Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 94

Tinh thể có màu đen sẫm, không khác gì so với những tảng đá bình thường. Nhưng nếu đặt nó dưới ánh mặt trời thì nó sẽ như có sức sống đang chậm rãi lưu động bên trong.

“Đây là thứ trước khi đi, Mosa căn dặn ta về bộ lạc lấy.” Lam Tác Tư hóa về hình người nói.

“Tảng đá này mấy trăm năn nay vẫn đặt ở cấm địa, không ai biết cách sử dụng nó. Bất quá thạch bích trên cấm địa có miêu tả lại phương pháp tiến vào đảo nhân ngư, ta nghĩ tảng đá này có thể giúp gì đó cho chúng ta.”

“Này, này là──” Liên Hoa đưa tay chạm nhẹ lên tinh thể màu đen, đầu ngón tay truyền tới cảm giác lạnh lẽo.

“Đây là một loại ‘đá kí ức’ chỉ có trên sao Bắc Đẩu!”

“Đá kí ức?”

“Đúng vậy……” Liên Hoa cúi đầu, nhìn cái tên khắc phía sau hòn đá, hai vai cậu kịch liệt run rẩy.

Trên đó chỉ khắc một cái tên: Landis Yixieer

Liên Hoa không hề xa lạ với cái tên này: Lan Địch Tư• Y Tạ Nhĩ──người đã đẩy cơ hội sốt sót cuối cùng cho cậu, là nam nhân thế chết cố thủ quê hương, cũng từng là người cậu yêu nhất!

Lan Địch Tư……..ngươi không chết, thật tốt quá.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve kí tự được khắc trên tinh thể, Liên Hoa hé miệng, chậm rãi nói ra mật ngữ mở ra đoạn kí ức trong tinh thạch──Lan Địch Tư, thứ ngươi lưu lại, đến tột cùng là gì…….

“Landis Yixieer.”

Liên Hoa vừa dứt lời, những phân tử bé xíu đang di chuyển bên trong tinh thể ngày càng nhanh hơn, như một ngôi sao bắt đầu phóng ra luồng ánh sáng trắng!

Kí ức hơn một trăm năm trước nhất thời hiện ra trước mắt Liên Hoa………

200 năm trước.

Lan Địch Tư có một cơn ác mộng: trùng tộc xấu xí, biển lửa, một vụ nổ lớn, phi thuyền dần dần biến mất trong vũ trụ bao la…….

Tiếng sóng biển ầm ĩ đánh thức hắn, Lan Địch Tư cau mày che lại ánh mặt trời chói chang. Nơi này…….là thiên đường sao? Hắn thử cử động cơ thể, nhưng không thể động đậy, nhưng cơn đau nhức từ tay phải truyền tới làm hắn nhận thức mình vẫn còn sống.

Hắn không chết, như vậy nơi này là nơi nào?

Vụ nổ xảy ra, di chứng lưu lại làm Lan Địch Tư không thể động đậy. Hắn chỉ có thể đưa cánh tay phải còn chút tri giác kiểm tra tình huống cơ thể. Trong áo hình như có thứ gì đó……một viên đá kí ức?

Lan Địch Tư híp mắt nhìn nữa ngày mới nhớ đây là vài ngày trước đại tá Cleopatra đưa mình. Qua khoảng một giờ nữa, các bộ phận cơ thể mới bắt đầu khôi phục tri giác.

Lan Địch Tư chống tay phải, khó khăn ngồi dậy──tai trái có lẽ đã tàn phế rồi. Giương mắt đánh giá cảnh sắc xung quanh, không khỏi làm hắn giật mình.

Đây rốt cuộc là nơi nào?

Bầu trời trong vắt, lãng đãng vài cụm mây, những chú chim hải âu bay lượn trên không trung; gió biển mát lạnh mang theo vị mằn mặn của biển──hắn có thể khẳng định nơi này không phải là sao Diêm Vương, ít nhất, trước lúc hắn bị hôn mê chính xác đang đứng ở sao Diêm Vương.

Hay là hắn được ai cứu?

