Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 302

Trở lại cốc mãnh sư, Al Reid cùng Norah đều bị nhóm cha mẹ hảo hảo giáo huấn một phen. Trong đó tiểu Al đáng thương nhất, cái mông trắng trắng tròn tròn bị Arcelor hung hăng đánh mấy cái. Đương nhiên, Norah cũng không may mắn hơn Al bao nhiêu, tuy Đề Khắc Tư chỉ răn dạy bé vài câu, nhưng Keister không dễ dàng như vậy—— Keister kết túc chuyến rèn luyện, lúc chạy về sơn cốc biết đầu đuôi mọi chuyện thì gương mặt đen thui như đáy nồi, cái mông nhỏ của Norah cũng thoát không được bị trừng phạt mấy cái.

Bất đồng chính là, Norah nằm úp sấp trên giường mấy ngày lại vui vẻ như thường, hoàn toàn quăng lần giáo huấn này ra sau đầu; còn Al thì mang hết cừu hận mông bị đánh đòn của mình đổ hết lên đầu Lôi Nhân Tư.

Trong ba đứa nhỏ, không bị trừng phạt gì cũng chỉ có Lôi Nhân Tư. Tiểu mãnh sư kim sắc sau khi quay về cốc liền dồn hết tinh lực lên người đứa con của Arcelor cùng Ngang. Trải qua một phen quan sát, tiểu Lôi trưởng thành rốt cuộc cũng biết Arcelor thân là giống đực ưng nhân, nhưng thật sự có thể sinh bảo bảo; từ đó về sau mọi chuyện lại càng không thể vãn hồi, bé chuyển hết toàn lực chú ý lên người Al. Không thể không nói Lôi Nhân Tư phi thường có tinh thần nghiêng cứu, từ đó về sau sửa đổi tính cách lười nhác, suốt ngày bám dính lấy Al chạy loạn khắp sơn cốc.

Lúc bắt đầu, Al còn không thể khống chế tình tự của mình. Mỗi lần thấy Lôi Nhân Tư không nói hai lời liền nhào tới cắn xé quần nhau. Sau đó không ít lần bị Arcelor ‘giáo huấn’, tiểu Al bắt đầu học ngoan, học được ẩn nhẫn, bắt đầu thu liễm tính tình nóng nảy của mình, cứ xem Lôi Nhân Tư trở thành không khí, không thèm để ý.

Đương nhiên, nếu dễ dàng xua đuổi như vậy thì Lôi Nhân Tư không còn là Lôi Nhân Tư nữa. Đối mặt với thái độ hờ hững lạnh nhạt của Al, tiểu Lôi một chút cũng không tức giận, tương phản còn thực nhiệt tình, cả ngày bám dính lấy Al. Vì thế trong cốc mãnh sư thường xuyên có thể nhìn thấy một hình ảnh thú vị thế này: đứa nhỏ xinh đẹp tóc đỏ cánh đỏ, tức giận bĩu môi chạy phía trước; phía sau là một tiểu mãnh sư uy phong rực rỡ nhắm mắt theo đuôi chạy theo.

Y Cách Tát Tư vì thế mà thật lo lắng một trận: đứa con thân là mãnh sư không chịu học tập kỹ xảo săn bắn, cả ngày cứ chạy theo đứa con tóc đỏ nhà Ngang làm gì a! Nhưng cái nhìn của Bội Ân hoàn toàn tương phản với y. Trong mắt Bội Ân, đứa con hiện giờ cuối cùng cũng giống đứa nhỏ bình thường.

“Lôi Nhân Tư hiện giờ hoạt bát lanh lợi, so với trước kia không phải tốt hơn nhiều sao?” Đẩy cửa sổ, Bội Ân một tay chống cằm tựa vào bệ cửa. Cậu cười tủm tỉm suy nghĩ, tầm mắt không nhanh không chậm đuổi theo thân ảnh vui vẻ của đứa con. Cũng đến lúc rồi, cậu cùng Y Cách Tát tư có ‘việc’ phải rời khỏi cốc mãnh sư. Đương nhiên, cũng cần mang theo tiểu Lôi Nhân Tư bướng bỉnh của bọn họ.

