt tái nhợt, đôi tay từ lúc đầu đã không ngừng run rẩy.

“Không cần.” Hút sâu một hơi, Y Cách Tát Tư áp chế tình tự lo âu thấp thỏm trong lòng, cố gắng khắc chế để mình không quá kích động, nhưng âm thanh run nhè nhẹ để lộ tâm tình của y lúc này.

“Lúc dược vật có tác dụng sẽ có chút đau đớn, qua một hồi sẽ không còn việc gì.” Arcelor nhìn Bội Ân, ôn hòa giải thích, nhưng thực sự thì lời này Arcelor muốn nói cho Y Cách Tát Tư nghe. Chỉ tiêm dược vật đã khẩn trương đến vậy, Arcelor thực lo lắng, lúc Bội Ân sinh sản, không biết Y Cách Tát Tư có bị dọa ngất xỉu hay không.

Tiếp nhận dược vật trong tay Arcelor, Bội Ân ngửa đầu nhanh chóng uống hết. Một hương vị kì quái lan tràn trong miệng: đắng quá, mơ hồ còn có mùi tanh, là mùi máu mãnh sư.

“Thế nào?” Y Cách Tát Tư lập tức khẩn trương hỏi.

Chép chép miệng, Bội Ân nói: “Hơi đắng một chút.” Cậu quay đầu nhìn bầu bạn, trêu tức nhếch khóe miệng: “Y Cách, ngươi có muốn nếm thử một chút không? Nhìn ngươi nhìn ta cơ khát như vậy, giống như rất muốn thử nga.”

Trả lời cậu chính là ánh mắt hung hăng của Y Cách Tát Tư.

“Ngô…” Không bao lâu, trong bụng bắt đầu dâng lên cơn đau nhè nhẹ như kim châm làm Bội Ân nhịn không được than nhẹ ra tiếng. Cậu hiểu dược vật đã bắt đầu có tác dụng, bất quá may mắn, vỏ trứng chỉ mới bắt đầu hình thành, đau đớn này cậu có thể chịu đựng được, cũng không quá dọa người như Arcelor cùng Selair nói. Mà Y Cách Tát Tư lúc Bội Ân phát ra tiếng rên đầu tiên đã lập tức nắm chặt tay cậu.

Dần dần, cơn đau đớn chậm rãi lui xuống, nhưng bụng vẫn giống như có một cục lửa đang thiêu đốt, độ ấm cao đến dọa người. Bội Ân hừ vài tiếng, đỉnh đầu truyền tới tiếng hút khí cùng kêu rên của Y Cách Tát Tư, giống như y so với cậu còn thống khổ hơn. Cảm giác thân hình cao lớn ôm mình trở nên cứng ngắc, Bội Ân ngẩng đầu, đau lòng nhìn biểu tình yếu ớt, lung lay sắp đổ của thú nhân.

“Ta không sao, Y Cách, ngươi thả lỏng một chút…” Cậu còn chưa nói xong, bụng bỗng nhiên co rút đau đớn, tựa hồ tất cả độ ấm trong nháy mắt đều tập trung vào bụng! Trong lúc nhất thời, Bội Ân cảm giác trong bụng có vật thể cứng rắn nào đó đang chậm rãi bong ra từng màng, theo cảm giác đè áp, cơn đau càng lúc càng rõ, phần bụng cứng ngắc cũng mềm đi rất nhiều.

“A——” Đột nhiên, Bội Ân nhịn không được hét lên một tiêng. Không phải phần bụng đau, mà là y Cách Tát Tư nắm chặt tay cậu làm cậu cảm thấy đau quá mức. Tiếng la của cậu làm Y Cách Tát Tư phản ứng càng kịch liệt hơn, đỉnh đầu truyền tới tiếng hung hăng hút khí, Bội Ân cũng hút một ngụm khí lạnh. Cảm giác Y Cách Tát Tư nắm càng chặt hơn, tay Bội Ân cũng càng lúc càng đau, xương cốt cũng sắp bị bóp nát.