Không có khả năng! Lan Địch Tư tự giễu lắc đầu, tất cả mọi người đã chết, còn ai tới cứu hắn cơ chứ……..đúng vậy, đều chết cả rồi…..cho dù không bị trùng tộc giết hại cũng không thể sống sót sau trận nổ đó…..vậy vì cái gì, mình còn sống……….

A, quả nhiên giống như lời Cleopatra nói, hắn sống dai như con gián vậy!

Lan Địch Tư khẽ nhếch khóe môi, ngẩng đầu nhìn không trung trong vắt. Dần dần, một tia mỉm cười chua xót cũng biến mất, gương mặt lộ ra vẻ cô độc, bi thương khôn cùng………..

Hắn chưa bao giờ tin tương vào thần linh, nhưng giờ phút này không thể không tin vào vận mệnh.

Vì cái gì……phải để hắn một mình sống sót……

“Liên Hoa!”

Lôi rống to, cố gọi Liên Hoa trở về khỏi mớ kí ức của Lan Địch Tư.

Cậu đột nhiên tỉnh lại, phát hiện gương mặt mình đã thấm ướt nước mắt, trong đầu là hình ảnh cuối cùng kia──đôi mắt hắn nhìn lên không trung, ánh mắt vắng lặng tràn ngập thống khở, bất đắc dĩ lại sống sót……….

“Ta không sao.” Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lôi, Liên Hoa nở một nụ cười gượng gạo. Cậu đưa tay áp lên tinh thể, lúc này, càng nhiều hình ảnh truyền vào đầu hơn.

Liên Hoa nhìn thấy…….

Lan Địch Tư giống như cậu, bị tổ tiên Mosa bắt trở về……….

Lúc đầu kháng cự, chậm rãi về sau dần dần chấp nhận sự thật……hiểu biết càng nhiều, Lan Địch Tư càng hứng thú với tinh cầu xa lạ này: trùng tộc──thú nhân──’giống cái’ nhân loại, hắn cấp thiết muốn cởi bỏ bí mật này. Thẳng đến một ngày, một thú nhân trong bộ lạc mang về một người bầu bạn là nhân ngư, làm suy nghĩ Lan Địch Tư bắt đầu hướng về đại dương……

Liên Hoa từ sớm đã đoán được Lan Địch Đặc nắm giữ rất nhiều bị mật cậu không biết. Ngoài ‘chìa khóa’, cơ sở bí mật gen ở vùng núi băng vĩnh cửu Bắc Âu, Lan Địch Tư cũng từng nói qua với cậu, trong đại dương còn ẩn dấu một phòng thí nghiệm khác. Có lẽ, lúc này, Lan Địch Tư cũng đã đoán được tinh cầu này cùng địa cầu có liên hệ. Liên Hoa không khỏi bội phục hắn, nếu là cậu có lẽ đã sớm cam chịu.

Kế tiếp, càng nhiều hình ảnh xuất hiện──

Trận truyền tống dưới đáy biển……thiên đàng vui chơi cùng sinh sản của nhân ngư…… dây dưa, cảnh tượng huyết tinh…….cuối cùng là một đôi mắt lạnh băng, tàn khốc không hề có cảm tình………

“A!” Liên Hoa khẽ kêu lên, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cả người không ngừng run rẩy. Ánh mắt kia có thể nhìn sâu vào tận suy nghĩ người ta, đây không thể nào là nhân loại!

Lôi vội vàng đỡ lấy bầu bạn loạng choạng, đôi mắt xám tro lo lắng: “Sao vậy, chỗ nào không thoải mái?”

“Felix………..” Liên Hoa thở phì phò, hai tay túm lấy Lôi, hoảng sợ gầm nhẹ.

“Felic, Felix, hắn không phải nhân loại!”

“Felix?” Trừ bỏ Liên Hoa, tất cả mọi người không ai tiếp xúc với đá kí ức, hoàn toàn không hiểu cậu đang nói cái gì.

“Felix là ai?”

“Hắn là người thống trị đảo nhân ngư! Đồng thời cũng là người trí năng của phòng thí nghiệm dưới đáy biển──”

“Cái gì, Liên Hoa ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Thống trị thì chúng ta có thể hiểu, nhưng người trí năng là gì?”

“Ta cũng không rõ lắm.” Liên Hoa lắc đầu, nhất thời không biết nên làm thế nào giải thích với mọi người.