“Chuyện trong cốc đã an bài tốt hết chưa?” Bội Ân chống đỡ thân trên, hơi ngửa đầu ra sau. Y Cách Tát Tư ôm lấy thắt lưng cậu, thuận thế cúi đầu đặt xuống một nụ hôn. Chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại ngọt ngào cùng nóng bỏng vô cùng.

Rời khỏi cánh môi bầu bạn, Y Cách Tát Tư kéo Bội Ân vào lòng ngực mình: “Đều an bài tốt lắm, ngươi muốn chừng nào đi?”

“Ngày mai đi, ta có chút chờ không kịp.”

“Hảo.”

“Khúc khích…”

Tiếng cười nhẹ như chuông bạc không ngừng bật ra khỏi miệng Bội Ân. Y Cách Tát Tư có chút khó hiểu, y buông lỏng cánh tay, xoay người bầu bạn, để cậu đối diện với mình.

“Ngươi đang cười cái gì?”

Bội Ân cười đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra, cậu khoa trương ôm bụng, đánh một quyền lên vai Y Cách Tát Tư.

“Ta nghĩ tới cảnh phụ thân nhìn thấy chúng ta sẽ lộ ra biểu tình thú vị gì… Ha ha, cười chết ta, khẳng định rất có ý tứ, nói không chừng còn có thể bị dọa ngất xỉu đi… Ha ha!”

“Này này…”

“Ha hả… ngươi chuẩn bị tốt chưa?”

“?”

“Ta a.” Bội Ân nhếch khóe môi, đưa tay vòng qua cổ bầu bạn: “Ta là đứa nhỏ phụ thân yêu thương nhất. Ngươi chuẩn bị tốt để đối mặt với phụ thân sao?”

“Đương nhiên.” Nhướng mi, Y Cách Tát Tư mỉm cười có chút tà khí: “Ngươi sớm đã là của ta.” Y ngồi xuống ôm lấy Bội Ân, trực tiếp ngã người lên giường.

“Đây là đêm cuối cùng của chúng ta ở cốc mãnh sư, có phải nên hảo hảo lợi dụng một chút.” Nói xong, tay y cũng không nhàn rỗi, cầm lấy cổ tay trắng nõn của Bội Ân, giam cầm bên người.

Y Cách Tát Tư cúi người liếm hôn khóe môi Bội Ân, nghe tiếng rên rỉ ngọt mị tới tận xương toát ra từ khoang mũi đối phương, y cúi đầu mỉm cười, tiếng cường thuần hậu kéo theo lồng ngực cùng cộng minh, chấn động làm ngay cả đầu ngón tay của Bội Ân cũng run theo.

Đôi môi Y Cách Tát Tư giảo hoạt quấn lấy những điểm mẫn cảm của Bội Ân, dọc theo phần cổ mảnh khảnh một đường dọc xuống. Cắn mút xương quai xanh xinh đẹp, tựa như dã thú đang cơ khát.

Hàng mi thật dày của Bội Ân run rẩy, mi mắt hơi khép lại; tư thế cơ hồ cưỡi trên người Y Cách Tát Tư, hai chân mở rộng, hơi ngửa đầu, chủ động đưa cổ đến miệng bầu bạn, cơ thể theo khiêu khích có tiết tấu của đối phương mà vặn vẹo.

Y Cách Tát Tư cũng không khách khí, y vừa gặm cắn da thịt xích lõa của Bội Ân, vừa thở hổn hển lột quần áo trên người cậu. Bởi vì bầu bạn nửa nằm nửa ngồi trên người y, một phần quần áo bị đè chặt. Y Cách Tát Tư cuối cùng mất kiên nhẫn trực tiếp đưa tay xé rách vạt áo Bội Ân.