“Y Cách, nhẹ một chút, tay ta đau quá…”

Cơ thể cao lớn của thú nhân lập tức cứng đờ, sau đó vội vàng buông tay. Y thở ‘hồng hộc’, ánh mắt sung huyết đỏ bừng chằm chằm trừng bụng bầu bạn.

Áp lực trên tay được giảm bớt, lúc này Bội Ân mới thở dài một hơi. Dư quang khóe mắt liếc nhìn ý cười trêu chọc trong mắt của Arcelor cùng Selair, cậu bất bất đĩ nhếch lên một nụ cười khổ. Hai người khác cũng hiểu rõ, phản ứng của Ngang cùng Đề Khắc Tư khi đó cũng không tốt hơn là bao, tình tự kích động so với Y Cách Tát Tư lúc này thậm chí còn có chút khoa trương hơn.

Dần dần, cơn nóng cùng đau đớn trong bụng dần dần giảm bớt. Bội Ân nhắm mắt lại, đưa tay dán lên bụng, cảm giác nhịp tim đập rất nhỏ nhưng lại rất rõ ràng—— sau khi phần vỏ ngoài bị hòa tan, tiểu mãnh sư cùng mẫu thân chỉ cách một tầng da bụng mỏng manh mềm mại, vì thế Bội Ân thực rõ ràng có thể cảm giác được nhất cử nhất động của bé con trong bụng.

Ánh mắt bắt đầu khởi động tình tự ấm áp, Bội Ân lúc này mới chân chính cảm nhận sinh mệnh mình đang mang trong bụng, huyết mạch kế thừa của cậu cùng Y Cách Tát Tư. Tiểu tử trong bụng thực hoạt bát, hiếu động, một khắc cũng không chịu yên lặng, xem ra giống Y Cách Tát Tư nhiều một chút.

“Y Cách…” Cậu nhẹ giọng gọi tên bầu bạn, nắm tay đối phương nhẹ nhàng áp lên bụng mình. Trong nháy mắt, cơ thể thú nhân giống như bị sét đánh trúng, hô hấp cũng đình chỉ.

Bội Ân mỉm cười, cậu thả lỏng cơ thể dựa vào lòng ngực Y Cách Tát Tư, tìm kiếm vị trí thoải mái nhất. Trên người bầu bạn truyền tới hơi thở mãnh sư giống đực nhàn nhạt, làm thần kinh căng cứng của cậu trở nên thả lỏng. Đau đớn sớm đã qua, Bội Ân vẫn nhắm chặt hai mắt, lẳng lặng rúc vào lòng ngực bầu bạn, giống như đang ngủ thật ngon.

Arcelor cùng Selair biết điều rời khỏi nhà gỗ, cùng mang đi bọn nhỏ đang líu ríu. Bọn họ biết rõ Bội Ân cùng Y Cách Tát Tư lúc này cần một không gian riêng tư.

…Trong mông lung, Bội Ân cảm giác thân hình cứng ngắc phía sau rốt cuộc dần dần thả lỏng, sau đó bàn tay ấm áp vuốt ve tóc cậu, rất nhanh, cái ôm ấm áp ập tới, hơi thở làm cậu an tâm phủ khắp toàn thân. Bội Ân hơi nhếch khóe miệng, giây tiếp theo, hơi thở ấm áp kia liền phất qua môi cậu.

Y Cách Tát Tư cúi đầu, nhẹ nhàng hôn bầu bạn, khi nhẹ khi nặng, vô cùng cẩn thận, sợ dùng sức một chút sẽ phá hủy đối phương. Đồng thời động tác trên tay cũng không dừng lại, bàn tay to lớn trượt theo sống lưng, nhẹ nhàng mát xa cơ thể buộc chặt của Bội Ân. Y Cách Tát Tư chầm chậm một đường nhẹ nhàng mát xa da thịt có chút lạnh lẽo của bầu bạn, động tác mặc dù có chút vụng về, nhưng lại mềm nhẹ vô cùng.

“Y Cách…” Lời nói nhẹ nhàng, âm cuối mang theo ý làm nũng nồng đậm.

“Ân?”

“Cực khổ đã qua rồi.”

“…Ân.”

“Chúng ta về sau cứ ở lại cốc mãnh sư được không?”