“Tóm lại Felix, người thống trị đảo nhân ngư không phải nhân loại! Ta cần phải báo chuyện này cho Khải Ân!”

Đọc được kí ức của Lan Địch Tư, phần lớn bí ẩn đã được giải khai: nhân loại thành lập một phòng thí nghiệm khổng lồ dưới đại dương, mục đích là cải biến gen nữ giới!

Nhóm người này ngẫu nhiên phát hiện sâu dưới đại dương, có một loại gen của một loài sinh vật viễn cổ lưỡng tính, hơn nữa cơ thể người cũng không bài xích. Những nhà khoa học này bắt đầu nghiên cứu, trải qua vô số thí nghiệm rốt cục cũng sáng tạo được nhân loại song tính đầu tiên.

Bởi vì cơ thể có gen của sinh vật viễn cổ, những nhân loại mới đều có đuôi cá, nhà khoa học gia liền lấy tên một loài sinh vật ‘nhân ngư’ trong thần thoại để gọi bọn họ!

Kế hoạch làm sống lại nữ giới cũng bắt đầu khởi động từ đó.

Nhưng ngay lúc này, trùng tộc lại bắt đầu xâm lấn địa cầu, thí nghiệm đột ngột bị ngừng lại……..cuối cùng, địa cầu bị hủy diệt, căn cứ dưới đáy biển cũng theo sự hủy diệt của nhân loại mà chìm vào quên lãng.

Sau đó, hôn mê suốt mấy vạn năm, dành dụm đủ năng lượng, người trí năng khống chế cả căn cứ──Felix thức tỉnh.

Hắn từ đầu đến cuối chỉ có một mục đích: bảo hộ căn cứ dưới đáy biển, cùng với nhà khoa học sáng chế ra con người mới.

Eden! Liên Hoa rốt cuộc cũng hiểu được vì sao nơi nhân ngư sinh sống được gọi là Eden! Bởi vì Felix cho rằng chỉ có nhân ngư là ‘nhân loại’ thuần khiết nhất! Tất cả thú nhân là loài dơ bẩn, bởi vì bọ họ giao hợp với dã thú mà sinh sản, nó có nghĩa là vấy bẩn huyết thống nhân loại.

Felix là người trí năng, phải tuân thủ theo nguyên tắc không tổn thương nhân loại. Vì thế tuy rằng chán ghét thú nhân, hắn chỉ cách ly nhân ngư cùng nhân loại, sau đó hắn đã sáng tạo ta vườn địa đàng.

Nhưng trăm ngàn năm qua, Felix đồng dạng cũng đã bắt đầu tiến hóa. Ý niệm bảo hộ huyết thống nhân ngư trong đầu hắn đã lên đến đỉnh điểm, hắn gạt bỏ nguyên tắc không thể tổn thương nhân loại………

“Khải Ân……….”

Liên Hoa thống khổ té ngã xuống đất, Kha Cát Tháp nói chủ đảo rất nhanh sẽ phái người tới đối phó hải đảo của Huân, có Felix đứng sau thao túng, thiếu úy căn bản không có phần thắng!

Nhất định phải thông tri Khải Ân! Bọn họ phải nhanh chóng trở về, nếu không sẽ chậm mất!

“Đáng giận, hiện tại nếu lại đi ngược ra biển nhất định không kịp! Ta nên làm sao đây!”

Liên Hoa ôm đầu, trong đầu loạn thành một đoàn, không nghĩ ra biện pháp nào.

“Mụ mụ……..” Arcelor sợ hãi túm góc áo Liên Hoa, không rõ mụ mụ bị sao.

“Arcelor ngoan, ta không sao……….” Nhìn ánh mắt lo lắng của đứa con, Liên Hoa không khỏi cười khổ, cậu đã quá thất thố. Nhưng hiện tại cậu thực sự không tìm được biện pháp nào…….

Liên Hoa ôm lấy đứa con nhỏ, tấm mắt bị viên thủy tinh trước ngực Arcelor hấp dẫn──

Thủy tinh!

Trí nhớ của Mosa đã từng bị nhân ngư khóa lại, nhưng cũng nhờ thủy tinh mà tìm lại được. Chẳng lẽ nói thủy tinh và đảo nhân ngư có liên hệ nào đó sao?