Bàn tay to vuốt ve lung tung trên thắt lưng bóng loáng cùng phần đùi xích lõa thon dài của của bầu bạn, ánh mắt Y Cách Tát Tư tràn ngập dục vọng không chút che đậy; tình cảm nóng bỏng, thẳng thắng, mãnh liệt, không hề che dấu này làm người ta không thể dời mắt.

Bội Ân khẽ ‘ân’ một tiếng, mang theo giọng mũi cất cao. Âm thanh ngọt ngào như đang cố gắng nhẫn nại, rồi lại giống như không thể ức chế khoái cảm mãnh liệt đánh sâu vào cơ thể.

Y Cách Tát Tư gầm nhẹ một tiếng, hiển nhiên không thể kháng cự mị thái hấp dẫn của bầu bạn. Y nằm lấy chân Bội Ân đặt lên vai mình, vừa định cúi người thì thính giác nhạy bén làm y nghe được tiếng bước chân quen thuộc càng lúc càng tới gần.

Đáng chết! Sao y lại quên mất đứa con! Hiện giờ là thời gian bữa tối, tiểu tử kia chưa bao giờ bỏ qua bữa cơm tối của mình.

Lập tức xì hơi, Y Cách Tát Tư cũng không muốn để đứa con thấy màn ‘giáo dục dành cho người lớn’ sớm như vậy. Y bất đắc dĩ xoay người xuống giường, vừa mới giúp Bội Ân sửa sang lại quần áo thì tiểu tử kia liền vươn móng vuốt lao vào nhà.

Lôi Nhân Tư trực tiếp phóng vào phòng ngủ, đặt mông nằm giữa Bội Ân cùng Y Cách Tát Tư. Bé chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn gương mặt dục cầu bất mãn của phụ thân.

“Ngao?” Sắc mặt phụ thân không tốt lắm, phát sinh chuyện gì sao?”

“Tiểu tử, đây là bầu bạn của ta!” Một tay xách đứa con xuống giường, Y Cách Tát Tư nhận mệnh đi làm thức ăn cho tiểu quỷ tham ăn. Y hiện giờ mỗi ngày đều trông mong đứa con mau lớn lên, chờ đôi cánh vừa đầy đặn thì lập tức đá vào rừng rậm, tránh tiểu tử này cứ luôn quấy rầy y cùng Bội Ân thân thiết.

Bội Ân liên tục lắc đầu, buồn cười nhìn hai phụ tử, cảm giác hạnh phúc nồng đậm lan tràn trong lòng ngực.



Sáng sớm hôm sau, Y Cách Tát Tư liền mang theo bầu bạn cùng đứa con rời khỏi cốc mãnh sư, bọn họ một đường xuôi về phương nam, đi mất nửa tháng mới về tới rừng rậm Đặc Tháp Y.

Không khí buổi sớm tràn ngập mùi hương thanh khiết của hoa cỏ, thổi tới hơi thở của tộc nhân mèo rừng. Hương vị quen thuộc làm người ta hoài niệm, theo cơn gió lan tỏa, thấm sâu vào từng lỗ chân lông.

Bội Ân nắm tay bầu bạn cùng đứa con tiến thẳng vào bộ lạc. Tất cả tộc nhân đều ngây ngẩn cả người, biểu tình thực buồn cười: trợn to mắt, cằm cũng rơi xuống đất.

Sáng sớm, tộc trưởng đại nhân còn mông lung buồn ngủ bị ai đó đánh thức khỏi mộng đẹp.

Lúc nhìn thấy đứa con nhỏ mất tích lâu ngày, làm mình luôn ngày nhớ đêm mong… Tộc trưởng đại nhân trong nháy mắt liền thanh tỉnh. Ngay sau đó liền nước mắt nước mũi ôm lấy đứa con gào khóc. Khóc xong, hắn mới phát giác bên cạnh đứa con còn có hai người… thú nhân mãnh sư?!!