Y Cách Tát Tư lần này không nói gì, trực tiếp dùng hành động đáp lại, y cúi đầu hôn thật sâu lên môi bầu bạn. Bội Ân rất nhanh chủ động đáp lại, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng trở mình khiêu khích, miệng lại không ngừng ‘ừ a a’ phát ra tiếng rên yêu kiều mê người.

Y Cách Tát Tư chỉ cảm thấy máu huyết mình sôi sùng sục, hô hấp dồn dập, toàn thân đều nóng lên. Cuối cùng y miễn cưỡng khắc chế dục vọng mãnh liệt trong cơ thể, chấm dứt nụ hôn. Cơ thể Bội Ân còn rất suy yếu, y không muốn vì dục vọng nhất thời của bản thân mà hại bầu bạn vất vả.

“Ta cho ngươi xem thứ này.” Liếm liếm cánh môi ướt át mê người của bầu bạn, Y Cách Tát Tư khẽ mỉm cười, biểu tình của Bội Ân rất giống dục cầu bất mãn, thật khó có dịp thấy bộ mặt đáng yêu này của cậu.

“Nhìn cái gì…” Bội Ân rầu rĩ hỏi, chôn mặt vào cổ Y Cách Tát Tư, giống như một con mèo chưa chịu từ bỏ ý định mà cọ cọ người đối phương.

Y Cách Tát Tư không trực tiếp trả lời mà đưa tay ôm Bội Ân lên, đi ra khỏi nhà gỗ.

Ngoài phòng, sắc trời đã gần hoàng hôn, ánh trời chiều bao phủ cả cốc mãnh sư trong ánh sáng mông lung nhàn nhạt.

Đứng sừng sững trước mắt Bội Ân là một căn nhà gỗ nhỏ quen thuộc. Là phòng ốc có kiểu dáng hình tròn đỉnh nhọn đặc biệt của bộ lạc mèo rừng, Bội Ân ngơ ngác nhìn phòng nhỏ trước mắt, cơ hồ giống như đúc căn phòng của cậu trong bộ lạc.

“Thích không? Ta chiếu theo trí nhớ mà làm.”

Nhẹ nhàng đặt bầu bạn xuống, âm thanh của Y Cách Tát Tư có vẻ rất tự hào. Mãnh sư không chỉ có cơ thể trường tráng cùng sức mạnh cường đại, trí nhớ cũng rất kinh người, những thứ thấy qua một lần liền không quên.

Bội Ân chậm rãi đi tới nhà gỗ, đẩy cửa ra, đập vào mi mắt là bài trí quen thuộc, trong nháy mắt, kí ức về cố hương chậm rãi dâng lên—— bộ lạc mèo rừng ở rừng rậm Đặc Tháp Y ở xa xa.

Kích động đến mức nói không nên lời, Bội Ân rốt cuộc hiểu được vì sao mấy ngày nay Y Cách Tát Tư không ở bên cạnh mình. Quay đầu, Bội Ân nhìn bầu bạn âu yếm đang đứng ngoài phòng, gương mặt anh tuấn tươi cười sáng lạn đắm trong ánh trời chiều đỏ au làm người ta say lòng.

“Về sau, nơi này là nhà của chúng ta.”

Giang rộng đôi tay, Y Cách Tát Tư thực tự nhiên đón được Bội Ân lao vào lòng mình, thuận thế ôm lấy cậu.

Đúng vậy, cốc mãnh sư về sau chính là căn nhà ấm áp của y cùng Bội Ân, còn có đứa nhỏ chưa chào đời. Ở trong này, bọn họ không cần chịu đựng ánh mắt căm hận của các thú nhân khác; không cần vì tìm kiếm đồng bạn mà lang bạc khắp nơi.

Giống như lời Bội Ân nói, trời xanh không vứt bỏ mãnh sư. Y Cách Tát Tư tự tin nghĩ rằng, có rất nhiều mãnh sư có thể tìm được bầu bạn yêu thương, sau đó đang trở về cốc mãnh sư để được cứu giúp cùng mở ra một cuộc sống mới.

Hạnh phúc, từ một khắc bọn họ tới cốc mãnh sư đã bắt đầu.
Bình Luận (0)
Comment