Trước kia tất cả  năng lượng trên địa cầu đều được cung cấp từ thủy tinh. Felix cần phải duy trì đảo nhân ngư, có nghĩa hắn cũng cần năng lượng. Hơn nữa phần lớn nguồn năng lượng đó đều dùng trong việc duy trì truyền tống trận thông từ đảo nhân ngư ra ngoài!

Sao cậu không lợi dụng thủy tinh ở bộ lạc để gom một lượng lớn năng lượng, trực tiếp kết nối thánh địa cùng đảo nhân ngư!

Đảo nhân ngư.

Hải triều mãnh liệt, ầm ầm đánh lên bờ cát, tựa như trống trận khí thế kinh người. Khải Ân đi chân trần dẫm lên bờ cát mềm mịn, trái tim theo cơn sóng mà lúc cao lúc thấp──

“Thiếu úy……….” Âm thanh số 7 có chút kinh hoảng: “Từ trường bị phá hủy……….”

“Thử lại! Tăng lớn cường độ!”

Khải Ân bắt tay trước ngực, mười ngón tay bấu chặt──không có khả năng, rốt cuộc đã sai chỗ nào?!

Trước ngực số 7 mở rộng ra một khoang nhỏ, lộ ra một dụng cụ phát ra dòng điện lưu màu lam. Nó lần thứ 2 ấn nút, thiết bị bắt đầu hội tụ một luồng sáng màu trắng nhu hòa……theo ánh sáng ngày càng mạnh thì đám mãnh thú vây quanh dũng sĩ nhân ngư cũng dừng động tác lại.

Mắt thấy từ trường sinh vật sắp mở ra hoàn toàn, số 7 đột ngột thét lên kinh hãi, cơ thể nó bùng lên một ngọn lửa. Chỉ thấy quang mang trắng lóa đột ngột thối lui, thiết bị màu lam ‘phốc’ một tiếng nhỏ, chính thức tuyên bố bãi công.

“Nóng quá, nóng…….”

Số 7 quơ quơ cánh tay tròn lẳng của mình, không ngừng xoay quanh tại chỗ, cố gắng dập ngọn lửa đang bốc trên người. Tiếp đó cả người nó vọt vào trong biển, ‘xèo xèo’ một tiếng, một làn khói trắng mù mịt bốc lên…..

“Số 7, ngươi thế nào rồi?”

“Không sao, thiếu úy, số…7…… số……” số 7 nói còn chưa hết, nguồn điện khống chế toàn bộ cơ thể nó vì chập mạch điện mà tự động ngắt đi. Trong khoảng khắc, người máy tròn tròn ngã ầm xuống, không còn động tĩnh.

“Số 7!” Khải Ân vội vàng mở ra khoang điều khiển số 7 của người máy, xác định không có gì nguy hiểm mới thở phào. Nên biết là số 7 đối với bọn họ không phải một thiết bị hay máy móc, nó là một người thân không thể thiếu!

“Không có biện pháp…… thông tri mọi người, chúng ta tạm rút lui.” Khải Âm ôm số 7 giao cho Tây Thụy Tư, bất đắc dĩ tập hợp mọi người lại.

Tộc nhân ngư trên đảo từ lúc biết Huân làm trái lệnh chủ đảo cũng đã hiểu ra, sớm đã chuẩn bị tâm lí. Vừa nghe Khải Ân chỉ thị, tất cả đều hỏa tốc làm theo mệnh lệnh của hắn nhanh chóng tập trung.

“Khải Ân!”

Huân ngoi lên khỏi mặt biển, ra sức bơi vào bờ, sắc mặt trắng bệt──

“Thông đạo, thông đạo đóng lại rồi!”

“Cái gì!” Khải Ân siết vai Huân, không thể tin gầm lên.

Sau lưng hắn chính là cự thú viễn cổ đang rống giận làm biển cả phải cuộn sóng mãnh liệt, sợi tóc vàng óng ánh bay trong gió, trong nháy mắt có vẻ vô cùng yếu ớt.

Làm sao bây giờ, nên làm gì bây giờ! Hắn ôm mặt, bả vai kịch liệt run rẩy.