“Người tới a——”

“Phụ thân.” Bội Ân tiến tới giữ lại tộc trưởng. Nhóm tộc nhân thăm dò ló đầu ra khỏi cửa nhìn nhìn, nhưng thực không có khí phách co rụt trở về.

“Đây là chuyện gì? Đứa nhỏ này, ngươi rốt cuộc đã chạy đi đâu? Có biết mọi người lo lắng cỡ nào không! Còn bọn họ…” Tộc trưởng đại nhân dựng râu trừng mắt, không ngừng đặt câu hỏi, ánh mắt đảo qua thú nhân mãnh sư cùng đứa con.

“Sự tình có chút phức tạp, nhất thời không thể nói rõ.” Bội Ân cười tủm tỉm, nhìn qua Y Cách Tát Tư có chút không tình nguyện bên cạnh, kéo y tới trước mặt phụ thân. Tộc trưởng mèo rừng hiển nhiên hoảng sợ, cơ hồ theo bản năng lùi ra sau vài bước.

“Phụ thân đừng sợ… đây là bầu bạn của ta—— Y Cách Tát Tư.”

“Bầu bầu bầu bầu bầu bầu bầu, bầu bạn!” Tộc trưởng đại nhân đáng thương bị dọa không nhẹ.”

“Còn này nữa…” Bội Ân ôm lấy tiểu mãnh sư đang nhìn nhìn xung quanh, nắm móng vuốt bé con tới trước mắt tộc trưởng mèo rừng.

“Đây là đứa con của ta—— Lôi Nhân Tư.”

“…” Sắc mặt tộc trưởng mèo rừng tái xanh, đã không nói nên lời.

“Lôi Nhân Tư… gọi gia gia.”

Bé con chớp chớp mắt, sau đó xoay xoay cơ thể, ‘Ngao ô…’ một tiếng bổ nhào tới tộc trưởng mèo rừng, cái đuôi hưng phấn lắc lắc không ngừng.

“Phù phù!” Tộc trưởng đại nhân rốt cuộc trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.

Hết nửa ngày, tộc trưởng mèo rừng mới tỉnh lại. Lần này Bội Ân không kích thích lão nhân gia nữa, vừa bưng trà nước hầu hạ, vừa kể lại những ngày tương ngộ cùng ở chung của mình cùng Y Cách Tát Tư.

Nghe xong, tộc trưởng mới thở dài một hơi, hoàn toàn không biết nên nói gì mới tốt. Trong số những đứa con, Bội Ân là đứa thông minh, kiên quyết nhất, chuyện nó đã quyết thì không ai thay đổi được. Hắn hiểu ánh mắt Bội Ân rất cao, nó sẽ không chọn thú nhân dũng sĩ bình thường… Nhưng đối phương chính là mãnh sư a! Đứa con của hắn không phải quá lợi hại đi! Mãnh sư không phải ai cũng có thể phục tùng!

Y Cách Tát Tư thủy chung im lặng theo sát bên cạnh Bội Ân, biểu hiện trầm ổn cùng khiêm tốn của y làm tộc trưởng cảm thấy thật khó tin. Vốn hắn nghĩ mãnh sư là sinh vật tự đại, cuồng ngạo, hiện giờ xem ra hắn đã sai rồi. Nói ta thì, trừ bỏ thân phận mãnh sư, tộc trưởng mèo rừng thật sự rất thưởng thức vị bầu bạn mà đứa con chọn lựa—— bất quá, bộ tộc mãnh sư truyền thuyết vẫn làm hắn phi thường để ý.

Quay đầu, ánh mắt tộc trưởng dừng trên người tiểu mãnh sư kim sắc im lặng nằm úp sấp. Bốn mắt nhìn nhau, tộc trưởng hơi sửng sốt, tiểu Lôi Nhân Tư thì không chút sợ hãi nhích tới gần, ngẩng đầu cọ cọ tay hắn.

