Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 75

“Hết thảy đều bình thường, Y, ngươi có thể ngồi dậy rồi.”

Cơ Tái nghe thấy vậy lập tức thở phào một hơi, đỡ Y ngồi dậy. Khải Ân tiếp tục dặn dò.

“Từ giờ trở đi tốt nhất nên bảo trì hình dáng nhân ngư, ở trong nước nhiều hơn, như vậy có lợi hơn cho quá trình phát triển của cục cưng.”

“Ừm!” Gương mặt nhỏ nhắn của Y đỏ bừng, đôi mắt tròn vo nhìn ra ngoài phòng, Tiểu Miêu đáp ứng hôm nay sẽ bồi cậu ra ngoài bắt cá, cậu chờ không kịp rồi!

“Được rồi Cơ Tái, chúng ta có thể đi rồi! Mau, mau!”

Khải Ân lắc đầu, bé con này thực nôn nóng. Hắn tiếp tục dặn dò Cơ Tái vài điều, sau đó dưới ánh mắt khẩn trương của y mới thả bọn họ đi.

Liên Hoa đi tới, dạo này cậu thường đi theo bên cạnh Khải Ân tìm hiểu tình huống của tinh cầu này.

“Thiếu…….tộc trưởng, ta…….vẫn có chút nghi hoặc.”

“Cái gì?”

“Là về Y…..”

Khải Ân ngẩng đầu, nhìn thấy Liên Hoa muốn nói lại thôi, trong lòng hiểu rõ: xem ra Liên Hoa cũng chú ý tới.

“Nói xem, Y thế nào?”

“Cậu ta……..” Liên Hoa hắn giọng. ngồi xuống bên cạnh Khải Ân.

“Thiếu úy, ngài nói Y là loài lưỡng tính, điểm này ta rất hiếu kì. Theo ta được biết, lúc đầu nhân loại được cấy ghép gen dã thú sẽ không thể có năng lực sinh sản. Diệp từng nói không có ngoại lệ. Mà nhân ngư…….lại có hình thái rất độc đáo, đây là kết quả tự nhiên sao? Trước kia ta cũng từng nghe nói qua, sinh vật thích nghi với hoàn cảnh sẽ tự thay đổi bản chất của mình. Nhân ngư cũng vậy sao?”

Khải Ân không nói gì khẽ ấn ấn mắt, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: “Chính xác, có vài sinh vật trong hoàn cảnh đặc biệt sẽ biến tính. Nhưng ngươi nên biết, lúc trước kế hoạch ‘Gaia’ chính là chuyển hóa cơ thể nhân loại thành song tính nguyên thủy. Sau này trong quá trình biến thành thú nhân, trạng thái song tính này hoàn toàn bị hủy diệt, đây cũng chính là nguyên nhân thú nhân là giống đực thuần chủng. Nhưng mà, Y không giống——”

“Ngài nói là!” Liên Hoa mở to mắt nhìn: “Y! Không, tất cả nhân ngư đều bảo lưu trạng thái song tính sao? Này…. nếu không phải thay đổi tự nhiên, như vậy……”

“Đúng vậy!” Khải Ân nhìn thẳng Liên Hoa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Nhất định là con người làm ra, hơn nữa còn vượt qua những hiểu biết của Diệp. Khuyết điểm Diệp không thể thành công, bọn họ đã làm được.”

“Trời ạ…….làm được điều ngay cả Diệp cũng không thể……. là ai a? Hơn nữa——” Vẻ mặt Liên Hoa tràn ngập khiếp sợ, sự thật đã vượt quá phạm vi tiếp nhận của cậu: “Chủng tộc nhân ngư đã tồn tại từ rất lâu, Diệp cùng Tamas cũng không phát giác ra. Bọn họ là người có trí năng cao nhất hành tinh a! Thứ bọn họ…. nắm trong tay vượt xa chúng ta, có thể nói là toàn bộ cơ sở dữ liệu của văn minh loài người a!”

Khải Ân cười khổ, lần đầu tiên có chuyện vượt khỏi phạm vi giới hạn của hắn: “Vài ngày trước ta có đền tìm Diệp, tìm tòi kho trí nhớ của hắn nhưng kết quả không thu được gì. Bất quá từ đó nắm được một tin tức.”

“Là gì?” Liên Hoa khẩn trương hô to, có lẽ, thực sự còn những người khác sống sót!

“Diệp cũng không nắm chính xác, hắn chỉ biết năm đó có một căn cứ bí mật được xây dựng ở một hòn đảo trên Thái Bình Dương. Nhưng nó được một bộ phận trí năng khác khống chế, thậm chí ngay cả Diệp cũng bị giữ bí mật.”

“Căn cứ bí mật ở Thái Bình Dương………nhân ngư……..”

Liên Hoa không thể tin thì thào nói, trong mắt lộ ra một tia quang hoa: “Thiếu úy, có phải có thể còn những người khác sống sót không! Nhân ngư nói không chừng chính là đời sau của bọn họ!”