Đều vì hắn! Vì hắn đã quá tự tin…….ngu ngốc nghĩ rằng chỉ cần có mình thì mọi vấn đề nan giải nhất đều có thể giải quyết dễ dàng……thực buồn cười………Khải Ân! Ngươi phải làm sao để có thể cứu tính mạng của mọi người trên đảo đây?

Hắn từ sớm đã nên hành động……lúc Kha Cát Tháp cảnh báo, mình nên sơ tán mọi người đi! Là hắn đã tự tạo thành cục diện này……cái giá của thất bại……hắn không thể nào gánh chịu được…………

“Đáng giận, cùng lắm thì liều mạng với bọn họ!”

Fazio cắn răng, đôi cánh quật mạnh. Hắn mới không thèm chạy trốn, nhân ngư hay động vật biển đến bao nhiêu thì giết bấy nhiêu! Hắn không sợ!

“Không được, số lượng rất đông………..”

Khải Ân đỡ trán liên tục lắc đầu. Fazio có cánh, hắn là có thê trốn được công kích của nhân ngư, có lẽ có thể cứu được một ít người….. hay là…….chết tiệt! Đầu đau quá, trong đầu rối một nùi!

“Fazio, nơi này chỉ có ngươi có thể thoát hiểm.” Cơ Tái cùng Y nhìn nhau, làm ra quyết định.

“Xin ngươi nhất định phải mang cục cưng trở về bình an.”

Y ngậm lệ, ôn nhu hôn lên trán cục cưng, đưa đứa nhỏ đang không ngừng gào khóc cho Fazio.

“Y nha! Ô ô……..ngô a a a──” Cục cưng bấu chặt lấy tay Y, nước mắt nước mũi dính đầy trên mặt. Ý thức được mình được chuyển giao, tiểu nhân ngư lớn tiếng hét chói tai, cơ thể vặn vẹo không ngừng, đôi mắt đẫm lệ bi thương nhìn cha mẹ.

“Các ngươi, có ý gì?”

Fazio nghiến răng nghiến lợi nhìn mọi người, cơ thể căng cứng. Mẹ nó! Vì cái gì mọi người lại bày ra biểu tình cứ như sắp chết vậy! Bất quá chỉ là vài con cá, hắn vung móng vuốt đã có thể xé nát một đống!

“Đi đi, Fazio.” Khải Ân đẩy nhẹ hắn: “Thừa dịp bọn họ còn chưa vây tới, đi mau!”

“Các ngươi!”

Gương mặt tuấn tú của Fazio hơi vặn vẹo, cuối cùng cắn răng, túm chặt tiểu nhân ngư đang kêu khóc không ngừng. Đôi cánh mãnh mẽ tạo thành từng trận gió xoáy. Hắn xoay vòng trên đỉnh đầu mọi người, ánh mắt đảo qua đám người, như tia chớp lao xuống bắt được một thân ảnh màu bạc──

“A! Ta không muôn!” Ưu hét to, cánh tay nhỏ bé không ngừng đánh lên ngực ưng nhân: “Ta muốn ở cùng một chỗ với ca ca! Ta không muốn đi! Ngươi buông, buông ra──”

“Đừng ồn!” Mắt Fazio đỏ ngầu, rống một tiếng.

Đột ngột nhấc cao thân hình, đôi cánh mạnh mẽ bay thẳng lên không trung.

Chỉ để lại một tiếng ưng huýt dài phẫn nộ quang quẩn trên không trung hải đảo…….

“Không──”

Ưu liều mạng vươn hai tay về phía hải đảo, tuyệt vọng nhìn đám động vật biển hung mãnh đánh về phía nhà mình. Fazio ôm chặt Ưu nương theo luồng gió lắc lư, cứ như một cơn gió ập tới cũng có thể thổi bay hắn.

Ưu che miệng nức nở khóc, nước mắt phủ mờ khung cảnh trước mắt cậu, bóng dáng hải đảo dần dần mờ đi……

Cậu không tin, ca ca ôn nhu, thú nhân Cơ Tái vất vả lắm mới được đoàn tụ với Y cùng đứa nhỏ, cứ như vậy……..một tiếng nức nở đồng dạng lọt vào tay Ưu. Cậu chậm rãi nâng tay xoa xoa cái đầu bé xíu của cục cưng, máy móc lặp lại hành động này, dần dần, cơ thể cậu bắt đầu cứng ngắc.