Dưới tay truyền tới cảm xúc lông xù, tộc trưởng giờ phút này có chút cảm động, hắn chậm rãi vuốt ve đầu bé con.. Trong nháy mắt, tất cả lo lắng bất an đều biến mất—— xem ra truyền thuyết huyết tinh của bộ tộc mãnh sư không hẳn là thật! Ít nhất đứa con của hắn sinh hạ mãnh sư bảo bảo vẫn còn bình an vô sự, hơn nữa còn có vẻ rất hạnh phúc.

Hắn có gì để phản đối?

Cuối cùng, tộc trưởng mèo rừng xem như nhận thức cùng đồng ý Y Cách Tát Tư, tộc nhân còn cố ý vì Bội Ân mà tổ chức nghi thức. Nghi thức cuối cùng, tộc trưởng cũng chính là phụ thân, nắm chặt tay đứa con đặt vào một bàn tay khác; vị thú nhân mèo rừng dũng mãnh thiện chiến này có chút không thể khống chế cảm xúc, hốc mắt hơi ửng đỏ——

Hắn hiểu Bội Ân từ nay về sau sẽ chân chính thoát ly bộ tộc mèo rừng, vĩnh viễn, thuộc về một người khác.



Một tuần sau, Bội Ân liền mang theo bầu bạn cùng đứa con cáo biệt bộ lạc mèo rừng. Cậu cũng muốn ở lại bộ lạc nghỉ ngơi thêm một thời gian, bất quá cảm giác áp bách của mãnh sư quá mãnh liệt, một tuần đã là cực hạn của các tộc nhân.

Sáng sớm hôm nay, bọn họ vẫy tay với nhóm tộc nhân đến tiễn, bắt đầu trở về nhà.

Bội Ân đột nhiên muốn ngắm mặt trời mọc, đối với yêu cầu của bầu bạn, Y Cách Tát Tư trước nay chưa bao giờ cự tuyệt. Y vươn rộng đôi cánh, ôm Bội Ân nhẹ nhàng bay lên đỉnh thụ.

Trời dần dần tảng sáng, chân trời xanh nhàn nhạt được khảm vài vì sao mờ nhạt; đại địa mông mông lung lung, một tầng sương mờ trên không, dần dần hóa thanh một tấm lụa mỏng, bao phủ cả khu rừng.

Rất nhanh, đỉnh núi lộ ra một góc đỏ rực, cả không trung dần dần hiện ra màu đỏ thản nhiên, tản mát hơi thở sinh mệnh đang bùng cháy.

“Đẹp quá a…” Bội Ân phát ra một tiếng tán thưởng, một hơi thở ấm áp từ phía sau vây quanh cậu, đưa cậu vào vòng tay ấm áp.

“Y Cách.”

“Ân?”

“Thế giới này có phải rất đẹp không?”

“Đúng vậy, phi thường xinh đẹp.”

Bội Ân khẽ mỉm cười, ánh mắt trong trẻo giờ phút này chuyên chú nhìn về phía đường chân trời.

“Chờ Lôi Nhân Tư lớn thêm chút nữa…” Cậu ôn nhu vuốt ve tiểu mãnh sư đang ngủ say trong lòng, ngẩng đầu, cùng giao nhau với ánh mắt bầu bạn.

“Chờ nó lớn thêm chút nữa, chúng ta cùng nhau đi xem thế giới này, được không?” Cậu nhớ rõ những ngọn núi hùng vĩ, những bình nguyên bao la, khe sâu kỳ lạ mà Y Cách Tát Tư từng kể. Lúc còn rất nhỏ, cậu đã ao ước mình có một đôi cánh.

“Hảo. Ngươi muốn đi đâu, ta đều cùng ngươi.”

Nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên môi Bội Ân, Y Cách Tát Tư trịnh trọng hứa hẹn.

Chân trời, mặt trời bắt đầu lộ ra quang mang chói mắt, dự báo một ngày mới bắt đầu——

Bài ca bi thán của mãnh sư đã kết thúc.

Toàn Văn Hoàn.
Bình Luận (0)
Comment