Phải không? Nhân ngư thực sự chính là——Khải Ân nhìn chiếc giường trống mà Y vừa nằm lúc nãy có chút đăm chiêu. Mấy trăm vạn năm qua, ngay cả một tia dấu vết về nhân ngư cũng không phát hiện được. Ngay cả bộ lạc thú nhân cũng là lần đầu tiên thấy qua nhân ngư, còn đám ngư nhân trong hồ kia liệu có quan hệ gì tới bọn họ không?

“Thiếu úy, để ta đi dò xét đi!” Cân nhắc một lát Liên Hoa nói: “Phi thuyền của ta chỉnh sửa một chút hẳn là có thể dùng, ta muốn thám hiểm đáy biển thử xem!”

“Không được!” Khải Ân lắc đầu, lập tức từ chối Liên Hoa: “Phi thuyền của ngươi không thể sửa được nữa. Chính là dù sửa được ta cũng không cho ngươi đi, dù sao dưới đại dương có gì cũng không ai biết.”

“Cái gì?!”

“Ngươi đại khái vẫn chưa biết đi, phi thuyền chỉ còn công năng dưỡng sinh còn hoàn hảo, toàn bộ hỏng hết rồi.” Khải Ân thở dài: “Ngay cả máy tính trí năng cũng tự hủy để lưu lại nhiều hi vọng sống cho ngươi hơn.”

“Lan Địch Tư……..” Ngay cả hắn cũng…….Liên Hoa cúi đầu, cơ thể hơi run rẩy. Cậu vẫn không muốn hỏi tới, lừa mình dối người âm thầm hi vọng, hi vọng Lan Địch Tư còn sống sót, hi vọng thiếu úy có thể sửa nó, hóa ra hết thảy đều là vọng tưởng…… hình ảnh lần đầu tiên ngồi lên phi thuyền còn hiện rõ trước mắt. Người nọ tự tiện đổi tên máy tính trí năng trên phi thuyền thành tên mình…..mà hiện giờ người đã mất, ngay cả người trí năng ‘Lan Địch Tư’ cũng không còn……

“Đừng nghĩ nhiều.” Khải Ân vỗ vỗ Liên Hoa: “Nhân ngư thế nào thì chúng ta cũng không có cách nào nghiên cứu. Nếu bọn họ thực sự là những người sống sót sau tai nạn kia sáng tạo ra, còn che dấu sự tồn tại của nhân ngư nhất định có mục đích của họ. Chuyện này chỉ có thể để hậu nhân chúng ta khám phá. Ngươi hiện tại không cần nghĩ gì cả, chỉ cần ở bên cạnh Lôi, hắn sẽ làm ngươi hạnh phúc.”

“Ừ.” Liên Hoa lau nước mắt, dưới ánh mắt trêu chọc của Khải Ân hơi đỏ mặt.

Lần đầu tiên nhìn thấy thiếu úy cũng trong tình huống như vậy, lúc đó thiếu úy còn chọc cậu là con thỏ. Tựa như lời thiếu úy, cậu không thể cứ đắm chìm trong kí ức! Cậu hiện tại đã có Lôi, cứ ở bên cạnh hắn đi, nó cũng là hi vọng của Lan Địch Tư!

——-

“Tiểu Miêu! Tiểu Miêu?”

Y ngồi trên bờ vẫy đuôi, xẹt qua thành một đường cong duyên dáng, Tiểu Miêu ở bên cạnh lại sắp ngủ gục.

“Miêu Miêu thực là, ban ngày cứ ngủ mãi!” Y làm mặt quỷ, nắm lấy cái mũi Tiểu Miêu.

“Ưm a, ái ì ạ!”

Tiểu Miêu không cam lòng bị y ‘phá’. Đáng ghét! Cậu vẫn chưa ngủ đủ!

“Buổi tối cậu ta không ngủ, ban ngày đương nhiên phải ngủ bù!” Cơ Tái cười, thuận tay ném một con cá lên, Y nhanh tay chụp được.

“Ta không ăn loại này!” Y nhăn mày: “Ta muốn ăn cái loại nhỏ nhỏ lần trước, màu bạc ý!”

“Được rồi~~” Cơ Tái thở dài lại lặn xuống nước, trời mới biết loại cá đó khó bắt cỡ nào a! Bất quá vì Y hắn cam tâm tình nguyện.

“A! Tiểu Miêu, sao ngươi lại ngủ nữa rồi! Nói chuyện với ta đi!”

“Đừng phá!” Tiểu Miêu gạt tay Y, đánh một cái ngáp thật to: “Mấy ngày nay tối nào cũng không ngủ ngon, ngươi để ta ngủ một chút, bắt được cá thì bảo ta!”

Y mặc dù có chút không hài lòng phồng mỏ, nhưng vẫn chu đáo dọn dẹp mảnh đất trống, để Tiểu Miêu nằm thoải mái hơn. Thẳng đến mặt trời lặn tới phía tây, Cơ Tái mệt muốn chết mới ôm Y vô cùng hài lòng với một sọt cá nhỏ màu bạc, bọn cá này nhỏ nhưng rất linh hoạt, bắt bọn nó còn khó hơn săn một con bá vương thú a!