“Nhìn kìa! Đó là cái gì?”

Fazio bị tiếng kêu đột ngột của Ưu lại giật mình.

Không biết từ khi nào, cả hải đảo bị bao trùm trong một lớp ánh sáng màu trắng ngà, sóng biển bốn phía trong khoảnh khắc gào thét cuồng phong, sóng lên cuồn cuồn dâng lên!

── giây tiếp theo, mọi người trên đảo, tính cả đám động vật biển đang giương nanh múa vuốt, đều hóa thành từng đạo bạch quang, tựa như một cơn mưa sao băng bay vút về phía chân trời──

Ánh sáng dần dần tản đi, hết thảy quay về bình tĩnh…….nếu không phải còn hải đảo bình ổn đứng trên biển rộng, Fazio cùng Ưu có chút hoài nghi rằng những gì phát sinh lúc nãy chỉ là ảo giác.

“Fazio………..ca ca, bọn họ, đâu rồi……….”

Nhìn gương mặt mờ mịt nước mắt còn chưa kịp khô của Ưu, Fazio á khẩu không trả lời được. Chết tiệt! Hắn cũng muốn biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Cùng lúc đó vài giây trước, thánh địa của bộ lạc thú nhân xảy ra một đại sự──

Liên Hoa trừng mắt nhìn trụ thủy tinh khồng lồ trước mắt──trận truyền tống mở ra nhưng ánh sáng lóa mắt làm mọi người không thể mở mắt ra nỗi.

Kì quái? Rõ ràng cậu dựa theo nguyên lí thực hiện từng bước a, chẳng lẽ năng lượng không đủ?

“Liên, Liên Hoa!” Một tộc nhân từ trong bộ lạc thở hồng hộc chạy tới thông báo, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, hiển nhiên trong bộ lạc vừa phát sinh chuyện gì đó rất khủng khiếp.

“Tộc, tộc trưởng! Hắn, hắn──”

“Hắn sao?”

Liên Hoa còn đang chăm chú nhìn cột thủy tinh, suy nghĩ xem có nên thử lại một lần nữa không?

“Tộc trưởng, hắn, hắn đã trở lại! Chính là lúc nãy, đột nhiên xuất hiện trong bộ lạc!” Tộc nhân bị chấn kinh quá độ lắp bắp nói hết. Rất thần kì, tộc trưởng cứ như vậy…..đột nhiên xông ra!

“Thật sao?” Liên Hoa hoan hô một tiếng, như vậy là cậu đã thành công!?

Không thèm để ý tới cột thủy tinh nữa, Liên Hoa vội vàng chạy về bộ lạc. Nhưng dọc theo đường đi, bên trong bụi gai chắn không ngừng phát ra từng trận tê rống cùng tiếng nhân ngư kêu la thảm thiết làm cậu không hiểu gì cả.

Vội vàng lao về bộ lạc, cảnh tượng trước mắt làm cằm cậu suýt rơi xuống đất.

──đứng dưới trụ đồ đằng đúng là Khải Ân, Cơ Tái cùng mấy thân ảnh rất quen thuộc, thủy tinh trước ngực bọn họ vẫn còn phát ra ánh sáng lòe lòe; nhưng làm sao ngay cả mọi người trên đảo nhân ngư cũng đều bay tới đây?

Còn mấy tên nhân ngư hung ác, cùng một đám hoạt xỉ long đang lăn lộn trên mặt đất bị Tây Thụy Tư cùng những thú nhân khác bao vây?

Trời ạ! Không phải cậu đã mang tất cả sinh vật sống trên đảo nhân ngư truyền tống tới đây đi?!

“Làm tốt lắm…….” Khải Ân trong nháy mắt bị truyền tống đi có chút hụt hơi.

Hắn vỗ vỗ vai Liên Hoa đang trợn mắt há hốc, chăm chú nhìn về phía bụi gai chắn bên ngoài, ánh mắt dần sắc bén.
Bình Luận (0)
Comment