“Này, Tiểu Miêu sao còn chưa tỉnh, Á Luân Đặc cũng quá mãnh liệt đi!” Cơ Tái tấm tắc, một tay ôm Y, một tay nhấc Tiểu Miêu đang say ngủ, trên lưng là một sọt cá đầy.

Ngay lúc bọn họ sắp rời đi thì trong nước truyền tới một âm thanh rất nhỏ,Cơ Tái nhạy bén quay đầu lại, một đạo quang mang lam sắc như phản xạ từ vảy cá lóe lên, nhanh tới mức làm người ta không nhìn kịp. Cơ Tái nhíu mi, mơ hồ có dự cảm xấu.

“Sao vậy?” Y vò tóc Cơ Tái, tò mò hỏi.

“Không sao.” Cơ Tái cắn Y một ngụm đổi lại bị cậu đánh một trận, hắn cười to, xách ba ‘vật nặng’ xoay người bước nhanh về hướng hộ lạc, đồng thời trong mắt hiện lên một tia hung ác——xem ra nên điều tra nguồn nước phụ cận bộ lạc một chút.

Ánh sáng xuyên qua khe hở rơi rụng chiếu xuống mặt đất. Trong rừng không có một ngọn gió, mặt nước yên ổn dưới ánh chiều tà lóe lên kim sắc lóng lánh. Chậm rãi, mặt nước yên ổn gợn sóng, một bóng người chậm rãi trồi lên mặt nước. Mái tóc dài màu bạc lúc này như được nhuộm màu rượu đỏ, bồng bềnh trong làn nước. Đôi ngươi xanh biếc chứa đựng tình cảm vô hạn chăm chú nhìn Y ở phía xa. Nếu lúc này Cơ Tái quay lại nhất định sẽ bị dọa, người trong nước giống Y tới 7, 8 phần! Bất đồng chính là da thịt có chút tái nhợt, cái đuôi màu lam có màu lam sắc rất đậm.

“Ngươi xem, nó tốt lắm.”

Một nhân ngư với chiếc đuôi lục sắc chậm rãi bơi tới, kỳ lạ là đuôi hắn không có vảy, mà hình dạng bóng loáng hệt như đuôi cá mập, hai chiếc vây bên hông cũng vô cùng sắc bén.

“Là ta tới chậm, nếu không sẽ không…….” Người nọ thở dài, không nói tiếp nữa.

“Không phải lỗi của ngươi…. là ta không chăm sóc tốt….. hiện tại biết nó hạnh phúc ta cũng yên tâm.” Nhân ngư lưu luyến nhìn thân ảnh xa dần của Y, ngay cả chớp mắt cũng không dám.

“Nếu ngươi muốn, ta có thể mang nó về.”

“Không, không cần!” Nhân ngư vừa nghe thấy lập tức lắc đầu: “Chúng ta không thể tiếp xúc với ngoại tộc, nếu bị tộc nhân biết được nó sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa, nó cũng không nguyện ý tách khỏi người nọ.”

“Chính là ngươi ——”

“Ta không sao……” Nhân ngư khẽ quay đầu, trên mặt là nụ cười thỏa mãn: “Biết nó sống rất tốt là ta an tâm rồi, ta cũng không mong đợi nó trở lại bên cạnh ta, chỉ cần nó hạnh phúc là đủ rồi……”

“Ngươi! Ai, quên đi.” Nhân ngư kia bất đắc dĩ thở dài, nắm chặt tay hắn: “May mắn chúng ta phát hiện người kia trong hồ ngư nhân, một đường theo tới đây mới tìm được nó. Hiện tại điều ta lo lắng nhất cũng đã ổn, thân phận của nó không thể để ai biết, như vậy ngươi cũng an tâm đi. Sau này chỉ cần ngươi muốn, chúng ta có thể thường xuyên tới nhìn nó.”

“Ừ, cám ơn ngươi, Tạp Tu.” Nhân ngư chậm rãi nhắm mắt lại, ghi tạc bóng dáng Y vào sâu trong lòng. Đứa con thất lạc nhiều năm hiện tại ngay trước mắt nhưng lại không thể nhận, đây là chuyện thống khổ cỡ nào. Nhưng vì bảo hộ đứa con hắn chỉ có thể làm vậy.

“Tạp Tu, đáp ứng ta, vĩnh viễn không cần tìm nó nữa, cứ xem như nó đã chết đi!”

Chịu không được ánh mắt cầu xin của nhân ngư, ánh mắt Tạp Tu khẽ chớp, miễn cưỡng có thể xem là đáp ứng. Đúng vậy, y đáp ứng Kha Cát Tháp sẽ không để Y biết bọn họ tồn tại, nhưng không đáp ứng sẽ không tìm Y. Nếu đứa nhỏ Y sinh ra là nhân ngư——y nhất định phải mang đứa nhỏ đi! Cho dù Y cùng Kha Cát Tháp sẽ vì vậy mà thương tâm, y cũng không thể vi phạm quy định của bộ tộc truyền từ xa xưa!
Bình Luận (0)
Comment